• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chủ trướng của Yến quân, đèn đuốc sáng trưng.

Có rất nhiều tướng lĩnh quan trọng của trận chiến này đang ngồi trong lều, ở giữa lều là một bàn cát khổng lồ dài bằng hai sải tay, các thành trấn, núi sông xung quanh Bạch Sa, cũng như sự phân chia quân giữa địch và ta, đều hiện rõ trên bàn cát.

Tạ Lan Tư mời mọi người đến đây để vạch ra kế hoạch cuối cùng cho trận chiến tiếp theo.

Một số người không hài lòng khi thấy Lệ Tri và Lệ Từ Ân ở trong lều.

“Nếu là thảo luận quân nghị, nữ tử trong trướng có nên tránh đi không?”

Mặc dù là cùng nhau lên đường, nhưng không phải nam nhân nào cũng có thể chấp nhận Lệ Tri và Lệ Từ Ân ở trong trướng dự thính quân nghị. Nhưng cho đến nay, người này là người duy nhất nói ra khỏi miệng.

Mọi người đều kinh ngạc trước sự gan dạ của hắn, đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói, người nói chuyện là một gã nam nhân có thân hình vạm vỡ, vai tròn trịa, vũ khí là một chiếc rìu, mười ngón tay đều có vết chai sần.

Sau khi Tạ Lan Tư đến khu vực Bạch Sa, hắn đã triệu tập binh lính từ các thị trấn lân cận để tiếp viện, Vấn Thành phái ra năm nghìn tinh binh, dẫn binh chính là vị Phiền Kiện Tướng Quân này.

Lệ Tri đã từng thấy vị Phiền Kiện Tướng Quân này luyện binh, người này tính tình nóng nảy nhưng lại thật sự có tài.

Tạ Lan Tư không có ý định lên tiếng thay Lệ Tri, hắn tin rằng tên này sẽ bị nghiền nát bởi những lời mềm mỏng của Lệ Tri. Hắn chỉ cần ngồi ở chỗ này, nhìn Lệ Tri mỉm cười, đó chính là ủng hộ tốt nhất cho nàng.

Đúng như dự đoán, Lệ Tri ra hiệu cho Lệ Tượng Thăng đang tức giận lùi lại, nàng mỉm cười một cách thờ ơ.

“Tướng quân là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, lại sợ nữ nhân nhu nhược như ta, ngươi không biết xấu hổ sao?”

“Ta sợ ngươi cái gì? Trên chiến trường, nữ nhân không nên tới!” Phiền Kiện tức giận nói.

“Tại sao?” Lệ Tri hỏi.

“Không có lý do gì, nữ tử sinh ra là để giúp chồng dạy con, sao có thể ra chiến trường?!”

“Ta vốn tưởng rằng tướng quân có cái nhìn hiểu biết sâu sắc, hoặc là tức giận vì trên chiến trường nhìn thấy nữ nhân giết chết phụ thân của mình. Không ngờ chỉ vì ngu kiến của một số kẻ ngu.” Lệ Tri cười nói: “Nếu như tướng quân không thích ta, vậy thì tướng quân cứ việc nơi nào tới thì về nơi đó, tuy ta là thân nữ nhi, nhưng cũng từng là quan viên ngũ phẩm. Ta cung kính gọi ngươi là tướng quân, ngươi liền thật cho mình là Đại Tướng Quân à?”

Những gì Lệ Tri nói khiến khuôn mặt của Phiền Kiện đỏ lên, hắn tức giận đứng dậy.

“Lang Gia Quận Vương, mạt tướng thất lễ hỏi một câu … Dung túng nữ tử xuất nhập nơi quân nghị, đây là quy củ trị quân của Quận Vương?”

Tạ Lan Tư ngồi trên một chiếc ghế cao bọc da hổ, tay phải đặt trên tay vịn, chống khuôn mặt cười nửa miệng. Nghe được câu hỏi của Phiền Kiện, nụ cười trên mặt hắn vẫn không giảm, hắn nhẹ nhàng nói:

“Đúng là trong quân có quân quy.”

Phiền Kiện còn chưa kịp lộ ra thần sắc tự đắc, Tạ Lan Tư đã nói:

“Phía dưới phạm thượng, quân quy phải làm thế nào?”

“Năm mươi trượng.” Mặc Kỳ Tích đại ca Mặc Kỳ gia nói.

“ Mang xuống.” Tạ Lan Tư nói.

Phiền Kiện mở to mắt không thể tin được, còn chưa kịp phản ứng, đã bị thân binh của Tạ Lan Tư kéo ra khỏi chủ trướng ngay trước mắt mọi người.

Tạ Lan Tư nhìn những người đang im lặng trong trướng cười nói: “Chư vị không cần phải khẩn trương như vậy, bản vương là một người dễ nói chuyện. Bây giờ chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề chính. Đối với thành Bạch Sa, chư vị có diệu kế gì không?”

Giữa tiếng gậy liên tục phát ra từ bên ngoài lều, Mặc Kỳ Tích nói:

“Điện hạ, ngài có bao giờ nghĩ đến việc dìm nước chưa?”

“Nói nghe một chút xem.” Tạ Lan Tư nói.

“Thành Bạch Sa nằm dưới hạ nguồn sông Vi Hà. Nếu dẫn nước sông Vi Hà đổ xuống, thành phố Bạch Sa có thể buộc phải đầu hàng mà không cần chiến đấu.” Mặc Kỳ Xa nói, “Nước sông Vi Hà không chảy xiết, khi nó tràn vào thành chỉ ngập đến đầu gối người đi đường. Động thái này sẽ không làm tổn thương quá nhiều dân chúng, lại có thể đạt được mục đích tiêu hủy lương thực lưu trữ trong thành. “

“Mang nước vào thành tốn quá nhiều sức lực.” Có người lắc đầu phản đối, “Theo ta thấy, không bằng nổ tung cửa thành, trực tiếp công kích.”

Mọi người đều có ý kiến khác nhau, trong trướng nhất thời trở nên ầm ĩ.

Đúng lúc này, một gã mặc áo giáp của Yến quân thừa dịp mọi người không chú ý, càng ngày càng đến gần chỗ Tạ Lan Tư đang ngồi.

Lệ Tri đang chú ý đến cuộc thảo luận của các tướng lĩnh thì đột nhiên nhận thấy một người đang lén lút lấy ra một vật giống như hộp kim từ trong tay áo của mình.

“A Lý cẩn thận!”

Ngay khi nàng thốt ra, tên thích khách cũng đã nhấn chốt mở ám khí, một chuỗi kim bạc song song bắn ra, bắn vào Tạ Lan Tư đang ngồi trên ghế.

Lệ Tượng Thăng hộ vệ bên cạnh Tạ Lan Tư, ngay lập tức đứng dậy rút ra trường đao.

Ngân châm còn chưa chạm tới trường đao của Lệ Tượng Thăng, nó đã bị thổi bay bởi một chiếc roi quấn tơ vàng.

Trong tiếng xé gió, một người lính đứng sau lưng tam huynh đệ Mặc Kỳ gia thu hồi roi lại.

“ Mặc Kỳ Đan Liễu?” Lệ Từ Ân kêu lên.

Lệ Tri cũng nhận ra người lính búi tóc nam tử, sắc mặt vàng như nến, ăn mặc giống hệt những người lính cấp thấp trong quân chính là Mặc Kỳ Đan Liễu, tiểu muội muội của Mặc Kỳ gia!

Trước đây mỗi lần gặp nhau, Mặc Kỳ Đan Liễu đều rất khoa trương, giống như Hỏa phượng hoàng giữa đám đông. Bây giờ nàng bôi thứ gì đó làm thay đổi nước da của nàng, thân cao bảy xích, nàng trốn trong quân mà không bị Lệ Tri phát hiện.

Sau khi Mặc Kỳ Đan Liễu dùng một roi làm rơi ám khí, tên thích khách ngay lập tức bị Lệ Tượng Thăng đẩy ngã xuống đất.

Tuy nhiên, thích khách có chuẩn bị mà đến, sau khi giải phóng ám khí, hắn căn bản không cần biết mình có hành thích thành công hay không, liền quyết đoán uống thuốc độc tự sát.

Lệ Tượng Thăng thử hơi thở của tên thích khách, lắc đầu với Tạ Lan Tư vẫn đang bình tĩnh ngồi trên ghế.

“Chỉ là món khai vị mà thôi.” Tạ Lan Tư nói, “Chặt đầu hắn và gửi về thành Bạch Sa đi.”

“Ngươi biết có thích khách?” Mặc Kỳ Đan Liễu hỏi.

“Ngươi đang hỏi ta?” Tạ Lan Tư nói.

Mặc Kỳ Đan Liễu nghiến răng, trước mặt mọi người nói: “… Nghĩa phụ.”

“Ta không biết có thích khách, nhưng ta biết ta sẽ không chết.” Tạ Lan Tư từ trên ghế đứng lên, nói: “Muốn giết ta, nghĩ quá dễ dàng.”

Tam huynh đệ Mặc Kỳ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là  đẩy đại ca ra nhận lỗi.

“Là ta để muội muội giả nam trang, một mình lẻn vào quân doanh, xin điện hạ xử lý một mình ta…”

“Ta đã nói nếu gặp chuyện không may, một mình ta sẽ chịu trách nhiệm!” Mặc Kỳ Đan Liễu không chấp nhận ân tình của Mặc Kỳ Tích, thẳng cổ nói, “ Là ta tự mình muốn đến, bọn hắn đều không lay chuyển được ta! “

Mặc dù có vẻ như tam huynh đệ Mặc Kỳ đã mang Mặc Kỳ Đan Liễu đến. Nhưng dựa trên sự hiểu biết của Lệ Tri đối với Tạ Lan Tư, phản ứng bình thản của hắn vào lúc này cho thấy hắn đã biết chuyện này từ lâu, nhưng hắn không vạch trần mà thôi.

“Lệ Tri nói với ta, trong quân doanh đều là nam nhân, sinh hoạt rất bất tiện. Mặc Kỳ Đan Liễu nữ giả nam trang vào quân doanh, âm thầm bảo vệ nàng. Đây là ta cho phép.” Tạ Lan Tư nói.

Tam huynh đệ Mặc Kỳ sững sờ, nhìn Mặc Kỳ Đan Liễu, mà Mặc Kỳ Đan Liễu cũng đang chết lặng.

Lệ Tri thấy Tạ Lan Tư không có ý định xử trí Mặc Kỳ Đan Liễu liền phụ họa nói:

“Đúng vậy, chuyện này điện hạ đã đáp ứng, bất quá gần đây các ngươi đều bận việc quân vụ, ta còn chưa tới thông tri cho các ngươi.”

Mặc Kỳ Tích lúc này mới phản ứng lại, một câu hai nghĩa nói::

“Điện Hạ khoan dung.”

Tạ Lan Tư bước xuống từ bục cao,

Bước đến bàn cát.

“Trở lại chuyện chính, làm thế nào để chiếm được thành Bạch Sa, kỳ thật ta đã có kế hoạch trong lòng.”

“Điện Hạ mời nói,”Mặc Kỳ Xa nói.

“Hôm nay đúng là thời kì giáp hạt, lương thực được dự trữ trong thành sẽ không đủ để cung cấp cho mức tiêu thụ hàng ngày của mười vạn người trong thành. Chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ, bao vây thành Bạch Sa, khiến cho một người cũng không thoát, tự nhiên sẽ có người muốn cứu viện từ bên ngoài đi vào…”

Tạ Lan Tư nhặt một lá cờ trắng của Nha Hưu Vương ở quan ngoại, di chuyển nó đến bên ngoài thành Bạch Sa, sau đó lại cầm lá cờ đen bên ngoài thành Bạch Sa, nhẹ nhàng đẩy ngã lá cờ trắng vừa đến xuống.

“Chúng ta yên tâm chờ đợi, tiêu diệt viện quân của bọn chúng, tiêu hao binh lực Nha Hưu Vương hiện có. Khi không còn con muỗi nào dám bay tới, những con muỗi trong thành Bạch Sa sẽ rất đói.” Tạ Lan Tư nói, ” Chờ bọn hắn đập nồi dìm thuyền mở cửa thành …”

Tạ Lan Tư nhặt tất cả các lá cờ đen trên bàn cát, liên tiếp đẩy ngã những lá cờ trắng trong thành phố và những lá cờ của Nha Hưu Vương bên ngoài quan ải. Không còn lá cờ trắng nào được cắm trên bàn cát, nhưng Tạ Lan Tư vẫn cầm cờ đen và đi vòng quanh các bộ lạc trên thảo nguyên.

“Đó là lúc chúng ta quét sạch tất cả.”

Dã tâm như vậy đã khiến nhiều tướng lĩnh trong doanh trướng sợ hãi.

“ Điện Hạ không chỉ muốn thu phục thành Bạch Sa, mà còn muốn tấn công mười bốn bộ lạc trên thảo nguyên?” Một vị tướng đã đi theo Tạ Lan Tư từ kinh đô đến bên ngoài thành Bạch Sa hỏi.

“Mười bốn bộ lạc thảo nguyên dùng Nha Hưu Vương cầm đầu, mỗi khi đến trời đông giá rét liền cướp bóc biên giới Đại Yến của chúng ta. Nếu chúng ta đã dám chặt bỏ một cây đại thụ, chẳng lẽ còn e ngại nhũng chạc cây nhỏ sao?” Tạ Lan Tư cười. “Nếu có thể hàng phục mười bốn bộ lạc trên thảo nguyên, trận chiến này sẽ làm cho chư vị nổi danh khắp nơi, thăng quan tiến chức, lưu danh sử sách là chuyện đương nhiên.”

“ Nhưng mà … không phải Đại Yến trước đây không nghĩ đến việc chinh phục mười bốn bộ lạc Thảo nguyên, nhưng một là có Nha Hưu Vương hỗ trợ, hai là thảo nguyên quá rộng lớn, Mười bốn bộ lạc không có chỗ ở cố định, chúng ta rất khó ra đòn chính xác. Hơn nữa bọn chúng quen thuộc địa hình, rất dễ dàng để thoát khỏi sự truy đuổi. Điều này không dễ dàng.” Một vị tướng chần chừ.

“Thảo nguyên rộng lớn, truy đuổi xác thực gian nan, nhưng chúng ta không cần tiêu diệt bọn chúng.” Tạ Lan Tư nói, “Chúng ta chỉ cần giả bộ bao vây chúng thôi.”

“Xin chỉ giáo?” Mặc Kỳ Xa hứng thú hỏi.

“Vừa đánh vừa đuổi, bắt bọn chúng phải chạy đến sa mạc hoang vu, lợi dụng sa mạc để làm thành bức tường vây chúng.” Tạ Lan Tư nói, “Khi tiến vào sa mạc, cửu tử nhất sinh. Bọn chúng sẽ không thể băng qua sa mạc trở về, như vậy tự nhiên không thể gây ra uy hiếp cho Đại Yến.”

Mặc Kỳ Xa phấn khởi: “Đây thực sự là một ý kiến hay. Bằng cách này, biên giới xung quanh Bạch Sa ít nhất có thể kéo dài mười lăm năm hòa bình! “

Đại khái kế hoạch của Tạ Lan Tư là như thế này, thấy mọi người không phản đối, hắn giải tán quân nghị, chỉ để lại Lệ Tri cùng huynh muội Mặc Kỳ.

“Bốn người các ngươi là thân tín của ta trong quân.” Một khúc dạo đầu của Tạ Lan Tư liền như thuốc mê rót vào đầu huynh muội Mặc Kỳ, “Ta có một việc rất quan trọng, trừ bọn ngươi ra, ta không thể giao cho ai.”

Mặc Kỳ Tích vô cùng cảm động, cộng ân tình bao che muội muội lúc trước, hắn liền đáp ứng mà không hề nghĩ ngợi.

“Điện hạ, xin hãy nói cho chúng ta biết, dù có chết chúng ta cũng không chối từ!”

“Ta và Lệ Tri cần rời quân doanh một thời gian. Lệ Tri không sao, nhưng nếu ta không xuất hiện trong quân một thời gian, có thể sẽ có tin đồn không tốt trong quân. Trong thời gian ta đi, ta hy vọng Mặc Kỳ Lễ có thể giả trang là ta để ổn định quân tâm.”

Lệ Tri sững sờ, không ngờ Tạ Lan Tư sẽ lấy cớ rời khỏi quân doanh khi trận chiến sắp bắt đầu.

Còn mang nàng theo.

Hắn muốn đi đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK