• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về việc phân bổ phòng, Lệ Tri và Lệ Tượng Thăng là mỗi người một gian, gian còn lại là cho Gia Tuệ và Lệ Từ Ân.

Gian phòng của Lệ Tri tình cờ ở cạnh Tạ Lan Tư, nghe nói gian phòng này do Tạ Lan Tư cố ý để trống, cuối cùng tiện nghi cho Lệ Tri.

Thật ra vết thương trên lưng nàng không nghiêm trọng. Lỗ Tòng Nguyễn cũng không nỡ nặng tay.

Sau khi thoa thuốc, Lệ Tri đã cảm thấy tốt hơn nhiều.

Ngày thứ hai, gà vừa gáy, Lệ Tri đã rời giường, đang định đi ra ngoài tìm Lý quản sự hỏi xem công việc của nàng là gì, thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Từ tiếng đập cửa Lệ Tri đã đoán được ai đến, nên vội vàng chạy ra mở cửa.

Khi cánh cửa mở ra, quả nhiên là Tạ Lan Tư.

Mặc dù Tạ Lan Tư đã thay đổi quần áo, nhưng chúng vẫn là loại vải thô mà người dân thường mặc, hơn cái là vải vóc hoàn toàn mới, nhìn qua cũng mềm mại hơn.

“Điện Hạ có chuyện gì sao?”

Tạ Lan Tư bưng một bát thuốc nóng bốc khói trong tay, cách một khoảng cách mà mùi đắng đặc trưng kia vẫn xông vào mũi của Lệ Tri.

“Ngươi đang định đi đâu?” Hắn hỏi.

“Đi tìm Lý quản sự –” Lệ Tri nói, “Hôm qua hắn không có phân công việc cho ta, ta đi hỏi hắn…”

“Uống thuốc trước đi…”

Lệ Tri nhận lấy thuốc từ Tạ Lan Tư, nhịn không được nhíu mày.

Nàng tự cho mình là người có thể chịu khổ, nhưng sao bát thuốc trước mặt nàng lại có mùi đắng hơn thuốc bình thường?

“Không uống được?” Tạ Lan Tư nhìn nàng.

Sợ hắn nghi ngờ, Lệ Tri vội vàng nói: “Uống được!”

Nàng hít một hơi thật sâu, dùng tâm thế của một tráng sĩ mà nuốt sạch thuốc trong bát.

“Xong rồi…” Nàng nhăn mặt thành quả mướp đắng, nhe răng trợn mắt nói.

Tạ Lan Tư liếc nhìn nàng một cái, quay người rời đi.

Chỉ còn lại Lệ Tri ngơ ngác với chiếc bát rỗng, hắn đến đây làm gì? Nàng nên trả chiếc bát này cho ai đây?

Nàng bước ra khỏi phòng, Gia Tuệ đang giẫm vài đốm lửa bay ra từ bếp lò ngoài sân, khi thấy Lệ Tri cầm một cái bát đi ra, nàng vui mừng chạy lại.

“Tiểu thư!” Nàng kích động gọi nhầm xưng hô trước kia, “Uống thuốc xong cảm giác thế nào?”

“ Vốn vết thương không nghiêm trọng, uống thuốc xong cũng không có cảm giác gì.” Lệ Tri trấn an.

“Vậy thì tốt, ngày hôm qua nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ngươi, ta thực lo lắng…”

“Không sao.” Lệ Tri cười vỗ vỗ tay nàng, “Chỉ là làm Gia Tuệ vất vả rồi.”

Gia Tuệ nhận ra rằng Lệ Tri đang nói nàng nấu bát thuốc này vất vả, nên vội vàng xua tay giải thích:

“Không, ta nấu thuốc không hề vất vả. Nhưng Điện Hạ… Là Điện Hạ trời chưa sáng đã tự mình đi ra ngoài hái dược.”

“Ngươi nói, là Điện Hạ đi ra ngoài hái thảo dược cho ta?”

Gia Tuệ gật đầu.

Lệ Tri thầm kinh ngạc, vừa định nói gì đó, Lý quản sự đã sải bước đi vào viện.

“Còn hai người nữa đâu?” Lý quản sự cau mày nhìn chung quanh.

“Ở đây…”

Hai huynh muội Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng bước ra khỏi phòng, trông như vừa sửa soạn xong.

“Ừm, người đã đủ. Để ta nói cho các ngươi nghe về những công việc ở mã tràng.” Lý quản sự gật đầu nói.

“Quản sự mời nói.” Lệ Tri lắng nghe.

“Mã tràng lớn như vậy, công việc tuy nhiều, nhưng mà đơn giản, các ngươi cứ tưởng tượng mấy con ngựa đó là chủ tử mà các ngươi cần chiếu cố là được. Có gì không hiểu cứ hỏi người đến trước, nếu vẫn chưa hiểu thì cứ hỏi ta. Nếu như ta phát hiện ai ở đây lừa gạt giở thủ đoạn, gây chuyện thị phi…. đừng trách ta bẩm báo Đô Hộ phủ!”

Sau khi Lý quản sự cảnh cáo hết bốn người, hắn lần lượt sắp xếp công việc cho họ.

Gia Tuệ tắm ngựa, Lệ Tượng Thăng huấn luyện ngựa, Lệ Tri và Lệ Từ Ân thì phụ trách dọn chuồng.

Quản sự phân công xong, bốn người họ lập tức đi làm việc.

Chuồng ngựa nơi Lệ Tri và Lệ Từ Ân làm việc cách xa nơi họ ở, điều tốt là nó không có mùi khó chịu, điều tồi tệ là họ phải dậy sớm hơn mỗi ngày và phải đi bộ khoảng hai nén nhang mới đến được mã tràng.

Theo Lý quản sự nói, bắt đầu từ ngày mai, tất cả bọn họ phải rời giường vào giờ dần.

Một khi đến muộn, sẽ bị đưa về Đô Hộ phủ lãnh phạt.

Khi Lệ Tri đến mã tràng, nàng nhanh chóng tìm ra sở thích của những hạ nhân cùng dọn dẹp chuồng ngựa với nàng, biết được hầu hết những người làm việc ở đây đều là nông dân địa phương và các gia đình quân nhân, nô lệ bị sung quân như Lệ Tri chỉ là số ít.

Mã tràng tổng cộng nuôi dưỡng hơn một ngàn thất tuấn mã, ngựa nhiều người ít kết quả là công việc rất bận rộn, ai cũng không có thời gian lục đục với nhau, suốt ngày chỉ bận đánh nhau với phân ngựa.

Cùng hai người Lệ Tri dọn chuồng ngựa là hai đại thẩm, may mắn thay, họ đều là những người trung thực, Lệ Tri và Lệ Từ Ân nói chuyện ngọt ngào, vì vậy sau một thời gian, hai đại thẩm đã chấp nhận các nàng.

Mặc dù đã rời khỏi Đô Hộ phủ, nhưng Lệ Tri cảm thấy, ngoài hoàn cảnh làm việc hôi hám một chút ra, thì cả ngày đối mặt với những con ngựa mắt đen lúng liếng này cũng không quá tệ, nó khiến Lệ Tri cảm thấy buông lỏng rất nhiều.

Tâm tư của động vật kém hơn nhiều so với người bình thường, và tâm tư của người bình thường ít hơn nhiều so với Tạ Lan Tư.

Lệ Tri muốn nói lời cảm tạ với Tạ Lan Tư, nhân tiện hỏi hắn tại sao lại hạ mình hái thảo dược cho nàng, nhưng nàng bận đến tận khi mặt trời lặn, không có thời gian đi hỏi Tạ Lan Tư cho rõ.

Cũng may vết thương sau lưng chỉ là bị thương da thịt chứ không phải bị thương căn cốt, nếu không hôm nay Lệ Tri thật sự sẽ rơi vào bãi phân ngựa hôi thối.

Nếu không phải nàng tự mình dọn dẹp, nàng thật sự không thể tưởng tượng được mỗi ngày một con ngựa có thể đi ra nhiều phân ngựa như vậy, huống chi chuồng ngựa có vô số ngựa, thải ra hằng hà phân ngựa.

Lệ Tri thích nghi khá tốt. Nhưng đây là lần đầu tiên Lệ Từ Ân làm công việc này, khi nàng vất vả dọn dẹp sạch sẽ chuồng ngựa xong, chưa kịp ra khỏi chuồng, thì nàng nhìn thấy con ngựa phía sau vẫy đuôi, bịch bịch rơi xuống mấy cục phân ngựa mới….

Tiếng kêu thảm thiết của Lệ Từ Ân cùng với tiếng cười của Lệ Tri và hai đại thẩm, truyền đi rất xa.

Lệ Tri ở trong chuồng ngựa dọn dẹp đống phân không bao giờ hết này, thỉnh thoảng nàng nhìn thấy Lệ Tượng Thăng được giao nhiệm vụ huấn luyện ngựa, cưỡi ngựa đi ngang qua chuồng.

Nhiệm vụ này thậm chí còn khó hơn của Lệ Tri, Nàng đã thấy Lệ Tượng Thăng ngã ngựa sáu lần trong lúc huấn luyện ngựa.

Những con ngựa cường tráng cần huấn luyện đều to gấp đôi Lệ Tượng Thăng, nếu sơ ý ngã vào móng ngựa, nhẹ nhất sẽ bị tổn thương đến cơ xương, nặng nhất sẽ bị vỡ nội tạng, may mắn là mấy lần Lệ Tượng Thăng ngã đều là hữu kinh vô hiểm.

Khi bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác, nhật nguyệt đã thay đổi cho nhau.

Khi Lệ Tri tan làm, Lệ Tượng Thăng vẫn đang rong ruổi trên mã tràng. So với sự luống cuống tay chân buổi sáng, rõ ràng bây giờ hắn đã thành thạo hơn nhiều.

“ Ca ca, về nhà!” Lệ Từ Ân khoái hoạt vẫy tay với thiếu niên đang ngồi trên ngựa.

“Cưỡi một vòng nữa…” giọng nói của Lệ Tượng Thăng theo gió đêm thổi trên đồng cỏ.

“ Trước kia ca ca từng mong lớn lên được học cưỡi ngựa, hiện tại rốt cục đã có thể thực hiện được tâm nguyện.” Lệ Từ Ân che miệng cười nói.

Lệ Tri cũng nhịn không được bật cười

Dù ở đâu, khi nào, chỉ cần vẫn ở bên gia đình thì không có khó khăn nào mà không thể vượt qua được.

Nàng luôn luôn tin vào điều đó.

Sau khi hoàn thành vòng chạy cuối cùng, Lệ Tượng Thăng xuống ngựa, chạy đến chỗ Lệ Từ Ân, nhận lấy chiếc khăn thấm mồ hôi mà nàng đưa, lau đi mồ hôi nóng trên khuôn mặt của hắn, đồng thời không quên chào Lệ Tri:

“… Lệ Tri tỷ tỷ.”

Các nàng đợi Gia Tuệ xong việc rồi cùng nhau trở về.

Lệ Tri lại được quan tâm vết thương trên lưng, dù nàng liên tục nhấn mạnh là không có gì đáng ngại, nhưng Gia Tuệ vẫn khó chịu đỏ mắt.

Sau khi trở về nơi ở, Lệ Tượng Thăng chủ động đảm nhận công việc lấy nước, hắn lấy cho mỗi người một xô.

Vết thương trên lưng Lệ Tri còn chưa lành, chỉ có thể rửa mặt, rồi dùng khăn lau mồ hôi trên người.

Khi nàng dọn dẹp xong, đang định mặc quần áo vào thì có tiếng gõ cửa quen thuộc.

Lệ Tri mặc nhanh ngoại y, vội vàng ra mở cửa. Tạ Lan Tư đứng ngoài cửa, một tay cầm khăn vải trắng sạch sẽ, tay kia cầm bình thuốc hôm qua nhìn thấy.

“Đóng cửa lại.” Hắn bước vào, thoải mái như đang đi lại trong phòng mình.

Lệ Tri liếc nhìn màn đêm buông xuống bên ngoài, đóng cửa lại và cài chốt.

Tạ Lan Tư có lẽ đã quen với việc đề phòng mọi người, hắn không tin bất cứ ai.

Mã tràng cách Minh Nguyệt trấn rất xa, xung quanh không có thôn xóm và người ở, vì vậy mà đại phu lại càng không có.

Trong toàn mã tràng, ngoại trừ một số loại thuốc trị thương rẻ tiền cho quản sự ra, thì chỉ có Tạ Lan Tư là có thuốc cao cấp trong tay.

Lệ Tri nhận thấy Tạ Lan Tư dường như đặc biệt phòng bị có người bỏ độc vật vào thức ăn của hắn, cho nên thuốc bôi trực tiếp lên vết thương hắn càng cẩn thận.

Thuốc mỡ mà Tạ Lan Tư bôi cho nàng luôn là tự hắn cầm qua.

Hắn bôi thuốc, bôi xong hắn cầm đi, tuyệt đối không qua tay người thứ hai.

“ Đã bắt đầu đóng vảy rồi.” Tạ Lan Tư vừa nói vừa bôi lên vết thương.

“Điện Hạ tự mình bốc thuốc cho ta, nếu không nhanh tốt lên là không đúng rồi.” Lệ Tri ôm đầu gối ngồi trên ghế, cố ý nói những lời dí dỏm để giảm bớt bầu không khí lúng túng của việc nam nữ đơn độc ở chung.

“Có thể sẽ lưu lại sẹo,” Tạ Lan Tư nói, “Ngươi có để ý không?”

” Điện Hạ có để ý không?” Lệ Tri hỏi lại.

” Không để ý.”

” Điện Hạ không để ý, ta cũng không để ý.” Lệ Tri cười nói.

Tạ Lan Tư đặt thuốc mỡ xuống rồi lấy một miếng vải trắng để băng bó vết thương cho nàng, vì vị trí khó xử nên hai tay hắn phải luồn qua ngực nàng, không biết hắn có cố ý hay không, Lệ Tri nín thở và thầm lo lắng, nhưng điều nàng lo sợ đã không xảy ra.

Không có động chạm dư thừa, Tạ Lan Tư băng bó vết thương của nàng một cách gọn gàng.

“…Được rồi.”

Sau khi Tạ Lan Tư mở miệng, Lệ Tri nhanh chóng mặc quần áo vào. Tạ Lan Tư cũng săn sóc quay sang hướng khác, nhường chỗ cho nàng sửa sang lại quần áo.

” Điện Hạ, đa tạ…”

Lệ Tri sửa sang xong, quay người nói với Tạ Lan Tư.

“Nghe nói bát thuốc ban ngày, là chính Điện Hạ đi hái thảo dược.” Lệ Tri nói.

Tạ Lan Tư định mở cửa rời đi, khi nghe thấy điều này thì dừng lại.

“ Thuận tay mà thôi.” Hắn bình tĩnh nói: “Nơi này trừ ta ra, không ai biết dược tính.”

“Điện Hạ ưu ái, Lệ Tri không có gì báo đáp.”

Vốn chỉ là những lời khách sáo bình thường, nhưng Tạ Lan Tư lại như có điều suy nghĩ, nhìn nàng thật lâu.

“ Điện Hạ làm sao vậy?” Lệ Tri cẩn thận hỏi.

“Nếu như có thể báo đáp thì sao?”

“Ý của Điện Hạ là gì?”

“Ta nghe nói,” giọng Tạ Lan Tư chậm rãi, “Khi ngươi và muội muội của ngươi ra đời, trời giáng dị tượng, tất cả hoa quỳnh ở Kinh Đô nở rộ trong một đêm. Có phương sĩ lưu lại sấm ngôn, nói rằng một trong hai tỷ muội các ngươi có mệnh cách phượng hoàng.”

Lệ Tri trầm mặc không nói, trong lòng nhanh chóng suy tư.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Thấy Lệ Tri trầm mặc hồi lâu, Tạ Lan Tư lộ ra vẻ khó hiểu.

“… Ta đang nghĩ,” Lệ Tri chần chừ, “Chẳng lẽ Điện Hạ muốn lấy ta làm thê?”

Lần này đến lượt Tạ Lan Tư trầm mặc.

Hắn nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt phức tạp nói:

“Trong số những người ta đã gặp, chỉ có ngươi là có trí tưởng tượng đẹp nhất.”

Lệ Tri: “…”

Nó rất khéo léo, không có trực tiếp mắng nàng là mơ tưởng.

Tạ Lan Tư nói: “Đời này ta ghét nhất là sấm ngôn, cho nên...”

Hắn dừng lại, nhìn vào mắt Lệ Tri và chậm rãi nói:

“Ta tuyệt sẽ không lấy ngươi.”

Lệ Tri sửng sốt một lúc, không ngờ cái hắn nói báo đáp lại là cái này.

Nàng cười rộ lên.

“Điện Hạ yên tâm, Lệ Tri cũng không dám có cái ảo tưởng này.”

Ý của Lệ Tri là muốn làm theo lời của Tạ Lan Tư để an ủi hắn. Nhưng lông mày của Tạ Lan Tư đột nhiên nhăn lại, như thể hắn nghe thấy những lời ngoài ý muốn.

Ở chung với nhau lâu rồi, nên Lệ Tri có thể nhìn ra đây là dấu hiệu cho thấy hắn không vui.

“Điện…”

Lệ Tri chưa nói xong, Tạ Lan Tư đã quay người mở cửa đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

Lệ Tri đi tới cửa, làm bộ đau buồn nhìn hắn rời đi một hồi.

Sau đó, nàng đóng cửa cài then, lên giường nằm nghỉ mà không có chút gánh nặng nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK