Một tháng sau, đại lễ tuyển chọn thái tử phi cũng đến, Ngôn Tuấn Hàn chán nản nhìn những mỹ nhân bên dưới, thật là diêm dúa, người nào người nấy như muốn lấy lòng y, nhưng y cũng không muốn để tâm, đây chỉ là vì để tránh sự nghị luận của văn võ bá quan mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn lười nhát nhìn, lập tức nhận ra khuôn mặt quen thuộc liền nhìn sang Tôn Tình bên cạnh, Tôn Tình lúc này cũng bất ngờ, không phải nàng đã bỏ thuốc rất nặng sao, sau nàng ta còn có thể xuất hiện ở đây
“Tôn Tình”
“Bẩm thái tử, thuộc hạ…..”
“Không sao, dù gì ta cũng không chọn nàng ta”
Ngược lại Tại Chính Hiên từ khi nhìn thấy người bên dưới lập tức lo lắng, nếu không phải tình cảnh Tại gia xảy ra biến cố thì nàng ấy hiện tại đã là thê tử của hắn, bây giờ lại bị bắt ép đến đây thật thiệc thòi cho nàng, nếu Ngôn Tuấn Hàn lựa chọn nàng thì phải làm sao
“Hàn nhi con đã chấm được cô nương nào chưa”
Hoàng hậu nương nương bên cạnh nhìn Ngôn Tuấn Hàn đang lười nhác kia chỉ biết thở dài, nàng đương nhiên biết hài tử của mình không muôn lập thái tử phi, nếu không phải bị ép quá mức cũng còn chẳng muốn ngồi đây
“Tất cả theo ý mẫu hậu đi”
“Làm sao có thể theo ý ta được, thái tử phi là người đồng giường cộng chẩm với thái tử đương nhiên phải do con chọn, ta thấy con gái của Phùng thượng thư rất vừa ý”
Ngôn Tuấn Hàn liền giật mình, ngay cả Tại Chính Hiên cũng thở mạnh, hoàng hậu là nhìn đến Phùng Kiều Ngọc rồi sao
“Nàng ta ốm yếu như bệnh chết, không hợp ý nhi thần, ngược lại nhi thần thấy còn không bằng Tôn Tình”
Tôn Tình lập tức xanh mặt, thái tử đừng đùa thuộc hạ tim không tốt sẽ sợ chết mất
“Nói đến đây, Tôn Tình đã theo con bao nhiêu năm cũng chưa có danh phận thích đáng sẽ khiến người dị nghị, danh phận thái tử phi không được nhưng thiếp thất thì có thể”
Tôn Tình liền nhìn sang Ngôn Tuấn Hàn cầu cứu, Ngôn Tuấn Hàn chỉ mỉm cười
“Mẫu hậu nghĩ nhiều, ta vốn xem Tôn Tình như muội muội sau này kiếp người thích hợp gả nàng đi như vậy tốt hơn, ta thấy con gái của Phan tướng quân rất vừa ý ta”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn xung quanh, gốt cuộc cũng nhìn thấy Phan Mạch, con gái của Phan đại tướng quân nổi tiếng là người chính trực, nàng còn tinh thông võ nghệ, thay vì chọn một cô nương chỉ suốt ngày biết thi thư cầm kỳ thi hoạ gì đó, y thà chọn một nữ nhân tinh thông võ nghệ sẽ không phải phiền não mỗi ngày
Hoàng hậu gật đầu, Phan tướng quân là người anh dũng đã nhiều lần lập công cho triều đình còn nắm giữ nhiều binh má rất thích hợp phò tá cho Ngôn Tuấn Hàn sau này
“Ngoài Phan tiểu thơ ra con còn nhìn được vị tiểu thơ nào nữa hay không, trong cung có thêm vài người hầu hạ”
“Mẫu hậu vừa ý ai cứ chọn, miễn là không một bộ dạng yếu ớt như Phùng tiểu thơ, ta nhìn rất chán”
Ngôn Tuấn Hàn nói rồi rời đi, thay vì ở đây hắn ra ngoài chơi vẫn thích hợp hơn
“Tại Chính Hiên ngươi ở lại đi, Tôn Tình đi theo ta”
Tôn Tình liền chạy theo Ngôn Tuấn Hàn, thái tử điện hạ lại làm gì không biết
“Ngươi có cần giải thích gì không”
Ở một góc khác, Tôn Tình liền quỳ xuống
“Thuộc hạ có tội không hoàn thành việc thái tử giao phó, xin thái tử trị tội”
“Đứng lên đi, bổng lộc tháng này của ngươi giảm một nửa là được”
Tôn Tình khóc không ra nước mắt, càng căm ghét Phùng Kiều Ngọc hơn quả thật đáng ghét trăm bề
“Cùng ta ra ngoài cung chơi, đã lâu không gặp vài vị bằng hữu”
Tôn Tình liền hiểu ý, thái tử mặc dù không muốn làm hoàng đề nhưng bên người vẫn có những thế lực sẵn sàng kết thân cùng người, nàng lần đầu tiên thấy thái tử như vậy mà lại có rất nhiều bằng hữu giang hồ, nhất là một vị mà ngay cả nàng cũng có chút sợ a
Bên ngoài hoàng cung, tại một tửu lâu vô cùng náo nhiệt, Ngôn Tuấn Hàn bước vào, theo sau là Tôn Tình, cả hai tiến lên lầu trên có một giang phòng đã chuẩn bị sảng
“Tống giáo chủ đã lâu không gặp, không biết là ngọn gió nào đưa người đến đây vậy”
“Vậy không biết ngọn gió nào đưa thái tử điện hạ đến tìm ta vậy”
“Bằng hữu lâu ngày không gặp ta còn tưởng Tống giáo chủ đang bận bịu chuẩn bị kế vị lão giáo chủ chứ, lại có thời gian chạy đến đây”
“Quả thật đã để thái tử quan tâm nhiều, Tống mỗ thật cảm kích, Tống mỗ là nghe được náo nhiệt của đại lễ tuyển chọn thái tử phi nên đến, vốn muốn bắt vài mỹ nhân về làm ấm giường mà thôi”
“Tống giáo chủ thật biết nói đùa mà, mỹ nhân của Bình Thiên quốc làm sao bằng được mỹ nhân Thịnh Hà quốc chứ”
“Nói nảy giờ gốt cuộc Chu Đình đâu nhỉ”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn quanh, Chu Đình vẫn chưa đến
“Chu Đình sao hắn chắc lại trốn ở chỗ nào uống rượu ngon rồi”
Tống Kỳ Nam nói
“Ta làm sao lại trốn đi uống rượu ngon, Tống giáo chủ quả thật vu khống người mà, ta là vì biết thái tử điện hạ buồn chán nên đi kiếm vài vò rượu ngon đem đến cho ngài dùng”
Chu Đình con trai Chu minh chủ, nổi tiếng trăng hoa nhưng cũng là một kỳ tài võ học
“Thật vậy sao ta còn tưởng Chu Đình huynh lại chạy đi cùng mỹ nhân uống rượu”
“Lúc nào cũng nghĩ xấu ta”
Chu Đình ngồi xuống đặt hai ba bốn bình rượu hắn ăn cắp ở chỗ phụ thân mình
“Nào nào uống thôi”
“Khoan đã Từ Chấn Thiên còn chưa đến mà, đợi hắn đến”
Chu Đình ngăn cái bàn tay đang lấy rượu của Tống Kỳ Nam
“Chu Đình a Chu Đình sao lúc nào ngươi cũng chờ Từ Chân Thiên vậy, hay ngươi để ý hắn, hắn sớm muộn cũng là tỷ phu của ngươi”
“Ngươi bớt nói ai bảo ngươi câm không”
Chu Đình liếc xéo Tống Kỳ Nam, hắn nhún vai nói đúng sự thật thôi làm gì mà nhìn hắn dữ vậy
Ngôn Tuấn Hàn phì cười, cuộc đời hắn có được ba vị bằng hữu Tống Kỳ Nam, Chu Đình và Từ Chấn Thiên là một may mắn so với những người đấu đá trong hoàng cung kia bọn họ chính là nơi chốn yên bình của y
Từ Chân Thiên lúc này cũng tới
“Thái tử điện hạ, Tống giáo chủ, Chu đệ xin lỗi ta đến trễ”
“Không sao đến rồi mau ngồi đi, Tôn Tình ngươi cũng ngồi đi đứng đó làm gì”
Tống Kỳ Nam lên tiếng, Tôn Tình liền cảm thấy sợ a
“Nô tỳ chỉ lạ phận tôi tớ, nô tỳ ra ngoài trước, thái tử điện hạ ta ở ngoài chờ người”
Tôn Tình liền chạy ra ngoài, Tống Kỳ Nam phì cười, quả thật trêu chọc một tiểu cô nương thật thú vị
“Tuấn Hàn ta thấy Tôn Tình đi theo ngươi lâu như vậy cũng cho nàng danh phận đi chứ”
Chu Đình uống một ngụm nói
“Ngươi đừng hiểu lầm Tôn Tình ta xem nàng như muội muội, nàng đối với ta như chủ nhân không hơn không kém, lúc nãy mẫu hậu ta vừa nhắc đến việc cho nàng danh phận mặt nàng liền tái méc thiếu điều muốn chạy trốn”
“Haha tiểu cô nương khả ái a”
Tống Kỳ Nam cười
“Sao rồi hôm nay ngươi chọn được ai rồi, ta nghe nói tất cả nữ nhân xinh đẹp của Bình Thiên đều đến”
Từ Chấn Thiên hỏi
“Là Phan Mạch, con gái Phan tướng quân”
Chu Đình cười
“Khẩu vị của thái tử điện hạ thật lạ ai cũng chọn cô nương thuỳ mị nhẹ nhàng, còn người lại chọn một đại cô nương luyện võ nhiều năm như Phan Mạch”
Danh Sách Chương: