Có lẽ là mệt mỏi cả ngày, cũng có thể là ban ngày trong đầu toàn là đồ ăn, cho nên một đêm này Đinh Tiếu toàn nằm mơ liên quan đến ăn uống. Đương nhiên cũng không ngạc nhiên khi thấy cậu nằm mơ thấy đào măng.
Vì thế ngày hôm sau rời giường, cậu cứ như vậy an tĩnh nói với Khôn: "Khôn, tìm một ngày chúng ta đi đào măng đi, ba nói bán thú nhân bọn em nếu đi rừng trúc cần một ngày, anh dẫn em đi thôi."
Loại chuyện tốt này Khôn ca tự nhiên phi thường vui vẻ: "Hiện tại liền đi?"
Đinh Tiếu lắc đầu: "Không được, hôm nay phải đem thổ ốc thu thập phơi phóng, em lại nấu một nồi tương cà ri thịt bò, cho Bằng Giáp bá bá và hiến tế mỗi người một bình. Còn có quả mơ em phải ngâm, còn phải ngao tương mơ nữa. Còn có nữa, đám rau bùn em tính muối một nửa làm dưa muối, còn dư lại phơi khô nước thử xem, đó là dược liệu cầm máu, rất hữu dụng."
Nghe xong Tiếu Tiếu nói, Khôn hơi nhíu mày, thì ra đồ vật lấy ngày hôm qua còn phải làm thêm nhiều như vậy, vậy Tiếu Tiếu không phải sẽ thực vất vả sao?
"Muốn làm thế nào, em nói, ta động thủ."
Tiếu Tiếu lắc đầu: "Không cần không cần, em tự làm là được, nhưng anh có thể giúp em rửa sạch quả mơ, lại dùng vải bố lau khô. Còn có, chuẩn bị mấy cái bình gốm lớn có nắp đậy. Bình năm ngoài muối dưa chua năm nay vẫn phải muối không thể lấy dùng được, còn có bình muối rau bùn cũng phải có. Anh đi đến nhà Hoa bá bá đổi hai cái bình lớn đi, ít nhất phải hai cái."
Khôn gật đầu: "Được, ăn qua cơm sáng ta liền đi, còn cần gì nữa?"
"Không cần, muối đường trong nhà còn đủ, đúng rồi, em lúc trước không nhìn thấy trên chợ có bán muối không?"
"Có, nhưng không nhiều lắm. VÌ nơi nào cũng thiếu muối, em muốn loại muối gì? Giống như loại em mang đến?"
Đinh Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, em muốn muối biển, nếu không thì muối quặng và muối hồ cũng được."
"Muối hồ? Đó là cái gì? Ta chỉ biết nước biển có thể phơi khô biến thành muối, còn có cục đá giống như muối, chính là muối quặng em nói đi?"
"Đúng vậy, cục đá giống như muối chính là muối quặng, muối hồ là lấy ở hồ nước mặn, sau đó lấy nước đó đun cho ra muối gọi là muối hồ." Tiếu Tiếu trả lời.
Hai tròng mắt Khôn xoay vòng, sờ sờ cằm mình: "Phụ cận thôn Thiên Hà chúng ta có một cái hồ nhỏ, nước hồ rất chát và đắng, nhưng cẩn thận nghĩ lại hình như cũng có vị mặn."
Nghe xong điều này, hai mắt Đinh Tiếu lập tức sáng lên, cậu lúc trước luôn cảm thấy muối xanh nồng độ không đủ, tuy ăn vào rất thanh thuần thuận miệng, nhưng dùng để muối đồ vật sẽ phi thường lãng phí. Nếu gần đây có hồ nước mặn vậy ít nhất muối thịt muối dưa gì đó sẽ tiện lợi rất nhiều: "Vậy hôm nào anh dẫn em đi xem!"
Tiếu Tiếu lên tiếng, Khôn ca nào dám chối từ: "Được, không bằng hai ngày nữa chúng ta liền lều trại ra ngoài mấy ngày, mang em đi rừng trúc, sau đó lại tới hồ nước đắng nhìn xem." Sau đó trở về vừa lúc Tiếu Tiếu nên đi học săn thú.
Xem ra cái nơi "gần thôn Thiên Hà" và nơi mà ba nói "núi phía Tây cách đó không xa" có vẻ giống nhau! Khoan đã, Khôn là nói mang theo lều trại ra ngoài mấy ngày?? Đó chính là không về nhà ngủ đêm?! Cái này... cái này....hình như thực chờ mong, nhưng cũng có chút khẩn trương mà! Khụ! Được rồi, đây là một việc rất đứng đắn, mình có thể mang theo giấy bút, vừa đi vừa ghi nhớ đồ ăn, tuyệt đối không nên nghĩ đến đơn độc ra ngoài hẹn hò gì đó!
Trước khi ngâm mơ, Đinh Tiếu và Quỳnh ba đem cách loại mơ màu sắc khác nhau đều tách riêng ra. Đinh Tiếu quyết định dùng muối để ngâm mơ, cậu còn để lại một ít mơ xanh chuẩn bị là dấm mơ. Sau đó lưu lại khoảng hai mươi quả mơ hơi nhỏ một chút chuẩn bị làm thử ô mai mơ, dư lại những trái đỏ vàng lẫn nhau hoặc là màu vàng liền lấy ra làm mứt. Mà những quả màu đỏ chính thì đều dùng làm tương mơ. Chỉ là muối và đường trong nhà còn rất ít, cũng may là hai loại này Thôn bộ đều có hàng dự trữ, trên cơ bản đều không có dùng hết, hơn nữa trong thôn còn có người chuyên môn làm muối và đường, nghe ba nói những người này đều là những lão thú nhân hoặc là giống đực tàn tật không thể đi săn. Đây cũng coi như là công việc kiếm cơm đi.
Ngao chế mứt mơ Đinh Tiếu không có chút kỹ xảo nào, mứt trái cây bán ở chợ đời trước làm như nào cậu chưa từng lưu ý, hơn nữa nhà mình cũng không làm thứ ngoạn ý này, cho nên cậu hoàn toàn dựa theo cách làm mứt táo mèo và táo ra làm. Cho nên lúc trước nghiêm túc học hỏi cách làm mứt trái cây từ con trai, Quỳnh ba bao hết việc làm mứt mơ này. Chủ yếu là ngâm gì đó anh hoàn toàn không hiểu.
Nói thật, về ngâm mứt gì đó Đinh Tiếu không hiểu, cho nên vô luận là đường hay muối, cậu đều dùng một loại phương pháp, đó chính là đem quả mơ rửa sạch lau khô nước, đặt vào bình gốm, một tầng quả mơ một tầng muối hoặc đường, lại cho một tầng quả mơ lên trên rồi lại rải một tầng muối hoặc một tầng đường. Như thế lặp lại cho tới khi đầy bình đến tám phần, đậy nắp bình lại, sau đó bao lớp da thú bên trên, cho vào hầm chứa đồ ăn cất trữ, Đinh Tiếu suy đoán ít nhất cũng phải tầm bảy ngày mới có thể được đi? Việc chưa từng trải qua chính là không thể chuẩn xác được!
Khôn lấy về ba bình gốm lớn, dùng hết hai cái để ngâm mơ, dư lại một bình bị Đinh Tiếu lấy làm dấm mơ.
Cách làm dấm mơ Đinh Tiếu nghe người ta nói qua, thực là phải cảm ơn một bạn học nữ hồi học đại học, tuy hai người bọn họ cũng không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng bạn nữ này thường ngày đều đem việc tuyên truyền các phương pháp giảm béo dưỡng nhan của mình làm nhiệm vụ. Không ít thảo luận với người trong lớp về các loại mỹ phẩm cùng đồ uống. Phải biết rằng Đinh Tiếu học thiết kế trang phục, đối với đề tài này cảm thấy hứng thú tuyệt đối không chỉ có mấy bạn nữ, vì thế Tiếu Tiếu rất khó không ở trong bầu không khí này lãnh hội một ít.
Cậu nhớ rõ bạn nữ kia nói qua, nàng ở nhà tự làm dấm mơ là dùng đường và mơ làm thành. Chỉ cần đem mơ rửa sạch sau đó để ráo nước, lại đem đường và mơ trộn cùng. Chờ mấy ngày đường tan ra, liền bắt đầu mỗi ngày lấy ra đảo một lần, ước chừng ba mươi ngày dung dịch nước đường không còn nổi bọt, nói lên dấm mơ này đã thành công. Loại dấm mơ tự mình sản xuất này chẳng những hương vị ngon hơn, lại còn tuyệt đối không có chất bảo quản. Theo bạn nữ kia nói, dấm mơ chẳng những có thể thanh hỏa lợi tiểu, còn có tác dụng giảm béo, lưu thông mạch máu. Đương nhiên, nàng để cử nguyên nhân chủ yếu chính là có thể giảm béo. Đây cũng là nguyên nhân thứ nhất lúc trước Đinh Tiếu chưa từng muốn nếm thử loại tự chế này. Trước khi đến nơi này cậu cũng không có hứng thú nồng đậm với loại thực vật này.
Nghĩ đến sinh hoạt ở trường học trước kia, Đinh Tiếu lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Chuyện quá khứ hiện tại nghĩ đến thực sự cùng hiện tại cũng không thể nào so. Trước kia luôn khó chịu một chút trong lòng, hiện tại nghĩ đến thế nhưng cũng không cảm thấy khó chịu như vậy.
Đem bình gốm đựng mơ vào lều ăn cơm, lúc ra liền nhìn thấy nụ cười trên mặt Tiếu Tiếu, không phải thực vui vẻ, nhưng cũng không phải là nụ cười khổ sở. Khôn rất hiếu kỳ, vì thế ngồi xuống dò hỏi: "Tiếu Tiếu, em đang nghĩ gì vậy?"
Đinh Tiếu phục hồi lại tinh thần, cười trả lời: "Em đang nghĩ...nghĩ tới không bao lâu nữa em phải đi học tập săn thú, nói thật, vẫn là thực chờ mong. Còn có, Nhất Toàn và Màu ngày 10 tháng năm này thành thân, tính toán một chút còn không đến một tháng nữa, đưa hạ lễ gì mới được đây? Bọn họ hình như không thiếu cái gì?" Trên thực tế cuộc sống nơi này thật sự toàn bộ là tự cấp tự túc, cũng không có gì thiếu thốn.
Khôn khó hiểu: "Hạ lễ? Là tặng đồ cho bọn họ sao? Bọn họ thành thân vì sao em phải đưa đồ vật?"
Hiện tại biến thành Đinh Tiếu khó hiểu: "Bọn họ là bạn bè mà! Bạn bè thành thân chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ người nơi này đều không có tặng đồ vật tỏ lòng chúc mừng sao?"
Khôn lắc đầu: "Không có người từng tặng qua, vì đồ vật dùng để thành thân đều là tự tay giống đực chuẩn bị, để cho người khác đưa là không thể biểu hiện. Cho nên ngay cả cha và mẹ đều không cho đồ vật."
(⊙_⊙)!! Nghe xong Khôn nói, Tiếu Tiếu lập tức có biểu tình như vầy. Nhưng nghĩ lại cũng phải, hình như nơi này thực sự không có khái niệm tặng lễ vật gì đó. Ngay cả ngày thường mình làm chút gì đó cho bạn bè, ai cũng không có từ chối qua, đều là vui vẻ tiếp thu. Nhưng xong rồi bọn họ cũng sẽ đem đồ vật mang lại cho mình, cũng là thứ tự mình làm được. "Vậy khi bọn họ thành thân, chúng ta liền cái gì cũng không làm?"
Khôn trả lời: "Cũng không hẳn, ngày thành thân là ngày thân thích và bằng hữu hội tụ bên nhau ăn uống chúc mừng, chúng ta có thể hỗ trợ chế tác đồ ăn. Nhưng đồ ăn và đồ dùng đều là Nhất Toàn một mình chuẩn bị, cho nên hắn gần đây đều rất bận."
Đinh Tiếu sờ cằm: "Này còn được, ngày đó chúng ta tới nấu ăn đi."
Khôn sờ sờ đầu tóc Tiếu Tiếu, bạn lữ nhà mình sao lại đáng yêu như vậy chứ! "Ừ, Tiếu Tiếu nói làm gì chúng ta liền làm cái đó!"
Trải qua hai ngày phơi nắng và hong gió, thổ ốc bị cắt lát đã cứng lại và giòn. Trải qua Đinh Tiếu thí nghiệm, sau khi mất nước hương vị thịt thổ ốc không thay đổi mấy, sau khi mài thành bột đúng là có thể trực tiếp coi thành bột cà ri để dùng. Hơn nữa sau khi bị phơi khô, hương vị thổ ốc càng thuận miệng hơn một chút, có lẽ do vị trát đầu lưỡi phát huy đi, hoặc có thể là trải qua dãi nắng dầm mưa chuyển hóa thành một đồ vật khác. Tóm lại cậu đối với bột cà ri thổ ốc chế thành tương đối vui vẻ.
Sau khi đem bột cà ri cho mấy bằng hữu xong, Đinh Tiếu cũng đem cách xử lý thổ ốc như nào, phơi nắng như nào, mài thành bột như nào đều nói qua một lần. Lại còn tự mình làm thử một lần thịt gà cùng bạch đậu cà ri. Đương nhiên một bình lớn thịt gà bạch đậu cà ri kia liền trở thành đồ ăn vặt của mấy người này vào buổi chiều. Mà cũng bắt đầu từ ngày đó, nhóm người này liền có một hạng mục sở thích mới là nơi nơi đi đào thổ ốc. Đương nhiên lúc này cũng không phải là tập thể, mà là từng cặp một đơn độc hành động. Mỹ kỳ danh đầy là "hẹn hò". Làm cho Đinh Tiếu cực kỳ hối hận vì đã đem danh từ tốt đẹp trong truyền thuyết là "hẹn hò" nói cho mọi người, quá không đáng tin cậy!
Người có đôi có cặp đương nhiên vui, nhưng còn mấy người vẫn là hộ độc thân thì như thế nào? Minh và Hắc Ất, hai người rất ham thích việc theo đuổi Độ và Đông Y, nhưng hai bán thú nhân này lại có khuynh hướng đi cùng Hôi Hổ đi thu thập với bọn họ hơn, nguyên nhân là vì Hôi Hổ đối với bọn họ không có ý tưởng gì khác, cho nên bọn họ và hắn cùng đi ra ngoài mới có thể yên tâm. Đương nhiên, thái độ của hai người bọn họ trực tiếp bồi dưỡng nên sự oán niệm của hai người Hắc Ất và Minh đối với Hôi Hổ, mà Hôi Hổ cũng thập phần vô tội, lại không thể làm gì khác.
Tóm lại mùa xuân ấy mà, vẫn là một mùa thực đáng giá thâm nhập tham thảo!
Kế hoạch bốn ngày đơn độc ra ngoài lữ hành dưới sự ngàn dặn vạn dò của Quỳnh ba, Hạ cha, thôn trưởng phu nhân cùng thôn trưởng đại nhân rốt cuộc đạt thành.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của nhóm bạn tốt, Đinh Tiếu không thể tránh né mà ở trong lòng nho nhỏ khoe khoang. Kỳ thực cậu có trộm đề nghị với Kinh và Lục Hi, hai người bọn họ cũng có thể để Mộc Ngõa và Phong mang theo bọn họ cùng đi. Nhưng Lục Hi lại đầy mặt khinh bỉ nói như này với Đinh Tiếu: "Ngươi là muốn Phong bị Khôn đánh cho hoa đầy mặt sao?!"
Đinh Tiếu xấu hổ cũng hiểu ra hoạt động âm thầm này của Khôn, được rồi, cậu là cảm thấy có chút mất mặt, nhưng càng nhiều hơn là sự ngọt ngào không bình thường trong lòng. Trên cơ bản, này hẳn là trạng thái khi yêu đi? Sao có vẻ không giống với tiểu thuyết và phim truyền hình nhỉ? Không đúng! Mình xem mấy thứ kia nhưng cho tới bây giờ đều không nhập vào tâm tính nữ nhân! Khó trách lại cảm thấy khác như vậy!
Nghĩ như vậy, Đinh Tiếu nho nhỏ mà buồn bực một phen, nhưng cơ hồ là lập tức cậu liền đem suy nghĩ không có ý nghĩa này vứt ra sau đầu. Dù sao nhà có lão hổ vạn sự đủ đầy, tâm trạng như nào có gì quan trọng, thích lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau không tốt sao. Ha hả, có lẽ bản thân nếu không xuyên tới đây, cả đời này có thể không có được thản nhiên cùng can đảm hoàn toàn giao phó cho đối phương đi. Cho nên nói, có đôi khi cuộc sống xã hội càng đơn giản thì sẽ càng khiến người hạnh phúc. Cho nên thấy đủ là vui, tuyệt đối là chân lý trong chân lý!
Trải qua bước đầu quy hoạch, hành trình của bọn họ cả đi lẫn về là sáu ngày năm đêm, cho nên dụng cụ sinh hoạt tất yếu nhất định phải mang theo.
Bình gốm nấu thịt chuẩn bị một cái là được, gia vị làm đồ ăn ngoại trừ muối và đường mỗi thứ một ống trúc ra, Đinh Tiếu còn mang theo ba bọc nhỏ bột ngũ vị hương, một bao bột ớt cay. Còn thổ ốc gì đó bên ngoài có lẽ có, bọn họ đi lần này cũng là muốn thu thập cái này, chuẩn bị phần một năm có lẽ số lượng không thể ít. Sọt tre bọn họ chỉ mang hai cái, nhưng túi da thú lại mang không ít.
Đinh Tiếu mang theo một cây săn xoa, tuy rằng trừ bỏ để xiên cá ra, săn một vài loài khác có lẽ cậu cũng không làm được, nhưng có một cây phòng thân vẫn tốt hơn, Đinh Tiếu cảm thấy bản thân chủ yếu là coi như xẻng mà dùng, đào đồ vật cùng cắm đồ vật rất tiện!
Đồ vật tùy thân họ mang theo là đá lấy lửa và bật lửa. Đinh Tiếu lần này mang theo đồng hồ của mình, nhưng lại đặt trong túi tiền bên người. Cầm một bọc nhỏ rượu sát trùng cùng một ít thuốc hạ sốt lúc trước đã dùng một ít, một cuộn băng vải. Dụng cụ cắt gọt đa năng tự nhiên là không thể thiếu.
Nhìn túi xách phình phình của Tiếu Tiếu đựng không ít đồ vật, khóe miệng Khôn nhịn không được mà lộ ra ý cười, hắn biết những thứ dược đó đều là Tiếu Tiếu chuẩn bị cho mình, tuy hắn cảm thấy những vết thương nhỏ đó chỉ cần ba bốn ngày là tốt rồi, nhưng được bạn lữ quan tâm có một loại cảm giác tốt đẹp không nói nên lời! "Tiếu Tiếu, em không mang theo một chút bột mì sao?"
Đinh Tiếu lắc đầu: "Chỉ còn một ít, em không mang theo, nói không chừng lần này trở về chúng ta còn có thể tìm được đồ vật dùng làm món chính kìa!" Đương nhiên này chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của cậu, bạch đậu là mùa hè mới có thể bắt đầu đào lên ăn, ít nhất phải ba bốn tháng nữa!
"Ừ, thực vật trong rừng rậm phần lớn đều không có độc, có Tiếu Tiếu ở đó, nhất định có thể thấy được cái nào có thể ăn ngon!" Khôn tự hào mà nói.
Đinh Tiếu nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh tin tưởng em như vậy?"
Khôn gật đầu: "Em đã nói, đồ vật em nhìn đến liền biết có thể ăn hay không, ta nhớ rõ."
Đinh Tiếu há hốc miệng: "Anh tin?"
Khôn tiếp tục gật đầu: "Tin! Em nói gì anh cũng tin!"