• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Súng?

Đồng bọn cùng nhìn qua "Mẹ nó, đúng thật!"

Phong Sính ấn vang còi xe, với kỹ năng đua xe của anh, muốn ép chiếc xe con màu đen dừng lại là chuyện quá đơn giản. Đường Ý nghiêng ngả từ Đông sang Tây, lục phủ ngũ tạng giống như bị đẩy ra ngoài.

Hai tên đàn ông giữ cánh tay cô lại không cho động đậy "Mẹ kiếp, tiếp tục như vậy không chừng cảnh sát lại đến đây".

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hắn có súng, tao cũng thể lấy đá chọi với đá".

"Ném cô ta xuống đi, chúng ta sẽ tìm người khác".

Xe thể thao của Phong Sính kề sát bên cạnh, sườn xe chỉ cách một hai centimet sẽ đụng phải. Đường Ý nhìn ra ngoài cửa xe, bóng cây u tối đứng thành hàng nổi bật trên mặt đường. Xe Phong Sính rất nhanh lao đến bên tay phải bọn họ, tên lái xe liếc nhìn "Nhanh lên, lỡ như hắn nổ súng, chúng ta chết cả lũ".

Tài xế đánh tay lái, sau đó phanh thật mạnh. Đầu Đường Ý vọt lên đụng lưng ghế dựa, còn chưa kịp đứng vững đã bị gã bên cạnh nhấc lên đẩy ngã xuống mặt đường. Đối phương nhanh chóng trở lại xe "Chạy, chạy đi!"

Tên lái xe không thể quay xe, tìm một đường lui phía sau, quay đầu xe dứt khoát rời đi.

Phong Sính từ trên xe bước xuống, chân đụng đụng vào Đường Ý ngồi bệt trên mặt đất "Thật là phiền phức, con ghẻ".

Phong Sính cũng không quan tâm từ này có thích hợp hay không, anh đứng thẳng bên cạnh Đường Ý, ánh mắt nhìn về phía xa "Dám cướp nữ nhân của ta, không thể không đào cho ra bọn chúng là ai!"

Chân anh cử động "Em đợi ở đây, tôi đuổi theo chúng".

Anh vừa nhấc chân, Đường Ý liền ôm lấy ống quần anh "Tôi không sao, anh không sợ vứt tôi ở đây lát nữa lại xảy ra chuyện gì sao?"

"Em là nữ King Kong dũng mãnh phi thường, còn dám dùng chai rượu ném vào người tôi, em có thể xảy ra chuyện gì?" Phong Sính nhẹ dùng sức, rút chân khỏi vòng tay cô, sau đó đi về xe mình.

Phong Sính suy nghĩ rất đơn giản, Đường Ý chính là người phụ nữ của anh, ai dám trói buộc cô chính là đang khiêu chiến với quyền lực của Phong Sính. Dám ở Phách Vương* xúc phạm người quyền thế, một đám chán sống rồi nha.

Phách Vương: hiệu của Sở vương Hạng Vũ thời Tần – Hán

Đi đến trước xe, Phong Sính mở cửa xe, ánh mắt liếc nhìn Đường Ý vẫn bất động ngồi đó.

Cô vô cùng sợ hãi, từ nhỏ đến lớn luôn giữ khuôn phép, chưa từng gặp qua loại chuyện này. Nếu lúc nãy Phong Sính không cứu được cô, có phải cô sẽ không còn mạng trở mạng trở về không?

Đường Ý rụt tay lại, mặt đất lạnh băng xuyên qua da thịt thẩm thấu vào bên trong, bà tay vừa rồi bị ném khỏi xe khó tránh khỏi trầy xước. Phong Sính nhìn xuống người cô, bóng dáng của cô bị ánh trăng kéo ra rất xa, cô độc và hoang vắng.

Bản tính của Phong Sính chính là mạnh mẽ tranh đấu, dựa vào kỹ thuật của anh cùng chiếc xe thể thao kia muốn đuổi kịp những người đó không phải là vấn đề, anh muốn trừng trị bọn chúng thật mạnh tay.

Nhưng...

Ánh mắt anh giằng co trên người Đường Ý, người muốn mở cửa xe nhưng đôi mắt hoàn toàn không thể sai khiến.

Trong lòng Phong Sính nhất định rất tức giận, chính là cô không biết suy nghĩ, bao nhiêu cô gái muốn được theo anh ra ngoài? Cô thì ngược lại, nơi chơi bời vui vẻ xinh đẹp đó, lại cảm thấy khó chịu ngủ thiếp đi, tỉnh ngủ còn muốn phát giận, cho nên bị người bắt đi là đáng đời.

Nhưng mặc dù nghĩ như vậy, anh vẫn đập tay vào kính xe, từng bước trở lại.

Anh đi đến bên cạnh Đường Ý, cúi xuống nhìn cô "Cũng đều tại em, nếu không tôi đã sớm bắt những tên đó lại rồi".

"Bọn họ đến tột cùng là người nào? Sao lại muốn bắt tôi?"

"Sao tôi biết?" Giọng Phong Sính cứng đơ "Bọn họ không nói gì sao?"

Đường Ý ngẫm nghĩ "Nói là, cái gì danh sách được giới thượng lưu cung cấp, nhà ai có tiểu thư được cưng chiều, nghe khẩu khí, cũng biết tôi là em vợ Phong gia..."

"Chuyện này, tám phần có liền quan đến vụ án mất tích gần đây".

Đường Ý ngẩng đầu nhìn anh "Vụ án mất tích gì?"

"Nhiều tiểu thư nhà giàu và các sinh viên ưu tú bị bắt cóc, đến giờ vẫn chưa tìm được".

Đường Ý không khỏi hoảng sợ, ánh mắt kinh ngạc.

"Tôi nghĩ, cho dù tìm được, sự trong sạch mười phần đã sớm không còn" Phong Sính nói lãnh đạm, chỉ là nghĩ đến chuyện vừa rồi, cơn giận còn sót lại chưa kịp tiêu, chân anh đụng vào vai Đường Ý "Tôi cho em ngang ngược, cho em làm du hồn nửa đêm, để cho bọn chúng bắt em đi".

Cơ thể Đường Ý chuyển động, Phong Sính lếc nhìn, thấy cô giống như điêu khắc, rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn cứng đầu.

Phong Sính vẫn luôn không thích như vậy.

Anh lại muốn bỏ đi.

Ống quần lại lần nữa bị nắm lấy, cánh tay Đường Ý với lên cao, kéo ống tay áo của Phong Sính lại.

Anh lung túng dừng lại, sau đó cúi người xuống.

Vành mắt Đường Ý chợt đỏ ửng, giọt lệ trong suốt nhìn về phía anh. Phong Sính vừa thấy vậy, tâm tình lập tức thay đổi "Em, em khóc cái gì?"

Hai tay Đường Ý che mặt "Tôi sợ".

Ngẫm lại một chút, cô chỉ mới 23 tuổi, cảnh tượng bắt cóc mới chỉ nhìn qua trong TV. Phong Sính chú ý tới còng tay bằng nhựa mềm trên cổ tay cô, bởi vì lúc giãy dụa kịch liệt trong xe, còng tay siết chặt vào như muốn đâm vào da thịt.

Phong Sính kéo tay cô qua "Đau không?"

Đường Ý rít lên "Đau".

Nam nhân gạt sợi tóc vương trên má cô "Em cũng có lúc biết sợ".

Anh kéo cô lên, toàn thân cô vô lực, Phong Sính chặn ngang ôm cô vào ngực. Thấy được bộ dáng khổ sở này của cô, anh không khỏi cảm thấy khuây khỏa, cuối cùng cũng nhìn thấy mặt nữ tính như những phụ nữ bình thường của cô. Có thể nhìn thấy Đường Ý trong dáng vẻ thất thần này, từ đáy lòng anh lại không nhịn được cảm giác đau lòng.

"Tôi nghĩ em có lá gan lớn cái gì cũng không sợ cơ đấy".

"Anh chẳng qua không nhìn thấy lúc tôi sợ hãi thôi" Đường Ý yên lặng dựa vào ngực Phong Sính "Lúc tôi ở cùng Tiêu Đằng, chỉ sợ anh. Đi trên đường sẽ theo bản năng nhìn lại xung quanh, nghĩ đến ngàn vạn lần đừng chạm mặt anh. Tôi không muốn theo anh, chỉ sợ anh sẽ đối phó tôi, trên thực tế anh đã làm vậy. Phong Sính, không phải tôi không sợ gì cả, mà là cái gì tôi cũng sợ".

Tay Phong Sính bấm vào eo Đường Ý "Câm miệng, không biết thế nào là đền ơn đáp nghĩa à".

Anh bỏ Đường Ý vào ghế lái phụ, cô đã lấy lại tinh thần, giơ hai tay lên trước mặt Phong Sính "Giúp tôi mở ra".

"Trên xe không có dụng cụ, chịu khó đi".

Trở về Ức cư, Phong Sính đi thẳng lên lầu, Đường Ý theo sau. Anh lấy dao găm Thụy Sỹ, cắt khóa nhựa cho cô. Đường Ý đau đến khẽ kêu một tiếng, hai vết máu uốn lượn nơi cổ tay.

Cô rũ hai tay xuống, xoay người định đi, Phong Sính từ sau lưng ôm cô "Tôi cứu em, em cũng không bày tỏ gì sao?"

Hơi thở nóng rực phả đến bên tai cô, cô khó chịu né tránh "Cảm ơn".

"Hai chữ này thật không đáng giá".

Phong Sính xoay người cô lại, kéo tay cô "Nếu sau này em không nghe lời, tôi sẽ khóa tay em như vậy".

"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời".

Nam nhân nửa tin nửa ngờ nhìn cô, bàn tay sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Ý "Tôi bây giờ muốn thấy hành động của em".

"Tôi muốn đi ngủ" Đường Ý tránh né sự đụng chạm của anh, quay người rời đi.

Phong Sính đuổi theo, đem cả người cô đè xuống giữa giường, mặt cô gần như bị úp trong chăn, thiếu chút nữa là ngạt thở. Phong Sính xé rách y phục sau lưng cô, Đường Ý giãy dụa kịch liệt, Phong Sính dứt khoát ngồi trên lưng cô.

"A!" Đường Ý thét lên chói tai.

Phong Sính giật giật "Đừng giả bộ, tôi còn chưa bắt đầu đâu".

"Đừng, A __ _" cô gào lên thảm thiết, hai tay bé nhỏ nắm chặt, ngũ quan nhăn nhó thống khổ.

Phong Sính cúi người "Diễn xuất tốt như vậy, em có thể làm diễn viên đó nha".

"Thắt lưng của tôi, đau quá" Đường Ý đổ mồ hôi, từng giọt chảy xuống gò má, nước mắt cũng tuôn ra.

Phong Sính trở mình nằm xuống bên cạnh, Đường Ý cắn chặt mu bàn tay, một lúc sau bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

Tiếng khóc nghẹn ngào từng đợt xuyên vào màng nhĩ Phong Sính, anh không nhẫn nại được "Đừng khóc, nước mắt thực sự rất phiền phức".

"Tôi đau".

"Đau thì không thể nhịn một chút à?"

Đường Ý bực bội trong người, trước kia cho dù cô bị đứt tay chút xíu, Tiêu Đằng cũng sẽ vô cùng đau lòng. Hôm nay rơi vào tay Phong Sính, đừng nói là thương yêu, không bị hành hạ đến chết đã là tốt lắm rồi "Tôi đau, sao có thể nhịn được?"

"Em còn muốn gào lên với tôi?"

Đường Ý cắn ra giường dưới người, Phong Sính ngồi dậy "Làm thế nào đang yên lành lại đau thắt lưng?"

Mặt cô vùi vào khủy tay, sau đó òa lên khóc.

Phong Sính chống hai tay bên người "Tôi đưa em đến bệnh viện khám xem thế nào".

Đường Ý không còn nghe lời nào nữa, vẫn khóc lớn. Phong Sính thấy vậy, kéo tay cô ra, thấy cô khóc đến sưng cả mắt "Ngoan, đừng khóc, chỗ nào đau nói cho tôi biết, tôi dẫn em đi chữa".

Anh thay cô lau nước mắt, đầu mũi Đường Ý cũng đỏ ửng, Phong Sính cầm khăn giấy lau mặt cho cô "Còn khóc, tôi liền hôn em".

Bô dáng khổ sở này của cô, Đại thiếu gia thích sạch sẽ như anh sao có thể hôn cô chứ?

Đường Ý còn đang nghẹn ngào, Phong Sính thấy thế cúi xuống hôn môi cô thật.

Đường Ý bị bịt kín nơi cổ họng, Phong Sính kéo tay cô qua, gối đầu lên cánh tay cô "Khóc cái gì?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy yêu đuối, muốn khóc".

Ánh mắt Phong Sính khóa chặt vào Đường Ý, Trầm mặc lúc lâu mới lên tiếng lần nữa "Thắt lưng rất đau sao?"

"Bây giờ đỡ hơn rồi, chắc là lúc nãy ngã xuống quá mạnh, bị trẹo lưng".

Phong Sính lau nước mắt cho cô, Đường Ý nhìn người đàn ông, anh không nói câu nào, cưỡng không cưỡng ép cô làm chuyện không muốn. Hắn, cũng có lúc dịu dàng như bây giờ.

Nháy mắt, đã hơn một tháng trôi qua.

Đường Duệ gọi điện đến, kêu cô qua Phong gia.

Vừa lúc Phong Sính cũng muốn đi, nhưng Đường Ý đã sớm xuống xe từ trước.

Cô đến Phong gia, Phong Sính liền lên lầu, Đường Ý đi vào chào hỏi Phong Triển Niên.

Đường Duệ nằm trên ghế salon, dáng vẻ buồn chán, Đường Ý ngồi xuống bên cạnh cô "Chị, vẫn chưa hết khó ở à?"

"Đúng vậy, khó chịu muốn chết" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Duệ tái nhợt, sau khi mang thai ngay cả đồ trang điểm cũng không dám dùng, cả người nhìn rất tiều tụy.

Phong Triển Niên đang chăm sóc bỗng nhận được cuộc điện thoại, ông đứng dậy đi ra ngoài. Đường Ý không khỏi nhìn sang Đường Duệ, thấy cô hoàn toàn không có vẻ nghi ngờ "Chị, anh rể gọi điện thoại tại sao luôn tránh đi?"

Đường Duệ cười cười "Công ty của anh ấy bận rộn như vậy, ngày nào cũng có người gọi điện tìm".

"Chị bây giờ đang mang thai, anh ấy vẫn thường xuyên ra ngoài sao?"

Đường Duệ rũ mi mắt "Ừ, chỉ là không có cách nào khác, anh ấy là đàn ông, phải ra ngoài xã giao..."

Đường Ý nghe được bước chân cách đấy không xa vang lên, một tay Phong Sính đút túi quần, nghênh ngang xuống lầu "Sao tôi lại không nghe nói gần đây công ty bận rộn nhiều việc? Hơn nữa chuyện xã giao, từ rất lâu rồi không cần ba tôi ra mặt".

Đường Duệ cười miễn cưỡng, lời của Phong Sính cô căn bản không để ý, anh ta chính là sợ thiên hạ không loạn.

"Đường Đường, dạo này em thế nào?"

Đường Ý kín đáo liếc Phong Sính "Em? Rất tốt, thay đổi công việc, tuần tới sẽ đi làm".

"Em vẫn ở chỗ cũ sao?"

Đường Ý có chút khẩn trương "Tôi đang định thuê phòng ở gần công ty một chút".

"Đường Đường, hay là em đến ở cùng chị đi? Bình thường Triển Niên không ở nhà, chỉ có một mình chị".

"Chị, công ty của em cách đây rất xa".

Phong Sính ngồi đối diện, nghe hai chị em mỗi người nói một câu, anh xen vào "Tôi thấy, dì nhỏ vẫn là nên đến ở chỗ tôi đi, giao thông thuận tiện, lại không cần trả tiền thuê nhà".

"Không được" Đường Duệ tỏ thái độ đầu tiên "Như vậy truyền đi, không phải rất khó nghe sao?"

"Sao lại khó nghe? Cô ấy không phải là dì nhỏ của tôi sao?"

Phong Sính cũng không phải là lần đầu tiên đưa ra yêu cầu này, Đường Duệ phải đề phòng cẩn thận. Phong Sính buồn cười nháy mắt với Đường Ý, hai người bọn họ đã sớm vụng trộm ở cùng nhau, nhưng bên ngoài phải che giấu loại chuyện lén lút thế này, Phong Sính nhất thời cảm thấy rất kích thích.

Khóe miệng anh giương lên, cười đến vô cùng đắc ý.

Đường Ý trừng mắt với anh.

Cú điện thoại này của Phong Triển Niên xem ra rất lâu, hai chị em tán gẫu, Đường Ý nghe Đường Duệ bảo cái gì cũng ăn không vô, có chút nôn nóng "Chị, có thích ăn sủi cảo không?"

"Không muốn ăn".

"Trước đây, chị thích nhất là sủi cảo cải trắng nhân thịt mà".

Đường Duệ khó chịu che ngực "Chị gần đây, chỉ muốn ăn mấy quả cam, hoặc chút rau cải".

Phong Sính bên cạnh lại xen vào "Để dì nhỏ làm món gà xe cung bảo, thêm chút ớt trái, cô ấy làm món đó ngon nhất".

Đường Ý nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, Đường Duệ cười tiếp lời "Thật đúng vậy, Đường Đường làm món gà xé cung bảo còn ngon hơn đầu bếp bình thường, lúc trước chưa mang thai rất thích..."

Đường Duệ bỗng im bặt, Đường Ý chưa từng làm món sở trường này ở Phong gia, nói chi đến việc Phong Sính từng nếm qua.

Mặt Đường Duệ trắng bệch, Phong Sính cười đứng dậy "Đợi thôi, chúng ta ở đây dùng cơm tối, dì nhỏ, em làm đi".

Nói xong, lại bước lên lầu.

Đường Duệ thấy anh đi lên, lúc này mới kéo Đường Ý lại "Chuyện gì vậy? Đường Đường, em đừng làm chị sợ, em với Phong Sính có chuyện gì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK