Đinh Tiếu khóe miệng run rẩy: "Không phải, cái này bên trên có còn, ai nha, dù sao chính là khi bị trầy da, cái này dùng để thấm nước thuốc bôi vào, ý của tôi là anh có thấy qua loại bông này không, cùng với việc bông ngấm nước không có quan hệ."
Nhìn bộ dạng Tiếu Tiếu trừng mắt tận lực giải thích cho mình, Khôn ca cười, lúc này chính là khóe môi đều nhếch cao lên~! "Ta đã thấy, nhưng là không biết có giống với bông em nói hay không."
Thấy qua! "Vậy nói ở nơi nào? Tôi muốn nhìn xem!" Có bông, đầu tiên là có thể có chăn bông! Vải bố cũng không quan trọng, quan trọng là mùa đông giữ ấm.
Khôn ca trả lời: "Ta chỉ biết quả trắng của cây bạch quả sau khi bị bẻ lớp vỏ ra, bên trong liền có loại đồ vật trắng trắng, mềm mại bông bông, nhưng cây bạch quả chỉ có mùa hè mới kết quả, vừa vào thu trái cây liền rơi xuống, mùa hè sang năm ta tìm cho em, được không?"
Mùa hè sang năm....ta nói không có tác dụng sao? Nhưng cây bạch quả...nhất định không phải là cây bạch quả trong ấn tượng của mình mới đúng, vỏ cây bao lấy bông, loại cảm giác này nghĩ thế nào cũng cảm thấy quái dị. Nhưng cũng không vấn đề gì, vốn dĩ nơi này không phải thế giới mình quen thuộc, các loại động vật kia đều có thể biến thành người, trái cây vì sao không biến được thành bông!
"Vậy quả trắng này lớn như thế nào? Số lượng bao nhiêu?" Xét thấy khối bông nhỏ sát trùng kia đã bị tay Khôn ca làm dơ, Đinh Tiếu đành phải lại viên một khối nhỏ, tiếp tục sát.
Có lần đau đớn đầu tiên khi chưa phòng bị lót đế, khi vết thương lại một lần nữa bị lau, Khôn ca cũng đã giữ được vẻ mặt than như cũ: "Quả trắng lớn tầm củ thạch vậy, nhưng rất nhẹ, lãnh địa tộc Dực Hổ chúng ta có rất nhiều, khu an toàn thôn Thiên Hà cũng có không ít cây, nhưng bên ngoài khu an toàn càng nhiều hơn, đồ vật kia có ích lợi gì? Chính là dùng để chấm thuốc chữa trầy da sao?" Nếu là cái dạng này, hình như cũng không có ý nghĩa lớn mấy, vải bố cũng dùng được, có rất nhiều da thú cũng có thể làm.
Đinh Tiếu nhìn trái phải một hồi, bao gồm cả ba lực chú ý đều bị những con sói điên kia hấp dẫn đến quảng trường trung tâm. Đinh Tiếu nhỏ giọng nói bên tai Khôn: "Nếu đúng là bông mà tôi nói, đó là có thể dệt thành vải, vải bông so với vải bố càng thoải mái mềm mại hơn, hơn nữa rất nhiều bông đặt cùng nhau làm thành chăn bông có thể so với da thú rất dày còn ấm hơn, mùa đông nếu có chăn bông, bán thú nhân và giống cái còn có các ấu tể sẽ không sợ lạnh."
Đương nhiên còn có áo bông quần bông đủ chỗ tốt, chỉ là không cần nhất nhất liệt kê ra. Khôn thông minhnhư vậy, từ trước đến nay đều là một điểm liền thấu.
Khôn ca thật là đem việc tìm bông này phóng tới vị trị quan trọng nhất sang năm phải làm, cơ hồ giống như hắn muốn tự mình làm ra đồ dùng sinh hoạt của hắn và Tiếu Tiếu sau này vậy.
Ở thế giới thú nhân, mùa đông có rất nhiều việc nguy hiểm phát sinh, ví dụ như mãnh thú bị đói sẽ không màng tất cả mà vọt vào thôn xóm của thú nhân tập kích thú nhân đoạt đồ ăn. Tuy loại chuyện này phát sinh không nhiều, nhưng cơ hồ mỗi năm đều sẽ có bộ tộc tổn thất tộc nhân.
Hoặc ví như mùa đông dự trữ đồ ăn không đủ, mà có thể đi sănđộng vật lại rất ít, cho nên cũng không phải không có khả năng sẽ làm những người gầy yếu rất khó chịu đựng trong mùa đông. Mặt khác còn có một tình huống chính là rét lạnh, đặc biệt là những bán thú nhân và ấu tể không có bạn lữ giống đực, nếu một khi bị đông lạnh, liền sẽ rất nguy hiểm.
Nếu như bông thật sự có thể giữ ấm tốt hơn da thú, đây sẽ là một việc tốt cho tộc nhân, nhưng cho dù như thế, Khôn lại không tính toán đem chuyện này nói cho bất cứ ai, đồng thời hắn cũng muốn Tiếu Tiếu nhất định không nói chuyện này với bất kỳ người nào. Đến sang năm tìm được quả trắng, xác định đúng là bông như lời Đinh Tiếu nói, thì lại tính tiếp.
Nhìn vẻ mặt Khôn nghiêm túc dặn dò mình, Đinh Tiếu vẫn luôn rối rắm đột nhiên thông thuận lên, có một người bất kể là vì lý do gì không quan tâm kết quả mà tin tưởng mình, này còn có gì để nói nữa?
Trên đời này người có được loại đãi ngộ như vậy có bao nhiêu? Có lẽ hoàn cảnh ở thế giới thú nhân, người như vậy có rất nhiều, nhưng Đinh Tiếu cố tình lại là người đã sống qua một đời, gặp qua nhân tình ấm lạnh, cậu thật sự không có bất luận lý do gì không đi quý trọng.
Cả nhỏ tới lớn, tổng cộng 11 thi thể sói điên đều chất đống đặt trên quảng trường, vì ngày hôm sau chính là ngày tuyên thưởng, cho nên các bộ tộc chủ thành dẫn đầu tập thể thương nghị một chút, quyết định ngày mai lại tuyên bố giải thưởng xuất hiện ngoài ý muốn năm nay. Còn bộ tộ nào, người nào đoạt giải, đây đều là chuyện mỗi người đều biết. Tộc Dực Hổ một bộ tộc liền săn giết được 3 còn sói điên thành niên, tự nhiên là đứng đầu bảng không thể nghi ngờ, mà đơn độc săn giết sói điên kỳ thực cũng không chỉ có mỗi mình Khôn, còn có một giống đực tộc Bạch hổ nữa. Mặc kệ thương thế hai người ai bị nặng hơn, bọn họ đều là dũng sĩ mạnh nhất chợ đông năm nay, ngày mai tự nhiên sẽ có khen thưởng.
Khôn một chút cũng không quan tâm vấn đề này, hắn vốn dĩ chỉ vì da sói cùng thịt sói khô và an toàn của người bộ tộc mình mới đi săn lang, phần thưởng gì đó chỉ là mây bay.
Chỉ là vào ngày hôm sau sau khi phần thưởng được nó ra, Khôn ca vẫn là động tâm, phần thưởng tự mình chọn loại này không phải thường xuyên có được, Đinh Tiếu nghe câu nói này xong hai mắt tỏa sáng, nhưng ngay sau đó cậu liền do dự, rốt cuộc mình muốn cái gì? Tùy tiện mà nói, hình như cái gì cũng không thích hợp, lại cái gì cũng đều thích hợp, thật khó chọn a!
Giống đực tộc Bạch Hổ lựa chọn phần thưởng cho mình trước Khôn, hắn muốn một chuỗi vòng cổ trân châu của tộc Thiên ngư, vì hắn muốn tặng cho người trong lòng của mình. Tuy Đinh Tiếu cảm thấy chọn vòng cổ trân châu như vậy không thực tế, thật sự là quá lãng phí, nhưng cậu cũng không thể không nói giống đực tộc Bạch Hổ này vẫn là rất hiểu được dỗ người trong lòng vui vẻ. Xem trình độ khát khao vòng cổ trân châu của Lục Hi và Kinh từ trước tới này liền biết. Nhìn đi, người ta chọn một cái vòng cổ trân châu, hai gia hỏa này ở chỗ kia hai mắt tỏa sáng kìa!
"Tiếu Tiếu, ngươi bảo Khôn cũng chọn cho ngươi một chuỗi đi! Vòng cổ trân châu chính là thực trân quý! Cơ hội khó có được a!" Kinh thò qua xúi giục.
Lục Hi tán thành: "Đúng vậy! Mau đi nói cho Khôn, hắn nhất định sẽ chọn cho ngươi!"
Đinh Tiếu một đầu hắc tuyến, hắn tại sao phải chọn cho ta! Huống hồ các ngươi cũng biết chuỗi vòng cổ trân châu kia rất trân quý, ta một không thích hai cũng sẽ không đeo nó, chẳng lẽ lấy về để ta mài thành bột uống sao?
"Hai người các ngươi chỉ biết trân châu trân châu, thật không có tiền đồ!"
Lựa chọn của Khôn làm tất cả mọi người chấn động, hắn muốn chính là hai bó vải bố lớn, đừng nhìn số lượng không nhỏ, nhưng ở mùa này của chợ Đông, vải bố này thật sự với chuỗi vòng cổ trân châu sang quý kia không thể so sánh.
Rất nhiều người đều cảm thấy Khôn quá ngốc, nhưng khi Khôn đem ánh mắt đưa cho mình trong nháy mắt kia, Đinh Tiếu đột nhiên hiểu được ý tứ của đại gia hỏa này. Bởi vì mình đã từng nói với hắn, muốn nói dệt như thế nào, phải mở vải ra nhìn là có thể có thu hoạch. Hiện tại có nhiều vải bố như vậy, chính là hủy đi cũng có thể đem phương pháp dệt vải tìm ra. Hơn nữa đêm qua mình còn nói với hắn cho dù trong chốc lát không thể dệt ra vải bông cũng có thể dùng vải bố và bông tạo thành chăn bông. Khẳng định là hắn nghĩ chuẩn bị vải bố nhiều một chút, có thể lưu trữ làm chăn bông để dùng. Hừ hừ! Quả nhiên vẫn là lão hắc hổ nhà ta am hiểu cuộc sống. Nam nhân ấy mà, lãng mạn thì có cái răng gì mà dùng, vòng cổ trân châu có trân quý cũng chỉ là vật trang trí, nhìn hai bó vải bổ này có bao nhiêu thực dụng, không, không chỉ thực dụng, còn có ý nghĩa vượt thời đại kìa!!!
Khi tuyên bố tác phẩm thủ công cùng da và xương thú của ai đoạt giải, da thú ăn mòn của Khôn ca bất hạnh không được giải, cũng không phải vì hắn cho Tiếu Tiếu một mảnh to, mà là vì tộc Diều hâu năm nay mang đến một bộ hoàn chỉnh da và xương của một đầu mãnh tượng (voi). Kỳ thực vào ngày đầu tiên khai trương, Khôn đã biết tin tức này, hắn căn bản cũng không hy vọng đoạt giải gì, tuy săn giết được một đầu mãnh tượng kia là tộc Diều hâu huy động toàn bộ giống đực của một thôn cùng nhau ra trận, nhưng dù sao đó cũng là con mồi khó bắt nhất ở thế giới thú nhân. Mặc dù ở tộc Dực Hổ, người có danh "thần đồng" như mình liên hiệp động thủ, không mất 5 đến 60 người cũng không có khả năng giết được nó, phần thưởng này là tộc Diều hâu nên được.
Đương nhiên bọn họ cũng không phải không có thu hoạch, dựa theo dự tính của Khôn ca lúc trước, ống trúc có nắp xoay mà hắn và Hạ chế tác quả nhiên đạt được giải nhất thủ công năm nay. Loại ống trúc có thể đựng kín thậm chí nghiêng ngả cũng không bị đổ nước thật sự khiến các bộ tộc đều rất bội phục. Cho nên trong ba ngày đầu, tất cả ống trúc trong quầy hàng của Khôn đều bán hết. Còn kiếm lời được bao nhiêu bối Đinh Tiếu không tính toán làm gì, dù sao người trong nhà kiếm tính là chuyện tốt. Chỉ tiếc ba nói ống trúc này giống như cây trâm của mình, đều là làm ăn một lần, người xem qua làm thử vài lần sang năm đều sẽ tự mình làm được.
Đương nhiên loại sự tình này ở thế giới thú nhân là thực bình thường, kỳ thực bất luận ở thế giới nào cũng cùng một đạo lý, chỉ có vật được lưu thông rộng rãi mới có thể có càng nhiều không gian phát triển, cái gì mà chẳng phải phát triển chứ. Huống chi nơi này cũng không có cái quyền bảo hộ tri thức gì đó, ống trúc mà thôi, có gì lớn! Chờ trở về cùng Kinh và Lục Hi đi tìm khối đá thủy tinh lớn, đến lúc đó dùng thủy tinh làm bình trong suốt tới bán, để các bộ lạc khác phải mù cả mắt đi! ( --b)
Khi tiệc lửa trại buổi tối bắt đầu, hai đám lửa trại nhà Đinh Tiếu lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mấy nhà ở gần, thậm chí nghênh đón hai nhóm người quen.
Đầu tiên là người có cái mũi "nghịch thiên" - Mông thiếu niên của tộc Kim Sư, tuy rằng Mông và Lâm khi tới đây nói là đi ngang qua, chào hỏi một cái, nhưng nhìn ánh mắt của Mông đang nhìn chằm chằm vào xiên thịt trên tay mình, cậu liền nhanh chóng mà thức thời đem hai xiên thịt nướng đưa qua.
"Nếm thử xem tay nghề nướng thịt của ta như thế nào" Cho dù ý nghĩ chân thật của cậu là không hy vọng thiếu niên Mông bởi vì không ăn được thịt nướng trên tay mình mà trở về la lối khóc lóc lăn lộn, nhưng mặt mũi vẫn là phải cho Lâm. Có cháu trai như vậy, thật không dễ dàng a! Còn phải mang theo đi tới đi lui.
Lâm làm sao không thấy khổ bức cho được, đây cũng chính là do mình bận tối tăm mặt mũi vài ngày, bằng không tên tiểu tử thúi này đã sớm theo mùi thơm chạy đến nhà người ta ở tận thôn Thiên Hà tộc Dực Hổ "xin cơm"! Nhưng hắn vẫn yên lặng mà tiếp nhận xiên thịt nướng Đinh Tiếu đưa qua, không có biện pháp, mùi vị thật quá ngon, đây vẫn là lần đầu mình tán thành hành vi vô sỉ của cháu trai...
Mười xiên thịt bị tiêu diệt vẫn chưa đáp ứng nổi cơn thèm của thiếu niên Mông, Đinh Tiếu cũng không phải là tiếc mấy xâu thịt, mà là cậu rõ ràng có thể cảm giác được Khôn có chút không vui. Bước đầu suy đoán của cậu là thiếu niên Mông đã cướp đi 10 xiên thịt nguyên bản vốn thuộc về Khôn ca, mối hận đoạt đồ ăn, hình như cũng đủ để lý giải. Dù sao cho tới này Khôn đối với đồ ăn xuất từ tay mình bị hao hụt đều tràn ngập oán niệm.
Lâm và Mông rời đi không bao lâu, Giác cùng Tiệp liền mang theo tiểu Điểm Điểm tới chỗ bọn họ nói lời cảm tạ.
Kỳ thực nói lời cảm tạ cũng coi như là từ biệt, buổi tối ngày hôm trước mấy người họ đúng là đã giúp bọn họ một cái đại ân, cho nên Giác cho rằng mình tới một chuyến này là rất cần thiết. Dù sao từ sáng ngày mai bắt đầu, người của tất cả các bộ tộc đều phải ai về nhà nấy.
Tiểu Điểm Điểm ở trong lồng ngực đại ca của mình liên tục lăn lộn, tận đến khi được Đinh Tiếu ôm lấy mới dừng lại: "Ngao~~ thơm thơm, Điểm Điểm muốn, ăn thịt thịt!"
Đinh Tiếu cười, mau chóng đem thịt xiên đã nướng tốt đưa tới miệng thổi nguội rồi lấy ra từng miếng từng miếng đút cho Điểm Điểm: "Điểm Điểm, nhóc kêu anh là gì?"
Một ngụm liền đem miếng thịt ăn vào miệng, một bên nhai, một bên Điểm Điểm trả lời: "Nồi thơm thơm!" Cái ca ca này làm gì cũng thật thơm!
Đinh Tiếu đại 囧, nồi thơm thơm...may là hôm nay ta không có làm đồ cay tê, bằng không còn không biết là gì nữa!
"Nhóc lại còn biết đặt tên nữa, tiểu gia hỏa, lần sau cha và đại ca em không ở, ngàn vạn lần không thể chạy loạn biết không? Lần sau lại chạy lạc thì không có nồi thơm cho em ăn đâu!"
Lời nói này vượt qua phạm vi mà Điểm Điểm có thể lý giải, nhưng nó vẫn nghe hiểu chữ "ăn" này: "Nồi thơm thơm, hiểu rồi!"
Đinh Tiếu vô ngữ, chẳng lẽ mình ở trong mắt đồ tham ăn này, chỉ là đại danh từ ăn ngon sao? Nghĩ đến đây, theo bản năng mà quay đầu hỏi một câu: "Khôn, anh cảm thấy tôi giống ăn ngon sao?"
Khôn ca phi thường trịnh trọng gật đầu, tuy không có mở miệng, nhưng ý tứ kia thực rõ ràng, Tiếu Tiếu chẳng những là ăn ngon, hơn nữa lại chỉ có mình mới có thể ăn tuyệt thế mỹ vị!!