Sau khi bồi Ngôn Tuấn Hàn uống thuốc, Tại Chính Hiên giúp y liên tục giữ ấm cơ thể không để Ngôn Tuấn Hàn lạnh lẽo
Ngôn Tuấn Vỹ bên ngoài sau khi tiễn mẫu hậu của mình về cung nghỉ ngơi liền nhanh chóng vào thăm đệ đệ của mình, thấy Tại Chính Hiên ở một bên không ngừng chăm sóc cho đệ đệ mình Ngôn Tuấn Vỹ cảm thấy yên tâm được phần nào
“Ngươi là thật lòng với Hàn nhi có phải không, không phải lợi dụng để báo thù hay trả thù cho phụ thân ngươi đúng không Chính Hiên”
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn một lúc sau đó cũng đáp lại Ngôn Tuấn Vỹ
“Ta đối với chuyện của phụ thân ta và chuyện của Hàn nhi hoàn toàn khác nhau, ta đối với y là thật lòng thật dạ chưa hề có ý muốn lợi dụng y, còn về hàm oan của phụ thân ta tự có cách minh oan cho người”
Tại Chính Hiên nói, đời này sống lại hắn quyết tâm tìm hiểu rõ thật hư chuyện năm đó xem thử rốt cuộc có phải thật sự liên quan đến hoàng đế hay ở phía sau có người khác âm thầm giựt dây ly gián hay không vì hắn biết một điều phụ thân tuyệt đối trung thành với Hoàng đế
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn Tại Chính Hiên hắn biết Tại Chính Hiên đang nói thật không hề giả dối nữa lời
“Chăm sóc tốt cho đệ ấy, nếu ngươi làm tổn thương đệ ấy ta không tha cho ngươi”
Ngôn Tuấn Vỹ bỏ lại một câu sau đó liền nhanh chóng ra ngoài
Chu Đình lúc này vì an nguy của Ngôn Tuấn Hàn cho nên bản thán tự mình thúc ngựa nhanh chóng đến Lam Ninh trấn tìm Tống Kỳ Nam, Tống Kỳ Nam những tháng này thường đến Lam Ninh trấn giao dịch làm ăn
Mặc kệ việc bản thân chỉ cần ra khỏi kinh thành liền bị người của phụ thân mình Chu minh chủ truy bắt nhưng Chu Đình không quan tâm, bằng hữu đang gặp nguy thay vì trong chờ vào người khác mang thư đi, Chu Đình quyết định tự mình mang thư đến chỗ Tống Kỳ Nam
Trên đường đến được Lam Ninh trấn Chu Đình vô số lần giáp mặt với người của phụ thân mình phái đến nhưng đám người này quá xem thường Chu Đình, Chu Đình chỉ là che giấu thực lực quá giỏi cho nên không ai biết được Chu Đình thật sự giỏi như thế nào ngoài trừ Tống Kỳ Nam và Ngôn Tuấn Hàn ra
Một đường đến được Lam Ninh trấn, Chu Đình cũng bị thương không ít, đến Lam Ninh trấn đương người người của phụ thân hắn không ngu ngốc đến mức tiến vào địa bàn của ma giáo nếu không khó mà giữ được cái mạng
Tống Kỳ Nam đang ngồi xem xét sổ sách cũng như xem đống dược liệu thì thuộc hạ đến thông báo Chu Đình đến, hắn có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đi gặp Chu Đình
“Ta nghe nói ngươi ở kinh thành sao tự nhiên lại đến Lam Ninh trấn có việc gì không”
Chu Đình hớp một hớp trà
“Tuấn Hàn hắn xảy ra chuyện, ta đến đây giao thư mà thái y của riêng của Tuấn Hàn nhờ ta giao cho ngươi, ta không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng ta chắc Tuấn Hàn hắn đang gặp nguy hiểm”
Tống Kỳ Nam nghe vậy lập tức cầm lấy phong thư mở ra đọc bên trong nói sơ qua tình trạng của Ngôn Tuấn Hàn, trong lòng hắn vô cùng lo lắng cũng có chút tức giận
Vốn dĩ hắn định sau khi xử lí xong việc ở Lam Ninh trấn liền nhanh chóng đến gặp Ngôn Tuấn Hàn nói cho y biết hắn đã đọc qua các bí tịch y thư rốt cuộc cũng tìm ra cách trị bệnh cho Ngôn Tuấn Hàn nhưng cách này có chút nguy hiểm đúng hơn hắn không biết có ai đã thành công hay là chưa nhưng bây giờ lại biết tin Ngôn Tuấn Hàn xảy ra chuyện tình mạng khó mà giữ thì càng lo lắng hơn
“Ta và ngươi cùng nhau đến kinh thành”
Chu Đình bất ngờ, Tống Kỳ Nam nhanh nhạy như vậy sao
“Không phải bên trong nói chỗ ngươi có dược liệu quý để cứu Tuấn Hàn hay sao, ngươi đến Lam Ninh trấn làm sao mang theo dược liệu được chứ”
Tống Kỳ Nam không nói gì liền lập tức dẫn Chu Đình đến nơi mà hắn để dược liệu, ở Lam Ninh trấn cũng có một nơi cất giữ dược liệu của riêng hắn, nhưng riêng tuyết liên hoa vô cùng quý giá hắn lại manh cất giữ ở Lam Ninh trấn thay vì ở tổng bộ ma giáo ở Thịnh Hà quốc
“Sao thứ quý như vậy ngươi không để ở tổng bộ ma giáo”
Tống Kỳ Nam im lặng từ từ lấy tuyết liên hoa bỏ vào hộp gỗ
“Ở đó cũng, Lam Ninh trấn và tổng bộ mỗi nơi có một bông tuyết liên hoa”
Tống Kỳ Nam nói, hắn vốn dĩ cất giữ ở hai nơi đợi khi cần thuyết sẽ dùng đến
Chu Đình nghe vậy liền không tiếp tục hỏi nữa, Tống Kỳ Nam giao lại sự vụ cho thuộc hạ bên dưới xử lí bản thân hắn theo Chu Đình nhanh chóng đến kinh thành
“Ta nghe nói phụ thân ngươi cho người bắt ngươi về sau khi biết ngươi làm chủ một kỹ viện”
Tống Kỳ Nam vừa đến Bình Thiên quốc liền nghe được những tin tức này
“Mặc kệ đi, ta không quan tâm, có điều từ đây đến kinh thành nhất định gặp phải không ít người của phụ thân ta, ngươi chịu khó đánh tiếp ta được không Kỳ Nam”
Tống Kỳ Nam không nói gì nhưng vẫn gật đầu lúc hắn thấy bộ dạng của Chu Đình liền biết chắc chắn không dễ dàng gì đi từ kinh thành đến Lam Ninh trấn, kinh thành dưới chân thiên tử nên bọn họ đương nhiên không dám manh động cho nên chỉ chờ Chu Đình ra khỏi kinh thành mới dám động thủ bắt người nhưng cũng không dám vào trong Lam Ninh trấn bắt người
Mấy ngày qua Ngôn Tuấn Hàn vẫn chưa tỉnh dậy, Tại Chính Hiên ngày đêm kề cạnh chăm sóc cho Ngôn Tuấn Hàn đến mức một bước cũng không rời
Nhưng ngày qua hoàng đế không hề đến thăm Ngôn Tuấn Hàn chỉ sai thái giám đến hỏi chuyện xem Ngôn Tuấn Hàn như thế nào rồi lại thôi
Trên triều đối với việc trong cung xảy ra chuyện lớn Quý phi sảy thai còn Lục vương gia hôn mê bất tỉnh cũng có nghe nói nhưng không kẻ nào dám trực tiếp hỏi vì bọn họ còn muốn giữ lại cái đầu của mình
Ngôn Tuấn Vỹ bận rộn việc trên triều nhưng vẫn dành thời gian đến nhìn xem tình trạng cảu Ngôn Tuấn Hàn, sau sự việc Quý phi sảy thai cho nên Hoàng thượng đối với mẹ con Quý phi có chút thiên vị xem như bù đắp cho việc này, đương nhiên Ngôn Đình Anh cũng từ đây mà có lại được vị thế trước đây
“Hàn nhi ngươi mau chóng tỉnh lại đi có được không, nhìn ngươi như vậy thật giống lúc đó, khiến ta vô cùng đau khổ, Hàn nhi ngươi mau tỉnh dậy đi”
Tại Chính Hiên ở bên cạnh giường chăm sóc cho Ngôn Tuấn Hàn, hiện tại thân thể Ngôn Tuấn Hàn đã ấm lên so với lần trước nhưng nhịp thở yếu ớt không có chút sức sống đã vậy có khi ban đêm y lại phát sốt toàn thân nóng hổi khiến cho Tại Chính Hiên lo lắng không ít
Dinh Lâm và Tôn Tình thay phiên mang thức ăn cũng như chén thuốc vào bên trong phòng, Tại Chính Hiên chỉ ăn qua loa sau đó tiếp tục chăm sóc cho Ngôn Tuấn Hàn
Danh Sách Chương: