"Vậy thì tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào ạ?" Người mặc đồ đen dò hỏi.
"Bây giờ không thể nóng vội, nếu không sẽ để lại sơ hở cho Giang Thành trong khi hoảng loạn, mày hiểu ý tao chứ?"
Ông chủ nói, lấy kéo ra cắt tâm nến đi.
Người mặc đồ đen lập tức ngộ ra ý của ông chủ.
"Tôi hiểu rồi, có thể ra tay với người thân của hắn ta trước, tôi đi làm ngay đây." Người mặc đồ đen nói xong bèn quay người rời khỏi phòng.
Đằng sau chỉ còn lại tiếng cười suồng sã, tà ác và kinh khủng. Trêи toàn hòn đảo nhỏ, những con quạ đen bay lên thành từng đàn.
Trong bệnh viện, Trương Minh Sơn ngồi trong phòng làm việc của viện trưởng.
"Lần này mời các vị chuyên gia đến hội thảo Đồng thuận này không chỉ vì cứu mạng một đứa trẻ, mà còn là cứu mạng toàn bộ trẻ nhỏ trêи thế giới."
Trương Minh Sơn nói với các chuyên gia.
Lúc này, cửa phòng làm việc của viện trưởng bị đẩy ra, Dương Lạc đưa giáo sư vào.
"Đây là bản nghiên cứu chuyên sâu về virus CVH2-6 của giáo sư của tôi, hy vọng mọi người có thể cùng nhau nghiên cứu virus biến dị lần này."
Sau khi các chuyên gia nghe Dương Lạc nói xong, kính cẩn đứng dậy gửi lời chào đến giáo sư.
Nhớ năm đó danh tiếng của giáo sư cũng vang xa, giáo sư không chỉ vô cùng xuất chúng trong sự nghiệp giáo ɖu͙ƈ, mà còn là một nhân vật có tiếng trong phương diện y học.
Giang Thành đứng trước mọi người, kính cẩn nói: "Vậy thì phiền giáo sư và các vị chuyên gia rồi, Phỉ Nhiễm giao cho mọi người."
Giang Thành nói xong bèn cúi người thật sâu trước mọi người.
Đến phòng bệnh của Phỉ Nhiễm, chỉ thấy Phỉ Nhiễm đang hoảng loạn cất giấu cái gì.
Giang Thành tò mò đi lên, vội vàng hỏi: "Con đang làm gì thế?"
Chỉ thấy Phỉ Nhiễm không trả lời, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Giang Thành có hơi bực mình, anh cứ cảm thấy Phỉ Nhiễm đang cố ý giấu mình chuyện gì.
"Bây giờ bệnh tình của con đã đến giai đoạn then chốt, có gì con cứ nói với bố, có được không?"
Mặc dù Giang Thành bực mình, nhưng anh hiểu rõ mỗi người đều có bí mật và riêng tư, không thể cưỡng ép người ta quá.
Nói xong, Phỉ Nhiễm vẫn hoàn toàn không có ý thành thật với Giang Thành, Gianh Thành bất đắc dĩ lắc đầu.
Có lẽ đây chính là khoảng cách do mười năm không gặp.
Thấy Giang Thành rời khỏi, lúc này Phỉ Nhiễm mới cẩn thận lấy điện thoại Diệp Hồng cho cô bé từ trong chăn ra.
Nhìn thấy cuộc gọi điện thoại vẫn chưa kết thúc, Phỉ Nhiễm thở dài một hơi: "Cô Diệp Hồng, bố cháu đi rồi, cô có thể đến bênh viện ở cùng cháu không?"
Diệp Hồng ở đầu bên kia điện thoại cười nói: "Được, cô mua cho cháu mấy món cháu thích ăn rồi qua thăm cháu."
Lúc này, Giang Thành nấp ở bên ngoài phòng bệnh nghe hết toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện, trong lòng không khỏi có chút tức giận, không ngờ được anh lại không gặp được Diệp Hồng ở bệnh viện trong một thời gian dài như vậy.
Bởi vì Diệp Hồng đang trốn tránh anh, lúc nào cũng nhân lúc anh không ở bệnh viện, lén lút đến thăm Phỉ Nhiễm.
Mà lúc này, Dương Lạc đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng, nhìn thấy khung cảnh này trước mắt bèn khẽ thở dài.
"Giang Thành, sao cậu phải khổ thế này." Nhìn thấy vẻ mặt Giang Thành có chút gì không vui, Dương Lạc lắc đầu.
"Tôi thấy Phỉ Nhiễm tin tưởng với thích Diệp Hồng lắm, tại sao cậu lại không bằng lòng cho hai người đó qua lại chứ?"
Bị Dương Lạc nói trúng tâm sự của mình, Giang Thành có chút rối loạn, nhưng trong chốc lát anh cũng không thể phản bác.
Chẳng lẽ muốn Giang Thành nói ra tiếng lòng thật sự của mình.
Sau khi con gái quay về, Giang Thành cũng phát hiện tình cảm sâu đậm của cô bé dành cho Diệp Hồng, tình cảm đó khiến trong lòng Giang Thành vô cùng không thoải mái.
Giang Thành cho rằng, chỉ có vợ của anh mới nên chiếm một vị trí độc nhất vô nhị và không thể thay thế trong lòng anh và Phỉ Nhiễm.
"Tôi nói này, cậu đừng quản hai người họ nữa, để họ ở bên nhau đi, dù sao thì bây giờ Phỉ Nhiễm..."
Hiện tại Giang Thành đang muốn nổi giận chất vấn, nghe thấy lời Dương Lạc cũng biết Dương Lạc không thể nói được câu nói đó.
"Thôi kệ, tối nay tôi không về bệnh viện nữa."
Dương lạc cười, Giang Thành đang cho Phỉ Nhiễm và Diệp Hồng cơ hội ở riêng với nhau.
Xem ra trong lòng Giang Thành cũng không giận Diệp Hồng đến thế nữa.
"Vậy thì giờ cậu đi đâu, hay là anh em ta đi làm một chầu."
Dương Lạc sợ Giang Thành ở một mình sẽ xảy ra chuyện gì, anh ta dính bên cạnh Giang Thành như một con bọ xít.
"Thôi, hôm nay tôi ở cùng Chu Bằng Tuệ, tiện thể đưa em ấy làm quen môi trường chút."
Giang Thành nói, bèn gọi điện thoại cho Chu Bằng Tuệ, nhận được vị trí của Chu Bằng Tuệ. Giang Thành sợ Chu Bằng Tuệ lạc đường nên chuẩn bị lái xe đi đón cậu ta.
"Tôi cũng đi tôi cũng đi, em trai cậu cũng là em trai tôi, ai bảo chúng ta là anh em tốt chứ?"
Dương Lạc mặt dày ngồi vào xe của Giang Thành, Dương Lạc chủ yếu là lo cho sức khỏe tâm lý của Giang Thành.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, Dương Lạc ở bên cạnh còn có thể giúp đỡ một phen.
Vẫn là khu phố buôn bán, Giang Thành chậm rãi đỗ xe bên lề đường. Lặng lẽ chờ đợi Chu Bằng Tuệ xong việc rồi cùng nhau về nhà.
Đúng lúc này, trong công viên cách đây không xa, Giang Thành và Dương Lạc nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
"Ố kìa, kia không phải là em họ cậu, Chu Bằng Tuệ hay sao?" Dương Lạc ngồi trong xe, thít cổ họng gào lớn: "Cô gái bên cạnh là ai thế?"
"Cậu bé tiếng đi tí, đừng có làm phiền người ta." Giang Thành bất đắc dĩ nói: "Đây nhất định là bạn gái của người ta rồi, lại còn phải hỏi."
Hai người ngồi trong xe, im lặng quan sát từng hành động của hai người kia, đột nhiên có ý muốn hóng hớt.
"Cô gái này khá xinh, tuy trang phục đơn giản, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng." Dương Lạc bắt đầu miêu tả tâm lý và phân tích chuyên nghiệp.
Nhưng mà Giang Thành lại không hề quan tâm, anh chán chường nghe Dương Lạc phân tích.
Đúng lúc này, Chu Bằng Tuệ đưa bó hoa trong tay cho cô gái lại bị cô gái bạc bẽo giơ tay cho một cái bạt tai.
"Tình huống gì đây." Dương Lạc nhíu mày: "Tôi nói này Giang Thành, em họ cậu trung thực như thế chắc không bị người ta bắt nạt đâu nhỉ."
Nghe thấy Dương Lạc nói như vậy, trong lòng Giang Thành cũng có chút lo lắng.
Nhưng lúc này, nếu như đi lên thì liệu có khó xử quá không, Giang Thành nghĩ, anh nhìn điện thoại một cái rồi bấm gọi điện cho Chu Bằng Tuệ.
Chỉ thấy Chu Bằng Tuệ cầm điện thoại lên nghe điện thoại nhưng lại không trả lời Giang Thành câu nào.
Vì vậy Giang Thành và Dương Lạc nghe thấy được cuộc đối thoại chi tiết của hai người.
"Tôi nói này, Chu Bằng Tuệ, chúng ta chưa từng ở bên nhau bao giờ, tôi cũng không phải là bạn gái của cậu, phiền cậu đừng có đến tìm tôi nữa được không?"
Sau khi nói xong chỉ thấy cô gái quay người chuẩn bị rời đi, Chu Bằng Tuệ vội vàng giữ lại.
"Em không tin, có phải chị có khó khăn gì không, có phải chị có nỗi niềm khó nói gì không?" Chu Bằng Tuệ nắm tay cô gái thật chặt, không chịu để cô rời đi.
Khuôn mặt cô gái có chút mất kiên nhẫn, cũng có chút tức giận: "Tôi cảnh cáo cậu, chúng ta đã kết thúc rồi, nếu như cậu còn đến quấy rầy tôi là tôi báo cảnh sát."
Nhưng Chu Bằng Tuệ không hề chịu từ bỏ, chỉ thấy giọng nói nức nở của cậu ta vọng ra từ điện thoại, cậu ta quỳ sụp trước mặt cô gái.
"Có phải chị có người khác rồi không, có phải chị có bạn trai mới là muốn từ bỏ em rồi không, có phải chị ngoại tình không."
"Cậu muốn tôi phải nói rõ ràng ra chứ gì?" Cô gái không đi nữa, chỉ khoanh tay kiêu ngạo nhìn Chu Bằng Tuệ nhìn trước mặt.
"Cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu mà xem, năm đó lên đại học cậu là đàn em của tôi, không sai, tôi rất thích cậu."
Ngay sau đó, cô gái lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh rồi đặt trước mặt Chu Bằng Tuệ.
"Nhìn thấy chưa? Đây là bạn trai mới của tôi, có nhà có xe, lại còn là con nhà giàu, cậu nhìn lại cậu mà xem."
Nghe thấy những lời này, Giang Thành và Dương Lạc không khỏi có chút tức giận.
"Cô gái này cũng thực dụng quá." Giang Thành lắc lắc đầu, nói.
"Hờ hờ, cậu cũng đơn thuần quá, thực dụng và ham tiền là hai chuyện khác nhau nhé, người như cô này chắc chắn là ham tiền."
"Ồ, phân biệt cái này như thế nào, tôi không hiểu." Giang Thành tò mò nhìn Dương Lạc: "Cậu yêu thì ít nhưng mà tri thức thì cũng không ít đâu."
"Thực dụng là bắt buộc phải lựa chọn tương lai tương sáng hơn vì phát triển và sinh tồn sau này của mình, còn ham tiền là cái gì cũng nhìn vào tiền."
"Ồ." Giang Thành suy tư chốc lát rồi lập tức quay về thực tại, trong công viên nhỏ chỉ còn Chu Bằng Tuệ đang quỳ và bó hoa lả tả bên cạnh.
Giang Thành không nhìn nổi nữa, mở cửa xuống xe đi kéo Chu Bằng Tuệ đang quỳ dậy.
"Em thấy bây giờ dáng vẻ của em có mất mặt không, về nhanh cho anh." Giang Thành cũng tức giận lắm rồi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Về đến căn phòng ở ngoại ô, Chu Bằng Tuệ nhốt mình trong phòng không nói một lời.
"Đây là chuyện mỗi người đều phải trải qua, cậu đừng khuyên nữa, để cậu ta tự bình tĩnh lại đi." Dương Lạc thản nhiên nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Thành và Dương Lạc thức giấc từ trong mộng, chỉ thấy trêи bàn ăn là một bữa sáng đặt mua bên ngoài và một tờ giấy nhắn.
Giang Thành cầm lên xem, chỉ thấy trêи tờ giấy nhắn là nét chữ thanh thoát của Chu Bằng Tuệ.
"Anh họ Giang Thành, cảm ơn anh đã chăm sóc em hai ngày nay, em phải tự dốc sức vào sự nghiệp của mình rồi."
Giang Thành thấy thế bèn vội vàng đi vào gian phòng nhỏ của Chu Bằng Tuệ, bên trong đã trống không từ lâu.
Dương Lạc hắt xì một cái, thấy Giang Thành lo lắng bèn an ủi: "Em nó lớn rồi, để cậu ta đi làm gì đi."
Nhưng mà, trong lòng Giang Thành mập mở cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Chu Bằng Tuệ không phải đứa trẻ rời đi mà không nói một lời.
Tuy nhiên, dù Giang Thành gọi điện thoại như thế nào, Chu Bằng Tuệ cũng không chịu nghe máy.
Một tuần trôi qua, Giang Thành vẫn không thể liên lạc được với Chu Bằng Tuệ, trong lòng anh mập mờ cảm thấy lo sợ.
Một mình cậu ta đến thành phố xa lạ này, lại còn chịu tổn thương về mặt tình cảm, mấy ngày nay lại bặt vô âm tín, đi đâu được chứ?
Trong khi đầu Giang Thanh đau tưởng muốn nứt, bệnh viện gọi điện thoại đến.
"Đội trưởng Giang, hội thảo Đồng thuận có kết quả rồi, cậu dành chút thời gian đến đây một chuyến đi." Giọng nói của viện trưởng có vẻ có chút mỏi mệt.
Nghe đoạn, Giang Thành cũng không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng đến phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện.
Nhìn thấy giáo sư và các chuyên gia cúi đầu ủ rũ ngồi với nhau, trong lòng Giang Thành có một dự cảm không lành.
"Mọi người cứ nói thẳng kết quả với tôi, đừng giấu tôi điều gì." Giọng nói Giang Thành có chút yếu ớt.