“Được rồi, đừng keo kiệt như vậy. Đi làm việc của chính mình đi, nghỉ ngơi một chút rồi tranh thủ sắp xếp thành quả hiện tại.” Trương Minh Sơn ngăn hai người trẻ tuổi trước mặt đang đùa giỡn lại.
Mặc dù xét về kết quả, thứ mà họ đạt được quả thực là một tin vui nhưng họ không thể chủ quan.
Giang Thành gật đầu nói: "Ừ, tôi về chỗ của mình chợp mắt một chút, khi nào có tin tức từ bệnh viện thì tôi sẽ tới đó ngay."
“Dương Lạc, liên hệ với tôi ngay khi bên anh có kết quả. Tôi sẽ liên lạc với các đồng chí đại đội trưởng cảnh sát giao thông và chuyển bản án này thành một bản án hình sự." Trương Minh Sơn rời đi sau khi nói rõ hết nhiệm vụ của mình.
Chỉ còn lại Dương Lạc và Giang Thành.
Dương Lạc kinh ngạc nhìn về phía Giang Thành, nói: "Chuyện gì thế này? Người Sắt còn biết ngủ nghỉ. Tôi còn tưởng rằng anh có thể không ăn không ngủ liên tục chứ."
"Được rồi, đừng có đùa tôi nữa. Tôi đã nói rồi, tôi luôn là người thoải mái, sao cậu lại không tin chứ? Chuyện kết quả kiểm tra nhờ cậy cả vào cậu. Đừng mắc sai lầm gì nhé. Chỉ có thời gian một ngày rưỡi, nếu như anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, không có khẩu cung thì chỉ có thể dựa vào chứng cứ ở bên cậu thôi.”
Dương Lạc gật nhẹ đầu, nói: "Cầu xin anh đấy, đừng lắm chuyện nữa, được không? Mẹ nó, phiền muốn chết."
Dương Lạc khoát tay, trở về phòng thí nghiệm.
Còn Giang Thành, người đáng lẽ phải ghé vào bàn làm việc nghỉ ngơi lại không chịu ngừng nghỉ mà bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát. Làm gì có chuyện anh sẽ thật sự nghỉ ngơi chứ.
Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cuộc điều tra trước đó, nhưng anh không thể nói được là chuyện gì.
Anh quyết định tranh thủ thời gian đi tìm bằng chứng mới.
Hai ngày nay đều tập trung vào Lưu Dũng, thực tế thì anh biết rằng chuyện của hai bố con Dương Minh Hạo vẫn chưa kết thúc.
Mà đúng lúc anh lại biết rõ có thể liên hệ với ai về chuyện này, nên anh quyết định phải hỏi thật kỹ. Nghĩ vậy liền lái xe đến văn phòng nơi luật sư của Dương Minh Hạo làm việc.
"Không ngờ lại gặp tôi phải không?”
Giang Thành gõ cửa văn phòng luật sư, nghênh ngang đi vào, ngồi xuống.
Luật sư nhìn thấy Giang Thành thì lập tức đứng lên: “Đội trưởng Giang có chuyện gì sao?"
“Khách hàng của anh đã chết, anh có ý kiến gì không?” Giang Thành nhìn luật sư trước mặt.
Luật sư lắc đầu: “Hoạ từ trêи trời rơi xuống thì làm được gì.”
"Hoạ từ trêи trời rơi xuống? Không được. Anh đã quá quen thuộc với tin tức trong đồn cảnh sát. Làm sao anh có thể nói ra những câu như hoạ từ trêи trời rơi xuống chứ? Nếu anh thực sự có liên hệ với Dương Minh Hạo, hoặc nếu như anh dự định sẽ tiếp tục nói chuyện với ông ta, vậy tôi có chuyện cần anh giúp."
"Ông Dương là khách hàng của tôi, đương nhiên tôi phải biết tất cả mọi chuyện, nhưng tôi không hiểu ý của đội trưởng Giang?"
"Được rồi, để tôi hỏi anh. Là ai vẫn luôn nói cho các anh biết tin tức ở đồn cảnh sát?”
"Đó là khách hàng của tôi. Về chi tiết cụ thể, anh ấy không muốn nói cho anh biết thì tôi cũng không có cách nào. Đây là đạo đức cơ bản nhất của chúng tôi với tư cách là một luật sư. Tôi hy vọng anh có thể hiểu được."
"Nhưng nếu liên quan đến an toàn tính mạng của thân chủ anh thì sao?”
“Thân chủ của tôi chết rồi, làm sao có thể có cái gì gọi là an toàn tính mạng cơ chứ? Đội trưởng Giang nói đùa.”
"Được rồi, cứ cho là anh không biết đi. Khách hàng của anh không phải tự nhiên mà chết. Ông ta bị người ta thuê giết. Kẻ sát nhân giết ông ta đã bị chúng tôi bắt."
Luật sư gật đầu: "Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết tin tức này. Nếu anh muốn kiện anh ta, tôi có thể giúp miễn phí. Nhưng những thông tin khác, tôi thực sự không thể giúp gì được. Tôi biết cái gọi là Thằng hề mà đội trưởng vẫn luôn tâm niệm, nhưng tôi thực sự không biết tình hình cụ thể."
"Đội trưởng Giang có tin hay không? Hai người bọn họ hẳn là có rất nhiều bí mật. Chuyện này tôi có thể nói với anh, nhưng tôi không biết rốt cuộc bí mật đó là gì. Tôi cũng có thể nói cho anh biết chuyện này."
Giang Thành nhìn chằm chằm vào luật sư, cẩn thận nhớ lại những lời luật sư nói. Rõ ràng luật sư biết Giang Thành muốn biết cái gì, hơn nữa, có thể vì lý do nào đó mà anh ta còn không nói ra được, cảm giác lập lờ nước đôi này thật sự khó chịu.
"Anh phải biết rằng, để xử lý một vụ án ở đất nước chúng ta, tôi có mọi lý do để khiến cho anh nói ra những chuyện đó. Trước khi anh trở thành một luật sư, anh phải là một công dân đã. Là một công dân thì có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát chúng tôi. Nó hoàn toàn khác với ở nước ngoài, anh hiểu chứ? "
"Hơn nữa, anh có biết không? Tên hung thủ này, gia đình anh ấy có người vợ bị bệnh nặng và một đứa con đang học cấp hai. Tính cả tôi và nhiều người khác, không biết có bao nhiêu cặp gia đình như vậy trêи thế giới sẽ bị con người này hủy hoại? "
"Không ai biết! Nếu thân chủ của anh thực sự biết chuyện gì đó có thể giúp tôi, hy vọng anh có thể nói cho tôi biết. Vợ tôi cũng đã chết trong tay anh ta, còn con gái tôi thì vẫn đang mất tích. Tôi chưa bao giờ cầu xin ai, nhưng riêng chuyện này tôi cầu xin anh."
Không ai có thể tưởng tượng được, một Giang Thành kiên cường, cứng rắn như vậy, lại có thể ăn nói khép nép, cầu xin người khác. Thế nhưng, đúng là anh không còn cách nào khác, đây là điều mà anh nhất định phải làm.
Luật sư thở dài nói: “Anh nói đúng. Đúng là tôi có nghĩa vụ phải phối hợp làm việc với anh. Nhưng thứ nhất là những chuyện tôi biết không nhiều. Thứ hai, nếu một ngày nào đó, những chuyện này có tác dụng với anh thì tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật cho tôi."
Giang Thành gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên, anh rốt cuộc tìm được đột phá mới.
"Vấn đề hẳn là phát sinh từ con trai ông ta. Ông ta cũng chưa từng nói với tôi những gì anh vừa nói với tôi, nhưng tôi đã từng tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai bố con họ. Trong lúc vô tình, con trai ông ta đã phát hiện ra một chuyện cực kỳ khủng khϊế͙p͙."
Giang Thành gật đầu, mong chờ nhìn luật sư, nhưng luật sư cười bất lực nói: "Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi. Tin hay không tuỳ anh."
"Vậy thì tại sao? Người đại diện của anh lại bị giết? Nếu theo lời của anh thì ông ta không biết gì cả."
Luật sư vẫn không còn cách nào khác đành bất lực lắc đầu.
Giang Thành gật đầu, anh đã rất biết ơn cho những câu trả lời mà anh chưa từng nghĩ tới rồi.
Đúng là trong khoảng thời gian này, cả anh và đồng nghiệp trong đồn cảnh sát đều tập trung công việc vào Lưu Dũng một cách khó hiểu, và chính vì sự việc buổi trưa mà anh mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lưu Dũng có thực sự quan trọng như vậy không?
Anh ta chỉ là một kẻ thí mạng mà thôi, bất kể lý do của anh ta là gì. Nhưng Dương Minh Hạo và con trai của ông ta nhất định không phải kiểu như vậy. Vậy thì làm sao mà hai người đó lại vướng vào chuyện này?
Đây là điều mà trước đây họ chưa từng xem xét qua và anh nghi ngờ rằng bước đột phá thực sự là ở nơi này.
Sau khi bước ra khỏi văn phòng luật sư, mặc dù vẫn còn ʍôиɠ lung vì luật sư không cho anh nhiều câu trả lời, nhưng anh dần dần hiểu rằng tên Thằng hề này chắc chắn đang có kế hoạch gì đó rất lớn, và điều này rất có thể bị phát hiện bởi Dương Minh Hạo.
Nghĩ đến đây, Giang Thành càng thêm hưng phấn, anh cảm thấy chính mình chưa bao giờ tiến sát đến đáp án như thế.
“Tôi đã không gặp anh ấy nửa năm kể từ lần đó.” Ông chủ và những người công nhân trả lời Diệp Hồng.
Người lái xe gật đầu và nói: "Đồng chí cảnh sát, đừng lo lắng, chúng tôi đều là những người lương thiện. Công việc kinh doanh khá tốt trong sáu tháng qua. Vì vậy, chúng tôi đã bị rất nhiều kẻ cắp nhiên liệu nhắm tới, nên cũng làm cho cô bé phải chịu oan uổng.”
"Nhưng dưới tình huống vẫn đang kinh doanh tốt như vậy, chúng tôi không muốn làm thêm nữa. Nhưng lúc đầu chúng tôi chủ động gọi cho cái người tên Lưu Dũng này, nhưng anh ấy cũng không đến, thời gian trôi qua cũng không còn liên lạc nữa."
Về cơ bản mọi người đều trả lời giống nhau, không có ai bảo vệ Lưu Dũng, rốt cuộc bọn họ cũng không biết Lưu Dũng đã xảy ra chuyện gì.
Và trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sếp cùng nhân viên hiển nhiên không có khả năng thông đồng được với nhau.
Diệp Hồng gật đầu: "Được, làm phiền mọi người rồi. Đi thôi, Lưu Tĩnh."
"Này, đồng chí cảnh sát, tôi có thể hỏi cô một câu được không? Các cô đang tìm anh ấy vì chuyện gì vậy? Có phải anh ấy lại mắc thêm một món nợ nữa rồi bỏ trốn không?”
Đột nhiên một người phụ lái tò mò hỏi, Diệp Hồng vừa đúng lúc bước đến liền nhìn ông ta, nói: “Tại sao lúc trước anh ấy lại biến mất vậy?"
Người tài xế nhớ lại và nói: “Cũng không hẳn. Thực ra anh ấy đến đây với chúng tôi hai năm. Anh ấy nói rằng anh ấy làm kinh doanh cách đây khoảng hai năm. Sau đó, khi công việc kinh doanh xảy ra vấn đề, một loạt người đã tìm đến anh ấy. Không có cách nào để kiếm sống nên đành chạy đến chỗ chúng tôi để lái xe."
"Anh ấy nói dành dụm trả hết nợ rồi quay lại làm ăn, hình như chuyện là vậy. Lúc đó chúng tôi còn tưởng rằng anh ấy nhậu nhẹt rồi khoác lác, nhưng bây giờ xem ra thì có vẻ anh ấy nói đúng.”
Diệp Hồng gật đầu nói: "Những gì ông nói rất quan trọng. Lưu Tĩnh, cô hãy ghi nhớ thông tin liên lạc của vị này. Sau này nếu cần gì có thể liên hệ lại với ông được không?"
Người đàn ông cũng vui vẻ gật đầu, nói: "Không vấn đề gì."
Cứ như vậy, Diệp Hồng và Lưu Tĩnh một lần nữa điều tra lại quan hệ xã hội của Lưu Dũng, có thể nói là rất cẩn thận, thậm chí còn chạy lại đây một lần nữa.
Tuy nhiên, rõ ràng nhất có lẽ là ở đội xe này, còn những mối liên hệ của Lưu Dũng ở những nơi khác ngày càng ít đi.
Có lẽ Lưu Dũng đã bắt đầu từ một năm trước, không biết là cố ý hay vô tình. Giảm thiểu các hoạt động khác nhau.
Có lẽ nó đã bắt đầu từ lúc đó. Lưu Dũng đã từng bước đi trêи con đường này.
Diệp Hồng đã có một kết luận sơ bộ. Cô ta đưa Lưu Dũng trở lại đồn cảnh sát.
Mà trong văn phòng của ông chủ ở trêи gác mái, một người đàn ông mặc áo khoác nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang rời đi của họ, sau đó cũng đứng dậy đi ra.