Yến tiệc tiếp đón các vị sứ thần diễn ra vô cùng náo nhiệt, Ngôn Tuấn Hàn ngồi ở một góc không để tâm đến những chuyện khác, y không thích ca múa ồn ào như vậy
Nhìn sang ca ca mình Ngôn Tuấn Hàn suýt nữa phun cả ngụm trà trong miệng, ca ca hắn lúc này mặt vô cùng đen, lúc nãy có mấy vị sứ thần mang thư cầu thân đến sau khi nghe nói chức vị thái tử phi bên cạnh ca ca y vẫn còn trống
Quả thật cái ghế thái tử phi kia ai cũng muốn ngồi bảo nó cả, vị trí như vậy làm sao không gợi lên dã tâm của bọn họ được chứ
Nhìn sang nơi khác thì thấy Ngôn Đình Anh đang ngồi bên cạnh Phùng Kiều Ngọc, sắc mặt đương nhiên là không được vui vẻ, theo như bẩm báo của Viên Trình Nam thì nam nhân bên cạnh Ngôn Đình Anh đến giờ vẫn bị thương nặng nhiều ngày chưa thể xuống giường, mà những ngày này y âm thầm giúp Ngôn Đình Quang trở về kinh thành, liên tục làm phiền Ngôn Đình Anh
Phùng Kiều Ngọc ngược lại hướng ánh mắt của nàng ta về phía y và Tại Chính Hiên, Tại Chính Hiên vẫn là thị vệ cho nên chỉ có thể đướng sau lưng y bảo hộ, y âm thầm đưa cho hắn một ít bánh, Tại Chính Hiên vui vẻ nhận lấy
Phùng Kiều Ngọc bị cảnh này làm cho không khỏi tức giận, Ngôn Tuấn Hàn nhìn bộ mặt tứ giận của nàng ta mà hài lòng đến mức quên mất bản thân không thể uống rượu mà xầm lấy y rượu, cũng may Tại Chính Hiên nhanh chóng nhận ra mà ngăn cản y lại
“Thân thể ngươi vẫn chưa tốt không thể sùng rượu được”
Ngôn Tuấn Hàn bất đắc dĩ đặt ly rượu trong tay xuống
“Ngươi thật tốt nhắc nhở ta”
Ca vũ kết thúc lúc này Hoàng thượng cũng bắt đầu lên tiếng
“Hôm nay vinh dự đón tiếp các vị sứ thần đến, mong rằng nếu như trong lúc các vị ở lại Bình Thiên quốc có thể thưởng thức được phong cảnh của Bình Thiên quốc cũng như có thể nâng cao tình đoàn kết giữa các nước chúng ta”
Các sứ thần liền đáp lại mà nâng rượu lên kính Hoàng thượng
Yến tiệc lại tiếp tục ca vũ lại bắt đẫu không khí ồn ào như vậy khiến Ngôn Tuấn Hàn muốn mau chống rời đi, y nhân lúc tất cả mọi người không để ý mà đến cung của mẫu hậu y, hôm nay là yến tiệc Quý phi chiếm hết phần vinh quang, mẫu hậu y ngược lại lại bị giam lỏng trong cung của chính mình
Thị vệ bên ngoài nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn liền mau chóng hành lễ dù gì người trước mặt trước đây cũng là một thái tử cho dù hiện tại đã trở thành một vương gia nhưng là hoàng tử duy nhất được lập làm vương gia, bọn họ không dám tuỳ tiện mà vô lễ
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu nhẹ sau đó bước vào trong, Tại Chính Hiên đi phía sau không thể không khó chịu với ánh mắt của đám thị vệ
Ngôn Tuấn Hàn bước vào bên trong, trong cung của mẫu hậu y vốn là vậy luôn yên tĩnh từ trước đến nay, lúc y bước vào vài cung nữ thấy y liền mau chóng hành lễ
Hoàng hậu nghe được động tĩnh bên ngoài liền sai nô tì thân cận mở cửa lớn mà ra ngoài nhìn thử, người nhìn thấy y liền không kiềm được mà bước đến
“Hàn nhi sao lại đến đây, không phải lúc này đang là yến tiệc sao”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn mẫu hậu của y mà không khỏi đau lòng, người trong ốm hơn trước đây rất nhiều
“Mẫu hậu người gầy đi nhiều quá”
Hoàng hậu lắc đầu
“Mẫu hậu vẫn khoẻ ngược lại là Hàn nhi, Hàn nhi của ta sao lại để bản thân trong xanh xao như vậy, ta rất đau lòng”
Ngôn Tuấn Hàn không biết nên nói gì, y thật sự không tốt như trước nữa, giải quyết xong việc y chắc chắn sẽ phải rời đi có thể đây là lần cuối y được gặp mẫu hậu, trong lòng Ngôn Tuấn Hàn mất mác
“Mẫu hậu người có thể làm vài món cho ta được không, ta nhớ thức ăn mẫu hậu nấu”
Hoàng hậu nghe vậy liền lập tức sai người chuẩn bị, nàng sớm đã nhớ nhung hoàng nhi của mình, thời gian qua ở trong cung yên tĩnh nàng cũng tự nấu không ít món ngon, chỉ đợi ngày bọn họ một nhà bốn người cùng dùng bữa như trước đây
Sau khi nhìn thấy mẫu hậu rời đi, Ngôn Tuấn Hàn nhìn sang Tại Chính Hiên
“Ngươi cùng ta và mẫu hậu dùng cơm đi”
Tại Chính Hiên gật đầu, hắn bất giác kéo Ngôn Tuấn Hàn vào lòng mà ôm lấy, hắn luôn có cảm giác Ngôn Tuấn Hàn sẽ bỏ lại hắn sẽ không cần đến hắn nữa
Ngôn Tuấn Hàn ôm đáp lại, cảnh này vô tình được Hoàng hậu nhìn thấy nhưng người không nói gì, ngay từ ban đầu chỉ cần là chuyện Ngôn Tuấn Hàn quyết định người đều ủng hộ y không một chút ý kiến
Trên bàn, ba người cùng nhau dùng bữa, Hoàng hậu vui vẻ gắp thức ăn cho Ngôn Tuấn Hàn, cũng gắp cho cả Tại Chính Hiên
“Ăn nhiều vào một chút ta làm rất nhiều”
Hoàng hậu vui vẻ nói, không khí này đã lâu người không được thưởng thức, hôm nay thật vui vẻ biết bao nhiêu
Ngôn Tuấn Hàn dùng bữa xong liền muốn đi dạo xung quanh, y không muốn Tại Chính Hiên theo cùng nên hắn chỉ đành ngoan ngoãn ở lại chỗ Hoàng hậu
“Chính Hiên, ngươi lại đây”
Tại Chính Hiên nghe Hoàng hậu gọi tên mình liền nhanh chóng bước đến
“Nương nương có gì sai bảo”
“Không cần phải khách sáo như vậy, ngươi đứa trẻ này ta đã sớm nhìn thấy bộ dạng từ bé đến lúc thành niên của ngươi, không cần phải nhue vậy”
Tại Chính Hiên nghe vậy chỉ biết cười, hắn quên mất hắn vào cung học cùng hai huynh đệ Ngôn Tuấn Hàn rất sớm đến lúc thành niên cho nên lời Hoàng hậu nói không hề sai chút nào
“Hàn nhi đứa trẻ đó từ nhỏ đã thích ngươi, đến tận bây giờ vẫn chưa thay đổi, nó vì ngươi cố gắng rất nhiều ta chỉ mong rằng ngươi không lợi dụng nó thật lòng đối xử với nó, Hàn nhi đứa trẻ này là tâm can của ta, ta mong ngươi đừng làm tổn thương nó, ta giao Hoàng nhi của ta lại cho ngươi, sau này cho dù có thành thân được với nhau hay không ta vẫn mong hai người các ngươi có thể như bây giờ vĩnh viễn không thay lòng”
Tại Chính Hiên nghe Hoàng hậu nói liền lập tức quỳ xuống, cả đời này hắn chưa từng nghĩ sẽ nghe được Hoàng hậu nói những lời này, nhưng cho dù Hoàng hậu không nói thì đời này hắn nhất định sẽ không bao giờ phụ Ngôn Tuấn Hàn, cho dù có chết đi chăng nữa hắn vẫn sẽ không bào giờ phụ y
“Nương nương người hãy yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Hàn nhi cả đời này tuyệt đối không để y xảy ra bất trắc gì, người cứ tin tưởng giao Hàn nhi cho ta”
Hoàng hậu gật đầu, đứa trẻ Tại Chính Hiên này nàng sớm nhìn ra trong mắt hắn tất cả đều là Ngôn Tuấn Hàn, nhìn hai người hoà hợp như vậy nàng cũng yên lòng rồi, bây giờ nàng chỉ là một Hoàng hậu bị cấm túc không biết tương lai thế nào chỉ mong không luyên luỵ đến hai hoàng nhi của nàng
Danh Sách Chương: