Mục lục
Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Thả con mẹ ngươi!



Chu Hằng không có tức giận, ngược lại Nghê An Bắc nổi giận trước, hắn níu lấy ngực sứ giả kia, nói:



– Ngươi tên hỗn đản này, còn dám nói một câu bêu xấu như vậy, lão tử sẽ giết ngươi!



– Nghê đội trưởng, ngươi đây là đang bao che phản đồ sao?



Sứ giả kia cũng không có phản kháng, lại là không sợ chút nào, chỉ là dùng biểu tình cười lạnh nhìn Nghê An Bắc.



– Nếu vô tội, làm sao phải e ngại bị điều tra?



– Ngươi mẹ nó là đang điều tra sao? Ngươi đang nói xấu một anh hùng, một anh hùng có khả năng mang đến hy vọng cho Long Tộc!



Nghê An Bắc quát, lực sát thương của Chu Hằng đối với Âm Ảnh Tử Linh thật sự quá lớn.



Nếu là năng lực này của hắn có thể theo cảnh giới tăng lên mà tăng lên, như vậy cuối cùng có một ngày có thể dẹp yên Ma Hải, trả lại một bầu trời an bình cho Long Tộc! Thậm chí, còn có thể khiến Chu Hằng trợ giúp ba đại thần thú khác, khi đó Long Tộc có thể thực sự trở thành người đứng đầu bốn đại thần thú, bây giờ là tự phong, cũng chỉ có da mặt Long Tộc dày mới có thể luôn luôn tự cho mình là đứng đầu bốn đại thần thú.



– Nghê đội trưởng, ngươi cho là năng lực hắn biểu hiện ra bình thường sao? Ngươi hẳn là rõ ràng, trước hắn không có năng lực như thế, chỉ là bị vây hãm ở tại Ma Hải mấy tháng, lại đột nhiên có năng lực như vậy, nếu như không điều tra rõ ràng, làm sao có thể phục chúng?



Sứ giả kia thản nhiên nói, thực lực của hắn cũng chỉ là Tuệ Tinh Hoàng, nhưng trong lúc nói chuyện trật tự rõ ràng, tính Logic rất mạnh.



Người như thế, vừa thấy thì biết không phải là hảo thủ trên chiến trường, mà là người giỏi âm mưu!



Nghê An Bắc chỉ cảm thấy lời của đối phương rất vớ vẩn, tại sao có thể hoài nghi một vị anh hùng? Hắn ra chiến trường giết địch lợi hại, muốn hắn động não phản bác lại là quá khó khăn! Tâm tư của hắn toàn bộ đã dùng ở chiến đấu, loại tình huống này thật đúng là khó khăn cho hắn.



– Nhưng cũng không thể như vậy!



Hắn cường điệu nói.



– Nghê đội trưởng không cần kích động, hiện tại chỉ là điều tra nho nhỏ. Ngươi xem, ta chỉ tiến đến một mình, cũng không có mang theo cấm vệ đội, có phải hay không?



Sứ giả kia lộ ra một nụ cười, nhưng ánh mắt đảo qua Chu Hằng lại là tràn đầy lạnh lẽo.



Nghê An Bắc cũng không có chú ý tới, chỉ cảm thấy đối phương nói có lý, nếu quân bộ thực sự hoài nghi Chu Hằng là phản đồ, cấu kết với Ma Hải trong Tử Linh, phái tới đúng là sẽ phái cấm vệ quân tới trực tiếp mang người đi!



ads



Phối hợp điều tra một chút, hẳn là không có tổn thất gì, mặc dù nói là có chút ủy khuất!



Nghĩ như thế, Nghê An Bắc cũng bình tĩnh lại, buông lỏng tay đang nắm lấy sứ giả kia, lui ra phía sau hai bước, ôm ngực mà đứng. Bất kể thế nào, Chu Hằng đều là binh dưới tay hắn. Hắn nhất định phải ở đây, miễn cho bị người khi dễ.



Sứ giả kia cũng không để ý, chỉ là khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh bỉ.



Hắn cũng cần có người ở đây để có chứng cứ, bởi vì hắn sẽ quanh quẩn xung quanh Chu Hằng, làm cho đối phương vô tình rớt vào trong bẫy tiếng nói của hắn, sau đó càng lún càng sâu, thực sự liên quan tới “sự thật” cấu kết với Tử Linh!







Tiểu tử này vừa thấy chính là ra đời không sâu, lại dám đoạt danh tiếng đứng đầu của Lẫm Đông thiếu gia, thật sự là chán sống! Nhất là sau khi còn sống trở về từ Ma Hải liền phách lối như thế, đây không phải là đang ép Nghiêm gia ra chiêu đối với ngươi sao?



Hắn tin tưởng, chỉ cần Chu Hằng đi theo suy tư của hắn, liền có thể vô tình quấn Chu Hằng đi vào!



– Chu Hằng, nói một lần về tình huống tiểu đội thứ 9 các ngươi gặp phải Tử Triều!



Hắn nói. Trong lòng cười lạnh, chỉ cần trong khi Chu Hằng trình bày có chỗ không ổn, hắn cũng sẽ lấy ra để phóng đại, coi đây là điểm vào.



Vài điểm sơ sẩy thêm vào nhau, vậy chính là một lỗ hổng lớn!



Chu Hằng ngồi trơ như lão tăng, không nói được một lời.



– Chu Hằng, sau khi các ngươi gặp được Tử Triều, ngươi trốn ra như thế nào?



Sứ giả kia lại hỏi.



Chu Hằng trầm mặc chống đỡ.



Tiểu tử này còn rất có bản lĩnh, chỉ là ngươi có thể kiên trì bao lâu?



– Chu Hằng, ngươi có phải cấu kết với Âm Ảnh Tử Linh hay không, mang các đồng đội hướng về phía Tử Triều kia!



Sứ giả kia đột nhiên lớn tiếng quát.



Đây là tuyệt đối oan uổng, bởi vì vị trí của Tử Triều là do quân bộ cung cấp, muốn nói “cấu kết” thì cũng là quân bộ! Tuy nhiên sứ giả kia ngược lại không phải là muốn dùng kỹ xảo thấp kém như vậy trừ tử Chu Hằng, mà là muốn câu dẫn Chu Hằng lên tiếng!



Bởi vì đây là chuyện ai cũng biết, vào lúc này bất kể lên tiếng cái gì cũng sẽ sai!



Sứ giả kia tự nhiên cũng biết điểm ấy, sở dĩ mục đích hắn hỏi như vậy cũng chỉ là để Chu Hằng lên tiếng, mở miệng một lần, nếu muốn khép lại liền khó khăn!



Chu Hằng ngồi yên lặng, không hề có ý lên tiếng.



– Chu Hằng, ngươi biến mất 9 tháng, có chiếm được kế thừa của Âm Ảnh Tử Linh phải hay không?



– Chu Hằng . . .



– Chu Hằng . . .



Sứ giả kia ngay từ đầu hưng trí rất cao, nói xấu mọi cách mà không trùng lặp một câu, nhưng một người làm một chuyện mãi cũng chán, hai giờ sau, hắn cảm thấy vốn từ của mình trở nên nghèo nàn.



Như thế nào tiểu tử này kiên nhẫn tốt như vậy?



Chu Hằng không cấp bách, nhưng hắn thật ra có chút điên rồi!



Ý tứ của quân bộ tự nhiên là ngợi khen Chu Hằng, nhưng Nghiêm gia lại lợi dụng quyền lực để trì hoãn ngợi khen này, cũng phái hắn đi tới nơi này, điều tra Chu Hằng là giả, thật ra là muốn để Chu Hằng lộ ra sơ hở trong ngôn ngữ, đánh hắn thành phản đồ!



Đó cũng không phải không có khả năng, bởi vì Chu Hằng vẻn vẹn chỉ là Tuệ Tinh Cảnh, dựa vào cái gì khiến hàng vạn hàng ngàn Tử Linh đều sợ hãi đối với hắn? Đây chính là sự tình ngay cả lão tổ tông cũng không làm được!



Trên đời này ai có thể vượt qua lão tổ tông?



Trong mắt của Long Tộc tự đại, đáp án này tự nhiên là không có bất kỳ người nào muốn thấy!



Vậy cũng tốt, Chu Hằng dựa vào cái gì có được năng lực ngay cả lão tổ tông cũng không có? Đó không phải là bởi vì cấu kết với Tử Linh sao?



Nói như thế trong long tộc tự đại khẳng định sẽ có thị trường rất lớn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là đánh Chu Hằng thành phản đồ!



Sau khi Chu Hằng rơi vào bẫy rập, Nghê An Bắc chính là nhân chứng, cơ hội thuận lợi mượn đề tài để nói chuyện của mình, áp tải Chu Hằng về quân bộ, vụng trộm giết hắn trước, để Chu Hằng ý thức được chính mình trúng bẫy rập ngôn ngữ cũng không có cơ hội phản bác!



Người như vậy nếu là để mặc không để ý tới, với lực sát thương thật lớn của Chu Hằng đối với Tử Linh, quân công hắn tích lũy sẽ lẫy lừng cực nhanh không người nào có thể so được! Một khi Chu Hằng bước vào Hắc Động Cảnh lên chức ở quân bộ, chức vị khẳng định sẽ áp chế vi kia của Nghiêm gia, đến lúc đó tất cả những chuyện mờ ám sẽ rõ ràng ở khắp thiên hạ!



Đây là chuyện mà Nghiêm gia không thể chịu đựng!



Cho nên nhất định phải bóp chết Chu Hằng từ trong trứng nước!



Từ điểm đó mà nói, kế dẫn xà xuất động của Chu Hằng là có hiệu quả.



Chỉ là . . . Chu Hằng quá bình tĩnh a, ngươi nha, tại sao có thể bị nói oan uổng hơn hai giờ ngay cả thở mạnh cũng không thở một lần, ngươi vẫn không phải là hùng long a!



Sứ giả kia phát hiện mình cũng đã đổ mồ hôi lạnh, tiểu tử này như thế nào khó đối phó như vậy! Hắn không sợ Chu Hằng tranh luận, tranh luận nhiều cũng có thể phạm sai lầm, nhưng không nói câu nào . . . Vậy làm sao sai!



Hắn lại không biết, Chu Hằng nổi trong Ma Hải suốt chín tháng!



Chín tháng này, hắn chịu đựng sự vắng lặng, cô đơn tới mức bất luận kẻ nào cũng khó có thể tưởng tượng ra, nếu không phải ý chí của hắn cứng cỏi, những người khác không tới một hai tháng sẽ điên rồi! Đây cũng không phải là bế quan chín tháng, cần áp chế khí tức của mình bất cứ lúc nào để khí tức không lưu chuyển ra, để tim đập hoàn toàn dừng lại, ý thức cả người kỳ thực vô cùng thanh tỉnh.



Ngay cả chín tháng này cũng nhịn được, một ít lời nói vô nghĩa thì tính là cái gì?



Sứ giả kia không kìm nổi một hơi uống cạn sạch chén trà thứ bảy, hắn đột nhiên thấy vốn từ của mình nghèo nàn, lối suy nghĩ cũng có chút loạn, dù sao là một mình làm a, toàn bộ nói chuyện một mình đã được hai giờ.



Có phải đã nói lại từ đầu, lặp lại một lần hay không? Chỉ là hắn bắt đầu từ đâu? Nhớ không rõ lắm a!



– Ngươi tên gì?



Đúng lúc này, Chu Hằng đột nhiên lên tiếng.



Sứ giả kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó mừng rỡ, có một loại cảm giác mừng đến chảy nước mắt!



Trời không phụ người có lòng a, đại gia ngươi cuối cùng cũng mở miệng! Sứ giả kia đột nhiên cảm thấy thế giới tốt đẹp như thế, lúc này cho dù là Chu Hằng ân cần thăm hỏi tổ tông 18 đời của hắn một vòng, hắn cũng sẽ tâm hoa nộ phóng.



– Ta họ Vu, Vu Hảo Thời!



Sứ giả kia giống như hầu hạ đại gia, nói.



– Vu Hảo Thời!



Chu Hằng đột nhiên ra tay, chụp tới đầu của đối phương.



– Ngươi dám tập kích Trưởng quan?



Vu Hảo Thời có thể để mặc Nghê An Bắc bắt được ngực, nhưng tuyệt sẽ không để Chu Hằng làm giống như vậy, bởi vì quân hàm của song phương kém nhiều lắm, hắn là người của quân bộ, mặc dù là chân chạy, nhưng 9943 doanh địa này cũng chỉ có Nghê An Bắc có thể cùng ngồi cùng ăn với hắn!



Hắn hừ lạnh một tiếng, chụp ra một chưởng, công kích ngược lại Chu Hằng.



Ông!



Tử Diễm Thiên Long phát động, giống như một mũi tên bắn về phía Vu Hảo Thời, khí thế cuồng phách tấn công, động tác của Vu Hảo Thời lập tức bị kiềm hãm, mà bàn tay to của Chu Hằng lại là không bị ngăn cản chút nào, một tay bắt lấy Long Giác của hắn.



Chu Hằng thuận thế vung mạnh cánh tay, hung hăng ép tới mặt đất, bành, toàn bộ đầu của Vu Hảo Thời đã chìm vào trong bùn đất.



– . . . Trở về nói cho người sau lưng ngươi biết, nếu muốn đối phó với ta liền tự mình tới đây, tôm tép nhỏ bé như ngươi, nếu còn tới đây nói chuyện với ta, ta trực tiếp ném ngươi vào Ma Hải!



Chu Hằng thản nhiên nói.



Dứt lời, hắn khẽ gật đầu với Nghê An Bắc, nghênh ngang mà đi.



– Chu Hằng . . .



Nghê An Bắc đuổi tới, không để ý có một người chổng mông, đầu còn nằm trong bùn đất ở trong quân trướng của hắn chút nào.



– Ngươi sẽ không sợ quân bộ nghiêm trị ngươi?



Chu Hằng mỉm cười, nói:



– Quân bộ nếu là thật muốn điều tra ta, làm sao có thể chỉ phái ra một người? Hắn nhất định là nanh vuốt của độc thủ kia, không kềm chế được nên chạy tới thử ta một chút mà thôi!



Trên mặt của Nghê An Bắc lập tức hiện đầy sát khí, hắn cũng không am hiểu sử dụng âm mưu cùng quyền mưu, nhưng hắn cũng không phải ngu ngốc, sau khi được Chu Hằng nhắc nhở như vậy, hắn lập tức phản ứng lại.



Nghĩ đến những người chết trận kia của tiểu đội thứ 9, mặt hắn đen lại đi trở về quân trướng, chỉ chốc lát, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, lần này Vu Hảo Thời thật đúng là xui xẻo.



Cuối cùng, Nghê An Bắc vẫn là thả Vu Hảo Thời trở về, dù sao người ta mang cờ hiệu của sứ giả quân bộ tới, hắn có thể với danh nghĩa “luận bàn” để đánh đối phương một trận, nhưng chung quy không dám lạm dụng hình phạt riêng.



Vẻn vẹn chỉ trôi qua bốn ngày, đột nhiên lại có người chạy tới 9943 doanh địa, vô cùng ngạo mạn hò hét bải Nghê An Bắc đưa Chu Hằng ra.



Độc thủ kia nhanh như vậy đã có đáp lại?



Không phải a, thời gian bốn ngày cũng chưa hẳn đủ để Vu Hảo Thời trở lại quân bộ, huống chi phái người mới đi tới!



Chu Hằng lại đi tới quân trướng của Nghê An Bắc, chỉ thấy lão nhân cả người cực gầy đang ngồi uống trà, mà Nghê An Bắc thậm chí ngay cả tư cách bồi ở một bên cũng không có, một mực cung kính đứng một bên, giống như con cháu.







Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK