Dương Lạc dở khóc dở cười nói: “Đúng là như vậy.”
Nhắc tới Châu Bằng Tuệ trong lòng Giang Thành có chút bất an.
Kể từ khi nhận được cuộc gọi của Châu Bằng Tuệ trêи sân thượng của bệnh viện ngày hôm đó, lúc đó Giang Thành cảm thấy cậu ấy có gì đó không ổn.
Tuy nhiên, sau đó Giang Thành không chủ động liên lạc anh ấy.
Nghĩ đến đây, Giang Thành lấy điện thoại ra, bấm số của Châu Bằng Tuệ.
Sau vài tiếng đổ chuông, Giang Thành tưởng rằng anh ấy sẽ không bắt máy, nhưng không ngờ giọng nói của anh ấy từ trong điện thoại vang lên.
Không giống như mọi khi, tâm trạng và trạng thái của anh ấy dường như rất tốt.
“Anh họ, sao anh nhớ mà gọi điện cho em, giọng của Châu Bằng Tuệ rất dễ chịu.”
“Anh chỉ muốn hỏi thăm em, gần đây thế nào, anh gọi điện thoại quan tâm em, em không chê anh phiền phức chứ.” Giang Thành thận trọng hỏi.
“Sao có thể chứ, gần đây em rất tốt, anh không cần lo lắng cho em.”
Giang Thành hoàn toàn có thể nghe thấy biểu hiện và giọng nói của Châu Bằng Tuệ trong cuộc gọi này khác với trước đây.
Có thể công việc đang diễn ra suôn sẻ và tâm trạng tốt hơn.
“Vậy bây giờ em sống ở đâu, anh sẽ tranh thủ thời gian đến thăm em.”
Giang Thành vừa nói xong ngược lại là không có phản hồi, một lát sau âm thanh vang lên, giọng nói của anh ấy có vẽ căng thẳng.
“À, không cần đầu, anh thường ngày bận rộn như vậy, không cần tới thăm em, em còn bận việc, cúp máy trước đây.”
Biểu hiện và trạng thái của anh ấy khiến Giang Thành cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng anh không thể biết tại sao.
“Xem ra gần đây cậu ấy làm khá tốt. Về chuyện của Vương Viên Viên, ước chừng trong lòng cũng đã buông bỏ rồi.”
Giang Thành lúc này mới an tâm phần nào.
Cúp máy, Giang Thành nhìn thấy Dương Lạc đang ở hiện trường án mạng, cẩn thận quan sát cái gì đó.
“Dương Lạc, có phát hiện gì không?” Giang Thành tò mò hỏi:
“Anh không thấy ở đây có vài chỗ không bình thường sao?” Dương Lạc nói và chỉ vào nơi thi thể của Trần Dương Dương trong bản đồ dành cho người đi bộ.
Giang Thành và Diệp Hồng lắc đầu không rõ.
Dương Lạc làm thanh giọng và bắt đầu phân tích của riêng mình.
Tôi thấy nơi Trần Dương Dương rơi xuống đất không có cỏ dại, nhưng xung quanh nhà máy bỏ hoang này gần như toàn là cỏ dại.
Nơi cô ta rơi xuống đều là cỏ dại, nhưng đã có người dọn dẹp sạch sẽ.
Từ phân tích này của Dương Lạc, kẻ giết người có khả năng thích sự sạch sẽ, vì vậy chỉ cần nơi mà anh ta đi ngang qua, nó phải ngay ngắn rõ ràng.
Anh và Diệp Hồng cẩn thận quan sát xung quanh, quả nhiên đúng như lời phân tích của Dương Lạc.
Ngoại trừ chỗ nạn nhân ngã xuống đất, những nơi khác cỏ dại mọc um tùm, nhưng nơi đây lại rất sạch sẽ.
tôi thử hỏi người nào mà sạch sẽ đến mức độ này được chứ , ngay cả cỏ dại đều được dọn dẹp sạch sẽ, và làm thế nào để anh ta dọn dẹp những cỏ dại này?
Những câu hỏi này Dương Lạc đang hỏi Giang Thành cũng là tự hỏi chính mình.
Tại hiện trường vụ án mạng, dụng cụ duy nhất để gây án là một con dao gọt 10 cm, lẽ nào kẻ sát nhân đã dùng dao gọt để làm sạch cỏ dại?
Nghĩ đến đây, Dương Lạc bắt đầu nhìn xung quanh và đột nhiên nhìn thấy một mảnh giấy vệ sinh trong một đống rác.
Đeo găng tay vào, cẩn thận cầm lên và xem xét, Dương Lạc mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Ở đây thường không có ai đến, và khóa cửa ở đây cũng bị rơi. Giấy vệ sinh này chắc là do nạn nhân hoặc kẻ sát nhân để lại.”
Dương Lạc nói, cẩn thận mở giấy vệ sinh ra, quả nhiên vết bẩn trêи giấy vệ sinh chính là cỏ dại.
Dương Lạc phân tích rằng kẻ sát nhân chắc chắn đã dùng dao gọt hoa quả để làm sạch cỏ dại và sau đó lấy giấy vệ sinh lau con dao.
Vì vậy trêи con dao không có dấu vân tay, cũng không có bất kỳ vật gì khác, chỉ có dấu tay và máu của nạn nhân.
Lúc này khi phân tích vụ án, Giang Thành và Diệp Hồng không khỏi cảm thấy có chút bất thường.
Kẻ sát nhân đã sạch sẽ đến mức độ này rồi, trước khi giết người hắn phải dọn dẹp xung quanh.
Do đó, sự thận trọng của kẻ sát nhân chắc chắn sẽ khiến vụ án trở nên khó khăn hơn.
Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Chi bằng nên liên hệ với cha mẹ Vương Viên Viên trước để xem gần đây có tung tích cô ta hay không.”
Nói xong, Dương Lạc gọi vào điện thoại của mẹ Vương Viên Viên.
“Chào bác, đây có phải là mẹ của Vương Viên Viên không?” Dương Lạc nhẹ giọng hỏi.
“Đúng rồi, anh là ai, tìm Vương Viên Viên có việc gì không?” Mẹ cô ta có vẻ rất nghi ngờ.
Việc là như này, Chúng tôi là đồng nghiệp của Vương Viên Viên. Mấy ngày nay cô ấy không đi làm. Bác có biết cô ấy đã đi đâu không?”
Nghe thấy những lời của Dương Lạc, mẹ cô ta có vẻ hơi tức giận: “Tôi đã lâu không liên lạc với cô ấy.”
“Trước đây, con gái tôi thường xuyên trả tiền sinh hoạt đúng ngày cho tôi, nhưng tháng này nó không gọi điện cho tôi. Tôi thực sự rất bức xúc. cô ta không biết gia đình này đang chờ tiền ăn à?”
Trong 10 phút tiếp theo, những lời phàn nàn liên tục từ mẹ của cô ta khiến Giang Thành và Dương Lạc đau đầu, qua loa mấy câu rồi tắt máy.
“Ngay cả gia đình cô ta cũng không biết tung tích của cô ta.” Giang Thành bất lực nói: “Xem ra chúng ta cần phải bắt đầu từ những phương diện khác.”
“Vậy tiếp theo anh định làm gì?” Diệp Hồng khó hiểu hỏi: “Bây giờ vốn dĩ là không có manh mối gì để tìm ra cô ta.”
“Cô có nhớ chiếc bông tai rơi đó không? Tôi nghĩ có khả năng rất lớn là do Vương Viên Viên trong lúc hoảng loạn để lại.”
Giang Thành quyết định lấy mẫu ADN từ phòng thí nghiệm để so sánh với ADN trêи chiếc bông tai đó.
Dương Lạc gật đầu, điều này đối với anh ấy rất đơn giản và có thể làm được. Ba người vội vàng quay lại đội cảnh sát hình sự.
Dương Lạc nhanh chóng tiến hành xét nghiệm chiếc bông tai, và nhanh chóng có được xác nhận từ kết quả đối chiếu ADN rằng chiếc bông tai này thuộc về Vương Viên Viên.
Nhưng Dương Lạc lúc này mới lắc đầu nói: “Giang Thành, tôi cảm thấy được chuyện này có chỗ không ổn?”
“Cậu thấy chỗ nào không ổn, cứ mạnh dạn nói.” Giang Thành tò mò hỏi.
Dương Lạc phân tích rằng theo một số tình huống tại hiện trường, có người cố ý tạo ra cái chết của cô ta và cố tình đánh rơi hoa tai.
Dương Lạc mới thông qua điều tra tại hiện trường miêu tả bức chân dung của nghi phạm.
Giang Thành hiểu rõ đây là sở trường của Dương Lạc, hơn nữa anh cũng lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nghi phạm Vương Viên Viên chỉ là một cô gái gầy gò. Xét từ vết thương của người chết, con dao gọt hoa quả dài 10 cm dứt khoát đâm vào cơ thể nạn nhân.
Có thể thấy, tội phạm đáng ra phải là một người đàn ông mạnh mẽ.
Chỉ về điều này không khớp so với Vương Viên Viên.
Ý Nghĩ của Giang Thành và Dương Lạc cùng giống nhau, nhưng nếu tội phạm là đàn ông thì từ đâu có được bông tai của Vương Viên Viên?
Đây chính là vấn đề, Dương Lạc nhíu mày khi lấy bản báo cáo ra, trêи bông tai không có dấu vân tay của Trần Dương Dương, nên có thể loại trừ là cô ta đã mang chiếc bông tai này theo.
Diệp Hồng có chút không hiểu, chẳng lẽ là nam tội phạm mang theo bên mình đồ của Vương Viên Viên sao?
Nghe vậy, Giang Thành trầm ngâm: “Khả năng này cũng có thể xảy ra. Chúng ta có thể bắt đầu từ việc điều tra những người xung quanh của Vương Viên Viên.”
Nhưng đây là một việc rất khó, ngay cả Vương Viên Viên cũng không tìm được, làm sao tìm được người bên cạnh cô ta?
Giữa mùa hè rất nóng, thêm cảm xúc lo lắng, cả ba người lập tức đổ mồ hôi hột.
“Đi thôi, tôi biết có một cửa hàng tráng miệng trong thành phố. Đồ uống có đá được pha rất ngon. Trước tiên hãy thư giãn đi. Nói không chừng chúng ta có thể nghĩ ra manh mối nào đó.”
Dương Lạc vừa nói, liền lái xe đưa Giang Thành và Diệp Hồng đến cửa hàng tráng miệng.
Cả ba người họ cùng nhau uống thử cốc nước đá trước mặt và cảm thấy mát hơn rất nhiều.
Ngay sau đó cả ba đã nghe một số câu chuyện linh tinh.
“Này, anh nói cái gì là tình yêu,mấy ngày trước tôi thực sự hiểu ra rằng, Không có tình yêu nào cả.” Một nhân viên vừa thở dài nói:
“Mấy ngày trước tôi có gặp hai vị khách, nhìn thấy chàng trai giàu có đưa một cô gái đi ăn uống mua sắm.” Vẻ mặt của nhân viên bán hàng có phần khinh thường.
“Chuyện gì đã xảy ra sau đó?” Một nhân viên khác tò mò hỏi:
“Kết quả là không biết từ nơi nào có một thanh niên đẹp trai đi đến, kéo cô gái đi.”
“Còn chửi mắng: Cô thật không biết xấu hổ không biết tốt xấu.”
Nhân viên bán hàng nghe xong câu chuyện này, hơi thở dài một hơi: “xem ra đây là cô gái hám tiền của người thứ hai.”
“Đúng vậy, ba người bọn họ giằng co một hồi lâu ở trước cửa. Cô gái sống chết cũng không muốn rời đi cùng chàng trai kia.”
Ba người họ nghe xong câu chuyện này mà mặt không hề biểu cảm, những chuyện như vậy không có gì lạ trong thời đại vật chất này.
Dương Mịch cười nói: “Nhân vật chính của câu chuyện này rất giống cậu em họ đáng thương và cô bạn gái hám tiền của cậu.”
Những lời này đột nhiên khiến Giang Thành cảm thấy không thoải mái, anh định đứng dậy về đội cảnh sát, nhưng đột nhiên có cảm giác như bị co giật.
Vội đi đến quầy lễ tân: “Xin chào, tôi vừa nghe anh kể câu chuyện đó. Cho hỏi chuyện xảy ra khi nào?”
Nhân viên vô cùng kinh ngạc, người trước mặt Giang Thành cũng rất đẹp trai, nhìn Giang Thành chằm chằm.
Diệp Hồng ở một bên rất khó chịu, đi đến bên cạnh Giang Thành “Hỏi cậu đấy, mau nói đi, nhìn cái gì mà nhìn?” Diệp Hồng giọng điệu rất tức giận.
“Vị khách này hình như cô bị gì à.” Nhân viên bán hàng có chút tức giận: “Tại sao tôi phải cho cô xem máy giám sát của chúng tôi?”
Diệp Hồng rất tức giận, liền lấy thẻ thành viên của đột cảnh sát hình sự đeo trước ngực ra.
Mặc dù Diệp Hồng không biết tại sao Giang Thành đột nhiên lại muốn hỏi chuyện này, nhưng Diệp Hồng không thể chịu đựng được hành động khó chịu của nhân viên bán hàng.
Quả nhiên, khi nhân viên bán hàng nhìn thấy thẻ này, anh ta cảm thấy có chút giật mình: "Được được, câu chuyện tôi vừa kể mới xảy ra một tuần trước."
“Có thể cho tôi xem máy giám sát của ngày hôm đó không?” Giang Thành dò hỏi:
“Anh sao vậy, đột nhiên điều tra chuyện này làm gì?” Dương Lạc không hiểu.
“Tôi không biết, tôi chỉ muốn xem một chút.” Giang Thành cũng không hiểu tâm trạng và tâm lý của bản thân rốt cuộc là như thế nào.