Lăng Tiêu đen mặt, hắn không nói một lời liền đưa tay lên chạm vào mặt mình, nhìn chất nhầy nhầy dính dính kia đang dính ở trong tay, tâm muốn chết cũng có.
Con mẹ nó, ghê tởm chết hắn!
Đám nam nữ sinh đang ôm nhau khóc cũng bị cảnh này dọa tới sững người, bọn hắn ngây ngốc mà nhìn Lăng Tiêu.
Trong nhà kho lặng ngắt như tờ, lúc này chỉ có một mùi hôi thối như mùi cống thoát nước bốc lên.
“Oẹ” một nữ sinh không nhịn được nôn khan.
Cô thật sự không nhịn được, cái mùi này nó khiến người ta hít thở không thông.
Mặc dù nam nhân trước mặt kia rất đẹp trai, nhưng khi hắn dính phải thứ này ở trên người thì khiến người ta khó mà có thể chấp nhận.
Anh đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cái mùi này con mẹ nó quá khó ngửi!
Lăng Tiêu:.......
Không biết từ đâu lấy ra khăn giấy, hắn cầm nó lên lau sạch chất nhầy dính trên mặt, coi như hắn xui xẻo, nổ súng cũng không xem phong thuỷ.
Lăng Tiêu nhìn xuống chiếc áo khoác của mình một lúc, sau đó dứt khoát cởi nó ra, tuỳ tiện mà vứt xuống đất, bây giờ hắn chỉ nghĩ đi tắm rửa sạch sẽ, nhưng mà ở trong tình thế này, hắn chỉ có thể nhịn một chút.
Mặc kệ đám nam sinh vẫn đang tìm cách cạy cửa, Lăng Tiêu bình tĩnh ngồi xuống mà tiếp thu cốt truyện.
Đây là thời đại mạt thế, xác sống nổi dậy, cùng nhân loại đấu tranh sinh tồn, nữ chủ tên Hàn Thiên Băng là sát thủ của thế kỷ 21, cô ta xuyên sách tới đây mang theo không gian tuỳ thân và bàn tay vàng hệ thống, một đường dạo quanh mạt thế, thu hoạch nam nhân, lên tới đỉnh cao của nhân sinh.
Nguyên chủ tên Dương Ca, cũng là một trong những nam nhân ái mộ Hàn Thiên Băng, nhưng đáng tiếc, hắn chỉ là một pháo hôi không hơn không kém.
Đại khái là khi hắn gặp nữ chủ thì vừa đúng lúc cô ta mới xuyên tới đây, lần đầu gặp mặt, Dương Ca đã bị khí chất và năng lực của cô ta hấp dẫn ánh mắt, hắn ta vốn là một hoa hoa công tử ăn chơi trác táng, có loại nữ nhân nào mà không bắt được tới tay? Nhưng Hàn Thiên Băng này lại khác, cô ta không những kiêu ngạo cao lãnh, lạnh lùng vô tình, mà lại còn kiều diễm mị hoặc.
Hoàn toàn khác biệt với những nữ nhân nguyên chủ đã từng quen, cũng vì thế mà đã khiến hắn si mê nữ chủ.
Đường đường là một hoa hoa công tử, đã ra vào không biết bao nhiêu bụi hoa, cuối cùng lại vì Hàn Thiên Băng quay đầu là bờ, còn tuyên bố rằng từ nay về sau sẽ chỉ trung trinh với một mình nàng, ba nghìn con sông chỉ múc một gáo nước.
Hàn Thiên Băng tuy ghét bỏ nguyên thân thể không sạch, nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác nguyên chủ theo đuổi.
Vậy nên sau khi mạt thế buông xuống, Dương Ca với Hàn Thiên Băng liền hợp thành một tổ đội, quan hệ giữa bọ họ mập mờ không rõ ràng, nói gần không gần, nói xa cũng không xa, khiến nguyên chủ không biết bao nhiêu lần ảo tưởng về tình cảm hai người.
Cho tới khi nguyên chủ và Hàn Thiên Băng gặp Hàn Mạc Thần, người này không cần nói cũng biết, vừa nghe tên thì đã biết là nam chủ, hắn ta chính là một trong những người nằm trong hậu cung của cô ta.
Hàn Mạc Thần thân là thiếu tướng trong quân đội thân thủ tất nhiên là không tồi, mặt mày tuấn tú, nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, hoàn toàn trái ngược với cái loại hoa hoa công tử, tiểu bạch kiểm như Dương Ca, khiến cho Hàn Thiên Băng vừa liếc mắt đã coi trọng hắn.
Lăng Tiêu không hiểu sao lại có chút hoài nghi rằng sự tồn tại của nguyên chủ, chỉ để làm tăng mị lực cho nam chính.
Ừ thì đúng thế thật!
Đám người Hàn Mạc Thần và Hàn Thiên Băng vừa gặp nhau đã nhanh chóng kết vào thành một tổ đội để đi đến căn cứ phía nam của quốc gia, phận làm pháo hôi, nguyên chủ đã không biết bao nhiêu lần gây xích mích với nam chính khiến hắn khó chịu.
Cũng chính vào lúc trên đường đi tới siêu thị tìm kiếm lương lực, bên trong nhà kho, bọn hắn gặp phải con tang thi biến dị này, không nói một lời, Hàn Thiên Băng và Hàn Mạc Thần đều ăn ý tiến lên tấn công nó, tuy nhiên, mạt thế chỉ là vừa mới buông xuống, băng hệ dị năng và lôi hệ dị năng của bọn mới chỉ tiến vào sơ giai, vậy nên muốn đánh bại tang thi là rất khó khăn.
Nguyên chủ thấy tình thế không ổn, hắn liền tới giúp nữ chủ cản tang thi lại, nam nữ chủ thì nhân cơ hội chạy ra khỏi kho hàng, sau đó không chút do dự nào mà sai người chặn cửa nhà kho, để lại nguyên chủ và một đám nam nữ sinh ở bên trong.
Mặc dù nguyên chủ lấy thân giúp nữ chính, nhưng không phải là hắn muốn chết! Nguyên chủ không có dị năng, lại cùng một đám người thường ở trong này không khác gì thức ăn dâng vào miệng hổ.
Cứ vậy bị con tang thi ăn thịt, trước khi chết, hắn còn nghe được người bên ngoài đang phân vân không biết có nên vào cứu hắn hay không.
Một bên thì nói muốn giúp hắn, một bên lại cho người chặn kín lối đi.
Nguyên chủ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng hối hận đã muộn, hắn bị tang thi xé thành hai mảnh.
Sau này khi chết đi, nguyên chủ bỗng nhiên biết được sự thật, thật ra khi ấy Hàn Thiên Băng có thể dễ dàng xử lý con tang thi kia, nhưng cô ta lo sợ bị bại lộ, vậy nên trước giờ vẫn giả vờ rằng dị năng mới tiến đến sơ giai, không đủ thực lực để giết tang thi.
Trong lòng Dương Ca nổi lên oán hận, vậy nên hắn đã hiến dâng một phần linh hồn để nghịch tập.
Nguyên chủ có hai nguyện vọng, nguyện vọng thứ nhất đó chính là sống sót, trở thành người mạnh nhất mạt thế.
Nguyện vọng thứ hai, đó về nữ chủ, nhưng Lăng Tiêu khi lướt xuống bên dưới, cũng chỉ có thấy bốn chữ ‘tùy tâm sở dục’
Lăng Tiêu: ????