“Cậu ra mà nhìn xem đi.” Giang Thành nhìn theo hướng Trương Minh Sơn chỉ, đó là phía ngoài cổng sở cảnh sát.
Chỉ thấy nghìn nghịt đám người cùng ekip tập trung ở ngoài cổng sở, chỉ cần liếc mắt cũng biết là đám phóng viên và mấy đài truyền hình tới.
“Cậu tưởng tôi muốn xử vụ án này thành như thế sao?” Trương Minh Sơn thở dài nói.
Cho dù là vậy nhưng Giang Thành vẫn cảm thấy không thỏa đáng: “Cho nên ban đầu ông tìm tôi tới xử lý vụ án của thằng hề, chính là để tôi xoa dịu dư luận bằng cách tạo ra một hiện trường tự sát sao?”
Thấy một Giang Thành vừa trẻ tuổi vừa ngang ngạnh ương bướng, Trương Minh Sơn không biết phải làm sao, lắc đầu: “Cậu không hiểu, bây giờ áp lực lên đội cảnh sát hình sự rất lớn, tôi cũng hết cách rồi.”
“Tất nhiên ông làm gì có cách gì, ngày nào ông cũng cứ ngồi yên một chỗ đợi người đem kết quả đến cho ông, kết quả không hợp ý ông, thì ông lại xử lý vụ án đó theo ý mình, thế thôi.”
Giang Thành khinh thường nhìn Trương Minh Sơn một cái rồi tiếp tục nói: “Cục trưởng Trương, tôi thấy ông thực sự đã già rồi.”
Nghe vậy Trương Minh Sơn bỗng bừng bừng lửa giận, nhưng ông hiểu được những gì Giang Thành đang nghĩ.
“Là vì tôi biết rằng thế nào là không đúng, tôi biết cậu đang nóng vội muốn tìm ra tung tích của thằng hề.”
“Nhưng bây giờ thì sao?” Trương Minh Sơn chỉ vào đám phóng viên ở bên ngoài, biểu cảm trêи mặt cực kì không hài lòng.
“Kết quả hiện tại không phải do cậu không có chứng cứ nào, cũng không tìm thấy bất cứ manh mối gì hết, hơn nữa còn để Vương Vỹ bị giết mất, không phải sao?”
Nghe thấy những lời của Trương Minh Sơn, Giang Thành rơi vào im lặng mà suy nghĩ, khóe miệng khẽ mím lại.
“Nếu ông cho tôi thêm thời gian, tôi nhất định sẽ tìm ra tung tích và manh mối của thằng hề, nhưng các người lại không hề tin tôi.”
“Tôi đương nhiên tin cậu rồi.” Cảm xúc của Trương Minh Sơn có chút kϊƈɦ động.
Mấy người cảnh sát nghe trộm ngoài cửa bắt đầu cảm thấy lo lắng cho hai người ở trong.
“Tôi tình nguyện cho cậu thêm thời gian, tình nguyện giúp đỡ cậu, thậm chí tôi có thể để cả đội hình sự tới giúp cậu.”
“Nhưng bây giờ thì sao?” Thấy một Giang Thành đầy thất vọng và chán nản thế này, Trương Minh Sơn không biết phải có cảm xúc gì.
“Tôi không có ý muốn làm cậu tổn thương, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, bây giờ áp lực của dư luận lên chúng ta rất lớn, tôi không có đủ khả năng để chống đỡ cho cậu tiếp tục tự tung tự tác nữa.”
“Ha ha, thế rồi sao?”
Tính cách ngang ngược của Giang Thành sẽ không dễ dàng để chuyện này được che đậy như thế.
“Thế nên ông nói với tôi mấy việc này là muốn khuyên tôi thôi mà phải không? Ông khuyên tôi làm gì chứ?” Khuôn mặt bị dồn nén của Giang Thành đỏ ửng lên, còn phát ra những tiếng xì xì.
“Nhiệm vụ cấp trêи giao cho ông, tất nhiên ông phải hoàn thành, nhưng các người không không quan tâm tới việc thằng hề ngoài vòng pháp luật làm mưa làm gió, lại chỉ vội vã để lại ấn tượng tốt cho những người ngoài kia.”
Giang Thành vừa nói vừa chỉ vào đám phóng viên ở ngoài cửa sổ, ý muốn nói Trương Minh Sơn vì dư luận mà buông bỏ chân tướng sự thật.
“Nếu các người đã quyết định vậy rồi, còn phải để ý tới cảm nhận của tôi làm gì nữa, còn phải báo cho tôi làm cái gì chứ, tôi đâu cần phải biết mọi thứ đâu.”
Giang Thành không nói nhiều xoay người rời đi, anh cho rằng bản thân không còn gì có thể nói tiếp với Trương Minh Sơn nữa rồi.
“Giang Thành, tính cách của cậu vẫn như vậy, mười mấy năm rồi cũng không biết kiểm soát cảm xúc của mình như vậy.” Trương Minh Sơn thất vọng nhìn bóng lưng Giang Thành nói.
Cửa mở ra, tất cả mọi người đều sợ hết hồn, chạy tứ lung tung, sợ hãi bị hai người vì trong người đang bực bội mà chuốc giận lên người bọn họ.
Chân Giang Thành bước ra tới cửa lại dừng lại giữa chừng, xoay người lại nở nụ cười nhìn Trương Minh Sơn: “May mà tôi vẫn vậy.”
“Tôi cho rằng tôi cứ như vậy không thay đổi, là vì tôi phải giữ vững đạo đức nghề nghiệp của một người cảnh sát.”
“Tôi không nghĩ việc tôi nghe theo cấp trêи, nghe theo ông, đưa cho xã hội một cái kết quả giả mạo thì được gọi là thay đổi đâu.”
Lúc này, đáy mắt Trương Minh Sơn có chút thất vọng.
“Giang Thành, cậu mệt rồi, nghỉ ngơi một thời gian đi, việc còn lại cứ giao cho tôi.”
“Vậy thì vất vả cho ông nhiều rồi, hừ.” Giang Thành hừ lạnh, mở cửa ra rời đi.
Trương Minh Sơn vẫn giống với mười năm trước, gặp phải chuyện gì bản thân ông ta không giải quyết được bèn quay về tìm chỗ chạy trốn.
Tới sân thượng cửa sở cảnh sát, Giang Thành chán chường châm một điếu thuốc.
Nhớ lại chuyện của mười năm trước.
Năm đó Giang Thành thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ trở về, muốn mau chóng được gặp lại vợ mình.
Nhưng thứ chào đón anh lại là một cỗ thi thể lạnh ngắt, cùng với tin tức con gái bị thất lạc.
Vụ án lúc đó điều tra thế nào cũng không có manh mối, Trương Minh Sơn cũng giống như bây giờ, khuyên anh buông bỏ.
Còn nói một cách màu mè cho anh một thời gian nghỉ ngơi và điều chỉnh lại tâm trạng, lúc đó cái chết của vợ Giang Thành cũng được gác lại thế này.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái là qua mười năm, khó khăn lắm thằng hề mới xuất hiện lần nữa, sự việc đã ở ngay trước mắt rồi, Trương Minh Sơn lại muốn tiếp tục làm như vậy nữa sao?
Lúc này, Diệp Hồng vội chạy theo bước chân của Giang Thành nhanh nhẹn trèo lên đây, nhìn thấy Giang Thành đang hút thuốc, Diệp Hồng có chút ngạc nhiên.
“Anh…anh hút thuốc từ khi nào vậy.”
Giang Thành không nói gì, chỉ im lặng dập điếu thuốc đi, xoay lưng lại với Diệp Hồng.
“Cô đi làm việc của cô đi, không cần quan tâm tới tôi đâu, tôi muốn ở một mình bình tĩnh lại chút.” Giọng nói của Giang Thành có chút mệt mỏi.
“Tôi biết anh, tôi hiểu anh mà.” Diệp Hồng vội vàng an ủi.
“Nhưng đối với việc này cục trưởng cũng có nỗi khổ riêng.”
“Nếu cô tới nói thay cho ông ta, vậy mấy người không cần tới tìm tôi nữa.” Giang Thành nghe thấy Diệp Hồng nói Trương Minh Sơn là bất đắc dĩ, bỗng chốc có chút bực mình.
Diệp Hồng trong một khoảnh khắc bị Giang Thành mắng, nhiều năm như vậy qua đi, trừ một lần duy nhất nhìn thấy Giang Thành suy sụp, cô ấy chưa từng thấy anh nổi giận như vậy bao giờ.
“Haiz, bây giờ tôi cần ở một mình để bình tĩnh lại, những lời tôi nói cô đừng để trong lòng.” Giang Thành ý thức được bản thân đã hơi dữ dằn với Diệp Hồng rồi, bèn dịu dàng nói.
Dù sao Diệp Hồng cũng ở bên cạnh anh nhiều năm nay, chưa từng từ bỏ.
“Trêи thế giới này không ai hiểu tôi cả, không một ai thực sự hiểu tôi, kể cả cô, Diệp Hồng.”
“Vụ án này rõ ràng do một tay thằng hề làm ra, sao không có ai tin tôi hết?” Giang Thành càng nghĩ càng thấy đau đầu, lại châm thêm một điếu thuốc nữa.
Diệp Hồng biết, bây giờ tâm trạng Giang Thành không được ổn, đến bản thân anh đang nói gì chính anh cũng không rõ nữa.
“Vương Vỹ sát hại Lý Tiểu Anh thực sự có liên quan đến gã ta, ở hiện trường vụ án tìm ra daturaline. Diệp Hồng, cô có biết Daturaline đại diện cho điều gì không?” Giang Thành không chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Hồng.
“Mấy lần hành động trước đây, tôi từng liên tục bị daturaline làm bị thương, đến tận bây giờ vẫn còn di chứng, thứ này tôi hiểu rất rõ.”
Diệp Hồng đương nhiên biết rõ, trong lòng Giang Thành daturaline tượng trưng cho vũ khí của thằng hề.
Nhìn Giang Thành kϊƈɦ động như vậy, Diệp Hồng cũng không tiện lên tiếng.
“Tôi biết bây giờ anh đang nóng lòng muốn bắt thằng hề về quy án, muốn tìm ra tung tích của thằng hề.”
Diệp Hồng dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng lấy đi điếu thuốc trêи tay Giang Thành.
“Nhưng Giang Thành này, bây giờ áp lực từ dư luận thực sự quá lớn, trong một khoảng thời gian ngắn mà đã xảy ra năm vụ án mạng rồi.”
“Anh có biết năm người này đã ảnh hưởng tới đội cảnh sát hình sự chúng ta thế nào không?”
“Ha ha, tôi không ngờ Diệp Hồng cô cũng là người như vậy đấy, buông bỏ sự thật, chỉ quan tâm tới thanh danh và sức ảnh hưởng với xã hội.”
Giang Thành thất vọng nhìn Diệp Hồng, thế này khiến trái tim Diệp Hồng rất khó chịu.
“Giang Thành, tôi không muốn cãi nhau với anh cái gì cả, tôi cũng không có ý tới khuyên anh, bây giờ anh đang quá kϊƈɦ động rồi, đợi anh bình tĩnh lại rồi thì suy nghĩ kĩ càng chuyện này chút đi.”
Diệp Hồng nói xong, thất vọng nhìn Giang Thành một cái.
Thực ra Diệp Hồng hiểu rõ vì sao Giang Thành lại kϊƈɦ động với việc này như vậy.
Nhưng điều Diệp Hồng không hiểu là, tại sao Giang Thành không chịu bình tĩnh từ từ nghĩ lại chuyện này một chút chứ.
Bởi vì vừa nãy, Diệp Hồng cũng giận dữ đi tìm Trương Minh Sơn.
Cả đội cảnh sát hình sự đều không hiểu vì sao lại xử lý vụ án này như vậy?
Nhưng chỉ một câu của Trương Minh Sơn đã khiến cô ấy phải suy ngẫm lại.
“Diệp Hồng tôi cho rằng cô hiểu tôi, bây giờ đã dấy lên nỗi hoang mang trong dư luận xã hội rồi, nếu không thể tìm ra thằng hề, thì chỉ có thể dập vụ án này xuống trước đã.”
Diệp Hồng chỉ nghĩ một chút bèn hiểu ra, vậy tại sao Giang Thành mãi không chịu hiểu chứ?
Mãi tới lúc nãy cô mới có được đáp án, không phải Giang Thành không hiểu, chỉ là trong lòng anh thù hận quá sâu dày mà thôi.
Không ai nôn nóng muốn tìm ra thằng hề bằng Giang Thành, nhưng tình huống bây giờ lại giống như tất cả những gì Trương Minh Sơn nói.
“Bây giờ Vương Vỹ chết rồi, không một ai có thể tìm ra manh mối của thằng hề nữa, thằng hề không bắt được nhưng dư luận xã hội nhất định phải áp chế nó xuống.”
Xem ra Giang Thành thực sự cần thời gian để nghỉ ngơi và điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Diệp Hồng thờ ơ nói: “Tranh thủ được nghỉ hai ngày, anh dành thời gian ở cạnh Phỉ Nhiễm đi.”
Nhưng tâm trạng của Giang Thành làm gì có chỗ để để ý tới Phỉ Nhiễm.
“Bây giờ Phỉ Nhiễm ở bệnh viện rất an toàn.” Giang Thành suy nghĩ một chút nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho thằng hề đâu. Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ.”
Thù giết vợ bắt cóc con gái đã ăn sâu vào trong lòng Giang Thành rồi.
Giang Thành quyết định, mặc kệ đội cảnh sát hình sự muốn giải quyết vụ án của Vương Vỹ thế nào đi nữa, anh phải cố gắng tìm ra manh mối về thằng hề.
Cả một đêm Giang Thành lật người qua lật người lại, mãi không ngủ được, đôi mắt đỏ lè là biểu tượng cho sự giận dữ của Giang Thành.
Mắt thấy Trương Minh Sơn ở dưới lầu đi tới cổng sở cảnh sát, bị một đám phóng viên và báo đài vây quanh như kiến vỡ tổ.
“Cục trưởng Trương Minh Sơn nghe nói đội hình sự đã tìm thấy thi thể của Vương Vỹ rồi đúng không?”
“Cục trưởng Trương, trong khu vực thành phố liên tục xảy ra năm vụ án mạng, đối với chuyện này phía cảnh sát có gì muốn nói không ạ?”
Giang Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Minh Sơn, khó khăn nhếch khỏe miệng lên.
Hút thuốc cả đêm qua, môi của Giang Thành đã khô lắm rồi.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng đủ khiến cho môi của Giang Thành nứt ra, chảy ra một chút máu.
“Các vị phóng viên và nhà đài thân mến, xin mọi người bình tĩnh nghe tôi nói.”
Trương Minh Sơn bình tĩnh từ từ bắt đầu phát biểu: “Theo phía cảnh sát điều tra, Vương Vỹ chính là người đã sát hại Lý Tiểu Anh.”
“Trong quá trình truy bắt Vương Vỹ, anh ta vì sợ hãi và hổ thẹn mà lựa chọn tự sát để trốn tội.”
Ha ha, Giang Thành âm thầm cười lạnh một trận, Trương Minh Sơn, cuối cùng vẫn chọn đầu hàng.
“Vậy cục trưởng Trương, người nhà Lý Tiểu Anh có muốn tiếp tục truy cứu nữa không?”