• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người càng hoảng sợ càng không thích thấy người khác tụ họp lại với nhau.

Lệ Tri biết rõ Tạ Thận Tòng sớm không nói, muộn không nói, hết lần này tới lần khác phải đợi nàng và Lộc Yểu trở nên thân thiết mới giả vờ như vô tình để lộ ra nội tình.

Là do nội tâm của hắn quá yếu đuối.

Hắn sợ những người cao thượng hơn mình, sợ những người có bản lĩnh hơn mình, và thậm chí sợ những nữ tử có địa vị thấp hèn nhất sẽ tập hợp lại với nhau để tạo thành một thế lực có thể chống lại hắn.

Hắn đoạt vị bất chính cho nên nỗi sợ hãi vẫn luôn ăn sâu trong lòng hắn.

Trong lòng Lệ Tri ghi thêm một ghi chép choTạ Thận Tòng, tất cả những thứ này sẽ được trả lại cho hắn trong tương lai.

Nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là điều tra ra chân tướng về chuyện ma quái ở Trường Thu Điện.

Mặc dù ngày hôm qua không bắt được người giả quỷ, nhưng Lệ Tri cũng không phải không có thu hoạch gì.

Sáng sớm hôm sau, sau khi vào cung, nàng đi bộ đến Thượng Cung Cục ở cùng khu vực.

Cung Chính Cung Chính Ti đích thân đến thăm, các nữ quan đang trực trong Thượng Cung Cục rất khẩn trương, họ đưa mắt nhìn nhau, tưởng rằng ai đó trong công thự của họ đã vi phạm cung quy.

“ Hương liệu của ta dùng hết rồi, ta đến lấy một ít hương liệu.” Lệ Tri cười nói.

Các nữ quan hiển nhiên đều thở phào nhẹ nhõm, một nữ quan mặc váy lục đứng lên: “Cung Chính, mời đi theo ta.”

Lệ Tri đi theo nàng ta đến căn phòng chuyên dùng để chứa hương liệu. Mỗi loại hương liệu đều được cất giữ trong một chiếc tủ có vô số ô nhỏ giống như tủ thuốc, tủ như vậy gần như lấp đầy cả căn phòng.

“Không biết Cung Chính muốn hương gì?” Nữ quan hỏi.

“Lúc trước ta đi thị sát, không nhớ đã ngửi thấy mùi hoa lan ở đâu, đã lâu rồi cũng không quên, không biết ở đây có không?”

“Hoa lan?”

Nữ quan lần lượt mở các ngăn, lấy hương liệu ra cho Lệ Tri ngửi.

“Là cái này sao?”

Lệ Tri ngửi một vài mùi, mặc dù chúng đều có mùi giống như hoa lan, nhưng chúng hơi khác với mùi hương trên người quái nhân mặc áo choàng đêm đó.

“Mùi ta ngửi thấy là một mùi hương lan thanh tịnh và lạnh hơn. Những mùi hương này hơi quá nặng rồi.” Lệ Tri nói.

Nữ quan nhíu mày suy nghĩ một chút, lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng lẽ Cung Chính đang nói tới Hàn Lan Hương?”

“Hàn Lan Hương?”

Nữ quan dẫn Lệ Tri đến chiếc tủ ở phía trong cùng của căn phòng, mở ra một cái giá, còn chưa kịp lấy hương liệu ra, sắc mặt Lệ Tri liền chấn động:

“Chính là hương này!”

“Hẳn là Cung Chính đã ngửi được trong cung của Quý Phi nương nương.” Nữ quan cười nói: “Thứ hương liệu này là trân phẩm của hải ngoại tiến cống, chỉ có Quý Phi và hoàng hậu mới có thể dùng.”

“Ngươi xác định chỉ có quý phi và hoàng hậu mới có thể sử dụng?”

Nữ quan lộ ra vẻ mặt khó xử: “Nô tỳ sao dám nói sai với Cung Chính? Hàn Lan Hương trân quý dị thường, trong hậu cung chỉ có quý phi và Hoàng Hậu là có thể dùng, nếu không nô tỳ như thế nào cũng sẽ dàn xếp cho ngài…”

“Ý của ta không phải như vậy.” Lệ Tri nói, “Trong Thượng Cung Cục có ghi chép gì về những người đã nhận Hàn Lan Hương không?”

“Có! Có!”

Lệ Tri đi theo nữ quan trở lại nhà chính Thượng Cung Cục, nữ quan lấy ra một phần ghi chép về việc lãnh dùng.

Bởi vì Hàn Lan Hương trân quý, cho nên người có thể dùng cũng không nhiều, ghi chép của năm năm nhưng cũng chỉ có một trang giấy mỏng. Lệ Tri đọc một lần, trong đầu nhớ kỹ tất cả người nhận.

“Ngoại trừ những người trên, còn có ai có thể lấy được Hàn Lan Hương không?” Lệ Tri hỏi.

“Lấy từ Thượng Cung Cục tuyệt đối không có, tự ý đưa đi là đại sự rơi đầu, chúng nô tỳ không dám làm như vậy!” Nữ quan vội nói thêm, “Bất quá có chủ tử hào phóng, nói không chừng sẽ cầm lấy thưởng cho người dưới. Đó là chuyện mà nô tỳ không biết được.”

“Ta hiểu rồi.” Lệ Tri nói: “Nếu đã như vậy, ta liền không làm khó ngươi, vậy ngươi cứ tùy ý lấy một ít hương liệu cho ta đi.” Lệ Tri cười nói.

Sau khi rời Thượng Cung Cục, Lệ Tri trực tiếp bái phỏng Dao Hoa Cung.

Hậu vị nhiều năm bỏ trống, có tư cách sử dụng Hàn Lan Hương chỉ có Di Quý Phi. Danh sách trên trang giấy kia đều là các cung nhân của Dao Hoa Cung.

Đại cung nữ Dao Hoa Cung tiếp đãi nàng.

“Ghi chép ban thưởng Hàn Lan Hương?”

Đại cung nữ dung mạo diễm lệ, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn thập phần khôn khéo, khi nghe được mục đích đến đây của Lệ Tri, hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại.

“Cung Chính Ti các ngươi chẳng lẽ còn quản nương nương chúng ta ban thưởng cho ai sao?”

“ Cung Chính Ti đang điều tra một vụ án bí ẩn trong hậu cung, vì vậy kính xin cô cô tạo điều kiện thuận lợi cho ta.” Lệ Tri không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Tạo thuận lợi? Sao ngươi không đi tìm Lộc Chiêu Nghi tạo thuận lợi?” Đại cung nữ bén nhọn nói,: “Ngươi còn có mặt mũi tới Dao Hoa Cung, lúc trước nếu không phải ngươi…”

“Bên ngoài ồn ào cái gì?”

Một tiếng quát lớn không kiên nhẫn đã cắt ngang lời chanh chua của đại cung nữ.

“ Nương nương!” Đại cung nữ bước nhanh trở lại bên người Di Quý Phi, “Là Cung Chính Cung Chính Ti tới, nói muốn điều tra một vụ nghi án, còn hỏi chúng ta đã ban thưởng Hàn Lan Hương cho ai.”

Di Quý Phi nghe vậy hừ lạnh một tiếng, trên mặt không che giấu vẻ chán ghét: “ Bổn cung thưởng cho ai là quyền tự do của Bổn cung, đến lượt Cung Chính Ti khoa tay múa chân sao?”

“Đúng vậy! Nô tỳ đang đuổi nàng ta đi!” Đại cung nữ nịnh nọt phụ họa nói, “Nương nương còn đau đầu, hay là mau trở về nằm đi.”

“Nằm đủ rồi.”

“Vậy nô tỳ đỡ nương nương đi ngự hoa viên dạo một chút.”

Thấy hai chủ tớ này định bỏ qua nàng, Lệ Tri tiến lên một bước, hành lễ với Di Quý Phi.

“ Nương nương thân là Hoàng quý phi, không chỉ có thâm thụ Hoàng Thượng sủng ái, mà còn chưởng quản Phượng ấn nhiều năm, vừa có đức vừa có tài, quản lý hậu cung đâu vào đấy, khiến cho phi tần và các nữ quan trong hậu cung đều nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình. Hôm nay nô tỳ đến thỉnh cầu quý phi nương nương trợ giúp, là vì nữ quan vốn là phục vụ hoàng hậu, nương nương thay chưởng quản Phượng ấn, không khác gì hoàng hậu, Cung Chính Ti là Cung Chính Ti của hậu cung, cũng là Cung Chính Ti của nương nương.”

“Nô tỳ chỉ muốn hỏi mấy câu, chuyện này liên quan đến an ổn của hậu cung, kính xin nương nương tạo điều kiện.”

Di Quý Phi là người mềm lòng, Lệ Tri đã biết cách làm thế nào cho nàng đồng ý.

Quả nhiên, sau một phen lấy lòng, nét thù địch trên mặt Di Quý Phi cũng giảm bớt phần nào, nàng nửa mê nửa ngờ nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“ Hàn Lan Hương mà Quý phi nhận được từ Thượng Cung Cục có ban thưởng cho người nào không?”

“Ta không nhớ rõ...... ” Di Quý Phi tràn đầy nghi hoặc, “Mấy thứ đồ dùng không đáng giá này muốn thưởng thì thưởng thôi, ai sẽ đi nhớ cái này?”

Lệ Tri không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu với Đại cung nữ bên cạnh.

“ Cô cô thường ngày đi theo bên người nương nương, có lẽ cũng biết một chút chứ?”

Đại cung nữ khinh thường nói:

“Hàn Lan Hương mỗi năm Thượng Cung Cục cho chỉ có một chút, ngày thường chúng ta cũng không lấy ra, làm sao có thể đem thưởng khắp nơi…”

Vẻ mặt nàng ta tự dưng thay đổi, đột nhiên kêu “A” một tiếng.

“Ta nhớ ra rồi!” Đại cung nữ quay đầu nhìn về phía Di Quý Phi còn đang nghi hoặc, “ Nương nương, trước kia không phải người ban thưởng rất nhiều ra ngoài…!

“Thưởng khi nào?” Di Quý Phi cũng không nhớ rõ.

“Ai nha! Chính là vì…” Đại cung nữ ghé sát vào tai Di Quý Phi thì thầm.

Sắc mặt Di Quý Phi lộ vẻ sáng tỏ thông suốt.

“Không sai, ta nhớ rồi, thứ kia ta không thiếu, trong Dao Hoa Cung có nhiều hương dùng không hết, người đó giúp ta một chuyện, ta liền thuận tay thưởng luôn.”

Tên của người mà Di Quý Phi nói ra giống như một sợi chỉ trong mớ hỗn độn, Lệ Tri đã tìm được đầu sợi, không lâu là có thể xâu chuỗi lại toàn bộ chân tướng

Tất cả mọi thứ rất đáng kinh ngạc, nhưng lại rất hợp lý.

.....

Đêm xuống thật nhanh.

Bởi vì có cảm hứng nên đêm nay Hoàng Đế không triệu hạnh Tần phi, mà chỉ ở Tử Vi cung mày mò làm mộc.

Với tư cách là đại nội tổng quản bên người Hoàng Đế, Cao Thiện hiểu rõ bản chất hai mặt của hoàng đế hơn bất kỳ ai khác, một mặt không bao giờ buông lỏng triều chính, mặt khác lại có sở thích đặc biệt với những điều mới mẻ, hội họa, khắc gỗ, âm luật … tất cả đều được hắn nghiên cứu trong thời gian rảnh rỗi.

Hoàng đế từng nói, khi còn bé gia cảnh bần hàn, học cái gì cũng phải trả tiền cho tiên sinh, nhà không đủ tiền, chỉ biết lang thang đầu đường xó chợ.

Ưu điểm lớn nhất của việc trở thành hoàng đế là, muốn học cái gì, đều có danh gia đến dạy.

Theo Cao Thiện, đây đều là lời nói khách sáo của hoàng đế, bọn hắn đều biết rằng lợi thế lớn nhất của việc làm hoàng đế không nằm ở chỗ này.

Thấy Tạ Thận Tòng ngáp một cái, Cao Thiện vội vàng bưng trà nóng lên.

Hoàng đế nhấp một ngụm rồi trả lại tách trà, Cao Thiện hiểu điều này có nghĩa là hoàng đế muốn đi ngủ.

Hắn triệu các cung nữ vào, hầu hạ Hoàng Đế đi ngủ.

Sau khi hoàng đế thay tẩm y, nằm xuống long sàng, Cao Thiện phải đợi cho đến khi hoàng đế thở đều thì công việc hàng ngày của hắn mới kết thúc. Hắn giao hoàng đế cho người gác đêm và lặng lẽ rời khỏi Tử Vi cung.

Với tư cách là đại nội tổng quản, hắn có chỗ ở của mình trong Tử Vi cung, không cần phải sống trong một căn phòng nhỏ và hôi hám với những tùy tùng khác.

Căn phòng của hắn trống rỗng như thể không có ai sống trong đó.

Cao Thiện trở về phòng ngủ, vừa định cởi quần áo đi tắm, một nội thị vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói gì đó với hắn, Cao Thiện còn chưa kịp thắt lại vạt áo đã cởi ra đã vội vàng chạy tới lãnh cung.

Hắn cầm đèn lồng, vội vàng đi trên cung đường yên tĩnh, tiểu thái giám đi theo phía sau, ánh sáng đèn lồng hòa cùng ánh trăng, hai bóng người một cao một thấp, nhàn nhạt như sương đêm.

Khi hắn đến lãnh cung, hai nội thị thủ vệ nhìn thấy hắn liền tự giác mở cửa lãnh cung ra.

Cao Thiện và tiểu thái giám tiến quân thần tốc, cuối cùng dừng lại bên ngoài một cái tiểu viện đổ nát có thắp đèn, Cao Thiện đưa chiếc đèn lồng trong tay cho tiểu thái giám, ý bảo hắn ta đứng ở bên ngoài, còn hắn đi thẳng vào trong.

Một lúc sau, giọng nói của Cao Thiện vang lên trong phòng.

“… Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta không thả ngươi ra ngoài là vì tốt cho ngươi.”

“Đây là nhũ đường ngươi thích ăn, đêm nay không được ra ngoài.”

“Lục hoàng tử không có việc gì, hắn càng ngày càng mập mạp, càng ngày càng giống ngươi. Khi ta tới, hắn đã ngủ rồi, ngươi muốn đến thăm thì phải chờ ngày mai.”

Cao Thiện kiên nhẫn thuyết phục, cuối cùng cũng khiến nữ nhân đẫm nước mắt nhắm lại đôi mắt mệt mỏi.

Khuôn mặt tái nhợt của hắn dưới ánh nến mờ nhạt ngược lại đã có chút huyết sắc. Hắn nhìn nữ nhân bất tri bất giác đã ngủ quên trên đùi hắn, ngón tay gầy gò nhẹ nhàng vuốt mái tóc hoa râm ở hai bên thái dương của nàng.

Một lúc lâu sau, hắn đặt đầu nữ nhân xuống gối rồi đứng dậy.

Sau khi vén chăn và thổi tắt nến, hắn nhìn người phụ nữ đang ngủ lần cuối rồi bước ra khỏi tiểu viẹn đổ nát.

Đã mười năm, hắn đều đến đây như thế này.

Đi ra khỏi tiểu viện, một vòng ôn nhu nhàn nhạt trên mặt bị gió đêm cuốn đi, hắn lại trở thành Cao công công đáng sợ kia.

Sau khi rời khỏi lãnh cung, Cao Thiện dặn dò thủ vệ phải cảnh giác, hai nội thị vội vàng hứa sẽ canh gác cẩn thận.

Hắn nhận lấy đèn lồng từ tiểu thái giám, quay về Tử Vi cung.

Đi qua cung đường lãnh cung, Cao Thiện đột nhiên dừng lại.

Trong bóng đêm, Lệ Tri đang dựa tường đứng thẳng dậy, cười híp mắt nhìn hắn.

“Cao công công, đã muộn như vậy, ngươi ở trong lãnh cung làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK