Nhưng Diệp Hồng vẫn lắc đầu: "Nếu như là Thằng Hề thì chắc chắn gã ta sẽ không qua lấy, chúng ta làm vậy có khác nào rút dây động rừng đâu.”
“Đợi một lát cô sẽ biết ngay thôi.” Nói rồi Giang Thành ra vẻ thần bí kéo Diệp Hồng ra giữa công viên giải trí.
Dương Lạc vẫn tiếp tục chờ ở phong an ninh.
Thời gian trôi qua 5 phút nhưng vẫn không có ai đến nhận ví tiền. Nhưng điều thần kỳ đã xảy ra.
Người ở công viên giải trí đều nhìn thấy thông báo này và vô thức nhìn những người xung quanh mình xem có người như trong thông báo xuất hiện bên mình hay không.
Quả nhiên như dự đoán của Giang Thành, một vài người vây quanh anh ta ở nơi cách trung tâm công viên giải trí khoảng hơn 10m.
Giang Thành thấy vậy liền vội vàng kéo Diệp Hồng qua đó.
Đến gần mới phát hiện người đàn ông mặc quần áo đen và đeo kính râm đang bị bao vây.
“Ôi chao, tôi đã nói chàng trai trêи màn hình lớn là cậu mà, cậu mau đi nhận lại ví tiền của mình đi.” Một bác gái nhiệt tình nhắc nhở.
Nhưng người đàn ông đeo kính râm lại lắc đầu: "Tôi không làm mất ví tiền, ví tiền của tôi còn ở trêи người.” Nói rồi anh ta liền đi. Những người xung quanh nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc vậy: "Anh cứ qua đó xem xem cái ví đó có phải của anh hay không, nhỡ bên trong có tiền thì sao?”
Giang Thành ở một bên nghe thấy vậy liền cười nhạt, cuộc sống này thật là.
Mắt nhìn người đàn ông đeo kính râm muốn rời khỏi, Giang Thành vội vàng tiến lên trước.
“Xin chào, tôi đến từ bộ phận an ninh, mời anh đến phong an ninh một lát, xem có phải anh bị mất ví tiền hay không.”
Không đợi người đàn ông nói, Giang Thành liền kéo anh ta tới phòng an ninh.
“Trời ạ, tôi đã nói rồi tôi không bị mất ví tiền, mấy người sao cứ nhất quyết muốn đưa tiền cho tôi thế.” Người đàn ông đeo kính đen có hơi sốt ruột.
Thái độ đối với Giang Thành và Diệp Hồng cũng rất không tốt.
“Chúng tôi là cảnh sát tìm anh để thấm vấn.” Diệp Hồng không muốn dây dưa với gã, liền trực tiếp tiết lộ thân phận của mình.
Người đàn ông vốn dĩ đã bối rối, nghe thấy đối phương là cảnh sát càng bối rối hơn.
“Các người thật sự là cảnh sát? Thế mấy người tìm tôi làm gì? Tôi cái gì cũng không làm.” Người đàn ông nói rồi vô thức lùi lại hai bước.
Giang Thành cau mày nhìn người đàn ông nhát gan trước mặt, trong tiềm thức của Giang Thành, anh cho rằng người thần bí không phải anh ta.
“Theo những gì chúng tôi điều tra và theo dõi thì phát hiện ra anh đã ăn trộm trong công viên giải trí, bây giờ cần phải tiến hành khám xét người anh.” Giang Thành thảm nhiên bịa ra lý do nói với người đàn ông đeo kính râm.
Không ngờ, người đàn ông này ngây người một lúc rồi vội vàng chắp tay khổ sở van nài: "Anh cảnh sát, tôi sẽ không dám nữa, tôi sẽ giao hết tất cả những gì tôi đã trộm ra.”
Thật không ngờ Giang Thành gạ hỏi lại lôi ra được một tên trộm.
Diệp Hồng và Dương Lạc nhìn nhau, xem ra người này không phải người thần bí đó.
Giang Thành cười mỉa, anh cầm điện thoại của người đàn ông mở album ảnh ra xem, phát hiện bên trong toàn ảnh của người đẹp.
Xem ra, người đàn ông đeo kính râm này cầm điện thoại chỉ để chụp ảnh người đẹp, không có hình ảnh Phỉ Nhiễm ngồi trêи vòng quay.
“Xem ra tìm nhầm người rồi.”, Giang Thành bất lực lắc đầu.
Người đàn ông đeo kính râm cười nói: "Anh đã tìm sai người rồi, vậy tôi đi trước nhé.”
“Đứng lại, anh trộm đồ còn muốn đi.” Diệp Hồng bước nhanh đến trước mặt gã và lấy còng tay ra còng tay gã lại.
“Có gì muốn nói thì đến đồn cảnh sát rồi nói. Đưa đi!” Diệp Hồng nói với cảnh sát viên ở phía sau của cô ấy.
Nhìn thấy sự thất vọng của Giang Thành, Diệp Hồng bất lực lắc đầu: "Hiện tại chúng tôi thực sự không có cách nào tìm ra người đã gửi tin nhắn cho anh trong số rất nhiều người.”
“Thêm vào đó, hiện tại đã rút dây động rừng rồi.”
Giang Thành hiểu điều này, đây là một nhiệm vụ rất khó khăn, nhưng đây cũng là một manh mối lớn, anh không muốn bỏ qua.
Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắp nhá nhem tối.
Người lớn và trẻ em trong công viên giải trí chơi rất vui vẻ, muốn về nhà, nhưng phát hiện công viên giải trí đã bị đóng cửa rồi.
“Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại không cho chúng ta đi?”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đừng làm mất thời gian của tôi, tôi còn phải về nhà nấu cơm nữa đấy.”
“Công viên giải trí này có phải xảy ra chuyện gì không? Sao tự nhiên không cho chúng ta đi?”
Tiếng của mọi người vang lên, gây áp lực rất lớn cho ban quản lý công viên giải trí.
“Đội trưởng Giang Thành, anh xem người cũng không tìm thấy, người đến công viên giải trí chơi đều đã lên tiếng phàn nàn rồi.” Quản lý rất khó xử khi nói với Giang Thành.
Anh nhìn mọi người bên ngoài lo nghĩ muốn về nhà, bất lực thở dài: "Bỏ đi! Tiếp tục như vậy không phải là cách, cho anh em quay lại đi.”
Nhìn đám người đông nghịt từng người một rời khỏi công viên giải trí, trái tim anh như muốn rỉ máu.
Rõ ràng biết con gái mình đang gặp nguy hiểm nhưng anh lại không thể làm gì.
Ngay lúc này, anh bỗng nhiên liếc về phía trong góc nhỏ đám người rời đi, thấy có một người đàn ông đội mũ màu đen.
Mặt nạ ôm chặt lấy khuôn mặt, căn bản không thể nhìn ra hình dáng như thế nào.
“Là anh ta, anh ta đang ở đó.” Giang Thành hô lên một tiếng rồi chạy qua đó, Dương Lạc và Diệp Hồng theo sát phía sau.
Tuy nhiên, lúc này mọi người đang chen nhau ra ngoài công viên giải trí, Giang Thành loạng choạng chạy lại chỗ người thần bí thì người đó sớm đã mất dấu.
“Chết tiệt! Người đàn ông thần bí đó chắc chắn là gã ta, gã đã chạy đi đâu rồi?” Giang Thành rất lo lắng kèm tức giận và tiếc nuối.
Nhìn khắp bốn phía xung quanh nhưng không thấy gã đàn ông thần bí đó đâu.
“Gã đàn ông đó dù là ăn mặc hay hành vi, tất cả đều giống như Dương Lạc miêu tả.” Giang Thành tức giận nói.
“Bây giờ, tôi sẽ đến chỗ giám sát cổng của công viên xem có phát hiện được dấu vết của hắn ta hay không.” Diệp Hồng nói xong thì đi về phía phòng giám sát của công viên giải trí.
Quả nhiên trong máy giám sát có một người, khi gã rời đi có đeo khẩu trang và đội mũ nên không thể nhìn thấy mặt.
Nhưng gã ta rất thông minh, sau khi vẫy tay với camera thì lập tức biến mất trong đám đông.
“Đây rõ ràng là ngang nhiên khiêu khích mà, hắn ta chắc chắn là Thằng Hề rồi.”
Giang Thành lúc này đang rất lo lắng, nghĩ đến bức ảnh và nội dung tin nhắn đã nhận được mà lòng như lửa đốt.
Nhưng mà hiện tại mọi manh mối đều bị cắt hết rồi, cũng không còn dấu vết của người thần bí. Giang Thành và những người khác đành phải rời khỏi công viên giải trí.
“Lúc này, anh đừng mang Phỉ Nhiễm chạy khắp nơi, để tránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn.” Diệp Hồng nói với Giang Thành.
“Ừ, tôi biết rồi, sự việc hôm nay đúng là có chút hoảng sợ nhưng không gây nguy hiểm.”
Hôm nay Giang Thành vốn dĩ muốn dẫn Phỉ Nhiễm đi ra ngoài thư giãn, nhưng không ngờ lại xảy ra việc này.
“Trước mắt, vẫn là bệnh viện an toàn nhất. Để một vai anh em trong đồn cảnh sát vất vả trông chừng ở bệnh viện, đừng để Phỉ Nhiễm xảy ra chuyện gì.”
“Anh yên tâm đi.” Diệp Hồng khẽ gật đầu.
“Về bệnh viện đi, xem xem Phỉ Nhiễm thế nào rồi.” Giang Thành nói xong thì lái xe đi.
Lúc này ở bệnh viện, Phỉ Nhiễm đang vẽ tranh trêи giường bệnh.
“Phỉ Nhiễm, con đang vẽ cái gì vậy?” Giang Thành bước vào nhìn thấy bức tranh của Phỉ Nhiễm là một vòng đu quay tuyệt đẹp.
“Con muốn vẽ lại tất cả những gì nhìn thấy ở công viên giải trí hôm nay, con sợ sau này con sẽ quên mất.” Phỉ Nhiễm lanh lợi nói.
Giang Thành nhận ra Phỉ Nhiễm, đứa trẻ này đã 15 tuổi rồi. Nhưng so với bạn cùng trang lứa thì thông minh hơn nhiều.
Thông thường, những đứa trẻ ở độ tuổi này rất nổi loạn, nhưng Phỉ Nhiễm không biết có phải nguyên do ở thân thể hay không mà bé rất an tĩnh và điềm đạm.
Nhưng có lẽ Phỉ Nhiễm thích sự yên tĩnh hơn là việc phải nói chuyện.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi đưa tay ra sờ đầu của Phỉ Nhiễm.
“Bố ơi, đợi cơ thể con tốt hơn một chút, bố có thể dẫn con đi ra ngoài chơi không?” Cô bé với ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh và nói.
Anh bỗng nhiên kìm lòng không được, hai mắt ươn ướt.
Khi nghĩ đến tình trạng thân thể của cô bé sẽ càng ngày càng xấu đi, có thể không còn cơ hội để ra ngoài chơi, trong lòng anh rất khó chịu.
“Được, bố đồng ý với con.” Nói xong, anh không thể kiềm chế được cảm xúc liền tìm một cái cớ để rời khỏi phòng bệnh rồi lên sân thượng của bệnh viện.
Đến tận bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận được việc cô con gái đáng yêu của anh sắp phải rời khỏi anh.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao những điều này lại xảy ra với tôi?
Anh không hiểu, người khác có thể có một nhà ba người hạnh phúc viên mãn, còn vợ và con gái anh lại lần lượt rời bỏ anh.
“Lẽ nào tôi chỉ có thể cô độc trêи cuộc đời này?” Anh không nhịn được nữa, nhẹ nhàng nức nở.
Giang thành nóng lòng muốn tìm ra Thằng Hề để báo thù còn hơn là nói việc tìm hắn ta khó như nắm lấy cọc cứu mạng vậy.
Anh hi vọng Thằng Hề có thể cho mình thuốc giải của Virus CVH2-6 để có thể cứu được mạng sống của Phỉ Nhiễm.
Nghĩ đến đây, lòng anh lại càng thêm gấp gáp, lại thêm sự việc xảy ra lúc chiều càng làm anh luống cuống.
Hiện tại xem tình hình thì Phỉ Nhiễm ở bệnh viện an toàn nhất. Nhưng cho dù là ở công viên giải trí thì Thằng Hề có rất nhiều cơ hội xuống tay với Phỉ Nhiễm.
Nhưng tại sao gã ta chỉ chụp một tấm ảnh gửi cho mình?
Còn nữa, Thằng Hề còn nói trò vui sắp bắt đầu, như vậy có phải là tiếp theo sẽ có chuyện gì đó xảy ra hay không?
Giang Thành nghĩ đến đây, cảm thấy đầu có chút đau nói: "Tôi sẽ không để Thằng hề lại làm hại đến tính mạng của người khác nữa.”
Anh thà rằng Thằng Hề đến tìm bản mình, có căm hận gì cứ phát trêи người anh đừng làm tổn thương người vô tội nữa.
Anh thầm nghĩ, nếu lần sau Thằng Hề lại xuất hiện anh sẽ không bỏ qua bất cứ manh mối nào để bắt được gã.
Bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua mạch suy nghĩ của anh, anh không muốn tiếp tục nghĩ về việc này nữa, chỉ cảm thấy đầu có chút đau.
Anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, anh bỗng nhiên hít vào 2 hơi, lúc đó anh mới cảm thấy rằng bất lực đối với một người có bao nhiêu là đáng sợ.
Đúng vào lúc này, điện thoại của anh rung lên.
Đó là một dãy số lại, anh thấy hiếu kỳ nên ấn nhận cuộc gọi.
Anh chỉ thấy đầu dây bên kia truyền tới giọng của một người đàn ông: "Đội trưởng Giang Thành, ngày hôm nay của anh như thế nào?” Gã đàn ông này dùng giọng điệu đùa giỡn để khiêu khích Giang Thành.