Mục lục
Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đống lửa lấy lên một que củi để làm cây đuốc, Đinh Tiếu tiến đến gần động bích, bắt đầu nhìn kỹ trên bích họa là thứ gì.

Họa pháp trên bích họa phi thường nguyên thủy đơn giản, có người, có động vật còn có vài đồ vật khác. Tổng thể mà nói là biểu đạt một chút sinh hoạt hàng ngày của người nơi này. Mà trong đó khiến cho Đinh Tiếu chấn động, chính là trong bích họa này đều xuất hiện hình ảnh của rồng. Xem ra người ở nơi này trước kia, thật đúng là người Long tộc không thể nghi ngờ, cùng loại hình rồng xuất hiện rất nhiều lần, nhưng mỗi lần sau khi xuất hiện đều sẽ có một nam nhân cao lớn cường tráng xuất hiện.

Nhân vật nam tính như vậy thông thường sẽ làm sự tình như săn thú nấu cơm gì đó, mà trên bích họa cũng không xuất hiện nữ nhân, nói cách khác, những điều Khôn nghe từ A Tề bọn họ đúng là không sai. Giống cái Long tộc không phải nữ nhân,  mà là có hình dáng của bán thú nhân. Nói cách khác, khả năng tộc Thiên Ngư đã từng là giống cái của Long tộc rất lớn. Chính là vì sao những việc như thú hoạch nấu cơm gì đó của "giống cái" lại thành công việc của giống đực? Nhìn một hồi lâu, Đinh Tiếu rốt cuộc tìm ra đáp án, lúc trước cậu nhìn thấy bức họa giống như đang nấu cơm, nhưng cũng không phải là nấu cơm, mà là tinh luyện. Nói cách khác người Long tộc đã có thể dùng kim loại chế tạo vũ khí, ít nhất ở trên bích hoạ, cậu thấy bên cạnh "nồi cơm", một giống đực đang cầm một thứ giống như trường đao, rồi sau đó bích họa tiếp theo thể hiện, bọn họ dùng loại trường đao này bắt giết con mồi.

Đinh Tiếu cảm thấy rất kỳ quái, hiểu được tinh luyện kim loại chế tác vũ khí, hiểu được dùng bích họa để ký lục sự tình, vì sao nơi này không có dấu vết của chữ viết? Không có khả năng chỉ có người bộ tộc khác biết văn tự còn người của Long tộc thì không nhỉ? Hay là nói, họa ở chỗ này, cũng không phải dùng để ký lục, mà chỉ để trang trí cho đẹp?

Vẫn luôn nhìn từ đầu này tới đầu kia, Đinh Tiếu đều không nhìn thấy bất cứ tin tức gì nói về vấn đề vì sao Long tộc mai danh ẩn tích. Phải nói, nội dung bích họa trong sơn động này đều là đoạn ngắn về cuộc sống hàng ngày của người Long tộc. Bao gồm nấu nướng đồ ăn, gieo trồng, tinh luyện, săn thú, tế trời, Đinh Tiếu còn hết chỗ nói phát hiện bên trong còn có đồ án về hai phu phu sinh hoạt này kia. Cậu đặc biệt muốn phê bình bản thân suy nghĩ quá nhiều. Chỉ là cậu thật sự không nghĩ ra được, họa thành hai người như vậy, chẳng lẽ là luyện nhu đạo sao? Cho nên....vẫn là không cần lừa mình dối người, các thú nhân hoạt động hài hòa, vốn dĩ đã có tâm lý sùng bái cùng tự hào đối với việc sinh sôi nảy nở gì đó. Nếu Long tộc cường đại như vậy, sao có thể ngoại lệ được!

Khôn hỏi: "Đó là vẽ những thứ gì?"

Đinh Tiếu trả lời: "Làm đồ ăn này, săn thú, còn có trồng trọt. Anh xem cái này, họa chính là long, nơi này trước kia hẳn là Long tộc......" Nói tới đây, cậu liền thay đổi từ ngữ: "Tế đàn dùng để tế trời, bọn họ đem đồ đằng bản thân điêu khắc trên đỉnh, tỏ vẻ phi long tại thiên, sau đó lại đem cảnh tượng sinh hoạt họa ở trên vách động, sau đó các tộc nhân tiến hành quỳ lạy cùng dập đầu ở nơi này, lấy kính sợ trời xanh và thần minh."

Không thể không nói, Đinh Tiếu nói như vậy cũng không phải không có đạo lý. Nếu nói bích hoạ chỉ dùng để trang trí, vậy điêu khắc long kia tất nhiên có dụng ý khác. Nhưng đối với những nội dung mang tính chất học vấn này, đừng nói ba người Giác bọn họ không hiểu biết, ngay cả Khôn ca hàng năm tiếp thu ngôn ngữ hiện đại phụ đạo cũng không có khái niệm gì. Tự nhiên Đinh Tiếu nói cái gì thì là cái đó, ít nhất đối với ba vị tộc Ngân Lang mà nói, Đinh Tiếu chính là đồ đệ của hiến tế, lại là trí giả, biết rất nhiều thứ là tất nhiên o(╯□╰)o

Lại đi hai vòng trong cái động này, phát hiện thật sự không có đồ vật di lưu gì khác nữa, Đinh Tiếu quyết định, dùng hết mấy cây đuốc còn lại này để nướng thịt chín mang theo. Như vậy xuống núi hai ngày có thể gặm thịt khô, đỡ lãng phí lửa. Đương nhiên bởi vì có mỡ tùng điểu làm chất dẫn cháy, có chỗ củi gỗ còn một nửa chưa cháy hết, dập tắt lửa có thể giữ lại mang đi ra ngoài đốt, kỳ thực ngẫm lại, về sau đốt thành than mang theo sưởi ấm cũng không tồi.

Lại lựa chọn ở trong sơn động thêm một ngày, bình minh ngày hôm sau, năm người mang theo một con báo con rời khỏi sơn động, định xuống núi.

Đi tới chỗ báo mẹ chết, bọn họ phát hiện thi thể đã không còn nữa, chỉ có một bãi máu trên mặt tuyết, từ dấu chân xung quanh nhìn ra, hẳn là bị sói tha đi rồi.

Nhìn tiểu Bạch Đoàn Nhi không có phản ứng gì, vẫn ngủ ngon lành trong quần áo của mình, còn thoải mái ngáy ngủ, Đinh Tiếu yên tâm, quả nhiên là tiểu gia hỏa chưa mở mắt, ăn no liền ngủ, tâm lý không gánh nặng. = =

Từ tuyết sơn về tới thôn Thanh Phong, dọc theo đường đi đề tài tán gẫu nhiều nhất của năm người là Long tộc đã đi đâu, mà vấn đề này, trước mắt mà nói chắc chắn không có đáp án.

Đinh Tiếu nhẹ nhàng gãi gãi bụng Bạch Đoàn Nhi, nhìn tiểu gia hỏa lăn lộn qua lại ở phía sau lưng Khôn, một cục tuyết trắng nho nhỏ ở sau lưng lão hổ lông đen có vẻ càng thêm xinh đẹp. Chính là đang chơi, Đinh Tiếu liền cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng? A? Lại cẩn thận nghĩ nghĩ, thì ra tiểu Bạch Đoàn Nhi đang dùng đôi mắt tròn xoe mà nhìn cậu, còn nỗ lực dùng hai cái móng vuốt trái phải chụp lấy ngón tay cậu, hình như chơi đến phi thường vui vẻ.

"A!!! Khôn!!! Bạch Đoàn Nhi mở mắt!!" Đinh Tiếu vui vẻ mà đem Bạch Đoàn Nhi bế lên hôn vài cái.

Tuy Khôn ca không nhìn thấy tình huống sau lưng mình, nghe thanh âm cũng biết Tiếu Tiếu đang làm gì, vì thế hắn khó chịu: "Không được hôn nó!"

Đinh Tiếu hắc tuyến: "Chuyện này anh cũng quản."" Được rồi, không hồn thì không hôn: "Ánh mắt đầu tiên Bạch Đoàn Nhi nhìn thấy là em, về sau có phải thực nghe lời em hay không?"

Mặt hổ của Khôn cũng banh ra (làm sao thấy được - -): "Không nghe lời liền giết chết!"

Đinh Tiếu chụp một phát lên sau lưng Khôn: "Này, đừng động một tí liền kêu đánh kêu giết được không? Bạch Đoàn Nhi thích anh như vậy."

Khôn nâng đuôi lên cọ cọ hai cái lên eo Tiếu Tiếu: "Em thích là được""

"Bốp" lại một cái tát tung ra: "Đừng nói linh tinh nữa! Chậm rì rì thì bao giờ mới về được! Mau chạy đi!" CMN cư nhiên đùa giỡn trước mặt mọi người, thật là quá mức mệt mỏi!!!

Ngay từ đầu Đinh Tiếu cũng lo lắng rời khỏi tuyết sơn có hoàn cảnh giá lạnh, ấu tể báo tuyết có thể thích ứng được hay không. Càng đi về phía Nam thời tiết sẽ càng nóng, vạn nhất thật sự không được, cậu cũng không có biện pháp mang Bạch Đoàn Nhi về nhà nuôi. Nhưng còn may, Bạch Đoàn Nhi thích ứng rất mạnh, mỗi ngày làm ba bữa nước keo sữa, mỗi bữa hơn nửa chén, sức ăn còn chưa tăng mấy, nhưng khiến Tiếu Tiếu cảm thấy kỳ quái chính là, không phải động vật nhỏ nửa tháng đều sẽ lớn lên một ít hay sau? Vì sao Bạch Đoàn Nhi ngoại trừ lông dài ra một chút, thịt nhiều ra một chút, kích thước cũng không có gì thay đổi?

Bình an trở lại thôn Thanh Phong, các thôn dân sôi trào, chẳng những bởi vì bọn họ mang về tin tức tế đàn của Long tộc ở tuyết sơn, mà còn mang theo một con ấu tể báo tuyết còn sống về nữa.

Được rồi, toàn bộ tộc nhân tộc Ngân Lang đều không hiểu hành vi của Đinh Tiếu và Khôn, nhưng cũng không thể phủ nhận, phàm là người nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi đều sẽ cảm thấy nó thực đáng yêu, một nắm mềm mại, lúc vui vẻ sẽ lăn lộn trên đất, lười thì cuộn thành một quả cầu nhỏ vù vù ngủ. Khuyết điểm duy nhất chính là thích đi theo Đinh Tiếu hoặc là "lăn" loạn dưới mặt đất, thật đúng là không có một chút uy hiếp của báo tuyết.

Tình cảm của Điểm Điểm đối với Bạch Đoàn Nhi rất là phức tạp, nhóc cảm thấy vật nhỏ này thực đáng yêu, lại cảm thấy nó cướp đi lực chú ý của ca ca. Nhưng điều này cũng không trở ngại nhóc mỗi ngày "vất vả"" thu thập keo sữa. Đương nhiên nhóc làm như vậy cũng không phải vì Bạch Đoàn Nhi, mà là biết Tiếu Tiếu bọn họ rất nhanh sẽ rời đi, nhóc phải mang thật nhiều về cho ca ca. Còn về sau khi đi tới tường vây, đều phải nhờ người cầm tới cho ca ca!

Một đứa nhỏ ngoan như vậy Đinh Tiếu sao có thể không thích, vì thế mấy ngày gần đây hình ảnh thường xuyên nhìn thấy chính là: Trên lưng tiểu lang màu xám bạc luôn có một vật nhỏ lông xù xù như quả cầu trắng, sau đó đi theo bên cạnh một bán thú nhân, tìm trái tìm phải ở khu an toàn. Đôi khi bên người bọn họ sẽ có thêm một giống đực cao lớn, hoặc lại là một hắc lão hổ uy phong lẫm lẫm lại thập phần chiếm diện tích.

Tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều sẽ hơi hơi mỉm cười, chỉ tiếc sói con và báo nhỏ đều không phải ấu tể của đôi phu phu này, thật là đáng tiếc mà.

Đem tác dụng của xương và sừng mãng xà nói cho hiến tế thôn Thanh Phong, lại đem tuyết liên hoa cho nàng nhìn nhìn, dù sao Giác bọn họ cũng biết tuyết liên hoa, ít nhất là loại tuyết liên hoa này có hình dáng như nào, bọn họ lại tự đi tìm là được. Dù sao thứ này có tác dụng bảo vệ sức khỏe còn lớn hơn hiệu quả trị bệnh, thật sự không cần thiết làm dược phẩm, ngược lại còn không bằng một phần tư sừng giao có thể tiêu sưng giảm đau kia.

Đừng trách Khôn ca keo kiệt, thật sự là sừng giao kia rất cứng rắn, hắn phải mất thật lâu mới cắt được một phần nhỏ, huống chi sừng lại lớn như vậy, đây chính là mình và Tiếu Tiếu liều mạng đổi lấy, chia cho một phần tư đã là phi thường khó lường.

Đương nhiên đối với đồ vật trân quý như vậy, tất cả mọi người thôn Thanh Phong đều cảm kích, chẳng những không ai cảm thấy bọn họ keo kiệt, ngược lại chứng thực lời đồn hai vị trí giả mang tới điều tốt cho tất cả các bộ tộc thú nhân, vì thế trước khi bọn họ rời đi, lại thu được đủ loại lễ vật.

Ví dụ như hoa cúc sông phơi khô, về cái này, Đinh Tiếu cùng Mạt và Chu đạt thành nhận thức chung, ngày sau bọn họ có thể mang loại hoa khô này tới tường vây để trao đổi. Mặc kệ là hạt giống hay là tương thịt nướng đều có ưu đãi, nhưng cậu cũng nói cho thôn dân, khi thu thập cúc sông không được phá hư rễ, như vậy mới không ảnh hưởng tới cúc sông tiếp tục sinh trưởng.

Thủy nấm khô Đinh Tiếu cũng thu hai túi, keo sữa Điểm Điểm tích cóp cho bọn họ đã rất nhiều, càng đừng nói tới các thôn dân cũng đưa cho không ít. Thịt mãng xà còn lại một ít đã hong gió, hơn nữa năng lực đi săn của dực hổ, còn lợi hại hơn! Đặc biệt là nghe tới việc Đinh Tiếu cầm đao đâm mãng xà, hiện tại cậu đã trở thành thần tượng của toàn bộ bán thú nhân trẻ tuổi trong thôn! ( mãng xà tỏ vẻ thực đau bi = =)

Bảy ngày sau, hai người mang theo Bạch Đoàn Nhi rời khỏi thôn Thanh Phong.

Một chuyến du lịch đi Bạc Sa này tuy gặp phải một nguy hiểm lớn, nhưng kết quả khiến hai người phi thường vừa lòng.

"Khôn, anh nói, chúng ta cứ như thế này, nhất định sẽ tìm được Long tộc nhỉ? Em cứ cảm thấy bọn họ biến mất quá kỳ quái, rõ ràng đều biết tinh luyện kim loại chế tác vũ khí, sao lại đột nhiên không thấy đâu? Chẳng lẽ là tập thể mắc phải bệnh nặng?""

Tóm lại áp dụng phương thức khủng long bị tuyệt chủng là không thích hợp, lúc ấy rốt cuộc còn có bộ tộc thú nhân khác nữa mà.

Khôn chậm rì rì mà bước chân lão hổ: "Nghe trong truyền thuyết, người Long tộc có lợi trảo phi thường lợi hại, bọn họ còn có thể bay trên không trung, lợi trảo của giống đực bộ tộc khác rất khó tạo ra thương tổn trên người bọn họ, nhưng nếu bọn họ có lợi trảo lợi hại như vậy, vì sao còn phải dùng kim loại làm vũ khí nhỉ?""

Đinh Tiếu xoa đầu Bạch Đoàn Nhi, một bên tự hỏi một bên nói: "Anh nói...... Có thể là vì thú hình của bọn họ không thuận tiện hành động trong rừng rậm không? Như vậy sau khi biến thành hình người, có vũ khí bằng kim loại, cho nên mới có thể chiến thắng giống đực bộ tộc khác? Anh nghĩ xem, một con rồng lớn như vậy, cho dù là bay trên trời, ở rừng cũng chỉ có thể nhìn thấy cây thôi nhỉ?" 

"Ách...." Một vấn đề tiền nhân không tự hỏi cứ thế trôi qua. Kỳ thực Khôn rất tán đồng cách nói của bạn lữ nhà mình: "Nếu là như thế, vậy hình người của Long tộc nhất định cũng rất cường hãn." Tuy nói lên như vậy có chút không vui, nhưng nếu không phải như vậy, thân thể giống đực bình thường cho dù cầm đao sắt cũng không có khả năng thắng được hình thú của giống đực. Ít nhất lấy lực lượng của tộc Dực Hổ bọn họ cùng với tộc Kim Sư hoặc là tộc Bạo Hùng mà nói, phần thắng với hình người của Long tộc không lớn.

Đinh Tiếu gật đầu: "Có lẽ vậy, nhưng trên bích họa chỉ có ký lục cuộc sống hàng ngày của bọn họ, cũng không ghi bọn họ từ đâu tới và đã đi về đâu. A đúng rồi, lúc trước trên vách động không phải có hoa văn gợn sóng sao? Quê hương của bọn em cũng có cách nói Hải Long, hơn nữa không phải A Tề cũng nói với các anh tộc Thiên Ngư bọn họ vốn dĩ chính là giống cái của Long tộc sao? Em thấy Long tộc này thật sự có thể là từ biển đi ra. Nhưng rừng cây thật sự không thích hợp với hình thú khổng lồ của bọn họ sinh tồn, cho nên mới rời đi để tìm một nơi thích hợp với bọn họ. Còn vì sao lại bỏ lại tộc Thiên Ngư....em tin là về sau sẽ có đáp án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK