Áo mặc bị nhấc lên sau, lưng ma sát với mặt gạch trên tường, đã lạnh băng lại cứng rắn, Đường Ý co rúm đầu vai, ngón tay nắm chặt bả vai người đàn ông "Dừng a, bên ngoài có người"
"Người đâu tới?" Phong Sính không quan tâm xung quanh "Đêm nay, chúng ta có thể tận hứng thưởng ngoạn, hảo hảo mà ngắm cảnh"
Đường Ý đương nhiên không quen, cả người cô lui lại, Phong Sính bóp bả vai cô, cơn sóng tình sau khi qua đi, Đường Ý mệt mỏi rã rời dựa hướng anh "Chết đói, có thể ăn cơm tối sao?"
"Ăn còn chưa đủ sao?"
"Phong Sính, anh có thể hay không ở nên chọn thời gian đứng đắn một chút?"
"Tốt lắm" Phong Sính về phía trước đỡ cô, bởi áo sơ mi đã cởi ra, da thịt chạm nhau trong nháy mắt, có loại khoái cảm làm người ta khuây khỏa khoan khoái "Sinh nhật ba em, mang anh theo"
"Không được" vẫn là câu nói kia của Đường Ý, đưa anh đẩy ra sau, cô liền tự mình chỉnh lại áo quần.
Mà trên thực tế, hai chị em Đường gia sớm liền bắt đầu chuẩn bị đi về, đi dạo trung tâm thương mại mua lễ vật, thậm chí còn chọn trứng hỉ, vội vàng mang nhiều đồ kinh khủng, trái lại đem Phong Sính để bên ngoài.
Chờ đến sinh nhật Đường ba, Đường Ý quả nhiên không mang Phong Sính theo, theo xe Đường Duệ cùng nhau, sớm liền trở về quê.
Quê nhà cái gì cũng không thiếu, lúc rãnh rỗi sân bãi rộng rãi, trong phòng phòng ở không đủ mở tiệc, liền làm một lán thật lớn ngay trên sân, rất nhiều bà con hàng xóm thân thích đến hỗ trợ, giết gà mổ trâu, không chút nào khoa trương, cũng bày rượu mừng như thường tổ chức ở trong thôn.
Chân Đường ba tốt hơn nhiều, chỉ là bước đi không thuận tiện lắm, hôm nay mặc bộ áo quần con gái mua cho, cả người có vẻ tinh thần sáng láng. Tiếng cười nói hàng xóm truyền tới tai, một so với một lớn giọng, thật là náo nhiệt. Đường ba cười, ngoài miệng lại nói, "Hoa đồng tiền này làm gì, nhà ai sinh nhật lại huy động nhiều người như vậy"
"Ba, ba có thể a, lúc này sẽ phải dùng tới". Đường Ý không cần cười nói.
"Lại học trong ti vi"
Đường Duệ khom lưng tiến đến trước mặt ba "Ba, lập tức sẽ phải chuyển đi nơi khác, tiếp đến cả nhà khẳng định rất bận, con lại muốn xuất ngoại, sau này ở cùng một chỗ rất khó có cơ hội, ba xem một chút, trên thôn nhiều bạn rượu như vậy, ba không tiếc a?"
Đường ba trầm mặt một lát, ánh mắt lộ ra một lại phức tạp, đúng vậy, bỏ được sao? Vốn cho là một đời sẽ ở đây, bây giờ lại sắp đi, người cũng là, đồng bạn từ nhỏ cãi nhau ầm ĩ, đây đó chứng kiến những năm tháng trẻ tuổi, lại lần lượt trở nên già cả, ông cúi thấp đầu xuống, không biết nên cao hứng hay phiền muộn.
"Lão Đường a!" Một giọng nam to truyền tới tai ông "Ông thực sự là có phúc a, hai con gái đều có khả năng, lại hiếu thuận"
Đường Ý và Đường Duệ gọi bá bá, tuy không phải là bác ruột, nhưng bởi vì quan hệ với trong nhà rất tốt, nên các cô vẫn xưng hô như vậy.
Các cô đi trước chào hỏi khách khứa, đến buổi trưa, sắp mở tiệc, các bạn hàng xóm liền và thường ngày làm bàn rượu mừng, một nhà ra sức giúp trải khăn bàn, bưng thức ăn với rượu lên.
Đường Ý và Đường Duệ ngồi trái phải ba mẹ, vừa mới bắt đầu, còn chưa động đũa, đã nghe thấy ở cửa truyền đến tiếng xôn xao.
"Ô, bánh ngọt cao như vậy a!"
"Mẹ, con muốn ăn..."
"Bà nội, con muốn bề mặt chocolate"
Bọn nhỏ không chịu nổi, hận không thể lập tức bổ nhào tiến lên, Đường Ý theo tiếng nói mọi người nói chuyện nhìn lại, nhìn thấy một chiếc bánh ngọt thật lớn bị đẩy vào, chừng hơn mười tầng, bởi vì sắp xếp đầy bàn, nhìn nơi này có vẻ rất chen chúc, các bạn hàng xóm bắt đầu tự chuyển ghế tựa, để người đưa bánh ngọt qua.
Đường Duệ nhìn Đường Ý "Chúng ta đặt bánh ngọt, không phải nói sau khi ăn cơm được phân nửa mới đẩy vào sao?"
"Chị, cái này không phải chúng ta đặt, chúng ta đặt hai tầng"
"Vậy là ai?"
Người thanh niên trẻ tuổi đẩy bánh ngọt, trên người mặc đồng phục có thương hiệu "Chúc Đường lão tiên sinh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn"
Đường Ý đang muốn đặt câu hỏi, mắt lại liếc về thân ảnh quen thuộc từ cửa tiến vào, mí mắt cô nhẹ nhảy, tinh tế vừa nhìn, quả nhiên là Phong Sính. Đường Ý giật mình không được, nhưng bây giờ ngăn không còn kịp rồi, Phong Sính đi nhanh tiến vào, rất tự nhiên, thân ảnh thon dài cao ngất hướng bên cạnh bánh ngọt vừa đứng "Bác, sinh nhật vui vẻ"
Bốn chữ chúc phúc vô cùng đơn giản, Đường ba nắm chặt chiếc đũa trong tay.
Đường mẹ cười đứng lên, chỉ là cười cũng mất tự nhiên "Phong Sính tới a, ngồi, mau ngồi xuống"
Phong Sính cũng không khách khí, vừa lúc bên tay trái Đường Ý còn một chỗ trống, anh tùy tiện ngồi.
Không ít trẻ nhỏ vây qua đây ầm ĩ muốn ăn bánh ngọt, Đường mẹ bảo mọi người giúp đi phân phát, trên mỗi bàn bày một phần, bánh ngọt lớn như vậy, cũng là đủ.
Phong Sính tự nhiên cầm đũa lên, thấy người một bàn nhìn mình, anh cười cười, "Ăn a, đồ ăn đều nguội"
Đường ba ở trên bàn vẫn chưa nói gì, nhưng sắc mặt hơi nghiêm nghị một chút, trong lòng mơ hồ cũng lo lắng, Đường Ý liếc ba nhìn, cô không khỏi dựa vào hướng Phong Sính, đè thấp tiếng nói "Không phải không cho anh tới sao?"
"Anh ở nhà một mình, không muốn ăn cơm" Thần sắc anh nghiêm túc, cũng không phải nói đùa, Đường Ý hướng anh nhìn, cuối cùng vẫn không nhiều lời với anh.
Lúc này, có ba năm bạn tốt qua đây mời rượu "Lão đường, người trẻ tuổi kia không phải là người trên tin tức sao? Muốn chúng ta chuyển đi nơi khác, đúng rồi, đều nói công ty đó là của con rể ông mở ra, có đúng không?"
Cậu Đường Ý cũng đi qua đây "Ô, thật đúng là, tiểu tử, vậy cậu vừa xưng hô như thế nào ba Đường Ý kêu bác vậy?"
Nên tới hay là muốn đến, Đường ba mặt lạnh, ông vốn coi trọng mặt mũi, lúc này thông gia gặp nhau giữa các bằng hữu ở đây, ông thật sợ bọn họ biết những chuyện kia của Đường Ý và Phong Sính, "Đứa nhỏ còn nhỏ thôi, lại nói, cái tuổi này cậu ấy kêu tôi là bác cũng không sai biệt lắm"
"Khó mà làm được a, vai vế rối loạn, cậu ấy kêu Đường Duệ một tiếng mẹ nhỏ, sao có thể kêu ông là bác được?"
Đường Duệ nhấp một ngụm nước, lúc này, cũng cắm đầu không nói gì, Đường Ý càng không có gì chống đỡ, tựa như trước ba nói, luôn luôn có một cái hố vừa rộng vừa sâu bày trước mặt bọn họ, khó có thể vượt qua.
Nói một cách thẳng thừng, là không có chuyện lớn gì, thế nhưng khi nói ra, liền cảm thấy dính vào một chút cũng là chuyện lớn.
Phong Sính hai tay chống trên chân mình, nói "Đường Duệ tất nhiên là mẹ nhỏ, nhưng chỉ là quan hệ này thôi, ba cháu mất rồi, nói cho cùng, với cháu duy nhất có con Đường Duệ là quan hệ huyết thống"
Cậu nghe không ra câu này, hàm chứa bao nhiêu yếu tố phản bác "Nhưng, nhưng..."
Lúc này, trên đài truyền đến tiếng thử âm thanh micro, đây cũng là lệ làng, làm tiệc rượu liền gọi một đám người đến vô cùng náo nhiệt, có ca nhạc, cũng có bác gái nắm bắt giọng hát hát những ca khúc được yêu thích.
Sau khi nói mấy lời chúc phúc, bác gái hơn bốn mươi mặc áo mai hồng liền bắt đầu hát, mấy chiếc loa được treo trên thân gỗ của lều, hiệu ứng âm thanh quá kém không nói. Thường thường còn truyền đến một trận phá âm sắc bén, đâm vào màng nhĩ mọi người đau đớn. Rất nhanh, giọng nói dưới cũng không thể nghe thấy, mỗi người chỉ phải kéo căng cổ họng mới có thể trao đổi, mợ đi qua, đem cậu lôi trở lại "Mau mau, hát hí khúc, "tội phạm tô tam bị áp giải""
"Tô tam cách hồng đồng huyện, đem thân đến ở trước đường cái..."
Thứ này truyền vào tai Phong Sính, đừng nói là chạy, cảnh này chỉ dựa vào giọng rống làm anh chịu không nổi, lại nói, cái này gọi gì là hát?
Nhưng anh vừa ngẩng đầu, lại thấy người ngoài tựa hồ cũng nghe chăm chú, đặc biệt hai chị em Đường gia, anh nhìn Đường Ý, khuôn mặt mỉm cười, một bên không ngờ nhịp theo như thế, trong miệng ngâm khẽ lên tiếng "Chưa từng mở lòng ta thật thê thảm, qua lại quân tử xin nghe ta nói..."
Anh đi, này là phá khiếu thẩm mĩ a?
Đường mẹ cũng cười ngồi trở về "Cô thím hát đoạn này thật tốt a"
"Tốt, tốt!" Lời còn chưa dứt, quanh thân bàn người trên liền vỗ tay, khóe miệng Phong Sính nhẹ giật, có mấy bác gái lớn tuổi cũng theo ồn ào "Đến một đoạn "quý phi say rượu", đây không phải là sở trường của bà sao? Bộc lộ tài năng cho chúng tôi a!"
Phong Sính một tay đỡ trán, một tay kia dưới bàn huých Đường Ý, cô không quay đầu lại, lại đẩy chân của anh "Đừng đụng em, nghe hát đã"
Thím ba được khen, tay hoa phất lên "Được, vậy tôi sẽ ca một đoạn nổi tiếng của "quý phi say rượu""
"Được!" Đường Ý theo ba vỗ tay.
Phong Sính rót chén rượu, khẽ nhấp một cái, chỉ cảm thấy rượu ở đây đặc biệt cay, nhìn hộp đóng gói, lại chưa từng thấy qua nhãn hiệu này.
Anh không khỏi để chén rượu xuống, nhìn xung quanh hướng bốn phía. Bọn nhỏ phân bánh ngọt, từng đứa một trên mặt cười nở hoa, ở trong lòng mẹ, bà nghe mấy bài âm thanh hỗn loạn, bên miệng mặt dính đầy bơ. Từ nhỏ, Phong Sính liền đi theo Phong Triển Niên tham dự các loại yến hội, nhưng tiếp xúc được, không có chỗ nào không phải trung tâm của xã hội thượng lưu. Ngay cả dạ khúc trong yến hội cũng phải được chọn lựa kỹ càng, dáng vẻ này hiện tại....
Nhưng anh không khỏi vén khóe miệng, mặc dù như vậy, anh không phải đã hòa nhập vào rồi sao? Vả lại sẽ không lại giống như trước đây, còn chưa ngồi vào vị trí, liền ngóng trông sớm rời đi.
Một khúc hát "quý phi say rượu" thôi, thím tam nghe phía dưới vỗ tay như sấm, cười đến run rẩy cả người "Được rồi được rồi, để tôi nghỉ ngơi một chút, uống hai chén rượu, mọi người cũng dùng bữa, ăn nhiều một chút a"
Đường Ý chiếc đũa còn chưa nhấc lên, liền nhìn thấy người bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, sau đó đi nhanh về phía trước. Cô vốn định gọi anh lại, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở vào, Phong Sính không mời mà tới, lại không được tiếp đón tốt, nhất định là tức giận lắm rồi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông đi qua náo nhiệt, Đường Ý lại đau lòng, cô nhìn thấy Phong Sính đi tới trước đài,... Chờ một chút, thế nào còn đứng lên rồi?"
Chờ một chút...
Anh còn giống như đang cầm micro lên, Phong Sính hướng mirco vỗ hai cái, đến khi âm thanh truyền ra, anh mới giơ lên bên miệng nói "Xin phép mọi người, vừa rồi tiếng hát vị đại thẩm thực sự là dường như tiếng trời, có thể nói thần khúc, làm tôi ngồi phía dưới cũng không khỏi tâm ngứa khó chịu. Mọi người ăn uống tốt, hiện tại liền cho tôi bêu xấu một khúc, đừng quấy rầy nhã hứng mọi người là được"
Nói xong, liền đi đến kéo người đánh đàn nhị trước mặt, cúi đầu nói chuyện.
Phía trước giai điệu phát ra, trên đầu liền nghe đoạn nhạc quen thuộc, Phong Sính hai tay nắm micro, nhẹ cất tiếng hát, tiếng nói trầm thấp mà mê người "Em hỏi anh yêu em sâu đậm, anh yêu em có vài phần..."
Anh hai mi mắt nhẹ nhắm, tựa hồ hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình. Đường Ý không khỏi nghe đến xuất thần, người xung quanh ầm ĩ như an tĩnh lại, tinh thần Phong Sính mười phần chuyên chú, bắt đầu tiếng hát, sạch sẽ, phối hợp với nhạc và hiệu ứng âm thanh kém như vậy, cư nhiên làm người nghe đều không cảm thấy đột ngột và thô ráp.
Hát xong một đoạn, Phong Sính mi mắt lại mở, con ngươi thẳng tắp hướng về Đường Ý, tựa hồ là gặp nạn muốn nói mấy lời giấu kín, Đường Ý nhếch môi, phía dưới có không ít người trẻ tuổi đang vỗ tay, Phong Sính quay về chỗ, môi mỏng tiến đến trước micro. Đột nhiên nói một câu,thực sự là rất đột nhiên, rất đột nhiên.
"Đường Ý, anh yêu em"
Đường Ý kinh ngạc tim đập mạnh, mặc dù đây không phải lần đầu tiên Phong Sính nói, nhưng trường hợp không giống nhau, lời này của anh, không khác gì trời nổi sấm sét. Đường ba sắc mặt đại biến, muốn đứng dậy rời đi, Đường Duệ vội vàng kéo cánh tay ông, "Ba, ba đừng như vậy, họ hàng thân thích ở đây, ba nếu như nửa chừng rời bữa tiệc, vậy coi như có chuyện xảy ra a?"
Đường ba vất vả cố nhịn xuống, Phong Sính lại nói thẳng "Có lẽ mọi người sẽ nói, Đường Ý là dì nhỏ của tôi, tôi không nên thích cô ấy. Nhưng chúng tôi đã yêu nhau, mẹ tôi không có chị em thân thích, mà bà không thể chăm sóc tốt được cho tôi nên đã lựa chọn rời đi. Tôi khi đó tự nói với chính mình, không có việc gì, tôi còn có ba, đến khi tôi từ từ lớn lên, ba tôi tái hôn, nhưng Đường Duệ chung quy cũng không phải là mẹ ruột tôi, chúng tôi chỉ có thể lấy danh nghĩa như vậy ở chung. Khi tôi còn nhỏ mẹ mất, bây giờ ba mất, trong ấn tượng, ôm ba mẹ làm nũng, hình như không có, tôi yêu Đường Ý, tôi ước chúng tôi không có quan hệ này, nhưng sự thực này không thay đổi được, nhưng tôi muốn hỏi một câu, cô cũng không phải dì ruột của tôi, chúng tôi sao không thể ở cùng một chỗ?"
Đường Ý há hốc mồm, cô hoàn toàn không ngờ Phong Sính sẽ ở trước mặt mọi người nói đến chuyện này, sắc mặt cô trắng bệch, không dám nhìn Đường ba.
Bên trong lán, trầm mặc, cũng có giọng nhỏ bàn luận, đến khi có một giọng nữ có lực xuyên thấu đến "Cái này có gì không thể cùng nhau, ai quy định? Chỉ cần tâm đầu ý hợp là tốt rồi, kia gì, con trai Lý gia còn cưới cô gái Nhật Bản ở đâu đâu, chúng ta bị mất đi sao?"
Nói chuyện, là vừa thím ba vừa rồi hát hí khúc, không ít hàng xóm cũng phụ họa "Đúng vậy, lão Đường, nhất định là ông không cho đi? Ông này quan niệm cũng quá cổ hủ, chậc chậc"
Trong mắt Đường ba lộ ra một chút mờ mịt, ông ban đầu nghĩ sẽ mất mặt, nhưng bây giờ mọi người ông một lời bà một ngữ, ông vẫn canh cánh trong lòng, thế nào ở trong mắt bọn họ hình như không hiểu chuyện lắm?
Đường Duệ cười cầm tay ông "Ba, ba xem đi, người khác có quan tâm chuyện nhà chúng ta đâu, cho tới bây giờ, chỉ là ba lo lắng vớ vẫn"
Phong Sính buông micro xuống, lại trở về trước bàn ngồi vào chỗ của mình, không ít các bà con thân thích mỗi người dùng cơm, chăm sóc người trong nhà, tựa hồ những lời Phong Sính vừa rồi, chỉ là hát nhạc đệm mà thôi.
Cậu lại từ bên kia qua đây, tay vỗ về phía Phong Sính vai, "Đến đến, muốn làm con rể Đường gia, trước phải qua cửa ải uống rượu này."