Lời chưa nói hết, từ trong sương mù có một nam nhân mặc y phục màu đỏ rực ra tới, bên tay hắn còn cầm cái quạt giấy nhỏ, dáng người cao lớn, ánh mắt thâm thuý mà nhìn chằm chằm ba người đối diện.
Nhìn thấy cổ tay của Bắc Thanh Vân đang bị người khác nắm, ánh mắt hắn dừng lại một chút, bất quá rất nhanh sau đó liền rời đi, Nam Thính Phong thong thả đi tới, mỉm cười mà nhìn người đối diện, tiêu sái mà hỏi: "Các vị cũng tới đây diệt yêu quái?"
"Ngươi là người phương nào? Tới đây có ý đồ gì?" Lưu Dương nhìn người mặc hồng y trước mặt, cả người căng chặt lại, cảnh giác mà nhìn Nam Thính Phong.
Nam Thính Phong cười cười, phật một cái gấp lại phiến quạt giấy, tuy hắn nói chuyện nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn vào Bắc Thanh Vân: "Dĩ nhiên là tới bắt yêu, thật trùng hợp, vị trước mặt đây cũng tới vì việc này đi?"
"Đúng vậy, xin hỏi vị công tử đây là...?" Nhuận Ngọc đứng bên cạnh Lưu Dương, hai tay vươn ra trước mặt chắp lại vào nhau làm ra tư thế chào hỏi, nói với Nam Thính Phong.
"Ta tên Vân Phong, cũng chỉ là một kẻ mới xuống núi phiêu bạt giang hồ, đi qua nơi đây thấy sự không ổn mới tiện tay tới giúp, không ngờ lại gặp được ba người ở chỗ này" nói rồi Nam Thính Phong quay sang nhìn người mặc bạch y trắng vẫn đang lạnh nhạt nhìn hắn, cười nói: "Vị này là?"
Hắn biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi!
Nghe vậy, Nhuận Ngọc im lặng một lúc rồi nhìn sang Bắc Thanh Vân nói: "Đây là sư tôn của chúng ta, ta với Lưu Dương là đồ đệ của y"
"Sư tôn?"
Nam Thính Phong hơi nhướng mày, ánh mắt ảm đạm đi chốc lát, sau đó không chút kiêng nể nào mà đánh giá Lưu Dương và Nhuận Ngọc, cười nói: "Các vị đây nhìn là biết không phải người thường, ăn mặc như vậy hẳn là người của phái Thục Sơn đi?"
Lưu Dương: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Nói nhảm nhiều như vậy? Còn dám ở đây dò xét chúng ta?"
Nam Thính Phong nghe vậy liền làm ra vẻ mặt tiếc hận nhìn Lưu Dương, hắn chậc lưỡi một tiếng sau đó nói: "Vị công tử này tuổi nhỏ mà tai lại không tốt, không phải vừa nãy ta đã nói rõ rồi sao?"
"Ngươi.."
"Đủ rồi!" Bắc Thanh Vân lạnh nhạt lên tiếng, tuy nhìn bên ngoài có vẻ thong dong, nhưng đôi mắt phượng của y ảm đạm đi không ít, sắc mặt không tốt nhìn nam nhân y phục đỏ rực bên cạnh nói: "Đồ đệ của ta không đến lượt người ngoài như ngươi phán xét"
"Đi thôi"
Nói rồi, y dẫn cả ba đồ đệ đi vào bên trong đoàn sương mù.
Nam Thính Phong một mình đứng ở bên ngoài, ánh mắt ảm đạm không rõ cảm xúc mà nhìn thân ảnh bạch y kia biến mất ở đám sương mù kia, chẳng biết đứng im ở đấy bao lâu, cuối cùng hắn cũng bước vào trong.
Khi hắn đánh chết yêu quái xong cũng chẳng làm chuyện gì dư thừa, cố tình đứng ở đây đợi ba sư đồ bọn họ.
Còn về người dân trong thôn Nam Thính Phong cũng không để tâm, hắn cũng không phải là loại người có máu thánh phụ trong người, vậy nên khi làm xong chuyện hắn trực tiếp làm lơ coi như không nhìn thấy.
Nam Thính Phong coi thường đám người danh môn chính phái thích giả nhân giả nghĩa kia, nhưng Bắc Thanh Vân trong mắt hắn không giống vậy, nhìn thấy y đứng bên cạnh hỏi thăm đứa trẻ bên đường kia ánh mắt của hắn bất giác ôn nhu đi một chút.
Thân ảnh đỏ rực tiêu sái mà bước tới cạnh Bắc Thanh Vân, cười nói: "Vị tiên tôn đây không biết có cần ta giúp gì không?"
Bắc Thanh Vân không để ý hắn, ngược lại đứa trẻ ở bên cạnh lại bị hắn dọa sợ, khuôn mặt gầy nhom vốn đã tái nhợt rồi bây giờ lại càng thêm trắng bệch.
Thằng nhóc đứng bên cạnh Bắc Thanh Vân không tự chủ được liền lại gần sát bên người y một chút, bàn tay gầy gò vàng vọt mà nắm lấy góc áo trắng của y.
Đại khái sau đó nhận ra người mình lúc này quá bẩn, đứa trẻ mới xấu hổ buông tay xuống, nó hoảng sợ mà cúi gằm mặt xuống tránh đi ánh mắt của Nam Thính Phong.
Nó nhớ lúc ở trong động của con trăn tinh kia, ngay khi thời điểm hắn sắp sửa bị con trăn đó nuốt vào bụng thì vị ca ca mặc áo đỏ rực kia bỗng xuất hiện, một tay vươn tới bóp nát tim con trăn nửa người nửa yêu đó.
Vị ca ca này lúc ấy mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, sắc mặt nhàn nhạt giống như người vừa giết con yêu quái kia không phải mình vậy.
Khi ấy Tiểu Thất còn thấy kinh hỉ, theo bản năng nó chạy tới chỗ Nam Thính Phong, ai ngờ vừa quay ra liền đụng phải ánh mắt của hắn, đồng tử đỏ đậm đầy sát khí, còn có một bàn tay đang cầm trái tim kia của hắn vẫn còn đang chảy đầy máu tươi.
Tiểu Thất nhìn hắn hốt hoảng lùi về sau vài bước, lảo đảo tới mức ngã cả xuống đất, nửa ngày cũng không nói thành lời.
Không hiểu sao lúc đó nhóc thấy người mặc áo đỏ này còn đáng sợ hơn cả con yêu quái lúc trước.
Cứ tưởng là cái mạng nhỏ sẽ xong rồi, ai ngờ đồng tử của Nam Thính Phong bỗng chuyển về lại màu đen tuyền, hắn lạnh nhạt liếc nhìn Tiểu Thất một cái rồi đi mất.