• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Zamin

- ----

Đường Ý đang bước đi đột nhiên dừng lại.

"Chị nói gì?"

"Đường Đường, chị đã có thai, chị... chị đang ở bệnh viện".

"Bệnh viện nào?"

Đường Ý nhớ kỹ tên, cúp điện thoại, gương mặt đông cứng, Tiêu Đằng loáng thoáng nghe được chuyện xảy ra "Đi, chúng ta tới bệnh viện trước".

Đường Ý quay đầu, theo bản năng nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Phong Sính và Tần Du Ninh từ bên trong bước ra, cô khoác tay Tiêu Đằng, vội vàng bước đi.

Hỗn loạn trong lòng chất đầy như bông, Đường Duệ lúc này lại mang thai, cô không biết là chuyện tốt hay xấu.

Đầu óc tên Phong Sính kia như kẻ điên, chuyện này nếu để anh ta biết, không chừng lại gây ra chuyện gì.

Hai người nắm tay nhau đến bệnh viện, Đường Ý ngồi ở hành lang phòng khám phụ khoa, nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, gương mặt chị gái như được phủ một lớp sương mờ "Đường Đường"

"Chị."

"Đường Đường, kinh nghuyệt của chị bị trễ mấy ngày nay, không ngờ lại..."

"Chị, chị đừng sợ".

Hai tay Đường Duệ siết chặt bản xét nghiệm "Phải làm sao bây giờ? Chị và Triển Niên đã chia tay, chị hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có đứa nhỏ này".

"Nhưng đứa nhỏ này đã xuất hiện, chị, hay là chúng ta nghĩ một chút đến chuyện sau này đi, chị và anh rể đi đến bước này, đều là vì em..."

"Chị cần con làm gì".

Gương mặt Đường Ý lộ ra vẻ kinh ngạc "Chị, chẳng phải chị thích nhất là trẻ con sao?"

Viền mắt Đường Duệ hơi ướt, giống như không muốn đối mặt với vấn đề này "Chị cảm thấy chị và Triển Niên đã không thể nào".

Tiêu Đằng đứng bên cạnh, chuyện như vậy anh cũng không tiện xen vào, hành lang bên kia bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Phong Triển Niên một mình bước tới, Đường Ý ngẩng đầu, còn chưa kịp thấy vẻ mặt của ông, Phong Triển Niên đã ngồi lại bên cạnh Đường Duệ.

Ông cầm lấy kết quả siêu âm trong tay cô, bởi vì bước nhanh nên không ngăn được tiếng thở gấp, Đường Duệ vội nắm chặt bàn tay đã trống rỗng "Sao anh lại tới đây?"

"Đường Duệ, chúng ta có con rồi", lông mày Phong Triển Niên giương lên, cả khuôn mặt toát lên vẻ hưng phấn, nhìn ông như trẻ ra vài tuổi, ông kéo tay Đường Duệ, chỉ vào hình ảnh mờ nhạt trên bản siêu âm "Đứa nhỏ, em xem, là đứa nhỏ!"

Đường Ý đứng lên, mắt nhìn Tiêu Đằng, anh hiểu ý cô, hai người rời đi, cũng không chào hỏi Đường Duệ.

Đi đến đại sảnh bệnh viện, Tiêu Đằng thấy cô cúi thấp đầu không nói lời nào "Đường Đường, mang thai là chuyện tốt".

"Có lẽ vậy", thần sắc Đường Ý mệt mỏi "Nhưng em cảm thấy mình rất ích kỷ, Tiêu Đằng, chúng ta với Phong gia vốn đã không còn quan hệ, bây giờ chị em lại mang thai, anh rễ không thể nào rời bỏ đứa bé này, Phong Sính sẽ như thế nào?"

Tiêu Đằng cũng đã nghĩ tới vấn đề này, anh khoác tay ôm Đường Ý, hai người đi ra ngoài, thấy tài xế đứng đợi bên cửa xe bước nhanh đến "Đường tiểu thư, Phong tiên sinh đang chờ hai người".

Đường Ý ngẩn ra, tiện đà lắc đầu nói "Chúng tôi tự về được, không cần làm phiền".

"Phong tiên sinh sẽ lập tức ra ngay".

Đường Ý vẫn từ chối, nhưng vừa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên giọng nói của Phong Triển Niên "Đường Ý".

Cô xoay người, thấy Phong Triển Niên dắt tay Đường Duệ đi tới, vẻ mặt Đường Duệ nhẹ nhàng, hẳn là đã bị thuyết phục, Phong Triển Niên đích thân mở cửa xe cho cô, Đường Duệ nhìn Đường Ý "Lên xe đi, chúng ta cùng về".

Tiêu Đằng thấy thế, đứng một bên mở miệng nói "Vậy tôi về trước".

"Cậu và Đường Ý cùng vào đi, vừa lúc, tôi có chuyện muốn nói với hai người", Phong Triển Niên làm động tác mời vào.

Việc đã đến nước này, hai người không tiện từ chối.

Xe chậm rãi chạy về phía trước, khi xe nổ máy Phong Triển Niên đã phân phó tài xế chạy chậm một chút, Đường Ý nhìn chị gái bên cạnh, thấy cô cười cười, sau đó đặt tay sau lưng cô.

Đường Ý nghĩ, cô hẳn đang tự an ủi mình, có đứa bé cũng là chuyện tốt, sau này Đường Duệ sinh ra một tiểu bảo bảo trắng trẻo mập mạp, chắc cô sẽ vui lắm.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi cảnh vật và kiến trúc trước mắt có chút quen thuộc, Đường Ý mới giật mình, mọi người đã đến Phong gia.

Xuống xe, Đường Duệ cẩn thận nhìn em gái, như sợ cô không vui, Đường Duệ kéo cánh tay Đường Ý.

Đường Ý cười khẽ "Chị, em rất vui khi chị và anh rể lại hòa thuận, thật đấy".

Phong Triển Niên nghe thế, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra ý cười "Tất cả đều vào ngồi đi".

Tiêu Đằng không biết, anh theo vào có ý nghĩa gì, đoàn người đi vào phòng khách, Đường Ý muốn lập tức rời đi, Phong Triển Niên lại mở miệng nói trước "Đường Ý, Tiêu Đằng, đừng ngại, chuyện của Phong Sính, anh đã điều tra rõ, số tiền hai người thiếu bạn bè, anh sẽ hoàn trả".

Đường Ý vừa muốn mở miệng, Phong Triển Niên đã giơ tay lên "Không cần khách sáo, cũng không cần ngại ngùng, Phong Sính lấy của hai người nhiều tiền như vậy, chuyện này vốn là nó không đúng, anh sẽ bảo nó xin lỗi hai người".

Đường Duệ ngồi trên ghế salon, bàn tay nhẹ vuốt bụng phẳng, Phong Triển Niên lần này hành động nhanh gọn, Tiêu Đằng còn muốn nói, Đường Ý vội kéo tay anh "Cảm ơn anh rể".

Thay vì mang trên lưng món nợ năm mươi vạn muốn sống muốn chết, không bằng để Phong Triển Niên biết thời biết thế làm chuyện tốt, có gì nói sau, quả thật bọn họ đã mất trắng năm mươi vạn, sao lại không cần chứ?

Đường Duệ nghe vậy, đầu lông mày nhíu lại cũng dần tản ra, cô vừa muốn mở miệng, nhìn đến em gái cùng Tiêu Đằng đứng chung một chỗ, lại không khỏi nghĩ đến chuyện khác.

Vốn là mấy ngày nay, mọi người đều cố gắng không nói đến chuyện đó nhưng nó vẫn cứ như bóng ma. Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, Phong Sính đi vào phòng khách, không ngờ có nhiều người như vậy.

"Thật là náo nhiệt", mắt anh liếc qua Đường Ý, sau đó nhìn về phía trước "Cơm mới ăn được một nửa đã chạy đến đây rồi, có phải cảm thấy không có tâm trạng dùng cơm với anh ta?"

Đường Ý sắc mặt biến hóa, muốn tránh anh ta, Phong Triển Niên giận tái mặt "Phong Sính, ba hỏi anh, anh đã làm chuyện gì với Đường Ý?"

"Làm cái gì?", Phong Sính nhún vai, giả bộ ngây thơ vô tội, mắt anh nhìn thẳng Đường Ý "Dì nhỏ, tôi đã làm gì với em?"

"Câm miệng!", Phong Triển Niên quát lên cắt ngang lời anh "Sau này, anh phải gọi tên Đường Ý, đừng có xưng hô kỳ quái là dì nhỏ nữa".

"Ba", Phong Sính lộ ra ý cười mỉa mai "A___, con biết rồi, ba muốn kết hôn với Đường Duệ đúng không?"

"Chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn", Phong Triển Niên không giận nhưng nghiêm giọng "Sau này, Đường Ý sẽ là em gái của ba".

"Ba, sao không coi cô ấy là con gái ba luôn đi", Phong Sính cũng không e ngại mà châm chọc.

"Anh im miệng cho ba".

Ánh mắt Phong Sính quét qua người đang đứng, cùng ngồi xuống "Ba không cho con nói, lại hét lên như vậy, chính là để cho con nghe những lời vô bổ này sao?"

"Chuyện anh làm với Đường Ý, ba đã hỏi quản gia rồi, dù ông ấy muốn giúp anh gạt ba, nhưng Phong Sính, ba dung túng anh quá lâu mới để anh làm ra chuyện như vậy, chuyện công ty trước hết khoan để ý tới, bình tâm lại vài ngày đi, còn nữa, Đường Duệ đã mang thai, tháng sau chúng ta sẽ kết hôn".

Đường Ý không khỏi liếc nhìn Phong Sính, thấy sắc anh lập tức biến đổi, ánh mắt và vẻ mặt rất đáng sợ, từng cơ thịt trên gương mặt như căng lên, anh thật lâu không lên tiếng, không khí xung quanh hiển nhiên đều ngưng lại, Đường Ý cảm thấy khó thở.

Trầm mặc một lúc lâu, trường hợp này vẫn là Phong Triển Niên mở miệng trước "Ba không cần anh đồng ý, mà là báo cho anh biết một tiếng, sau này Đường Duệ và Đường Ý đều là người nhà của chúng ta, nếu anh còn làm bậy, ba sẽ không nhịn nữa".

Phong Sính vẫn không lên tiếng, Đường Duệ đứng lên kéo tay ông, cô cũng không muốn quá đắc tội với người con tương lai này, nhưng Phong Triển Niên vẫn không bỏ qua như vậy, ông đến trước mặt Tiêu Đằng "Chàng trai trẻ, tôi biết cậu và Đường Ý tình cảm rất tốt, nếu đã thật lòng yêu nhau, khó tránh khỏi đôi lúc gặp sự trắc trở không như ý phải vượt qua, cậu yên tâm, có một số việc tôi sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai".

Tâm tình Đường Ý hoang mang, Phong Triển Niên có thể hành động như vậy, tám phần là bởi vì Đường Duệ đang mang thai, ông muốn đón Đường Duệ về, nhất định phải tháo gỡ khúc mắc cho cô.

Phong Triển Niên lại đến trước mặt Phong Sính "Đi, tới xin lỗi Đường Ý".

Đỉnh đầu nam nhân cao ngạo giật giật, Đường Ý nghe vậy, ngẩng phắt đầu lên, cô thấy Phong Sính mặt vô cảm đang nhìn mình, anh lại bước hai bước đứng trước cô, trong nháy mắt Đường Ý có cảm giác bị bóp nghẹt.

Ánh mắt Phong Sính khóa chặt trên người cô, dù rất yên lặng nhưng chỉ có cô mới cảm nhận được dòng nước chảy xiết không thể đè nén của anh.

"Dì nhỏ, à, không, Đường Ý, em nói tôi phải xin lỗi em thế nào?"

Phong Triển Niên xanh mặt "Anh đã làm cái gì, chính mình còn không rõ sao?"

"Rõ chứ", Phong Sính không hề che giấu "Chuyện con đã làm, chỉ có con và Đường Ý rõ ràng nhất, cho nên con mới hỏi cô ấy có cần phải xin lỗi hay không, ba, có một số việc đúng lúc hai bên đều tình nguyện..."

"Cần phải xin lỗi", Đường Ý bị câu hai bên tình nguyện khiến tim đau nhói, những ngày đêm nhục nhã kia như mũi nhọn xoáy vào thần kinh nhạy cảm của cô, cô không chút nghĩ ngợi thốt lên.

Phong Sính nghe vậy, khóe miệng cười lạnh, không nói lời dư thừa "Được lắm, nhưng thật đáng tiếc, có nhiều thứ cho dù nói một trăm lời xin lỗi cũng không thể trở về trên người em".

Đường Ý không khỏi siết chặt tay, Phong Triển Niên thấy thái độ Phong Sính như vậy cũng là khá lắm rồi, sắc mặt thả lỏng một chút, ông kéo Đường Duệ ngồi xuống "Ngày mai, chúng ta đi chụp ảnh cưới".

"Nhanh vậy sao?"

"Không nhanh, tháng sau kết hôn, còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng em không cần quan tâm, chỉ cần thả lỏng tâm trạng ở nhà dưỡng thai là được".

Mặc dù Đường Duệ cảm thấy quá nhanh, nhưng đây mới là cuộc sống, những điều mình tính toán luôn luôn biến chuyển.

Phong Triển Niên vui vẻ cùng cô bàn bạc chuyện hôn lễ, mà ba người đứng bên lại có những suy nghĩ khác nhau. Đường Ý cảm thấy ánh mắt Phong Sính như muốn đục lỗ khắp người mình.

"Đường Ý", Phong Triển Niên hướng mắt về phía cô "Chuyện chụp ảnh cho chị gái giao cho em, cả đời chỉ có một lần, phải làm cho thật tốt".

"Được", Chị gái lập gia đình, Đường Ý nhất định không thể sơ sài.

Vốn dĩ Phong Triển Niên muốn mời Đường Ý cùng Tiêu Đằng ở lại dùng cơm, nhưng Đường Ý lấy cớ có việc từ chối.

Hai người ra khỏi biệt thự, Phong Sính lấy xe, rất nhanh bắt kịp bọn họ "Cần tôi chở về không?"

Đường Ý có cảm giác da đầu run lên "Không cần".

"Người lớn trong nhà có chuyện vui, em nói xem bọn họ có thuận lợi kết hôn không?" Phong Sính lái xe ngăn cản đường đi của bọn họ, vươn tay ra ngoài cửa xe.

"Đương nhiên có thể", Đường Ý nói chắc chắn "Đây là chuyện đại sự cả đời của anh rể".

"Em cũng đừng quên, ông ấy đã cùng mẹ tôi đi qua nửa đời người rồi".

Đường Ý muốn vòng qua đầu xe rời đi, Phong Sính là nói tiếp "Hay chúng ta đặt cược đi, tôi cá là bọn họ không thể thuận lợi kết hôn, tôi cũng không có em trai hay em gái ra đời".

Đường Ý nghe vậy, đỉnh đầu run lên từng đợt, tay cô siết chặt "Anh đừng động đến chị tôi, đứa nhỏ nó vô tội".

"Nhìn phản ứng kích động của em kìa, ba tôi bảo gọi thẳng tên em, nhưng tôi vẫn thích gọi là dì nhỏ, có lẽ mấy đêm kia gọi nhiều thành quen", ánh mắt tà ý của anh liếc qua Tiêu Đằng "Để bạn trai em chơi thử một chút, đóng vai nhân vật, đến lúc buông thả mới có thể vô cùng thoải mái!"

"Cút!"

"Sao lại biến?", tâm trạng của Phong Sính cũng không được tốt "Không nhổ sạch em, cả người cảm thấy ngứa ngấy đúng không?"

Tiếng còi xe phía sau vang lên, quản gia rất nhanh bước tới "Lão gia bảo tài xế đưa Đường tiểu thư trở về".

Phong Sính cong khóe miệng, cười như không cười "Tôi sẽ đưa họ về".

"Lão gia phân phó, nhất định phải đưa họ bình an về nhà".

Phong Sính phát ra sự tức tối, sau đó nhấn ga rời đi.

Hôm sau, Đường Ý đưa Đường Duệ đến tiệm áo cưới, hai người vừa xuống xe đã có người đặc biệt đến đón tiếp.

Bây giờ tìm nhà thiết kế chắc chắn không còn kịp, nhưng Phong Triển Niên vẫn tìm tới cửa hàng nổi tiếng. Giám đốc nhiếp ảnh đưa hai chị em đến một gian phòng, kéo rèm qua, đẩy tới hai hàng áo cưới "Mấy bộ áo cưới này đều được khách hàng đặt trước, nhưng Phong tổng đã có ý, chúng tôi sẽ ưu tiên cho ngài ấy trước".

Đường Duệ kéo Đường Ý bước lên, cô không ngại thử nhiều bộ, vóc dáng Đường Duệ khá chuẩn nên phần lớn trang phục đều vừa người, Đường Ý nhìn dáng vẻ bận rộn của chị gái đến xuất thần, phụ nữ đối với hôn lễ của mình đều cẩn thận từng chút một, hy vọng mỗi việc đều được làm tốt nhất.

Toàn bộ áo cưới đều đã mặc thử, Đường Ý và Đường Duệ cùng chọn một mẫu.

Tổng giám nhiếp ảnh không khỏi tươi cười "Thẩm mỹ của hai cô thật tốt, người thiết kế áo cưới này, một năm chỉ thiết kế một bộ, hơn nữa giá tiền rất đắt, Đường tiểu thư, nếu cô thật sự thích, chúng tôi sẽ gọi bên kia nói chuyện".

Đường Duệ thực sự rất thích "Được, chúng tôi đồng ý trả thêm hai mươi phần trăm, hy vọng đối phương có thể nhường lại".

Tổng giám nhiếp ảnh đưa hai người ra khỏi phòng thử áo, đến khu vực nghỉ ngơi, bưng lên hai ly nước trái cây "Hai cô đợi chút, tôi đi gọi điện thoại".

"Được".

Đường Duệ hơi mệt, dựa vào ghế sofa, sắc mặt trắng bệch.

Đường Ý không khỏi lo lắng "Vừa rồi chị thử nhiều như vậy, có muốn về trước không?"

"Không sao đâu, đợi lấy được áo cưới, sau này không cần phải lo lắng chuyện này nữa".

Một lúc sau, tổng giám nhiếp ảnh trở lại, xoay người nói với Đường Ý bên cạnh "Đúng lúc người khách kia hôm nay cũng tới thử y phục, đối phương có thể nhường lại nhưng vấn đề giá cả muốn cùng cô nói chuyện một chút cho tốt".

"Vậy được", Đường Ý không nghi ngờ gì "Chị, ngồi nghỉ ở đây, em đi một chút".

Đường Duệ gật đầu "Được thôi".

Đường Ý theo sau tổng giám, không hề nghi ngờ, cô vô thức nghĩ, đối phương đến thử áo cưới, chắc hẳn là phụ nữ.

Tiếng bước chân của Tổng giám rơi trên nền gạch, Đường Ý đi theo tới cửa gian phòng thử áo cưới lúc đầu.

Tổng giám mở cửa ra, không quên nói với Đường Ý "Thái độ của khách hàng cũng rất tốt, chỉ cần ra đúng giá, hẳn sẽ không thành vấn đề".

"Rất tốt, cảm ơn".

Đường Ý nghĩ thầm, chị gái kết hôn, cô không tặng được quà cưới quý giá, chỉ có thể làm hết sức tìm một chiếc áo cưới chị cô thích nhất.

Cô đi vào gian phòng, cánh cửa khuất ở phía sau "Xin hỏi..."

Quét mắt khắp phòng, lại không thấy bất kỳ ai ngồi trên ghế salon.

Đường Ý tiến lên phía trước, bên tai chỉ có âm thanh tiếng bước chân "Xin chào, có ai không?"

Cô như loáng thoáng nghe được động tĩnh phía sau giá áo cưới, từng lớp áo cưới phủ dài trên đất, cũng được treo quá cao, ngay cả người cao hai mét vẫn có thể núp vào. Đường Ý đi tới, đẩy từng cái váy cưới ra.

Cho đến khi một màu tro xám xuất hiện trước mắt, cánh tay Đường Ý hơi dùng sức, xuyên qua khoảng trống "Xin chào, tôi là..."

Thân hình đối phương cao lớn, mặc bộ quần áo thoải mái màu tro xám, ống tay áo màu trắng tinh tế, anh xoay người, Đường Ý tuyệt đối không ngờ tới là đàn ông, hơn nữa, chính là Phong Sính!

Cô xoay người định bỏ chạy.

Phong Sính từ phía sau bước ra ngoài "Đợi một chút".

Bàn tay Đường Ý rơi xuống tay nắm cửa, cô mở đường kéo ra, chắc chắn mình ở ngoài khu vực nguy hiểm rồi mới lên tiếng "Sao anh lại ở đây?"

"Áo cưới đó được tôi mua lại rồi, tốn không ít tiền đâu".

"Anh?", Đường Ý nheo mắt "Anh muốn kết hôn sao?"

"Kết hôn?" Nam nhân bật cười "Với em sao?"

Đường Ý hiểu rõ, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Sính "Tôi biết rồi, anh mua áo cưới này là vì không muốn chị tôi lấy được. Phong Sính, anh cũng thật nhàm chán, mua một cái váy cưới có lợi gì với anh?"

"Không có lợi gì, nhưng không phải em muốn sao?"

"Coi như muốn, nhưng đã ở trong tay anh, anh sẽ cho sao?"

Phong Sính đi đến bên cạnh, lấy chiếc áo cưới từ trong rương ra đặt trên cánh tay, anh bước lên trước ba bước, Đường Ý kéo mạnh cửa lại "Không được qua đây!"

"Tôi có ý tốt tặng cho em, sao lại đề phòng tôi như vậy?"

"Anh có lòng tốt thật sao?" Đường Ý không tin.

"Đây là lễ vật kết hôn tôi tặng cho ba, dù thế nào tôi vẫn không chấp nhận, nhưng bọn họ đã muốn kết hôn, cuối cùng tôi cũng phải thể hiện."

Phong Sính lại bước lên, thấy Đường Ý muốn ra ngoài, tiếng cười của anh vang lên bên tai cô "Em nhìn lên trên một chút, nơi này đều có camera theo dõi, còn sợ tôi làm gì em sao?"

Ánh mắt Đường Ý không khỏi nhìn lên trên trần nhà, quả nhiên có camera.

Cô nhìn lại chiếc áo cưới, Phong Sính nhân lúc Đường Ý lưỡng lự rút ngắn khoảng cách đến trước mặt cô. Ngón tay Đường Ý giật giật, hai tay mở ra, nhận lấy áo cưới.

Phong Sính thấy thế, đột nhiên đá chân vào cửa, cả người anh nghiêng qua một bên, chặn đường đi của Đường Ý.

Đường Ý không khỏi giật mình, cô cố trấn tĩnh "Ở đây có camera theo dõi đấy".

"Có camera thì sao?" Vẻ mặt Phong Sính hoàn toàn thay đổi, anh nhướng cao chân mày, bộ dạng kiêu căng, tùy tiện ném áo cưới ra xa.

"Em nghĩ Phong Sính tôi lại sợ cái đó sao? Bọn họ muốn chụp, cứ thoải mái, chụp được rồi, tôi toàn thân ba trăm sáu mươi độ đều không bị ảnh hưởng, tùy tiện thưởng thức chứ sao".

- ----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK