- ----
Phong gia, trong phòng khách rộng lớn.
Các bậc trưởng bối Phong gia ngồi kín ghế salon, xếp thành một hàng, ngồi theo vai vế.
Đường Ý lên lầu tìm Đường Duệ, trong chốc lát đã có người đi đến gõ cửa "Đường tiểu thư, lão gia bảo cô đến phòng khách".
Đường Duệ hít sâu một hơi, Đường Ý biết cô khẩn trương, cô vỗ vỗ vai chị gái "Có anh rể ở đây, chị đừng sợ."
Đường Duệ khẽ gật đầu, hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Bước tới phòng khách, Phong Triển Niên ngoắc tay ý bảo Đường Duệ qua đây. Chẳng biết từ lúc nào, Phong Sính cũng đã tới đây, ngồi một mình trên ghế sofa phía trong, nhìn thấy Đường Ý anh khẽ hạ mi mắt, cũng không nói lời nào.
Đường Duệ lo lắng thấp thỏm ngồi bên cạnh Phong Triển Niên.
Ông cụ cầm gậy chính là trưởng bối lớn tuổi nhất của Phong gia, đã chín mươi tám tuổi.
"Triển Niên, chúng ta không phải không đồng ý việc anh tái giá, chẳng qua là Phong Sính đã lớn như vậy rồi, anh lại kết hôn với người phụ nữ cùng tuổi nó, thật không đứng đắn a".
Phong Triển Niên nắm tay Đường Duệ "Đại bá, bây giờ đã là thời đại nào rồi, huống chi Phong Sính đã sớm trưởng thành, có thể tự lo cho nó, tôi cuối cùng cũng phải có cuộc sống của mình".
"Lời này không sai, nhưng bây giờ lòng người hiểm ác, sao anh có thể xác định là cô ta không phải nhắm đến tiền của anh?"
Đường Ý cảm thấy hơi thở bị ngăn lại trong cổ họng, bọn họ cứ như vậy không chút kiêng nể làm trò trước mặt Đường Duệ, nghi ngờ nhân phẩm của cô. Đường Duệ cúi đầu xuống, vành mắt đỏ bừng. Đường Ý cũng không tiện xen vào, lúc hai người chỉ mới là bạn bè, Đường Ý đã nói, nếu lựa chọn ở bên cạnh người đàn ông như vậy, đường đi sau này chắc chắn sẽ đầy chông gai.
Giọng nói Phong Triển Niên trầm ổn, không có chút giận dữ "Đại bá, người là do tôi chọn, chính tôi biết rõ nhất, Đường Duệ tính tình giản đơn, sẽ không vì tiền mà đến với tôi".
"Lòng người khó đoán a".
"Đúng vậy, đúng vậy".
Đám người bắt đầu phụ họa.
Đường Duệ chịu ủy khuất rất lớn, cô ngẩng đầu, giọng nói rất nhỏ, phải dùng rất nhiều sức lực để tiếng nói của mình không bị lấn át "Các vị trưởng bối, còn có Triển Niên, các vị đừng nói nữa. Để chứng minh cho tấm lòng của tôi chỉ có một cách, tôi nguyện ý ký tên công chứng tài sản trước hôn nhân. Như mọi người đã nói, gia đình tôi không quyền không thế, tất cả gia sản của tôi cũng chỉ có công việc mấy vạn đồng tiền, Triển Niên đã muốn cho tôi cuộc sống không lo thiếu thốn, vậy nên tôi cũng không tham lam gì cả. Tôi có những người thân yêu bên cạnh, có đứa bé, cuộc sống như vậy đã trọn vẹn rồi, tiền bạc đối với tôi mà nói chỉ là chuyện phù phiếm mà thôi. Cho dù tôi nghèo trắng tay, Triển Niên cũng không bỏ mặc để tôi sống không tốt, cho nên tôi nguyện ý ký tên công chứng tài sản trước hôn nhân, như vậy chính tôi cũng cảm thấy hạnh phúc".
Đường Ý không khỏi liếc mắt, chị gái ngẩng cao mặt, dù bị một đám người bủa vây, cô vẫn rất bình thản và chân thành, đã sớm chứng minh địa vị hoa lệ của mình.
Đám người này, tất nhiên có chuẩn bị mà đến.
Phong Triển Niên nghe được lời này, rõ ràng rất xúc động, ông nắm chặt tay cô "Đường Duệ".
Đại bá phụ kêu người lấy ra hợp đồng đã được chuẩn bị, Đường Duệ nhận bút chuẩn bị ký tên.
Phong Triển Niên kéo giữ cổ tay cô "Không cần ký, tài sản của tôi, tôi muốn cho ai thì cho".
Cô nắm chặt cây bút trong tay rồi nói "Triển Niên, đây chỉ là giấy tờ mà thôi, với em mà nói ký hay không ký đều không có ảnh hưởng gì, nếu làm vậy có thể khiến cho Đại bá cùng trưởng bối an tâm, sao lại không làm?"
Nói xong lời này, cô kiên quyết ký tên Đường Duệ vào phần chữ ký.
Đại bá nhận lấy văn kiện, giao cho người bên cạnh, đối phương gật gật đầu. Lúc này thần sắc của ông mới thả lỏng "Triển Niên, ngày mai ta không thể tham gia hôn lễ, lão già này không chịu được ồn ào náo nhiệt, còn mấy vị trưởng bối hôm nay cũng đã ở đây, anh bảo cô ấy thay đổi y phục, chúng ta cùng kính chén rượu, cô ấy xem như chính thức bước vào cửa Phong gia".
Đường Ý nghe vậy, cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Cô đi theo Đường Duệ lên lầu thay quần áo, Đường Duệ lấy áo cưới ra, cô bước lên giúp chị "Chị, phải mặc áo cưới sao?"
"Vẫn là nên mặc, như vậy mới thể hiện sự tôn trọng mọi người".
Đường Ý giúp chị búi tóc đơn giản, hai người cùng đi xuống lầu, người giúp việc chạy đến đỡ lấy Đường Duệ, Đường Ý muốn đi tới, cánh tay đã bị người khác lôi đi.
Đường Ý quay đầu nhìn, Phong Sính đã đứng ở cầu thang bên cạnh chậu hoa, gương mặt anh tuấn bị bóng mờ che khuất một nửa "Kế tiếp là khoảnh khắc tốt đẹp của họ, em theo làm gì?"
Đường Duệ đang tươi cười bắt đầu dâng trà, người giúp việc giúp cô nâng váy cưới, viên kim cương ở trên tỏa sáng trong ánh đèn rực rỡ, vương miện nổi bật tăng thêm vẻ đẹp như nàng công chúa của chị gái khiến mọi người chăm chú nhìn. Đường Ý không khỏi mỉm cười, cô đoán chừng hôn lễ ngày mai, chị cô càng thêm rực rỡ.
Tuy nhiên, âm thanh sắc bén của một vật rơi xuống đất cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Ý.
Xâu chuỗi kim cương bỗng nhiên đứt ra khiến cả cơ thể rung động, những viên kim cương đính trên ngực áo và làn váy đều rớt xuống, một số viên còn rơi xuống chén trà của các vị trưởng bối. Đường Duệ thất kinh ôm chặt ngực, trang sức đính trên áo lần lượt rơi xuống khiến làn vải trước ngực trở nên mỏng và trong suốt, Phong Triển Niên vội vàng cởi áo khoác đắp lên vai Đường Duệ.
"Chuyện gì vậy? Điềm xấu a, điềm xấu".
"Ngày mai mà mặc thành như vậy, không phải sẽ bị người khác chê cười đến chết sao?"
Đại bá phụ cầm chén trà còn chưa kịp uống tiện tay đổ vào thùng rác "Có phải chúng ta không xứng để uống trà cô mời không?"
"Không phải như thế, Đại bá, người đừng hiểu lầm..."
Một số trưởng bối đứng lên, ngăn cản tầm mắt của Đường Ý.
Cô muốn chạy đến nhưng lại bị một cánh tay cản trước ngực, cô vừa muốn la lên đã bị nam nhân bịt kín miệng.
Phong Sính kéo cô ra bên ngoài, Đường Ý chỉ có thể động đậy hai chân, trong phòng khách mọi người còn đang tranh cãi ầm ĩ, chẳng ai quan tâm đến bên này. Người giúp việc thấy chuyện này liền đứng tránh qua một bên, đợi khi Phong Sính đưa Đường Ý ra ngoài liền nhanh tay đóng cửa lại.
Hai chân cô cố sức quẫy đạp nhưng sức lực rõ ràng không bằng Phong Sính, Đường Ý bị anh ném mạnh vào ghế lái phụ.
Cô chưa kịp cởi dây an toàn, anh đã ngồi vào, thấy cô định bỏ chạy, anh dùng sức giữ chặt vai cô "Em thử bỏ đi xem?"
Đường Ý thở hổn hển "Áo cưới đó là anh đưa cho chúng tôi, là anh giở trò đúng không? Còn những vị trưởng bối kia cũng là do anh mời đến".
Phong Sính mở máy xe, Đường Ý liên tục chất vấn "Nếu không phải hôm nay mặc áo cưới ở nhà, ngày mai xảy ra chuyện lớn như vậy, anh bảo chị tôi làm sao chịu được?"
"Muốn làm nữ chủ nhân của Phong gia thì phải chịu được những sỉ nhục và khó khăn mà người khác không làm được."
"Anh cũng thấy rồi, chị tôi đã ký tên vào hợp đồng công chứng tài sản trước hôn nhân, đó chính là minh chứng tốt nhất của chị ấy".
Một tay Phong Sính dừng trên tay lái, liếc xéo cô "Em nói, nếu tối nay em mất tích, liệu ngày mai chị em có thể kết hôn không?"
"Anh!" Đường Ý kích động đứng dậy "Thả tôi xuống".
"Vốn dĩ nếu tối nay em không đến, tôi cũng sẽ đi cướp người, nhưng tôi đoán em sẽ đến, ngay cả ba mẹ cũng không chúc phúc cho cuộc hôn nhân này, cô ấy chỉ có thể tìm em thôi".
Đường Ý nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của Phong Sính, đôi khi cô cảm thấy người đàn ông này thực sự điên rồi.
"Chị tôi không dễ dàng gì tìm được người cùng sống cả đời", Đường Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, xe chạy nhanh như vậy, cho dù cô có thể nhảy xuống cũng xem như mất nửa cái mạng "Gia đình tôi ở nông thôn, trong nhà chỉ có hai chị em, thời đó quan niệm phong kiến còn rất nặng nề, ba mẹ bị phạt một khoản tiền vì sinh ra tôi. Khi tôi học lên sơ trung, ba mẹ cũng không quan tâm, cho nên cuối cùng chỉ có tôi và chị gái sống nương tựa vào nhau, chị ấy đã chịu đựng rất nhiều cực khổ để cho tôi đọc sách biết chữ, so với mẹ tôi chị ấy còn nhiều trách nhiệm hơn. Phong Sính, cho dù anh không thể chúc phúc, anh đừng làm hại chị ấy nữa được không?"
Phong Sính hừ lạnh "Đúng là tỷ muội tình thâm".
"Ban đầu, cũng là ba anh theo đuổi chị tôi trước".
Phong Sính đạp thắng phanh xe lại, rồi đột ngột tăng tốc, Đường Ý kinh hãi hất ngược vòng tay "Đồ điên đáng chết!"
Xe phóng như bay về phía trước, rất nhanh đã đến nơi.
Đường Ý bị túm xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nhìn thấy nơi ác mộng này, cô vẫn kiên quyết lắc đầu "Tôi không vào, tôi không muốn vào!"
Phong Sính không muốn cùng cô nói nhảm, một tay anh khiêng Đường Ý lên vai, cô liều mạng giãy dụa, nhưng anh vẫn bước rất nhanh. Đến lầu ba, Phong Sính đi đến gian phòng cuối hành lang, anh mở cửa ném cô vào trong.
Đường Ý mất cảnh giác té xuống sàn nhà cứng ngắc, cô đau đớn không thể ngồi dậy, Phong Sính ở trước mặt cô đóng cửa lại.
Trong phòng gần như không có chút ánh sáng, xung quanh yên lặng tới mức ngay cả tiếng động cô đứng dậy cũng có thể nghe được rõ ràng, Đường Ý muốn bật đèn, hai tay bắt đầu sờ soạng trên vách tường.
Bàn tay bỗng nhiên chạm phải một đồ vật, cô đứng lại, đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay truyền đến một cảm giác khiến cô bước lùi hai bước, Đường Ý sờ lung tung trên tường, cuối cùng cũng tìm thấy công tắc.
Bóng tối trong gian phòng được ánh đèn quét sạch, ánh mắt Đường Ý chạm phải người bên cạnh, cô sợ tới mức thét lên chói tai "A___!"
Xung quanh vẫn yên tĩnh không một tiếng động, đợi đến khi cảm giác sợ hãi vơi đi một chút, Đường Ý mới nhìn về phía người kia.
Người phụ nữ trẻ tuổi đứng ở đó, không nhúc nhích, nụ cười nhã nhặn trên mặt, Đường Ý chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện đó là tượng sáp.
Trên bàn dài bày biện nhiều khung hình, Đường Ý bước lên, cầm lấy một cái liếc nhìn.
Từ quần áo và cách ăn mặc, Đường Ý đoán được thân phận của người này.
Bà ấy chắc hẳn là mẹ của Phong Sính.
Đường Ý đặt bức ảnh trở lại, cô nhìn bốn phía xung quanh. Gian phòng này được thiết kế rất ấm áp, trên tường dán giấy trang trí hoa anh đào màu hồng nhạt, trần nhà trải dải lụa cùng màu, bao phủ đến một mảnh giường gỗ.
Bên cạnh mép giường đặt nhiều tủ sách, bên trong chứa rất nhiều món đồ chơi lớn nhỏ. Đường Ý đi tới, thật ra phần lớn các đồ chơi đều đã hư hỏng nhưng lại giống như thứ quý giá được đặt tại nơi này.
Trước cửa vang lên âm thanh rất nhỏ, Đường Ý thấy Phong Sính vừa tiện tay đóng cửa lại.
Anh bước đến trước hương án, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào các bức ảnh của người phụ nữ.
Đường Ý nghe thấy anh lên tiếng "Mẹ, ngày mai ba muốn kết hôn lần nữa".
Cô đi tới, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phong Sính "Con tin rằng, nếu giữa họ có tình yêu đích thực, mẹ nhất định cũng hy vọng ba có thể sống hạnh phúc".
Phong Sính nghiêng đầu, ánh mắt lãnh khốc khiến cô không tự chủ lùi về phía sau, từng thớ thịt bên tai anh căng lên, giống như đang cố kiềm chế cảm xúc. Phong Sính nghiến chặt răng, một lúc sau mới lãnh đạm lên tiếng "Em thì biết cái gì?"
Đường Ý im lặng, Phong Sính đốt một nén nhang, chưa tới một phút sau, trong phòng đều tràn ngập mùi nhang.
Đường Ý không muốn ngửi, lúc ở nông thôn, mỗi lần có người thân qua đời, ba mẹ đều kéo hai chị em qua đó, ngửi được mùi này cô liền nghĩ đến người chết, Đường Ý giơ tay che miệng lại, quay người muốn tránh đi.
Phong Sính thuận tay kéo lại, đưa cô đến trước bàn.
Đường Ý mặt đối mặt với khung hình người phụ nữa, cô cố né xuống sợ hãi, cứng miệng nói "Trước mặt mẹ mình anh còn muốn phát điên lên sao?"
"Dì nhỏ, tôi phản đối chị em gả cho ba tôi, thật ra là muốn tốt cho cô ấy".
"Vậy sao?", môi cô đầy giễu cợt.
"Em cho rằng ba tôi có bao nhiêu phần tốt đẹp? Thật ra mẹ tôi là người vợ thứ hai của ông, ông và người vợ đầu tiên không có con cái, sau khi ly hôn liền theo đuổi mẹ tôi. Nhưng hạnh phúc của bọn họ cũng chỉ kéo dài trong mười năm ngắn ngủi. Lúc ba tôi đòi ly dị, mẹ tôi nhất định không đồng ý. Bà không hiểu, trong mắt người ngoài bọn họ được gọi là cặp vợ chồng lý tưởng, bà không biết vì sao ba tôi lại khăng khăng đòi ly hôn. Có lẽ phụ nữ trời sinh tính bảo thủ, bà cảm thấy chuyện ly hôn như vậy tuyệt đối không thể xảy ra đối với bà".
Giọng nói Phong Sính khàn khàn u tối, Đường Ý xuyên qua sàn gương đối diện, quan sát được vẻ mặt nam nhân lúc này.
Anh như được bao phủ trong miền ký ức, ánh mắt mơ màng và cô độc "Sau này khi lớn lên, tôi mới hiểu được, ba tôi bản tính phong lưu, cả đời ông không thể chỉ ràng buộc với một người phụ nữ, nhưng mẹ tôi lại không thể nghĩ thông suốt, bà đã tự sát".
Đường Ý giật mình, chuyện trước kia của Phong gia, cô không hay biết gì cả. Mẹ Phong Sính mất, bên ngoài nói là bị bệnh, không thể điều trị mà mất, ngay cả Đường Duệ cũng không lưu ý hỏi qua Phong Triển Niên.
Ánh mắt Phong Sính nhìn đăm đăm vào bức ảnh trên tường "Một người xinh đẹp như mẹ tôi lại lựa chọn treo cổ tự vẫn, em có biết khi tôi đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy hai chân đung đưa của bà, trong tôi có bao nhiêu tuyệt vọng không?"
Giọng nói anh ngày càng khàn đặc, giống như bị vật gì nhét vào, thật ra Phong Sính vẫn không dám nhớ đến hình ảnh kia "Khi đó tôi còn nhỏ, ôm ấp sự hy vọng hão huyền, khi người giúp việc ôm mẹ tôi xuống đất, tôi còn cầu nguyện, tôi nói chẳng sợ mẹ cứ ngủ như vậy, chỉ cần bà không chết là tốt rồi, nhưng khẩn cầu của tôi, ai có thể nghe thấy? Quản gia sợ tôi không tiếp nhận được, che đi đôi mắt của tôi, muốn đem tôi ra ngoài. Nhưng tôi đã nhìn thấy tất cả, gương mặt xấu xí nhất của mẹ chính là lúc bà rời đi, đó là bóng ma cả đời tôi".
Phong Sính cúi xuống, ánh mắt chạm vào gò má Đường Ý "Còn người cha ra vẻ đạo mạo của tôi chỉ an ủi vài câu, nói mẹ tôi nghĩ quẩn trong đầu, bảo tôi là đàn ông, sau này sẽ hiểu được".
Đường Ý nghe vậy, trong lòng càng lúc càng lạnh, ánh mắt cô không khỏi đối diện với Phong Sính.
Cô dường như cảm thấy được, tối nay Phong Sính không giống với bình thường.
Ánh mắt nam nhân rất mơ hồ, tựa như không nhìn rõ được thần sắc Đường Ý trước mặt "Từ đó về sau, ba tôi càng thêm phóng túng, ông kết giao với bao nhiêu phụ nữ? Tôi không biết, nhưng bây giờ ông lại muốn kết hôn, chuyện này có phải là trò cười đáng khinh không?"
- ----