Ở Kinh Thành, gốt cuộc sau bao nhiêu ngày bá quan văn võ cùng nhau dâng tấu, ngày hôm nay hoàng thượng chính thức ban chiếu chỉ lập Tứ vương gia Ngôn Tuấn Vỹ làm thái tử, còn về thái tử trước đó Ngôn Tuấn Hàn, chỉ nói rằng người bất tài không thể đảm đương được vị trí thái tử nhưng vì bao năm qua luôn cố gắng làm tốt việc hoàng thượng giao cho nên không rách phạt mà còn phong cho làm vương gia, đợi khi tin tức bình an trở về liền làm lễ sắc phong
Còn về tân thái tử Ngôn Tuấn Vỹ mười ngày sau liền làm lễ sắc phong, ban cho được dọn đến đông cung ngay bây giờ
Ngôn Tuấn Vỹ nhận chỉ, nắm chặt thánh chỉ trên tay, Ngôn Đình Anh ở bên cạnh hận không thể giết chết huynh đệ Ngôn Tuấn Vỹ, vì lẽ nào hắn gốt cuộc lại không thể trở thành thái tử, một tên phế vật như Ngôn Tuấn Hàn từ khi sinh ra liền được cưng chiều được trở thành thái tử, sau đó khó khăn lắm hắn mới hãm hại được Ngôn Tuấn Hàn, có thể giành lại ngôi vị thái tử thì lại là Ngôn Tuấn Vỹ được chọn
Ngôn Tuấn Vỹ có gì tài giỏi chứ, trước mặt phụ hoàng luôn là bộ dạng thuận theo ý người làm một chính nhân quân tử, phía sau năm lẫn bảy lượt hãm hại tất cả những người có ý định tranh giành ngôi vị thái tử của Ngôn Tuấn Hàn, nói xem mấy năm qua nếu không phải có Ngôn Tuấn Vỹ ở phía sau dọn đường, Ngôn Tuấn Hàn làm sau thuận lợi ở vị trí thái tử nhiều năm như vậy mà bình an được, hơn hết tất cả các hoàng tử đều hận huynh đệ Ngôn Tuấn Vỹ thấy xương nhưng vì điểm yếu đều bị Ngôn Tuấn Vỹ nắm trúng, trừ Ngôn Đình Anh hắn ra và Ngôn Đình Quang đệ đệ hắn ra thì tất cả đều không ai dám đối đầu với Ngôn Tuấn Vỹ và Ngôn Tuấn Hàn cả
Ngôn Đình Anh trở về phủ đệ của mình vô cùng tức giận mà đập phá, lúc này một thân ảnh nam nhân liền bước đến
“Ngươi sao lại tức giận như vậy, chỉ là ngôi vị thái tử thôi, sau này hoàng đế chính là người không phải sao”
Ngôn Đình Anh liền kéo thân ảnh đó vào lòng ôm lấy
“Đinh nhi ngươi nói xem, chúng ta nên làm thế nào đây, ta thật muốn giết chết Ngôn Tuấn Hàn và Ngôn Tuấn Vỹ”
“Ngươi đừng gâp gáp an tâm ta đã có kế sách, hơn hết bây giờ ta đang lo việc Ngôn Tuấn Hàn mất tích là giả”
Nghe được lời này Ngôn Đình Anh liền nghĩ đến, quả thật người gửi đi hành thích Ngôn Tuấn Hàn đếu không có trở về chỉ là tin tức Ngôn Tuấn Hàn bị thương mất tích lại lan rộng mau như vậy e là có người bày mưu rồi
“Đình Anh, chàng mau chóng cắt đứt liên lạc với thúc thúc người, ta e rằng Ngôn Tuấn Hàn nây giờ đã đến Nam Thành rồi, tuyệt đối không để bản thân dính dán đến việc nuôi binh tạo phản này, nếu có thể cứ đẩy hết trách nhiệm lên người đệ đệ của chàng đi”
Người kia nói
“Đinh nhi, dù gì Đình Quang cũng là đệ đệ của ta, làm như vậy có hơi…”
“Đình Anh ngươi muốn làm hoàng đế, tuyệt đối không thể để tình cảm xen vào được, nghe lời ta, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, hy sinh một chút cũng được, sau này khi đại nghiệp đã thành sẽ bù đắp lani cho Ngôn Đình Quang”
Ngôn Đình Anh liền gật đầu đồng ý, đúng vậy mỹ ngân của ta nói gì cũng đúng cả
“Đinh nhi, còn về nữ nhân Phùng Kiều Ngọc kia phải làm sao đây”
“Cứ để nàng ta ở đó, hiện tại Tại Chính Hiên không ở kinh thành, không thể để nàng ta tiếp cận Tại Chính Hiên được, hơn hết bây giờ nàng ta và đệ đệ chàng có chút tình cảm, cứ để đó đi, nàng ta vẫn còn chịu khống chế của ta, một khi không cần đến liền giết nàng ta”
Người kia nói
Trở lại Nam Thành, Ngôn Tuấn Hàn nhìn Chu Đình trước mặt muốn nói vài lời rồi lại im, nhìn xem Chu Đình bình thường làm sao chịu im miệng nói không ngừng, hôm nay nữa lời cũng không nói, ở giữa Chu Đình và Từ Chấn Thiên, y có chút khổ a, hai người này muốn im lặng đến bao giờ
“Ta ra ngoài tìm Kỳ Nam, Tuấn Hàn người ở lại đây đi”
Từ Chấn Thiên gốt cuộc cũng lên tiếng, chỉ là nửa câu cúng không nhắc đến Chu Đình, đến khi Từ Chấn Thiên rời khỏi, Chu Đình liền thở dài
“Sao vậy, ngươi với Từ Chấn Thiên lại làm sao nữa vậy”
Ngôn Tuấn Hàn hỏi
“Ta thật là mệt, Tuấn Hàn a ngươi xem xem ta có phải sắp bị điên không”
Chu Đình uỷ khuất nói
“Không, ngươi có bình thường đâu mà điên, nói xem gốt cuộc ngươi và Từ Chấn Thiên lại làm sao nữa vậy, mấy ngày qua xảy ra chuyện gì”
Chu Đình nhìn Ngôn Tuấn Hàn một lúc lâu gốt cuộc cũng nói ra
“Tuấn Hàn a, Từ Chấn Thiên hắn vẫn sẽ thành thân với tỷ tỷ a, thế nhưng….thế nhưng hắn lại hôn ta”
Ngôn Tuấn Hàn mở to mắt nhìn Chu Đình, trong đầu chạy đủ loại suy nghĩ, Từ Chấn Thiên và Chu Đình và Chu Vân gốt cuộc là sao vậy, có ai nói cho y biết được không, những việc này có chút nằm ngoài chuyện của kiếp trước rồi
“Ngươi nói, Chấn Thiên hắn hôn ngươi nhưng vẫn muốn lấy Chu Vân sao”
Chu Đình gật đầu, đây mới là điều khiến Chu Đình đau đầu, gốt cuộc Từ Chấn Thiên nghĩ cái quái gì vậy, hắn không biết được Từ Chấn Thiên gốt cuộc có ý gì nữa
“Chu Đình, ngươi có nói cho Chấn Thiên biết ngươi thích hắn hay không”
Chu Đình lắc đầu, đương nhiên là không, nếu nói ra hiện tại Từ Chấn Thiên còn đến tìm hắn hay sao, không chán ghét hắn hay sao, mặc dù trước đây cũng không ưa gì nhưng vì bốn người bọn họ là bằng hữu thân thiết cho nên Từ Chấn Thiên vẫn không nói ra, nhưng Chu Đình biết rõ Từ Chấn Thiên không ưa mình
“Được rồi, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện này ta bàn với Kỳ Nam xem sao, thật ra chuyện tình cảm của các người ta cũng không thể xem vào được”
“Ngươi nói đúng, nhưng ta thật sự không biết phải làm như thế nào nữa, Tuấn Hàn a ta không muốn về Chu gia, cũng không muốn gặp Từ Chấn Thiên nữa”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài, xem ra chuyện này đau đầu rồi đây
“Mà này Tuấn Hàn, ngươi với Tại Chính Hiên làm sao rồi”
Đột nhiẻn bị người hỏi chuyện này Ngôn Tuấn Hàn không biết nên nói thế nào, nói bọn họ bây giờ không có gì, ai mà tin, Chu Đình càng không tin, nói y chấp nhận Tại Chính Hiên càng không thể vì y chưa chấp nhận hắn chỉ là đang cho hắn một cơ hội bắt đầu lại
“Hắn có thật sự sẽ thích ngươi, không lợi dụng ngươi hay sao”
Đây chính là cây hỏi mà Ngôn Tuấn Hàn cũng tự hỏi bản thân mình, Tại Chính Hiên là thật lòng hay giả dối đây
“Ta không biết nữa, hiện tại ta không muốn suy nghĩ đến, Chu Đình ta vẫn là đối với hắn vẫn có phòng bị, không thể như trước đây được, ta….”
Danh Sách Chương: