Mục lục
Cửu Thiên Kiếm - SS Hà Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên Tĩnh Hương đầy ngạc nhiên, lúc này nàng mới ý thức được Chu Hằng đã là Nguyệt Minh Đế!



Nên biết từ lúc gặp Chu Hằng lần đầu cũng chỉ không quá nửa năm, tên này liền từ Nguyệt Minh Hoàng tăng vọt lên Nguyệt Minh Đế, thật là lợi hại!



Tuy nhiên nàng cũng không ngạc nhiên quá mức, bởi vì trước đó Chu Hằng đã là Nguyệt Minh Hoàng 11 luân, có được tư cách tiến lên Nguyệt Minh Đế bất cứ lúc nào, chỉ là nửa năm liền hoàn thành đột phá này, quả thật rất kinh diễm!



Sau khi đi thật xa, nàng khẽ nhíu mày, nói: – Người vừa rồi hẳn là Xích Hạt tộc Xích Minh!



– Gia tộc Thăng Hoa Cảnh? Chu Hằng hỏi.



– Đúng vậy, Xích Hạt tộc là gia tộc Bắc Tị Thành, trong gia tộc có lão tổ Thăng Hoa Vương, không thể coi thường! Liên Tĩnh Hương nghiêm nghị nói.



– Chu tiểu tử, chúng ta có nên trốn đi không? Con lừa đen liền đánh trống rút lui, lúc này không có nữ ma đầu Hoặc Thiên trấn trụ, nó không có chỗ dựa!



– Không cần quá lo, đây là địa bàn Thích gia, chỉ cần ở chỗ này, không ai dám ra tay! Liên Tĩnh Hương cười nói.



– Vậy giữa đường bị bọn họ chặn lại thì sao? Con lừa đen vẫn không thể yên tâm.



– Vậy vừa nãy ngươi còn khiêu khích người ta? Chu Hằng cười to.



– Hắc hắc, không phải là thói quen hay sao! Con lừa đen vò đầu nói, đúng là không biết xấu hổ.



Hai người một con lừa đi vào một khoang lớn, nơi này không có ghế gì, chỉ là bày ra những cái bàn. Thật ra cũng không tệ, tiện trao đổi, vừa ăn vừa nghe người khác nói chuyện, biết những chuyện lớn vừa xảy ra ở bên ngoài.



Trong khoang lớn bày ít nhất 200 cái bàn, mỗi bàn đều có người, Chu Hằng cùng Liên Tĩnh Hương tiến vào cũng không dẫn tới chú ý, ngược lại là con lừa đen thu ít không ít ánh mắt.



Con lừa đê tiện này đứng thẳng, còn phong tao mặc một cái váy hoa, như vậy còn không dẫn tới người ta chú ý mới là lạ.



Tiểu nhị dẫn hai người đến một bàn trống, bởi vì đã chọn món từ trước, bọn họ vừa ngồi lên liền có từng món ăn đưa lên thật nhanh.



Con lừa đen không thể dùng đũa, chỉ là cách không hút lấy, liền cắn không ngừng miệng.



Khoan nói, đồ ăn ở đây đúng là mùi vị không tệ, lại còn không thiếu thịt thú cùng bảo dược quý giá, có thể tăng lên tu vi. Như là Giới Tử Lan Hoa, Băng Tuyết Liên Tử thậm chí còn giúp ngộ đạo, coi như không phụ cái giá đắt đỏ của nó.



– Chu huynh, còn chưa chúc mừng ngươi đã tiến vào Nguyệt Minh Đế! Liên Tĩnh Hương nâng ly rượu: – Ta kính một ly!



Chu Hằng cười, nói: – Chỉ là đột phá một tiểu cảnh giới, không đáng kể!



Liên Tĩnh Hương xem như con cháu gia tộc Thăng Hoa Cảnh, nàng muốn đột phá đến Nguyệt Minh Đế thì đã có thể làm từ hai ba trăm năm trước. Nhưng nàng tích lũy sâu đậm, mãi áp chế tu vi không đột phá, hy vọng có thể hình thành 8 vầng trăng, thậm chí 9 vầng trăng rồi một hơi nhảy qua.







Thẳng đến thời gian gần đây, nàng mới nắm giữ một chút cơ hội, có hy vọng hình thành 8 vầng trăng.



Nhưng đúng là người tức chết người, Chu Hằng còn trẻ tuổi hơn nàng, lại sớm có được 11 vầng trăng! Nếu nàng có được tư chất như thế, còn không sớm đột phá đến Nguyệt Minh Đế?



— Nếu nàng biết ngay cả con lừa đen cũng đã là Nguyệt Minh Hoàng 8 luân, vậy càng phải tức chết mất!



Nàng vẫn tận tâm tận sức thuyết phục Chu Hằng gia nhập Liên gia, nói đến hoa bay đầy trời, nhưng Chu Hằng căn bản không có dự tính gia nhập gia tộc, tự nhiên rất cứng miệng, không hề vì nàng là mỹ nhân mà nể tình.



Đây là vấn đề nguyên tắc.



Liên Tĩnh Hương là một nữ nhân thông minh, nàng thấy hiện tại Chu Hằng không hề có hứng thu gia nhập Liên gia, tự nhiên sẽ không quấn quýt vào chuyện này, tránh cho lại làm Chu Hằng phản cảm. Nàng nói đến những lần tham gia mạo hiểm trước kia, có chút kinh nghiệm có thể cùng nhau tham khảo.



Hơn một giờ sau, liền thấy bốn người nam nhân đuôi bọ cạp kia cũng đi vào, có chết không, vừa lúc ngồi ngay bàn cạnh bọn họ.



– Hừ! Nam nhân đuôi bọ cạp lập tức lạnh lùng liếc nhìn Chu Hằng, rõ ràng hắn không phải hạng người lòng dạ rộng rãi gì, đã ôm hận Chu Hằng.



Chu Hằng không hề để ý tới, dù sao ở trong này cũn không đánh được, hắn càng mặc kệ. Bằng không mặc kệ ngươi có phải Thăng Hoa Vương hay không, trước tiên đánh nhỏ, lại dùng Hỏa Thần Lô ra trấn lớn, xem còn ai dám chọc tới mình!



– Lần này truyền thừa Vũ Văn Kiếm hiện thế, ngay cả người bên trên cũng bị kinh động! Trong bốn người, một nam nhân có vòi voi nói, hắn cũng không cần đũa, cái vòi dài hút một cái liền cuốn lấy đồ ăn đầy miệng.



Hắn nhai nuốt một hồi, ngón tay chỉ lên bên trên.



– Vậy thì có ích gì, các đại năng đều đã nói, lần này dù cấm chế mở ra, nhưng cùng lắm chỉ có thể cho Nhật Diệu Vương tiến vào. Người bên trên mà có bản lĩnh, đã sớm trực tiếp xóa bỏ cấm chế cướp lấy truyền thừa. Năm đó Vũ Văn Kiếm dùng Hóa Long Cửu Trảm danh chấn thiên hạ, lúc còn Sáng Thế Vương đã chém giết Sáng Thế Đế, tiên thuật cấm kỵ như vậy có ai không đỏ mắt? Nam nhân đuôi bọ cạp lạnh lùng nói.



– Xích Minh, không được nói lung tung! Trong bốn người lại có một người nói, hắn cũng không có mọc đuôi hay mọc vòi gì, nhưng trên mặt lại đầy lông vàng, càng nhìn giống khỉ hơn.



Hắn hẳn là lão đại trong bốn người, quát một tiếng, nam nhân vòi voi cùng nam nhân đuôi bọ cạp đều nghiêm lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.



– Người kia là Viên Hỏa thuộc Kim Viên tộc! Liên Tĩnh Hương thần thức truyền âm cho Chu Hằng, không muốn bị bốn người kia biết mình đang nói về bọn họ.



– Còn có người Tượng tộc kia, hẳn là Bàng Quân thanh danh lên cao từ mấy trăm năm trước!



– Người cuối cùng… Nàng vừa nói, ánh mắt Chu Hằng cũng nhìn về phía người cuối cùng trong bốn người, đó là một người mặt hổ, tự nhiên đến từ Hổ tộc, hai con mắt rất lớn, làm người ta có cảm giác hung dữ.



– Hẳ là thiên tài Đồng Hổ tộc, Hổ Khiếu Dương! Liên Tĩnh Hương nói.



– Nghe nói lần này có không ít thiên tài đến đây! Qua một hồi, nam nhân mặt hổ lại mở đề tài.



– Nhất Kiếm Phá Thiên Ngô Khải, Thiên Cương Nguyệt Đỗ Hán Thăng, Thứ Huyết Mân Côi Hồ Mị, còn có… Nam nhân vòi voi bấm tay tính toán. – Tiểu Bá Vương Chu Thống!



– Nghe nói Chu Thống này là con cháu của Vạn Cổ Tà Tôn đại náo Tuyệt Tiên Thành mấy vạn năm trước, có phong thái vô địch!



– Chu Thống kia quả thật rất mạnh, nghe nói còn chưa đến 1000 tuổi, nhưng đã là Nhật Diệu Hoàng, cũng có chiến tích hiển hách chém ngược Nhật Diệu Đế 2 luân, quả thật không thể coi thường!



– Nhưng mà, ở trước mặt chủ nhân, bất cứ thiên tài gì cũng phải ảm đạm thất sắc!



Khi nói đến “chủ nhân”, trong ánh mắt bốn người đồng loạt bùng lên vẻ cuồng nhiệt, tựa như thấy một vị thần minh xuất hiện trước mặt mình.



Chu Hằng cùng Liên Tĩnh Hương nhìn nhau, đều toát ra vẻ khiếp sợ.



Thực lực của bốn người này tuyệt đối không tính là cao, nhưng mỗi người bọn họ đều là thiếu niên thiên tài của một đại tộc, đều có được tiềm lực phát triển vô hạn, tương lai tuyệt đối có khả năng tiến vào Thăng Hoa Cảnh!



Thiên tài như thế vốn nên cao ngạo khó phục, nhưng bốn người này lại cam lòng tình nguyện thần phục người khác, hơn nữa còn sùng bái đối phương như thần linh! Vậy thì “chủ nhân” kia yêu nghiệt cỡ nào, mới được bốn thiên tài này thần phục tuyệt đối?



Chu Hằng chỉ là nghĩ trong lòng liền trực tiếp lướt qua, hắn có lòng vô địch, dù cho hiện tại hắn không đánh lại “chủ nhân” mà bốn người này nói thì cũng không sao, hắn mới tu luyện bao nhiêu năm?



Nếu để cho hắn thêm trăm năm, nói không chừng đã là Sáng Thế Đế, tốc độ tiến bộ như vậy có ai mà sánh bằng?



Làm cho trong lòng hắn khẽ động, lại là Chu Thống mà bốn người có nhắc trước đó!



Rất có thể đó là hậu duệ của Vạn Cổ Đại Đế!



Tiểu Bá Vương Chu Thống… Rốt cuộc tên này làm chuyện kinh thiên động địa gì, mới bị gán cho danh hào Tiểu Bá Vương?



Chu Hằng đột nhiên sinh ra kích động bức thiết muốn gặp mặt đối phương.



– Đúng là lớn lối! Một tổ bốn người ở bàn bên cạnh, có người phát ra tiếng cười lạnh.



– Các ngươi không phục? Nam nhân đuôi bọ cạp liếc qua, đầy vẻ khinh thường.



– Không biết trời cao đất rộng, chỉ là mấy tiểu tử chưa dứt sữa lại dám đánh giá Ngô Khải đại nhân! Người bàn bên cạnh đều hừ lạnh.



– Muốn chết! Nam nhân đuôi bọ cạp tính tình nóng nảy nhất, lập tức vỗ bàn đứng lên.



– Xích Minh, không được ra tay ở chỗ này! Người mặt lông khỉ nhàn nhạt nói.



Nam nhân đuôi bọ cạp cũng không ngồi xuống ngay, mà phát ra khiêu chiến người bàn kế bên: – Có dám ra ngoài đánh một trận?



– Sợ ngươi hay sao! Tám người kia cũng đẩy bàn đứng lên.



Bọn họ đều là thiên tài một phương, thiên tài đều rất tự phụ, tuy rằng bọn họ đều trở thành tùy tùng của thiên tài càng mạnh hơn, nhưng không có nghĩa là bọn họ đã không còn ngạo khí.



Người hai bên đều rời tinh thuyền, lơ lửng trong hư không mờ mịt.



Chu Hằng, Liên Tĩnh Hương cũng ăn gần xong, liền tính tiền rời đi, nhưng lúc bọn họ đi ra khoang thuyền, người hai bên đã bắt đầu chiến đầu, xung quanh có rất nhiều người xem náo nhiệt.



Hiện tại đang là nam nhân đuôi bọ cạp đại chiến với một thanh niên tóc xanh, hai người đã qua quá trình dò xẹt, bắt đầu liều mạng nảy lửa.



– Ta nhận ra nam nhân tóc xanh đó là Cổ Viễn Thành Triệu Phàm Lục!



– Không sai, chính là người này! Đó là thiên tài Cổ Viễn Thành, nghe nói là Nguyệt Minh Đế có 8 vầng trăng, vô cùng mạnh mẽ!



– Không ngờ hắn lại thành tùy tùng của Ngô Khải!



– Nhất Kiếm Phá Thiên Ngô Khải, Hàn Sương công tử Kha Ân, hai người này đều là thiên tài tuyệt thế mấy vạn năm mới xuất hiện, chẳng những quét ngang thiên kiêu cùng thời đại, ngay cả thiên tài đời trước cũng bị bọn họ đạp xuống dưới!



– Bọn họ kinh diễm tuyệt thế, người tùy tùng của bọn họ cũng là thiên tài không ai sánh nổi!



– Đây là trận chiến thiên tài khó gặp!



Hai người đại chiến, nó không chỉ là tranh giành vinh dự của bọn họ, lại còn liên quan tới người mà bọn họ tùy tùng.



– Lấy ra tất cả thực lực của ngươi! Triệu Phàm Lục quát lớn.



– Ha ha ha! Nếu như ta dùng toàn lực, ngươi chống nổi ba chiêu hay sao? Nam nhân đuôi bọ cạp cực kỳ phách lối nói.



– Hừ! Khoác lác không có ý nghĩa! Triệu Phàm Lục giận dữ, 8 vầng trăng tròn trồi lên ở phía sau, hắn dốc ra toàn lực.



– Đồ ngu đần chỉ có 8 vầng trăng! Nam nhân đuôi bọ cạp lại cười to, căn bản không để vào mắt Nguyệt Minh Đế 8 vầng trăng, hai đấm xiết lại, công kích của hắn lại càng thêm mạnh mẽ, từng đoàn ánh sáng xám tro lóe lên trên người hắn, đánh áp đảo Triệu Phàm Lục, thể hiện phong thái vô địch.



Nhưng hắn lại chỉ là tùy tùng của người khác, quả thật không thể tưởng tượng được Hàn Sương công tử Kha Ân kia hùng mạnh đến mức nào!



– Một tên không đủ, mấy tên các ngươi cùng lên đi! Nam nhân đuôi bọ cạp đã hoàn toàn chiếm thượng phong, một tay trấn áp Triệu Phàm Lục, vừa quay sang kêu bảy người còn lại cùng xông lên.



———-oOo———-



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK