Đường Duệ đi qua mấy bước, có chút khó xử, nhìn sắc mặt Phong Sính, cô cũng không giục.
Đường ba trầm mặt, sắc mặt Đường mẹ cũng cẩn thận từng li từng tí.
Tựa hồ như đang quay chậm, không nhúc nhích, Đường Ý giãy cánh tay, "Phong Sính, đừng như vậy"
Đường ba ngồi đó, thử tiến tới, xe đẩy lại không nhúc nhích, ông vỗ vỗ chân của mình "Đem tôi qua đấy"
"Được, ông đừng vội, cũng đừng nổi nóng" Đường mẹ bên cạnh khuyên, đưa Đường ba qua.
Đi đến bên cạnh Phong Sính, anh vẫn nắm chặt cánh tay Đường Ý không chịu buông, Phong Sính nhìn về phía hai ông bà "Bác, tại sao bác lại không đồng ý chúng con ở cùng một chỗ? Con thích Đường Ý, hy vọng bác có thể hiểu được"
"Hiểu cái gì? Anh nói, anh lúc đầu tại sao muốn tìm Đường Ý? Còn muốn phá hoại tình cảm của con bé và người khác, cái này anh gọi là thích?"
Ánh mắt Phong Sính hướng Đường Ý, cuối cùng dừng trên mặt Đường ba "Bất luận nguyên nhân ban đầu thế nào, nhưng hiện tại chúng con muốn ở cùng một chỗ..."
"Tôi đến chết cũng không đồng ý, còn có, Gạo gọi anh một tiếng anh, gọi Đường Ý một tiếng dì nhỏ, dù cho anh không chịu thừa nhận, nhưng quan hệ này là vậy, anh chị, hai anh chị cứ như vậy..." Đường ba tức giận nói không nên lời, trong mắt ông tòa biệt thự xa hoa trước mắt hiển nhiên trở thành sự châm chọc lớn nhất, đáy mắt ông toát ra tức giận, trong mắt ông, Đường Ý luôn quy củ, tuy so với Đường Duệ càng có chủ kiến, nhưng cuối cùng là nghe lời, lựa chọn đi về phía trước chưa bao giờ hàm hồ, nhưng hôm nay, thế nào, thế nào....
Những lời đó của Tiêu Đằng, từng chữ từng chữ một còn vang bên tai ông, tay Phong Sính cầm cánh tay Đường Ý, kiên định mà dùng sức nắm tay cô "Giữa chúng cháu chỉ là mối quan hệ này, nhưng nó không thể đại biểu cho cái gì, sau này giữa vợ chồng, phải dựa vào tình cảm...."
Đường ba hiển nhiên bị hai chữ vợ chồng kích thích, ông vạn vạn không dám nghĩ, trước mắt hai người muốn thành một đôi, vậy lúc ông trở về quê, làm sao có thể ngẩng đầu lên được?
Ông tìm roi bốn phía, nhưng quanh người thứ gì cũng không có, không giống ở nhà, cây chổi lau nhà cũng có thể làm roi đánh người. Đường ba lấy ra cái di động, dùng sức ném qua ngực Phong Sính, "Anh câm miệng cho tôi! Phong Triển Niên thế nào lại sinh ra đứa con như anh"
Đầu di động nặng nề trúng lồng ngực anh, chính là cảm giác người bị khoét một lỗ, Đường Ý khiếp sợ rút tay về, bất đắc dĩ hướng Phong Sính nhìn, lấy hình môi ý bảo anh đừng nói nữa, có đôi khi một người đang nổi nóng, người khác nói gì cũng vô dụng. Bất kể là tốt xấu, đều không nghe vào, Đường ba bây giờ chính là như vậy, ông có nhiều điều khó có thể tin làm đầu óc rối loạn, một lòng chỉ muốn kéo con gái của mình ra khỏi hang hùm ổ sói.
Quản gia ở bên cạnh thấy một màn như vậy, lửa giận trong lòng càng không nén được.
Ông theo Phong Sính chưa bao giờ thấy anh ủy khuất như vậy, nhưng lại cam tâm tình nguyện, quản gia tiến tới "Ở đây là Úc cư, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, liền mời cái vị quản chính mình tốt, ở đây không phải nơi có thể tùy tiện hành động, Phong thiếu coi các vị là khách quý, mới có thể để các vị làm như vậy. Nhưng nếu cậu chủ mở lời, cửa bảo vệ nghiêm mật như vậy, các vị muốn vào một bước cũng khó"
Quản gia đã nói đến nước này, đã xem như là nói lời khách sáo.
Đường Ý vội tiến vào trong phòng, Phong Sính không ngăn lại, cũng không trách quản gia lấy nữa lời, rất nhanh, Đường Ý liền mang đồ đi ra.
Lấy một máy vi tính, còn có tài liệu của mình.
Sắc mặt Phong Sính khẽ buông lỏng một chút, Đường ba thấy tình trạng đó, lại tái xanh mặt, "Con lấy mấy thứ này? Vì sao không lấy hết, chẳng lẽ còn muốn trở về?"
"Ba" Khẩu khí Đường Ý cũng có chút cường ngạnh "Con không có thứ gì khác ở đây, con đã nghe lời ba, không phải không được ở chỗ này sao? Có lời gì đi về rồi nói"
Đường Duệ tiến lên phía trước, theo Đường mẹ tiếp nhận xe đẩy, đưa ba ra.
Đường Ý ngồi vào xe, đem máy vi tính để bên chân, đến khi xe khởi động, ánh mắt mới nhìn thân ảnh kia qua kính chiếu hậu.
Cô đơn chiếc bóng, cô độc đứng trong vườn hoa Úc cư.
Áo sơ mi trắng giữa muôn hoa khoe sắc, tưởng chừng nổi bật nhưng càng phát ra tịch liêu.
Đường ba không chịu vào ở Phong gia, Đường Duệ liền tìm cho ông bà tạm thời ở một phòng tám mươi mét vuông, hai phòng một phòng khách, vào ở chỉ có cái giỏ xách, dù sao ba mẹ cũng không ở lâu, chủ yếu ở đây cách bệnh viện gần.
Đường Duệ nhìn hai ông bà đã đi nghỉ, đi đến gian phòng em gái.
"Em tắm rửa áo quần làm sao bây giờ?"
"Em không phải vẫn có sao? Lúc trước anh ấy bảo tài xế đưa một ít vào bệnh viện"
Đường Duệ tiện tay khép cửa phòng lại "Tiếp đến, em định làm thế nào?"
"Ba hiện tại tức giận như vậy..."
"Chị bảo, em và Phong Sính muốn ở một chỗ sao?"
Đường Ý đem áo quần từ trong túi lấy ra, nghe thấy, động tác không khỏi dừng lại "Chị, chuyện trước kia em đã không nghĩ nữa, em đã từng nói với Phong Sính, phủ nhận tất cả, anh ấy đối với em rất tốt, em chỉ là không có phương pháp xác định, chính mình có thể hay không đủ hạ quyết tâm cùng anh ấy vượt qua"
"Em yêu cậu ta sao?"
Đường Ý ngồi hướng mép giường, nụ cười có chút cay đắng "Chị, nếu như em nói em có cảm giác với anh ấy, mọi người không phải sẽ cảm thấy khó có thể tin?"
"Chị nói thật với em, nếu như là chị, gặp gỡ một người đối xử với mình như vậy, chị sẽ không yêu người đó" Đường Duệ tiến lên mấy bước, ngồi bên cạnh em, lại có một chút tự giễu cười cười "Bất quá, chính chị nhìn nhầm, như thế nào đi đánh giá hai người?"
Tay Đường Duệ hướng bả vai em "Tiêu Đằng khẳng định đã gặp ba mẹ, nói lên sự cố chấp, cậu ấy đối với em càng cố chấp"
Đường Ý hơi hạ khóe miệng "Ba mẹ ở bên này em sẽ chăm sóc, chị đừng lo lắng"
"Ngày mai chị sẽ tới, em cứ đi làm đi, ba chỉ là nổi nóng, thực sự sẽ không để em bỏ việc cùng ông về quê"
"Em không về."Đường Ý nói.
Đường Duệ rất nhanh rời đi, Đường Ý mệt mỏi đi ngủ, rốt cuộc không yên lòng Phong Sính, gửi cho anh tin nhắn "Nhớ đi bệnh viện, đừng cố"
Nhưng đợi một lúc, không thấy tin nhắn trả lời.
Ngày hôm sau, sáng sớm Đường Ý liền rời giường, xuống lầu làm cho ba mẹ bữa sáng, Đường ba nằm trên giường, gọi cô vào "Đến giờ đi làm còn một tiếng đồng hồ, cùng ba nói chuyện"
Đường Ý thu xếp cho ông ăn uống xong, Đường ba thấy thời gian đã đến, lúc này mới cho cô ra cửa.
Ông chính là sợ cô rảnh rỗi dư thời gian sẽ đi gặp Phong Sính.
Ở công ty bận rộn cả ngày, còn chưa tan tầm, mẹ cô liền điện tới.
"Đường Đường à, ba con bảo mẹ đón con tan tầm, bảo mẹ thuê xe đẩy ba con đi"
Đường Ý đau đầu không ngớt, hai tay bóp huyệt thái dương "Ba mẹ đừng giằng co được không? Con tan việc liền trở về, sao lại coi con như kẻ trộm a?"
"Con cũng đừng nói như vậy, ba mẹ cũng không sợ..."
"Mẹ, con còn rất nhiều việc, thực sự rất bận, về nhà rồi hãy nói"
Đường Ý tắt điện thoại di động, bực bội cầm cốc nước trong tay.
"Đường Đường, làm sao vậy? Nhìn cô tâm tình không tốt" Đồng nghiệp nhìn sang, trong tay còn cầm miếng bánh ngọt còn lại lúc sáng, Đường Ý sau khi nhìn thấy, càng cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Tới gần lúc tan việc, chuông điện thoại di động lần nữa vang lên, huyệt thái dương Đường Ý đập thình thịch, chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt, lấy tới vừa nhìn, lại là dãy số ở Úc cư, cuộc điện thoại này, nhất định là quản gia gọi.
Đường Ý nhận máy, quả nhiên, bên kia truyền đến giọng nói già nua dồn dập của quản gia "Cô Đường"
"Làm sao vậy?"
"Phong thiếu đi ra ngoài"
"Anh ấy không phải bệnh sao? Đã khám bác sỹ chưa?"
"Tối hôm qua lúc bác sỹ tới, nhưng cậu ấy không chịu truyền dịch, chỉ uống thuốc, vừa rồi lại đi ra ngoài, tôi thấy tinh thần cậu ấy cũng không tốt, lại ho lợi hại, tôi nghĩ có thể cậu ấy đi tìm cô"
Đường Ý hiểu ý của ông "Ông yên tâm, anh ấy nếu quả thật tới tìm tôi, tôi sẽ đưa anh ấy đi bệnh viện"
"Được"
Lúc tan việc vừa đến, Đường Ý lo lắng đi ra, ra cửa lớn công ty, xa xa liền nhìn thấy xe Phong Sính.
Cô không khỏi cảm thấy khó chịu, cái loại đau lòng như cô đang nhảy vào biển lửa, cô bước nhanh đi tới bên cạnh xe, dùng sức gõ cửa xe.
Phong Sính giơ tay nhìn đồng hồ, ý bảo cô lên xe.
Đường Ý đi tới một bên, khom lưng ngồi xuống "Anh xảy ra chuyện gì a? Bệnh như vậy còn chạy ra ngoài"
"Không phải là muốn cho em xem anh đáng thương sao?"
"Bây giờ là lúc nào, còn nói đùa?" Đường Ý tức giận sắc mặt trắng bệch, cẩn thận xem mặt Phong Sính "Mau đi bệnh viện"
"Em dẫn anh đi"
Đường Ý nhìn phía trước, Phong Sính đè cổ tay cô lại "Chớ trước mặt anh lại biểu lộ sự lo lắng, chúng ta thật vất vả mới gặp mặt nhau, tựa như Ngưu Lang Chức Nữ vậy"
"Em không thể cùng anh ăn cơm chiều, nhưng em có thể lái xe đưa anh đến bệnh viện"
Phong Sính có chút không thoải mái, ngồi ở đó không nhúc nhích "Không phải là phát sốt thôi sao? Anh cảm giác khá hơn nhiều"
"Em biết chuyện hôm qua là do ba em làm quá lên, nhưng mấy ngày nay em ngay cả mở miệng cũng khó, ba em không nghe em nói gì"
Phong Sính nghiêng người, vươn tay ôm lấy cái ót đem cô gần một chút, hơi thở anh nóng hổi, tiến đến trước mặt anh, rõ ràng cảm thấy hô hấp anh nặng nề.
Đường Ý khẽ thở dài "Thân thể là của anh, anh không yêu quý nó, em nhìn anh đáng thương, khó chịu không phải là anh sao?"
Phong Sính mỉm cười "Em bây giờ trái lại thật nghiêm túc, anh trêu đùa em hai câu, em toàn tưởng thật, anh thực sự khá hơn nhiều, uống nhiều thuốc như vậy, uống thiếu chút nữa thành đồ ngốc"
"Anh xem cũng là, cợt nhả"
Bàn tay Phong Sính vỗ về mái tóc dài của cô "Anh đưa em trở về, dù sao sau tan việc cũng không gặp được em? Vừa lúc đi qua khách sạn Vạn Hào, anh bảo bên kia chuẩn bị tai lợn em thích, mang về nhà ăn đi.
Phong Sính khóe miệng sủng nịnh cười, vân vê tai Đường Ý "Thích ăn tai lợn nhỏ, anh là heo sao?"
"Em mới là heo!"
Đường Ý không khỏi bật cười, Phong Sính nhìn khẽ động lòng, định nghĩ qua hôn.
Đường Ý dùng một ngón tay ngăn cánh môi anh "Anh đang bị bệnh, đừng lây cho em"
Phong Sính trái lại ngoan ngoãn ngồi im, Đường Ý cười hướng gò má anh hôn đến.