• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Làm đổ rượu của gia còn dám cầu xin tha thứ sao?!” Người mặc giáp thân hình vạm vỡ đá ngã Lệ Tấn Chi, “Ngươi có biết bình rượu này đáng giá gấp mười lần ngươi không!”

Lệ Tấn Chi vẫn phải xin lỗi sau khi bị đánh, đã từng được coi là nhi tử ngọc thụ lâm phong của một quan lại, nhưng giờ hắn ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, tay và mặt đều là vết thương, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng buồn.

Lệ Tri nhớ hắn đã hối lộ người ở huyện nha, được phân vào một gia đình giàu có, nhưng không biết vì sao, lại lọt vào tay chủ nhân hiện tại.

Khi Lệ Tấn Chi ngẩng đầu lên, hắn cũng nhìn thấy nàng, nhưng không giống như ánh mắt đồng tình của nàng, Lệ Tấn Chi nhìn thấy nàng ăn mặc chỉnh tề đi bên cạnh Lỗ Tòng Nguyễn, hắn mở to mắt, vẻ mặt khó tin.

Vẻ mặt khó tin đó phút chốc liền biến thành tham lam và dã tâm, ánh sáng xanh trong mắt hắn khiến Lệ Tri nhớ đến một con sói hoang đói khát.

Có lẽ hắn ước người đứng cạnh Lỗ Tòng Nguyễn một cách vẻ vang lúc này là hắn, ngay cả khi hắn phải mặc váy, hắn cũng không hối tiếc.

Lệ Tri cụp mắt xuống, làm như không nhận ra hắn, đi theo Lỗ Tòng Nguyễn lên cầu thang dẫn đến phòng riêng ở lầu hai.

Một tiểu đồng cầm chiếc cối xay gió trong tay đang chơi ở cạnh cầu thang, trong miệng ngâm nga một bài đồng dao không biết tên, khi nhìn thấy người lên lầu, hắn liền quay đầu bỏ chạy.

Lệ Tri mơ hồ nghe thấy hai câu thơ đồng dao:

“Rùa xanh đối thỏ trắng, núi vàng khuất sương.”

“Ai đoán ra, mưu đồ đoạt quyền trong Thiên Địa.”

Ánh mắt Lệ Tri nhìn chằm chằm vào tiểu đồng, cho đến khi hắn chạy vào chỗ rẽ và biến mất.

“Đó là tiểu nhi tử của chưởng quầy, sao vậy?” Lỗ Tòng Nguyễn chú ý tới ánh mắt của nàng.

“…Bài ca hắn hát có chút mới lạ.”

“Chỉ là đồng dao thôi, loại bài hát cố ra vẻ thần bí này đâu đâu cũng thấy.” Lỗ Tòng Nguyễn không thèm để ý.

Tiểu nhị dẫn mọi người vào phòng riêng, sau khi Lỗ Tòng Nguyễn ngồi xuống ghế bên cửa sổ, hắn vẫy tay với Lệ Tri:

“Lại đây, ngươi ngồi bên cạnh ta.”

“Thiếu gia, như vậy không hợp lễ nghi.” Lệ Tri không muốn tiếp nhận thêm thiên vị nữa, nàng cúi đầu lễ phép từ chối, “Nô tỳ chỉ là nha hoàn, nên đứng để hầu hạ thiếu gia.”

“Được rồi, ta là người chú ý đến mấy cái nghi thức xã giao này sao? Ta cho ngươi ngồi xuống, ngươi cứ ngồi xuống. Tửu lâu này có món ngỗng say(*) rất ngon. Ta cố ý cho người đặt món này vào ba ngày trước. Một hồi ngươi nếm thử đi, nhất định sẽ khen ngợi không ngớt!”

(*)Ngỗng say là món ăn địa phương nổi tiếng ở Thuận Đức, là món ăn bài thuốc, nguyên liệu chính là ngỗng. Ngỗng say có hương vị đậm đà, thịt thơm ngon mà lại dễ mổ. Chỉ cần đổ thịt ngỗng đã xào chín vào nước sốt và rượu gạo, đậy nắp nồi và cho rượu vào, đậy vung nấu một lúc rồi dùng bật lửa đốt, khe hở giữa nắp nồi và thành nồi sẽ bắt đầu cháy, rất là bắt mắt.

Lỗ Tòng Nguyễn cố gắng hết sức để mời Lệ Tri ngồi xuống, làm cho ánh mắt Huân Phong đứng phía sau hắn như sắp phun ra lửa.

Lệ Tri cảm thấy phiền chán với vị thiếu gia thiếu quan sát và tâm lý này.

“Nếu thiếu gia cảm thấy một mình có chút cô đơn, ngài cũng có thể kêu Huân Phong tỷ tỷ ngồi cùng. Huân Phong tỷ tỷ là người đầu tiên hầu hạ thiếu gia, nếu có nha hoàn ngồi xuống dùng cơm cùng thiếu gia, vậy cũng nên là Huân Phong tỷ tỷ.” Lệ Tri lại từ chối.

Lỗ Tòng Nguyễn bị từ chối hai, ba lần,  khuôn mặt hắn có chút không hài lòng.

“Nếu ngươi không muốn ăn, vậy thì cứ đứng cùng các nàng đi!”

Lệ Tri cũng không dỗ dành hắn, nàng đi ra cửa đứng canh.

Bữa cơm này Lỗ Tòng Nguyễn ăn rất vô vị, ăn được vài miếng thì dừng lại, trước khi rời đi để lại một bàn đầy thức ăn.

Vì một cái màn thầu thiu, Chu di nương đã bán rẻ nhân phẩm và thân thể của mình. Mà Lỗ Tòng Nguyễn, một nhi tử của Đô Hộ lại tùy tiện gọi một bàn đầy gà vịt cá, ăn vài miếng rồi thản nhiên bỏ đi.

Lệ Tri cảm thấy trong lòng như có lửa đốt.

“Thiếu gia, một bàn mỹ vị như thế, lãng phí sẽ không tốt.”

Lời nói to gan của Lệ Tri khiến mọi người trong phòng riêng đồng loạt nhìn nàng.

Nàng tiến lên một bước, cúi đầu nói: “Thánh nhân có nói, thận nãi kiệm đức, duy hoài vĩnh đồ(*). Không bằng thiếu gia đóng gói thức ăn hồi phủ, tiểu thư rất ít ra ngoài ăn cơm, món ngỗng say này cũng có thể biểu lộ lòng tốt của huynh trưởng. Những thứ khác có thể thưởng cho hạ nhân trong phủ, để tỏ lòng ân sủng.”

(*)thận nãi kiệm đức, duy hoài vĩnh đồ: Nhà Vua nên cẩn thận giữ lấy đức tiết kiệm, nghĩ đến việc lâu dài về sau.

“Ngươi thật to gan, lại dám đưa ra chủ ý mất mặt như vậy!” Huân Phong tức giận nói.

Lỗ Tòng Nguyễn phất tay, tỏ ý không quan tâm đến sự to gan của Lệ Tri.

“Ta đường đường là công tử Đô Hộ phủ Minh Nguyệt Tháp, ra ngoài ăn lại đóng gói mang về không khỏi làm mất phong độ của Đô Hộ phủ…”

Lệ Tri điềm tĩnh, hành lễ nói: “Bởi vì thiếu gia là công tử của Đô Hộ Minh Nguyệt Tháp, nên mới phải làm gương tốt để thể hiện Đô Hộ phủ ta đây là thiện chính chi phong.”

Lỗ Tòng Nguyễn suy nghĩ một lúc rồi phất tay nói: “Gọi tiểu nhị, gói hết thức ăn trên bàn vào hộp đi. Trở về phân phát cho những hạ nhân trong phủ, ngỗng say thì gọi phần khác, phần trên bàn ban cho ngươi ăn.”

“Thiếu gia…”

Lệ Tri và Huân Phong đồng thời lên tiếng.

Lỗ Tòng Nguyễn cảnh cáo nhìn Huân Phong, sau đó nói với Lệ Tri:

“Nếu ngươi còn từ chối một lần nữa, ta sẽ không đóng gói cái bàn này.”

Lệ Tri ngậm miệng lại.

Tin tức Lỗ Tòng Nguyễn đóng gói một bàn cao lương mỹ vị ở tửu lâu đem về phủ nhanh chóng truyền đến tai Lỗ Hàm.

Lỗ Hàm thập phần hiểu rõ bản tính của đứa con trai độc nhất này, không đến mức phải gọi là hoàn khố, nhưng xác thực là không có tài, phẩm đức cũng không xuất sắc lắm. Lỗ Hàm cũng không cầu hắn đại phú đại quý, chỉ cầu hắn có thể an phận thủ thường, bảo vệ tốt sản nghiệp của Lỗ Phủ mà ông đã cất công gầy dựng.

Một người từ ​​khi sinh ra đến giờ chưa từng trải qua cực khổ, luôn tiêu tiền như nước, sao hôm nay lại đổi tính vậy?

Lỗ Hàm cảm thấy hiếu kỳ nên gọi người vào thư phòng.

Lỗ Tòng Nguyễn luôn sống cuộc sống của dòng độc đinh, ngay cả âm mưu trong phủ cũng không có, chứ đừng nói đến mối thân tình mỏng manh trong hoàng cung, cho nên tình cảm của hắn với Lỗ Hàm rất thân thiết.

Vừa vào cửa, Lỗ Tòng Nguyễn đã nghênh ngang đi đến sạp nằm xuống.

“Thấy phụ thân cũng không bái chào, ai dạy ngươi như vậy?” Lỗ Hàm giả vờ nghiêm túc.

“ Phụ thân ngài đừng giận, nhi tử hôm nay đã đi một vạn bước, thật sự rất mệt mỏi.” Lỗ Tòng Nguyễn từ trên sạp nhấc nửa người lên, hành lễ với Lộc Hàm xong lại nằm dài xuống.

“Ngươi đã đi đâu vậy?” Lỗ Hàm đứng dậy khỏi bàn sách, đi đến phía bên kia bàn trà ngồi xuống.

Tâm phúc của hắn Mã Quả Tử lập tức mang hai tách trà từ bên ngoài vào, đặt từng tách lên bàn rồi lặng lẽ lui xuống.

Lỗ Tòng Nguyễn từ trên sạp ngồi dậy, nhấp một ngụm trà rồi thở một hơi dài.

“Sáng sớm hôm nay, nhi tử đến mấy thôn trang để kiểm tra sổ sách. Buổi chiều, lại đến cửa hàng nhuộm của chúng ta để kiểm kê hàng thành phẩm. Đầu óc choáng váng bận đến giờ Thân, rồi sực nhớ hôm nay là ngày họp chợ. Nhi tử liền đi dạo phố, còn vào tửu lâu ăn cơm. Đi dạo một cái là đến tối, chỉ vừa mới trở về thôi.”

“Ta nghe nói ngươi còn đóng gói thức ăn thừa đem về?”

“Nhi tử đã làm việc keo kiệt rồi hả?” Lỗ Tòng Nguyễn lộ vẻ bất an.

“Ngươi đã làm rất tốt, Hoàng Thượng ra lệnh cho ta trấn thủ Minh Nguyệt Tháp, nơi đây dân phong dũng mãnh, nhiều người thì tai mắt nhiều. Ngươi có thể tiết kiệm và giản dị, vi phụ rất yên lòng.” Lỗ Hàm nói, “Nhưng mà, lúc trước ta có nói qua với ngươi rất nhiều lần rồi, sao hôm nay mới thông suốt?”

“Chuyện này nói ra phụ thân chớ chê cười.” Lỗ Tòng Nguyễn cười nói, “Là một nha hoàn trong viện của nhi tử khuyên bảo.”

“Hả?” Lỗ Hàm cao giọng cảm thấy hứng thú hỏi, “Là Huân Phong hay Di Nhân?”

Hai nha hoàn mà Lỗ Hàm đề cập là hai người luôn ở bên Lỗ Tòng Nguyễn, vì vậy hắn mới hỏi câu hỏi này.

“Đều không phải, nhi tử dùng một bản sách đơn lẻ đổi một nha hoàn trong viện của muội muội.” Lỗ Tòng Nguyễn lộ ra vẻ đắc ý, “Nàng gọi là Lệ Tri, vốn là nữ nhi của nhị phẩm Trung Thư Lệnh Lệ Kiều Niên. Chỉ vì liên quan đến vụ án mưu nghịch của phế Thái Tử mà trở thành tội thần chi nữ bị sung quân đến Minh Nguyệt Tháp.”

“Lệ Tri?” Sắc mặt Lỗ Hàm khẽ biến, “Việc này không ổn, ngươi đem Lệ Tri trả lại Huyên Chỉ Viện đi.”

“Tại sao chứ?”

“Lệ Tri là được Hoàng Tôn Điện Hạ tiến cử, trên đường lưu vong có ân với Điện Hạ, từ trước đến giờ vẫn luôn lui tới mật thiết với Trúc viên.”

“Chuyện này thì liên quan gì đến nhi tử?” Lỗ Tòng Nguyễn không vui hỏi.

“Ngốc tử, ta lo lắng quan hệ của Lệ Tri và Điện Hạ không giống bình thường! Nếu như ngươi thân cận nàng, chẳng phải là sẽ đối nghịch với Điện Hạ sao?”

Lỗ Tòng Nguyễn không vui, nghiêm mặt nói:

“Nếu Hoàng Tôn có quan hệ thân thiết với nàng, thì ngay từ đầu đã để Lệ Tri hầu hạ ngài ấy. Chẳng lẽ trong mắt phụ thân, Hoàng Tôn là loại người ăn xong lau sạch không nhận người à?”

“Cái này…” Lỗ Hàm bị hỏi khó rồi.

“Theo nhi tử, Hoàng Tôn và Lệ Tri không có quan hệ gì với nhau! Cùng lắm là Hoàng Tôn được Lệ Tri giúp đỡ trên đường lưu vong, cho nên mới tiến cử nàng vào Đô Hộ phủ để báo đáp…. Phụ thân nghĩ nhiều rồi.” Sắc mặt Lỗ Tòng Nguyễn không tốt, đứng dậy rời đi.” Nhi tử mệt mỏi, phụ thân nếu không có việc gì, nhi tử xin được cáo lui trước.”

“A Nguyễn! A Nguyễn!”

Lỗ Tòng Nguyễn phẩy tay áo bỏ đi, một lát sau, Mã Quả Tử khom lưng bước vào: “Lão gia, có muốn lão nô ngăn thiếu gia lại không?”

Tổng cộng chỉ có một đứa nhi tử như vậy, không nỡ mắng, không nỡ đánh, còn có thể làm gì nữa?

Lỗ Hàm thở dài: “Được rồi, để hắn đi đi.”

“Ngài có muốn kêu Đường quản gia chuyển Lệ Tri đi nơi khác không?”

“Nếu làm như vậy, A Nguyễn sẽ lại nháo ầm lên.” Lỗ Hàm bất đắc dĩ nói, “Hắn nói cũng có lý, có lẽ ta đã suy nghĩ nhiều rồi…”

“Lão gia là vì suy nghĩ cho thiếu gia, nghĩ nhiều hơn nữa cũng không xem là nhiều.” Mã Qua Tử an ủi, “Đợi thiếu gia thành gia làm phụ thân rồi, tự nhiên sẽ hiểu được sự khổ tâm của lão gia.”

“Hy vọng là như thế.” Lỗ Hàm thở dài, “Đi, cùng ta đi xem xem phu nhân đang làm cái gì.”



Sau khi Lệ Tri từ chợ trở về, nàng gọi Gia Tuệ và hai huynh muội Lệ Tượng Thăng vào nhĩ phòng của mình.

Gia Tuệ và Lệ Từ Ân cùng nhau đến, nhưng Lệ Tượng Thăng thì không thấy đâu.

“Ca ca muội đâu?” Lệ Tri hỏi Lệ Từ Ân.

“Ca ca đi đốn củi chưa về, nếu huynh ấy không thấy muội trong phòng, tự nhiên sẽ biết đến đây tìm muội.” Lệ Từ Ân cười nói.

Lệ Tri sờ lên đầu tiểu muội, cười nói:

“Trời sắp tối rồi, chắc hắn sẽ về sớm thôi. Chúng ta đợi một chút vậy.”

“Bàn Bàn có chuyện gì quan trọng muốn thông báo sao?” Gia Tuệ khó hiểu hỏi.

“Bí mật.” Lệ Tri cười nói, “Đợi Tượng Thăng trở về các ngươi sẽ biết.”

Ba người ngồi quanh chiếc bàn gỗ nhỏ, đợi một lúc sau, Lệ Tượng Thăng rốt cuộc cũng trở về.

Thiếu niên cả ngày đi sớm về trễ, gánh nước bửa củi, làn da vốn chỉ có màu lúa mì nay đã gần như biến thành màu cổ đồng, thoạt nhìn không khác gì dân địa phương.

Có lẽ là bởi vì ăn uống điều độ và thường xuyên vận động, Lệ Tri luôn cảm thấy hắn so với mấy tháng trước cao lớn hơn rất nhiều.

Lệ Tượng Thăng lau mồ hôi trên đầu, đứng trước nhĩ phòng, đặt chiếc thùng gỗ trong tay xuống đất.

“Sao hôm nay huynh về muộn thế? Trăng đã mọc rồi…” Lệ Từ Ân nũng nịu nói.

“Có chút việc nên về trễ một chút.” Lệ Tượng Thăng chuyển ánh mắt qua Lệ Tri, “… A tỷ ăn cơm chưa?”

“Đang chờ đệ đây.” Lệ Tri nói: “Sao còn đứng ở cửa mà không đi vào?”

“Trên người đệ bị ướt, sợ làm bẩn phòng tỷ.” Lệ Tượng Thăng nói, “Đợi khô rồi đệ vào.”

“Đệ đang nói cái gì vậy?” Lệ Tri dở khóc dở cười, tự mình đi ra dẫn hắn vào phòng.

Khi đến bên cạnh Lệ Tượng Thăng, nàng nhìn vào cái thùng gỗ chứa nửa thùng nước dưới chân thiếu niên, trong nước có rất nhiều cá nhỏ to bằng hai ngón tay. Có lẽ chúng vừa được vớt lên, vẫn còn bơi vui vẻ trong thùng.

“Đây là thạch ban ngư đệ bắt được trong hồ, nghe dân bản xứ nói cá này chiên lên ăn rất ngon.” Lệ Tượng Thăng nói thêm: “Cho mọi người ăn tẩm bổ thân thể.”

Lệ Tri nghĩ đến hình ảnh thiếu niên bắt cá trong hồ dưới ánh mặt trời thiêu đốt, không khỏi nắm tay hắn.

Đôi bàn tay lẽ ra phải được sống an nhàn sung sướng như Lỗ Tòng Nguyễn đã chai sần vì làm việc nặng nhọc, vết thương do chặt củi để lại nhiều vô kể.

Tay của Lệ Tri chỉ giặt quần áo có mấy ngày nên không tính là gì. Còn tay của Lệ Tượng Thăng, đã hoàn toàn là đôi tay của hạ nhân.

Nàng nén nỗi buồn trong lòng, cười kéo Lệ Tượng Thăng vào phòng.

“Ta cũng có đồ tốt.”

Khi Lệ Tri lấy món ngỗng say bóng loáng từ trong tủ ra, Lệ Từ Ân nhỏ tuổi nhất trực tiếp kêu lên.

“Đây là phần thưởng của ta, chúng ta cùng nhau ăn đi. Ngỗng say với cá chiên làm ta muốn chảy nước miếng rồi.” Lệ Tri cười nói.

“Vậy ta sẽ đi chiên cá…” Gia Tuệ vui vẻ đứng dậy.

Gia Tuệ có giao hảo tốt với phòng bếp, chỉ một lúc đã quay lại với một dĩa cá chiên vàng óng ánh.

Theo yêu cầu mãnh liệt của mọi người LệTri đã ăn miếng cá chiên đầu tiên.

“Thơm quá!” Lệ Tri lộ ra vẻ kinh ngạc khi cho cá vào miệng.

“Để muội thử xem…” Lệ Từ Ân đưa tay gắp một miếng cá chiên, vặn đuôi cá rồi từ giữa không trung cho vào miệng, “Ồ… ngon quá!”

“Thật đấy! Thịt cá nhỏ rất mềm, lớp da được chiên giòn, cá lớn không thể chiên ra hương vị này được.” Gia Tuệ cũng cắn một miếng và đưa ra nhận xét của một người thường xuyên xuống bếp.

Ngỗng say và cá chiên, còn thiếu nước trà giải khát nữa.

May mắn, Lệ Tri nhận được hai lạng lá trà khi nàng làm việc ở Huyên Chỉ Viện, vì vậy nàng liền đến phòng bên cạnh để xin nước đun sôi, rồi pha lên một ấm trà nhỏ.

Chẳng bao lâu sau món ngỗng say và cá chiên đã hết sạch.

Bàn gỗ nhỏ chất đầy xương.

Lệ Từ Ân xoa xoa cái bụng tròn vo, Gia Tuệ chủ động thu dọn đống lộn xộn. Lệ Tượng Thăng bẻ một nhánh cây táo xanh, ngồi trước cửa phòng như có điều gì suy nghĩ, xuất thần vạch tới vạch lui.

Lệ Tri đi tới, vén váy ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lệ Tượng Thăng nhìn nàng một cái, rồi lại dời mắt xuống chân của mình.

“Trăng đêm nay tròn quá.” Lệ Tri nhìn trời cảm khái, cố ý dùng một ẩn dụ khập khiễng, “Giống như trứng vịt muối vậy!”

Lệ Tượng Thăng ngẩng đầu nhìn nàng.

“Nếu như đệ thấy không giống, nhất định là trong lòng đệ có tâm sự.” Lệ Tri cười nói.

Lệ Tượng Thăng cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi:

“Tỷ sẽ ở lại đây sao?”

“Là ý gì?”

“... Mọi người đều nói thiếu gia coi trọng tỷ, tương lai tỷ sẽ làm di nương.”

Lệ Tri nhìn vào nếp nhăn giữa lông mày hắn, không thể nhịn được cười.

“Đệ là đang lo lắng cái này?” Nàng xoa đầu Lệ Tượng Thăng như đối với tiểu muội, an ủi: “Yên tâm đi, ta không có ý định gả chồng.”

“Tỷ cả đời không gả chồng?” Lệ Tượng Thăng nghi ngờ nhìn nàng.

“Không gả chồng.” Lệ Tri khẳng định.

“Trưởng tỷ như mẫu… nếu tỷ không gả.” Lệ Tượng Thăng cẩn thận nói, “Đệ cả đời sẽ phụng dưỡng tỷ, sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ tỷ.”

Lệ Tri bị chọc cười trước thái độ nghiêm túc của hắn, sau khi cười xong, nàng che giấu thần thái vui đùa, cũng đưa ra lời hứa hẹn.

“Trưởng tỷ sẽ cố gắng hết sức để bảo hộ các đệ.”

************

Ngỗng say

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK