Mục lục
Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịt bò Thổ ốc hôm nay xem như hoàn toàn chính phục mọi người, tuy ăn xong bọn họ mới phát hiện cả người đều bị vướng mùi lạ, đặc biệt là Đinh Tiếu lấy tay lột vỏ thổ ốc rửa không sạch được hết màu vàng, nồi và chén cũng thấm màu tàn lưu, nhưng điều này cũng không gây trở ngại mọi người yêu thích.

Ăn qua cơm trưa, mặt trời đúng vào thời điểm ấp áp nhất, thượng tuần tháng tư, phụ cận thôn Thiên Hà vào sáng sớm vẫn thực lạnh, nhưng giữa trưa dưới ánh mặt trời nếu mặc nhiều cũng cảm thấy nóng. Người ở nơi này đã quen với khí hậu thì không thành vấn đề, Đinh Tiếu cũng không ngoại lệ, dù sao nguyên bản cậu cũng là người phương Bắc. Chỉ là cảm thấy mùa xuân mặc áo da có vẻ không thoải mái vậy thôi.

Sau khi ăn no uống đủ, mọi người tiếp tục bắt đầu thu thập rau dại, lúc này trừ bỏ rau bùn ra mọi người lại chuyển trọng điểm lên thổ ốc, nhưng vì vừa rồi nhóm giống đực đã đào hết ở phụ cận, cho nên nhóm bán thú nhân rõ ràng không có thu hoạch. Điều này làm cho mọi người có chút khó chịu, vì thế Mộc Ngõa đề nghị đến dãy núi phía Tây tìm, bên kia còn có rất nhiều cây mơ chua.

Đinh Tiếu tính toán một chút, nếu là cây mơ thì, tháng tư hẳn đúng là thời tiết thu hoạch mơ. Tuy không thể phối hợp cà ri, nhưng làm thành mơ ngâm cũng không tồi. Vào mùa hè mình thích nhất là uống nước mơ ngâm, nếu có thể hái được mơ, mình cũng có thể làm thử ô mai, cho dù không thể làm ra ô mai cũng không sao, có trà mơ uống cũng tốt. Thật là nghĩ thôi cũng đã thấy nước miếng chảy tràn lan, chân răng bắt đầu ê ẩm.

Thu thập xong đồ vật trên mặt đất, mọi người đem nồi và chén bát tạm thời để lại, cõng sọt không và túi da thú chạy tới sườn núi phía Tây.

Dọc theo đường đi, có thể nói bọn họ đối với thổ ốc nhìn thấy tuyệt không bỏ qua. Số lượng thổ ốc tuy không ít, nhưng cũng không dày đặc thành từng mảng chồng chất lên nhau, số lượng còn ở phạm vi Đinh Tiếu có thể tiếp nhận. Đương nhiên, loại nguyên liệu nấu ăn có tính chất như này vừa thấy liền biết có thể phơi nắng để giữ lại. Hơn nữa cậu còn có kế hoạch, chờ phơi khô xong rồi đem thổ ốc nghiền thành bột, về sau trực tiếp làm bột cà ri mà dùng. Kỳ thực nếu không phải hương vị thực sự quá nồng đậm, cậu thậm chí còn muốn đem thứ màu vàng này thành thuốc nhuộm.

Vì Độ và Đông Y không có bạn lữ, ba giống đực độc thân kia lại không được hai ấu tể bán thú nhân cho phép, cho nên đoàn người bọn họ đều phải tự đi. Đinh Tiếu vừa đi vừa đề nghị: "Khôn, anh xem như bây giờ, giống đực nếu không phải thân nhân hoặc bạn lữ thì tốc độ của bán thú nhân và giống cái sẽ bị chậm đi? Hơn nữa tốc độ đi đường của bán thú nhân rõ ràng không nhanh bằng giống đực, nếu có thể ngồi xe, có giống đực kéo đi có phải nhanh hơn nhiều không?" Tuy cậu rất muốn nói dùng trâu ngựa lừa gì đó kéo là được, nhưng nghĩ đến tốc độc của đám động vật này cùng sức kéo là ở trong hàng ngũ bị kỳ thị, cậu liền từ bỏ.

Khôn cẩn thận tự ngẫm vấn đề này, nói với Hạ ở bên cạnh:" Nhị thúc, đề nghị này của Tiếu Tiếu không tồi."

Hạ cũng gật đầu tán đồng: "Thật là không tồi, nhưng ở đất bằng và đường không có nhiều cỏ dại còn được, nếu lôi kéo trên núi, ngồi bên trên nhất định rất xóc nảy, không thoải mái."

Khôn vốn dĩ cũng không nghĩ đến kéo xe trên núi,cho nên hắn nói như này: "Giữa chợ của chúng ta và các thôn khác đều có đường nhỏ, nếu có thể làm ra xe kéo, lôi kéo đồ vật mà người ở thôn khác mang tới trao đổi, có phải càng tiện lợi hơn không? Như vậy bán thú nhân và giống cái không có huynh đệ và bạn lữ có thể sẽ đến càng nhiều."

Hạ nghe xong lập tức sáng ngời hai mắt, ý tưởng này của Khôn đúng là không tồi, cứ như vậy tuy rằng tốc độ đi lại sẽ chậm một chút, nhưng trong vòng một ngày cũng có thể qua lại một lượt. Quan trọng là như thế này có thể có một số bán thú nhân và giống cái không có huynh đệ và bạn lữ liền cũng có thể tới xem náo nhiệt. Mà giống đực độc thân ở thôn Thiên Hà bọn họ không phải càng có nhiều cơ hội hơn không phải sao?

"Ý tưởng này rất hay! Trở về liền nói với đại ca hẳn là hắn sẽ đồng ý!"

Đinh Tiếu ở một bên nghe, trong lòng cũng có nho nhỏ kích động. Đây còn không phải là tuyến xe công cộng của thôn sao! Có giao thông tiện lợi như vậy, nhất định sẽ thu hút càng nhiều người tới chợ, đến lúc đó thôn Thiên Hà nhất định sẽ thực náo nhiệt, càng giàu có hơn!

"Nếu đường giữa các thôn không tốt, chúng ta có thể chỉnh đốn một chút, như vậy người ngồi trên xe sẽ không quá xóc nảy, giống đực kéo xe cũng càng dùng ít sức hơn."

Hạ cha nhìn ấu tể nhà mình, tự hào gật đầu: "Tiếu Tiếu nói đúng." Có lẽ Khôn có Tiếu Tiếu sẽ càng thích hợp làm người nối nghiệp thôn trưởng đi? Nhưng vẫn nên duy trì hiện trạng như hiện tại thì tốt hơn, như vậy bọn nhỏ mới có thể tự do tự tại.

Kỳ thực còn chưa tới sườn núi phía Tây, Đinh Tiếu cũng phát hiện không ít cây mơ. Có một ít hiện tại đã không còn bóng dáng của hoa, cũng không có không ít cây mai kết quả, cơ hồ mỗi một quả mơ độ lớn nhỏ cũng không đồng nhất, màu sắc cũng không quá giống quả mơ. Cái này làm cho Đinh Tiếu rất là vui mừng. Màu của quả mơ hoàn toàn màu đỏ, cũng có vàng pha hồng, còn có màu vàng cam và màu vàng chanh, cậu thậm chí phát hiện có mấy cây mơ kết quả màu tím. Đương nhiên nhiều nhất vẫn là quả mơ màu xanh lá, chỉ là loại quả mơ này kích cỡ quả thực lớn hơn rất nhiều rất nhiều so với trí nhớ.

Dùng thiên nhãn quét qua một lần, công hiệu của quả mơ cũng không khác mấy, nhưng chỉ có loại mơ màu tím này có chút bất đồng, hơn nữa loại mơ này kích cỡ cũng nhỏ hơn những loại khác rất nhiều, đại khái lớn bằng trái anh đào, có công hiệu thanh nhiệt, sáng mắt. Đinh Tiếu bảo Khôn đem các loại quả mơ màu sắc khác nhau đều hái xuống nếm thử một chút.

Mơ đỏ hương vị vừa chua vừa ngọt, tuy vẫn thực chua, nhưng lấy năng lực thừa nhận của cậu, một lần có thể ăn một hai quả. Kỳ thực vẫn rất thuận miệng, so với dự tính của cậu thì hơi ngọt hơn một chút. Mặt khác màu xanh thì chua hơn, mà loại mơ màu tím này là chua nhất, chỉ cắn một chút vỏ ngoài, Đinh Tiếu lập tức ê hết cả răng. Xem ra ngoạn ý này không thể dùng đường để ngâm, chỉ có thể dùng làm gia vị có vị chua.

Nhìn đến mấy trái cây đủ màu sắc kích cỡ, Kinh là người vui vẻ nhất. Tuy y cũng biết mơ chua ăn vào rất khó chịu, nhưng khi y còn nhỏ liền bắt cha hái cho y quả mơ chua màu đỏ, độ chua kia y thấy ăn thực ngon.

"Mộc Ngõa, em muốn quả mơ màu đỏ! Hái nhiều một chút!"

Mộc Ngõa nhếch miệng: "Chua như vậy rất khó ăn."

Kinh chống nạnh trừng mắt: "Khó ăn cũng là em ăn, anh không muốn hái cho em sao?"

Mộc Ngõa nhanh chóng biến thành chân chó: "Sao lại vậy được! Ta đi hái cho em là được, ta đây liền đi, bảo đảm mỗi quả vừa đỏ vừa to!"

Nhìn đến phương thức giao lưu của hai bạn tốt, Đinh Tiếu nhịn không được bật cười, nhưng quả mơ cậu cần phải có: "Khôn, em muốn một sọt quả mơ xanh."

Khôn ca một chút cũng không có biểu hiện kém cỏi như Mộc Ngõa vừa rồi, Tiếu Tiếu nói hái, vậy cần phải hái! Hơn nữa nguyên liệu nấu ăn tới trong tay Tiếu Tiếu nhất định sẽ biến thành đặc biệt mỹ vị. Cho nên hắn không chút do dự, lập tức gật đầu.

"Ừ, còn các màu khác thì sao?"

Đinh Tiếu trả lời: "Đều muốn, nhưng em muốn một sọt mơ xanh riêng, trở về em muốn ngâm mơ." Nói tới đây cậu kéo cánh tay Khôn một chút, ý bảo đại gia hỏa khom lưng, sau đó tiến tới bên tai Khôn nói nhỏ: "Một sọt có lẽ còn chưa đủ, nhưng trước cứ hái một sọt." Kỳ thực cậu còn muốn thử làm dấm mơ. Quan trọng là qua mùa thì không còn quả mơ, ngâm nhiều một chút, vẫn có rất nhiều tác dụng. Ví dụ có thể làm tương mơ, lấy làm đồ chấm thịt đều có thể. Mơ muối còn có công hiệu làm thuốc. Chính mình nói gì cũng phải làm thử ô mai mơ, vạn nhất làm thành, đích xác cần rất nhiều quả mơ a!

Nghe con trai nói vậy, Hạ cha và Quỳnh ba cũng quyết định hỗ trợ hái trái cây. Cho dù mơ chua này bọn họ có ăn một trăm năm cũng chỉ đếm bằng đầu ngón tay, nhưng ngẫm lại thổ ốc thịt bò lúc trưa, nghĩ tới quả trân châu gì đó, con trai nói có thể ăn ngon, như vậy tất nhiên có thể ăn ngon.

Nói thật, cây mơ rất cao, đời trước Đinh Tiếu không tận mắt nhìn thấy cây mơ, nhưng trước mắt nhìn đám cây này thấp thì tới bảy tám mét, cao thì hơn hai mươi mét thật là khiến cậu choáng váng.

Đặc biệt khi nhìn thấy Màu và Kinh còn có Độ rất thống khoái mà trèo lên trên cây, sau đó ngồi ở chạc cây vui vui vẻ vẻ hái trái cây. Dưới tàng cây dư lại ba vị bán thú nhân ấu tể không vui. Lấy Đinh Tiếu cầm đầu, lấy Lục Hi và Đông Y phụ họa, ba người đầy mặt ai oán. Nhìn bọn họ hái trái cây giống như thực vui vẻ, nhưng cây cao như vậy....nhìn qua cũng rất nguy hiểm.

Ngoại trừ Khôn, Quỳnh ba và Hạ cha ra, những người khác cũng liền hái một túi nhỏ quả mơ đỏ, sau đó đã trèo xuống. Vốn dĩ loại đồ vật chua đến ê cả răng này không mấy người thích ăn, mọi người hái là vì thú vui. Dù sao người có thể tiếp nhận độ chua của mơ đỏ giống Kinh và Đinh Tiếu cũng không nhiều. Chỉ là mấy giống đực này hôm nay đều cực kỳ thông minh, ngay cả Mộc Ngõa đều không có phạm nhị nói mơ chua là đồ vật chỉ có giống cái mang thai mới thích ăn, nếu không...hừ hừ!

Bởi vì loại quả này không thể làm thành trái cây có thể ăn nhiều, nên người tới hái cơ hồ bằng không. Trên cơ bản một thân cây liền có thể làm tràn đầy một sọt tre, ngay cả khi chỉ lựa chọn quả to nhất, đẹp nhất mới hái.

Không bao lâu, Khôn cuối cùng nhảy một cái từ trên cây xuống, sọt tre sau lưng chứa đầy quả mơ màu xanh lớn nhỏ tầm nắm tay. Vỏ ngoài tươi sáng, vừa nhìn liền biết đã được lựa chọn kỹ càng. Hơn nữa túi da thú của Khôn ca còn đựng hơn ba mươi quả mơ đỏ chín, khiến cho cái túi không lớn mấy căng phồng, may mà sau khi mở ra cũng không bị dập nát.

Đinh Tiếu đối với đám quả mơ này thực vừa lòng, còn có các loại màu khác mà ba và cha vừa hái xuống, xem ra sau khi về nhà có lẽ mình phải bận rộn mất hai ngày rồi.

Vì thu hoạch pha phong, cho nên mọi người cũng không đi tiếp nữa, liền ngắt một ít thổ ốc và rau bùn ở phụ cận rồi về nhà.

Đương nhiên trước khi về nhà, phải phân phối đồ vật. Đặc biệt là thịt trâu, mỗi giống đực đều được phân một khối lớn. Tiếp theo là thổ ốc, vốn dĩ loại đồ vật này là ai lấy được thì về người ấy, nhưng mọi người lại nhất trí cho rằng chỉ có Đinh Tiếu mới có thể đem thứ này chuẩn bị tốt, cho nên mỗi người đều chỉ lấy 5 cái về nhà mình nghiên cứu, dư lại đều cho Đinh Tiếu. Đương nhiên, này cũng không phải là lấy không, Đinh Tiếu phải dạy bọn họ làm thế nào đem thổ ốc này biến thành nước chấm và thịt hầm mỹ vị.

Đối với việc đột nhiên có nhiều thổ ốc như vậy Đinh Tiếu cảm thấy áp lực thật lớn, chủ yếu là đột nhiều gia tăng nhiều số lượng như vậy, có chút luống cuống. Đừng thấy mấy căn thổ ốc này chỉ lớn chừng bắp chân, nhưng trọng lượng không hề nhẹ. Nhưng như vậy cũng tốt, sau khi trở về lập tức cắt miếng phơi nắng, nếu có thể chế thành bột cà ri, vậy càng tiện lợi hơn. Đem bột cà ri đã chế biến sẵn chia cho mọi người, vừa tiện sử dụng vừa tiện mang theo.

Về đến nhà, Đinh Tiếu bắt đầu xem xét mấy sọt thu hoạch này.

Ba sọt quả mơ ở trên núi nhìn không nhiều lắm nhưng lấy về nhà đổ trên mặt đất, lập tức thấy rất khả quan. Đinh Tiếu sờ sờ mũi, mình quả nhiên tính toan sai, kỳ thực hái trước một sọt trở về làm thử, chờ làm tốt rồi lại hái cũng được đi? Dù sao thời gian mơ rụng còn dài.

Đem đám trái cây và rau dại để bỏ ra đặt trong sân vườn nhà mình, sau đó nhìn bóng trên mặt đất. Đinh Tiếu tính ra hiện tại hẳn là hơn ba giờ chiều, ở bên ngoài đi bộ một ngày, lại đào rau dại, lại ngẩng cổ nhìn bọn họ hái trái cây, đúng là rất mỏi. Vẫn là làm xong cơm chiều rồi nghỉ ngơi thôi. Có gì vẫn để ngày mai làm, không quan tâm là làm tương hay ngâm gì đó, để cả đêm cũng chả sao cả. A đúng rồi, một túi hoa đào kia vẫn phải nhanh chóng cho vào bình, nếu không buộc kín đến ngày mai, chắc sẽ hỏng hết.

Giữa trưa Quỳnh ba săn được một đầu heo ba thước chỉ dùng một phần thịt làm thịt viên hoa đào, dư lại đều cầm trở về, Đinh Tiếu quyết định dùng thịt ba chỉ làm một nồi thịt nấu mơ. Đời trước cậu ăn qua thịt nấu quả mơ ba ba làm, nhưng lúc ấy dùng là quả mơ ngâm muối. Thịt nấu bỏ thêm quả mơ chẳng những khẩu vị càng tươi ngon thoải mái, mang theo mùi vị chua có thể giải ngấy, hơn nữa thịt cũng đặc biệt non mềm. Hiện tại tuy quả mơ chưa được muối, nhưng những quả mơ màu đỏ chín kia hẳn là hiệu quả cũng không khác mấy, thậm chí có thể tươi ngon hơn nữa.

Tuy người một nhà đều thực luyến tiếc để Tiếu Tiếu vừa trở về liền tiếp tục chui vào bếp nấu ăn, nhưng bọn họ cũng đích thực muốn nếm thử dùng loại mơ chua này nấu với thịt ra tư vị gì. Hơn nữa nhìn Tiếu Tiếu vẻ mặt hưng phấn, liền biết không cho cậu làm cậu sẽ không vui

Thịt ba chỉ ngon nhất được cắt thành miếng, sau đó cho vào nước rửa hết máu, lại cho cùng với nước hàng xào chung tạo mùi thơm và màu. Đinh Tiếu lại cho thêm nước sôi và ngũ vị hương tự chế vào nồi. Kế tiếp chính là đem mấy quả mơ đỏ thái nhỏ bỏ hạt.

Xét thấy không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu vị chua của quả mơ, cho nên Đinh Tiếu quyết định liền cho ba quả. Đừng thấy số lượng không nhiều lắm, nhưng kích cỡ cũng đủ lớn, này nếu không phải vì làm một bình thịt heo lớn, cậu cũng không có khả năng cho nhiều như vậy, dù sao nếu chua quá thì cũng không tốt. Quả mơ chín này so với trong trí nhớ của mình thì ngọt hơn một chút, nhưng cũng rất chua.

Mùi hương tỏa ra từ trong nồi hầm, Đinh Tiếu đem thịt quả mơ bỏ vào trong nồi, quấy đều rồi đậy nắp lại, cho nhỏ bớt lửa, bắt đầu dùng lửa nhỏ đun cái nồi thịt mơ này.

Đương nhiên, chỉ ăn mỗi thịt chắc chắn là không được. Bữa trưa đã dám ăn thịt nấu cà ri, hiện tại còn dám ăn thịt nấu mơ cậu thực sự có chút không chịu được. Vì thế Đinh Tiếu quyết định làm mấy cái bánh, đến lúc đó cuốn với thịt nấu mơ ăn chung, thật là nghĩ thôi đã thấy không tồi!

Nhưng Quỳnh ba vẫn rất đau lòng ấu tể nhà mình, nghe Tiếu Tiếu nói muốn làm bánh nướng áp chảo, anh chạy nhanh đem việc này tiếp nhận: "Con mau đi nghỉ một lát đi, bánh để ta làm, thịt trong nồi để ta nhìn là được."

Đinh Tiếu nhìn ánh mắt kiên định của ba, liền biết mình có nói nhiều cũng vô dụng. Thôi, dù sao ba nướng bánh áp chảo cũng rất ngon, thịt nấu chỉ cần đừng nhừ hết là được. Việc ba và cha luôn cảm thấy mình quá gầy cho nên thân thể thực yếu này khiến cậu rất buồn bực. Ăn nhiều như vậy cũng không nhiều thịt hơn thật sự quá không khoa học đi?! Nếu không phải năm ngoái đã khắc độ cao nhận ra bản thân thực sự cao hơn 5cm, cậu thật có thể cảm thấy mình ăn đồ vật đều xuyên ruột mà ra.

Aiz, nhưng cứ gầy trơ xương sườn như vậy mãi cũng không được! Mỗi lần sờ sờ Khôn đều là vẻ mặt ai oán nhìn mình. Ai muốn lộ xương sườn chứ! Ai không muốn có cơ bắp kiện mỹ chứ! Không béo lên mình cũng không có cách nào, nhưng thật đúng là...thật muốn béo lên chút thịt, xem mấy người anh em chân tay và khuôn mặt đầy thịt đầy hữu lực cậu liền phi thường hâm mộ. Được rồi, kỳ thực khôg có cơ bắp cũng không sao, thịt mỡ nhiều thêm chút cũng được đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK