• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đau đớn trong dự đoán đã không xảy ra.

Nàng mở mắt, một bàn tay nắm chặt mảnh vỡ của tách trà, từng giọt máu nhỏ xuống.

Lệ Tri kêu lên một tiếng, mảnh sứ vỡ nhuốm máu rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất lạnh lẽo.

“Điện Hạ… Ta lập tức cầm máu cho ngài!”

Lệ Tri muốn xé vải trên quần áo của nàng, nhưng nàng càng cố gắng, miếng vải lại càng chắc chắn không chút sứt mẻ.

Ngay lúc nàng lo lắng đến mức không biết phải làm gì, Tạ Lan Tư đã nắm lấy tay nàng.

Máu của Tạ Lan Tư chảy xuống tay Lệ Tri, màu đỏ tươi kết nối hai người, sau đó từ chỗ giao nhau chậm rãi nhỏ xuống.

“Ta chỉ muốn xem ngươi có thật sự nguyện ý vì ta mà chết hay không, hiện tại, ta tin tưởng.” Âm thanh Hắn ôn nhu giống như Thánh Nhân từ bi, “Bàn Bàn, ngươi sẽ không oán vì ta hết lần này đến lần khác thăm dò ngươi chứ?”

Biểu cảm của hắn cuối cùng cũng giãn ra.

Chẳng lâu sau, những quan sát và hoài nghi tưởng như ẩn sâu trong đôi đồng tử đen nhánh đã biến mất như mây khói trước khuôn mặt áy náy của Lệ Tri.

“Nếu như có người trăm phương ngàn kế cố ý tiếp cận ta, ta cũng sẽ thăm dò khắp nơi giống như Điện Hạ.” Lệ Tri cười khổ nói: “Huống chi, rất có thể là do ta mà Thái Tử gặp nạn… Ta có tư cách gì oán hận Điện Hạ chứ?”

Tạ Lan Tư kỹ càng nhìn ánh mắt của nàng. Một lúc sau, hắn buông tay nàng ra, chậm rãi nói:

“Án mưu nghịch của Thái Tử không liên quan gì đến phong thư tố cáo của ngươi.”

“Điện Hạ không cần an ủi ta…” Lệ Tri nói, “Đảng Thái Tử bị định tội, cách lúc ta gửi thư chỉ có một tháng, trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?”

“Hoàng Thượng sở dĩ định tội Thái Tử mưu nghịch, là bởi vì tìm được phản thư của Lệ Gia và Thái Tử ở Đông Cung.”

Lệ Tri không thể tin mà trợn to hai mắt.

“Chuyện này liên quan trọng đại, cho nên không có nhiều người biết.” Tạ Lan Tư nói, “Trước khi phế bỏ Thái Tử, có một đạo phi thư trực tiếp xuất hiện ở Tử Vi Cung. Trong thư trình bày kỹ càng ý đồ mưu phản của Thái Tử và Lệ Gia, Hoàng Thượng hạ lệnh lục soát cung, tìm ra thư tín giữa Thái Tử và Lệ Gia, từ đây mới có chuyện sau này.”

“Điện Hạ… Thật không có gạt ta?” Lệ Tri kinh ngạc hỏi.

“Chuyện như vậy ta không cần lừa ngươi.” Tạ Lan Tư quay người đi tới ghế dựa ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, băng bó vết thương.

“Để ta…. Điện Hạ, thuốc ở đâu?”

Lệ Tri lấy thuốc từ nơi Tạ Lan Tư nói, quay lại ngồi xổm xuống trước mặt hắn và rắc bột thuốc lên vết thương trên lòng bàn tay hắn.

Đồ sứ dùng hàng ngày, nhất là tách uống trà, vì để cách nhiệt giữ ấm, nên không được làm quá mỏng.

Mảnh sứ vỡ cắt qua lòng bàn tay của Tạ Lan Tư, ngoại trừ bề mặt vết cắt lớn hơn và chảy nhiều máu hơn, thì không thể cắt đứt động mạch của Lệ Tri cũng như không thể làm tổn thương đến gân cốt của Tạ Lan Tư.

Chỉ cần quấn chặt vết thương, là có thể nhanh chóng cầm máu.

Lệ Tri buộc chặt chiếc khăn tay lại, lo lắng nhìn Tạ Lan Tư: “Điện Hạ, ngài có muốn gọi đại phu không?”

Người sau lắc đầu, không quan tâm.

Hắn nhìn xuống Lệ Tri, bàn tay vừa được băng bó xong đã đem những sợi tóc mai của nàng vén ra sau tai.

“Chỉ có áy náy thôi sao?” Hắn hỏi.

“Hả?”

“Nhịp tim, không làm giả được. Ngươi đối với ta, chỉ có áy náy thôi sao?”

Lệ Tri bối rối tránh ánh mắt của hắn.

Tạ Lan Tư nở nụ cười, một tia hồ nghi cuối cùng đã biến mất trong mắt hắn.

“Ta hiểu tình của ngươi, ta hiểu nghĩa của ngươi.” Hắn ôn nhu nói: “Từ nay về sau, ngươi là người duy nhất ta có thể tin, Bàn Bàn.”



Năm mươi đại bảng, hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được loại cực hình này.

Đánh gậy xong, Lệ Tấn Chi chỉ còn lại một nửa mạng.

Lệ Tri lấy lý do dù sao cũng là huynh muội, nên nhận nhiệm vụ đưa Lệ Tấn Chi trở lại nơi người mặc giáp mà hắn hầu hạ. Khi Lỗ Hàm biết tin, hắn thở dài và nói với Lỗ Tòng Nguyễn:

“Gặp nguy không loạn, luôn cố gắng hòa giải với nghịch cảnh, cuối cùng lấy ơn báo oán, không ghi hận kẻ thù, thực sự là một nữ tử có một trái tim quả cảm hiếm thấy… A Nguyễn, hãy trả nàng lại cho muội muội ngươi đi.”

Lỗ Tòng Nguyễn sốt ruột hỏi: “Tại sao?”

“… Ngươi không xứng với nàng.” Lỗ Hàm lắc đầu.

Lỗ Tòng Nguyễn đột nhiên biến sắc.

Hắn nhớ tới từ khi Tạ Lan Tư đi vào Minh Nguyệt Tháp, phụ thân luôn so sánh hắn với Tạ Lan Tư, còn có sự thiên vị không nói ra, nhưng lại hiện rõ ở khắp nơi. Tất cả những ủy khuất và bất mãn đó đều bùng phát vào lúc này.

“Phụ thân kính ngưỡng phế Thái Tử, nhi tử không xen vào, nhưng phụ thân nhất định phải suy nghĩ thấu đáo! Nhi tử mới là con ruột của phụ thân, chứ không phải cái vị Hoàng Tôn được cung phụng ăn uống trong Trúc Viên kia.”

“Phụ thân cảm thấy ta không xứng, chẳng lẽ cái vị Hoàng Tôn bị sung quân đến Minh Nguyệt Tháp của chúng ta, phải dựa vào phụ thân mới có thể bảo toàn mạng sống kia xứng sao?”

“Ngươi im miệng!”

Lỗ Hàm vừa sợ vừa giận, đợi khi phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt của Lỗ Tòng Nguyễn đã hằn sâu một cái tát.

Thân là con trai độc nhất, từ nhỏ Lỗ Tòng Nguyễn đã được nuông chiều, đừng nói là bị đánh, ngay cả mắng cũng rất ít bị. Giờ bị ăn tát, hắn lấy tay che má, không thể tin được mà nhìn phụ thân mình.

Lỗ Hàm cảm thấy lòng bàn tay mình đang bỏng rát, hắn đã hối hận ngay khi vừa đánh xong.

” A Nguyễn, ngươi…”

Lỗ Hàm vừa mở miệng, Lỗ Tòng Nguyễn đã đứng dậy, xanh mặt phẩy tay áo bỏ đi.

Dù Lỗ Hàm có gọi thế nào hắn cũng không ngoảnh lại.



Trên chiếc xe ngựa lắc lư, Lệ Tấn Chi bất tỉnh mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Khi nhìn rõ người ngồi bên cửa sổ là Lệ Tri, cơn tức giận khiến hắn theo bản năng muốn lao về phía nàng, nhưng cơn đau thể xác dữ dội kéo theo khiến Lệ Tấn Chi hét lên ngay tại chỗ.

“ Đại ca tỉnh rồi?” Lệ Tri ôn nhu nói.

“Ngươi cái đồ đê tiện độc ác, cho dù ta có đi Cửu Tuyền, ta cũng nhất định hóa quỷ mà đến tìm ngươi! Ta sẽ mang mấy trăm người chết thảm của Lệ Gia chúng ta, đến tìm ngươi đòi mạng!”

Mặc dù thân thể không cử động được, nhưng miệng lưỡi của Lệ Tấn Chi vẫn còn như trước.

Trong lúc hắn liên tục mắng chửi, Lệ Tri cũng không cắt ngang lời của hắn, mãi đến khi hắn mệt đến thở không ra hơi, vết thương trên người vì kích động mà chảy ra nhiều máu hơn, Lệ Tri mới chậm rãi mở miệng nói:

“Đại ca thật sự dám đi Cửu Tuyền gặp hơn ba trăm người Lệ Gia sao?”

“Ngươi có ý gì?!”

“Chẳng lẽ ngay cả bản thân đại ca cũng quên rồi sao?” Lệ Tri cười, từ đôi môi dịu dàng kia chậm rãi tuôn ra những lời nói kinh hãi, “Thủ phạm chính thức khiến Lệ Gia bị xét nhà, phụ thân chết thảm, không phải là chính đại ca sao?”

Lệ Tấn Chi trợn to hai mắt, đầu lưỡi lanh lợi cứng đờ, âm thanh hung ác cũng biến mất.

“Chỉ sợ lúc phụ thân sắp chết lcũng sẽ cảm thấy mình thập phần oan uổng, ông mãi mãi cũng không thể ngờ rằng người lấy danh nghĩa của ông để thông đồng với Thái Tử mưu nghịch lại là thứ trưởng tử mà ông luôn coi là cánh tay phải đắc lực của mình.”

Lệ Tri nhẹ nhàng nâng đầu của hắn để lên đùi nàng, giống như vuốt ve đệ đệ muội muội yêu quý nhất, nhu hòa xoa đỉnh đầu đã cứng ngắc vì sợ hãi của hắn.

“Ngươi biết rõ chân tướng về vụ án mưu nghịch, cho nên vui mừng để cho ta gánh tội. Tại sao ngươi không nghĩ lại…” Lệ Tri nhìn Lệ Tấn Chi đang ngây ra như phỗng, mỉm cười, “Tại sao ta sớm không nói, muộn không nói, hết lần này tới lần khác chỉ nói mớ cho ngươi nghe?”

Nàng nhẹ nói:

“Bởi vì chỉ có ngươi tâm thuật bất chính, lòng tham không đáy.”

“Bởi vì chỉ có ngươi, biết rõ ta không phải là hung phạm.”

“Ngươi chẳng những sẽ không vì Lệ Gia báo thù ta, mà còn vắt óc nghĩ cách lợi dụng ta, nghĩ xem phải làm thế nào để một kẻ ngu xuẩn như ta tự cho là chính mình đã giết phụ thân và Thái Tử.”

Lệ Tấn Chi đột nhiên vùng vẫy.

Hắn không muốn nghe lời tự bạch của Lệ Tri nữa, hắn không muốn nghe nàng giải thích rằng hắn ngu ngốc như thế nào, hắn đã hiểu rằng thứ hắn nhìn thấy trước mắt là một con quái vật mà hắn không thể đánh bại, một con quỷ bò ra từ địa ngục.!

Hắn hiện tại chỉ muốn sống, bất kể là làm nô lệ cho người mặc áo giáp hay cái gì khác, hắn chỉ muốn sống!

Một thanh chủy thủ lạnh băng kề sát vào động mạch cổ bên trái của Lệ Tấn Chi.

“ Đại ca, đừng làm ta tức giận.” Lệ Tri thở dài một hơi, chân thành hỏi: “Được không?

Lệ Tấn Chi cảm nhận được sự lạnh lẽo của thanh chủy thủ kia nơi cổ mình, và đã tưởng tượng đến cảnh máu của mình bắn tung tóe trên nóc xe ngựa, hắn sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.

Lệ Tri hài lòng mỉm cười.

“ Huân Phong tới tìm ngươi, cũng là ta gợi ý.” Nàng nói, “Bằng không, nàng ta làm sao đột nhiên lại thông minh như vậy?”

“Tại sao… Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Lệ Tấn Chi run rẩy hỏi.

“Bởi vì ta muốn ngươi chết có ý nghĩa.” Lệ Tri cúi người ghé vào tai hắn thì thầm.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lệ Tấn Chi, cười ngọt ngào nói:

“Ta nên cảm ơn ngươi. Nếu ngươi không hợp tác với ta trong vỡ diễn này, thì không biết khi nào ta mới tìm được lý do hoàn hảo để thuyết phục Điện Hạ rằng ý định tiếp cận ngài ấy của ta là hoàn toàn tốt.”

“Ta nói cho ngươi một bí mật khác.” Lệ Tri cười nói, “Ta căn bản không có gửi một bức thư nào hết.”

Ngoài cửa sổ có một đàn chim bay ngang qua bầu trời, tiếng đập cánh mạnh mẽ, từ gần đến xa, từ mạnh đến yếu.

Tiếng vỗ cánh cuối cùng cũng biến mất, trong mắt Lệ Tấn Chi, đó cũng giống như sự giãy giụa cuối cùng của hắn.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rằng, kể từ lần nói mớ đó, hắn đã bị tử thần gõ cửa.

Trong một thời gian dài, hắn đã bị một thiếu nữ mười mấy tuổi đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Hắn dương dương tự đắc, không hề nhận ra điều này.

Hậu vị trong cung đã bỏ trống nhiều năm, hoàng đế Tạ Thận đang tráng niên phát sinh rất nhiều mâu thuẫn với Thái Tử, nếu có thêm một đích tử, sau này nhất định sẽ kế thừa ngôi vị.

Cặp song sinh ngay từ khi mới sinh ra đã được sấm ngôn là có mệnh cách phi thường, sau một thời gian dài quan sát, hắn và phụ thân nhận thấy tính tình Lệ Tri nhu thuận, thông minh hiếu học, mà muội muội của nàng lại ngỗ ngược và bướng bỉnh.

Cuối cùng, phụ thân quyết định đem hy vọng đặt lên người tỷ tỷ.

Hắn chỉ cần giả nhân giả nghĩa thu phục được người muội muội sớm muộn gì cũng tiến cung này, như vậy là hắn đã có thể bảo toàn được thịnh vượng phú quý của Lệ Gia mấy chục năm về sau.

Hắn không bao giờ để nàng vào mắt, chứ nói chi đến việc xem nàng là đối thủ.

“Tha cho ta đi... Ta là đại ca huyết mạch tương liên của ngươi... ” Lệ Tấn Chi hai mắt đẫm lệ gần như cầu xin.

“Song sinh tỷ muội của ta bởi vì sợ hãi cùng xấu hổ, thẳng đến khi máu chảy cạn sạch cũng không dám kêu cứu.” Lệ Tri nhẹ giọng nói.

Đêm đó, một đêm giông bão mà nàng không bao giờ có thể xóa khỏi ký ức của mình.

Sấm sét đinh tai.

Dường như cơn mưa xối xả vĩnh viễn không dứt đang trút xuống mái hiên.

Song sinh tỷ muội của nàng đã chết trong tuyệt vọng.

“Nàng ấy mới mười ba tuổi… chết vì sẩy thai xuất huyết.” Lệ Tri thì thào, “Khi ngươi đẩy nàng đến đó, ngươi có bao giờ nghĩ rằng nàng là muội muội huyết mạch tương liên với ngươi không?”

Nỗi sợ hãi vô biên bám lấy cơ thể Lệ Tấn Chi như một con rắn.

Nỗi sợ hãi mà hắn cảm thấy không liên quan gì đến thanh chủy thủ trên cổ hắn.

Tất cả nguồn gốc của nỗi sợ hãi này thực sự bắt nguồn từ chính thiếu nữ đang mỉm cười trước mặt hắn.

“Ngươi... Chẳng lẽ ngươi muốn... “

Lệ Tri nhìn hắn và thừa nhận suy đoán của hắn bằng một nụ cười.

“Ta muốn cả thiên hạ này biết, kẻ ngồi trên ngai vàng kia là một con chó đê tiện, một con quỷ đội lớp người.”

“Ta muốn Tạ Thận chết không có chỗ chôn, ta muốn mộng đẹp của hắn thiên thu muôn đời tan vỡ, ta muốn hắn biết …..”

“Trời không diệt, thì ta diệt”.

Lệ Tri trước mặt khiến hắn hồn phi phách tán, ngoại trừ bề ngoài ra thì mọi thứ hoàn toàn khác với người muội muội ngu hiếu, ngu thiện mà hắn nhớ.

Thiếu nữ dường như đã chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim mình, vẻ mặt ôn nhu chưa từng thấy.

“Mỗi một chiếc vỏ sò, ta đều thắp hương và cầu nguyện chín vạn lần.”

Trong bóng tối, tiếng thì thầm của nửa kia tâm hồn nàng vọng đến.

Một biểu cảm không thuộc về nàng chiếm giữ khuôn mặt thiếu nữ. Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ tấm mành cửa sổ, dường như cũng sợ hãi đôi mắt không đáy ấy, cứ lướt qua lướt lại trên mặt nàng.

Một nụ cười vui vẻ kỳ lạ hiện ra dưới ánh sáng lờ mờ của tấm màn cửa sổ, nàng nhẹ giọng mà kiên định nói:

“Ta muốn lưu danh sử sách, mẫu nghi thiên hạ. Ta muốn trăm năm sau, khi mọi người nhắc đến nữ nhi của Lệ Thị Lệ Tri, chỉ có âm thanh ca tụng tôn kính về tài đức, mỹ lệ.”

Trong cỗ xe chật chội này, Lệ Tấn Chi cảm thấy thế giới đang quay cuồng vô tận, và một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên trong đầu hắn.

Hắn dùng hết can đảm của mình: “Ngươi... Ngươi là...”

Đôi mắt tràn ngập tơ máu của Lệ Tấn Chi nhất thời trợn trừng, hắn gắt gao nhìn vào Lệ Tri, cổ họng như nứt ra, nhưng hắn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Lệ Tri đặt tay lên đỉnh đầu hắn, cầm một cây kim bạc đâm vào đầu, bóp nát lời nói cuối cùng của hắn.

Thân thể Lệ Tấn Chi đang kéo căng như một dây cung, đột nhiên buông lỏng xuống.

Đôi mắt của hắn mở to và không thể nhắm lại được nữa.

Chiếc kim bạc được Lệ Tri cắm vào mộc trâm, sau đó nàng cài mộc trâm lên đầu như không có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau, trong xe vang lên tiếng hét hoảng sợ của Lệ Tri.

Phu xe vội dừng xe lại để kiểm tra.

Hắn đẩy cánh cửa gỗ đóng chặt ra, đưa tay chạm vào hơi thở của Lệ Tấn Chi đang nằm trên chiếu trúc, tiếc nuối nhìn Lệ Tri:

“…. Trọng thương không trị, đã đi rồi.”

Những giọt nước mắt trong đôi mắt phiếm hồng của thiếu nữ lập tức tuôn ra.

“Đại ca…”

Lệ Tri cúi xuống, ôm cơ thể của Lệ Tấn Chi khóc trong im lặng.

Ngay cả người có ý chí sắt đá nhất cũng không khỏi xúc động.

Xa phu thông cảm cho những gì Lệ Tri gặp phải, nên không thúc giục nàng mà chỉ đứng sang một bên đợi nàng bình tĩnh lại.

Chẳng mấy chốc, rất nhiều người đã tập trung xung quanh xe ngựa để xem náo nhiệt, xa phu không ngại phiền đã chịu khó giải thích nguyên do cho những người hỏi thăm, biết rằng thiếu nữ này từng là nữ nhi của một quan viên nhị phẩm ở kinh thành. Hôm nay, bất kể hiềm khích lúc trước, nàng đã hộ tống người huynh trưởng đã hãm hại nàng về nhà, mọi người nhìn Lệ Tri với ánh mắt cảm thông và khâm phục.

Tầm mắt hạn hẹp như bọn hắn chỉ biết chắp vá lấy chân tướng, vĩnh viễn cũng không nhìn tới sự thật chính thức.

Cũng giống như nàng, đợi đến ngày biết được chân tướng thì đã quá lâu, quá muộn.

Chỉ còn lại vết thương vĩnh viễn thối rữa, ngày đêm đau đớn trong phế phủ….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK