• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay gần như là ngày rảnh hiếm có của đạo diễn Văn, anh cố tình ở đây chờ cô.

Mà cô có lịch trình hay không, khi nào có thể làm xong, anh tất nhiên cũng rõ ràng nhất.

Lương Âm Dạ hoàn toàn không tránh được.

Cô bất chấp tất cả mà hỏi: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

“Từ chối một buổi tụ họp nhỏ.” Người trong đoàn phim tổ chức tiệc, anh chỉ cho bọn họ nghỉ để đi chơi, còn mình thì quay về chỗ này.

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô.

Dường như mọi chuyện không cần nói cũng biết.

Lương Âm Dạ biết mà còn hỏi: “Sao không đi?”

“Anh đang suy nghĩ.” Văn Yến bình tĩnh nói: “Lần này hình như để cho cô Lương nghỉ ngơi lâu quá rồi thì phải?”

Lương Âm Dạ tạm dừng, lập tức kịp phản ứng ra nghỉ ngơi mà anh nói là loại nào. Gần đây bận rộn quá, cô cũng không đếm kỹ, nhưng quả thật là vậy, cơn đau ê ẩm nào đó đã rất lâu chưa có rồi, điều này nói rõ là bọn họ đã rất lâu không thân mật với nhau. Tối hôm qua cô còn nhớ tới chỗ nào đó nóng rực như một chiếc bàn là, nụ hôn của anh liên miên không ngừng như mưa xuân, tí tách rơi xuống, một đêm cũng không ngừng lại.

Quả nhiên hôm nay người này không nhịn được nữa rồi.

Rõ ràng thời gian còn sớm, nhưng anh đã đang sử dụng ánh mắt để thúc giục cô đi tắm.

Kết hôn xong, đối với những chuyện này, anh càng ngày càng muốn gì được nấy, càng không biết xấu hổ.

Còn về con cái, hình như cách bọn họ còn rất xa vời, cho nên khả năng này sẽ là thay đổi lớn nhất mà kết hôn đem đến.

Lương Âm Dạ đi tìm đồ ngủ, tìm đi tìm lại thì phát hiện hình như cô đem đi giặt hết rồi, lại chuẩn bị đi gom vào.

Anh không nhìn nổi nữa, cũng không biết là cô cố ý hay là sao mà lề mề mãi cũng khiến anh khó chịu. Anh tiện đà lấy áo sơ mi mình từng mặc ra đưa cho cô: “Mặc cái này.”

Trực tiếp kết thúc cơn lề mề của cô từ ngọn nguồn.

Lương Âm Dạ nâng tầm mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nhận lấy nó rồi đi vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau.

Nhìn thấy cánh cửa phòng tắm chưa định mở ra, anh cong ngón tay gõ nhẹ ở bên ngoài: “Cần giúp không?”

“Anh yên tĩnh một chút đi.” Cô chê bai.

Văn Yến cong môi.

Thật ra thì không tính là lâu, rõ ràng là anh quá nóng lòng.

Mà cô chỉ mới đi vào trong, còn chưa làm gì à ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô cũng đã rất sâu.

Vĩnh viễn đừng định trêu chọc một con sói bị đói rất lâu.

/

Lần này bận việc hơn nửa tháng, Văn Yến cũng cảm thấy rất bất ngờ. Sau đó thoáng thả chậm độ tiến triển, cho mọi người thời gian hít thở.

Vì để thích hợp mùa màng và khí hậu, bọn họ đợi gần nửa năm, đến sau này lại khí thế hừng hực dời toàn bộ đoàn phim đến đây… Thời gian quay bộ phim này đã được định sẵn là không ngắn, từ lúc vừa bắt đầu, đoán chừng ít nhất là năm sáu tháng.

Cộng thêm Văn Yến cũng có yêu cầu rất cao đối với các hạng mục quay phim, đây cũng là chuyện thường mà người trong nghề đều biết, nếu gặp nhiều vấn đề hơn thì bị kéo dài thành bảy tám tháng cũng là rất bình thường.

Lại hai tháng trôi qua, tiến độ quay phim rốt cuộc cũng đi được ba phần hai.

Chính thức đi vào cao trào và hồi cuối.

Lương Âm Dạ liên tiếp đóng phim ba ngày, lịch trình bị xếp kín, thời gian ngủ của ba ngày cộng lại cũng không đủ mười hai tiếng. Không biết là có phải vì nguyên nhân này hay không, ngày thứ ba lúc đóng phim xong, sắc mặt cô trắng bệch quá mức, lúc ăn bữa tối cũng không có gì khẩu vị.

May mà đã đóng xong cảnh phim quan trọng, tiếp theo cô có thể đi về nghỉ ngơi một ngày, Đào Đào không yên tâm, nấu một chút cháo, còn kèm theo một chút thức ăn để cho cô ít nhiều gì cũng ăn một chút rồi mới về ngủ.

Nhưng cô vẫn ỉu xìu mà không có khẩu vị: “Không ăn nữa đâu, chị tẩy trang xong thì về ngủ bù.”

Có chút không thoải mái, nhưng chắc hẳn ngủ một giấc là được rồi.

Vu Vu cũng không yên tâm mà thả cô đi: “Có phải dạ dày không thoải mái không? Có muốn uống thuốc dạ dày gì không?”

Đào Đào bưng ly nước nóng cho cô: “Uống một ít trước đi.”

Hai bé trợ lý lo lắng mà xoay vòng vòng, Lương Âm Dạ cười trấn an bọn họ: “Không sao, mệt quá thôi.”

Mệt tới nỗi cô cũng không có tâm trạng nói quá nhiều.

Bọn họ cũng không quấy rầy cô nhiều, dỗ dành cô uống nước nóng, ăn thêm vài miếng cháo rồi mới cùng cô đi về nghỉ ngơi.

Văn Yến ở bên kia bận việc mà không thể rời đi được, không hề phát hiện chỗ này khác thường. Hai ngày qua, công việc trong đoàn phim quả thật nhiều, mà cô cũng ngủ rồi, cho nên mấy người Đào Đào suy nghĩ một lát rồi cũng không quấy rầy anh.

Mà quả thật tình huống cũng xấp xỉ như Lương Âm Dạ đoán, chắc hẳn là mệt thật rồi, ngủ một giấc mười mấy tiếng, lúc thức dậy thì đỡ hơn rất nhiều, sức lực và không thoải mái đã rút đi không ít.

Mới sáng sớm, anh cũng đã không ở bên cạnh, không biết là không quay về hay là đi ra ngoài bận việc từ rất sớm nữa. Lương Âm Dạ tự đến phim trường, chuẩn bị cho cảnh phim hôm nay.

Toàn bộ đoàn phim đều đang cố gắng, đang là lúc mấu chốt thì lại càng không cần nói. Lúc này không phải là lúc hẹn hò, cho nên cô cũng không quá để tâm. Anh tập trung vào công việc, cô cũng vậy.

Đào Đào và Vu Vu chắc chắn rằng trạng thái của cô không thành vấn đề thì mới yên tâm.

Chỉ là vào ngày kế, lúc bị treo trên dây cáp, mạng điện gặp một chút vấn đề, nên bị hoảng sợ ở trên không trung.

Văn Yến lập tức đứng lên muốn đi về trước.

May mà chỉ là vấn đề nhỏ, tình huống rất nhanh đã ổn định lại.

Nhưng sắc mặt anh đen xì, cúi đầu nói gì đó với người bên cạnh, hiển nhiên là chú ý tới sai lầm lần này cộng thêm cách xử lý.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, anh cũng không ngồi lại chỗ ngồi, vẫn nhìn chằm chằm tình huống phía trên.

Cho đến khi cô bị hạ xuống, anh nhanh tiến lên: “Sao rồi? Còn khỏe không?”

Theo lý mà nói thì không có chuyện gì, một chút kinh hoảng mà thôi, nhưng Lương Âm Dạ cảm thấy trong bụng khó chịu, từng đợt cảm giác đang tăng lên.

Quét mắt một đống nhân viên công tác ở xung quanh, cô vẫn lắc đầu: “Không sao.” Cô bảo bọn họ tiếp tục làm việc, đừng trì hoãn, chính cô đi dặm lại lớp trang điểm trước.

Nhưng Văn Yến nhìn ra sắc mặt cô xanh xao, không có huyết sắc. Sắc mặt anh có mấy phần nghiêm túc: “Không đau chỗ nào đúng không? Vậy có phải là bị giật mình rồi không? Về cảnh phim buổi chiều, em nghỉ ngơi một chút trước đi.”

“Biết rồi, anh đi làm việc đi.” Cô đẩy anh thúc giục.

Văn Yến kêu Đào Đào và Vu Vu đuổi theo cô mới yên tâm đi ra chỗ khác.

Lúc về rồi, cảm giác khó chịu không lui đi, ngược lại dần dần càng sâu hơn.

Cảnh diễn buổi chiều bị hủy, Lương Âm Dạ cũng không cố mà gắng gượng, đi về nghỉ ngơi.

Đến buổi tối, Đào Đào vội tới đưa cơm cho cô, cô mới ngồi dậy từ trên giường. Cảm giác bụng nhỏ nặng nề rõ ràng, Lương Âm Dạ đi vào nhà vệ trước, sắc mặt vẫn không được tốt lắm.

Chắc là sắp bị bệnh rồi, cô nghĩ vậy. Nhưng treo trên dây điện thì cũng không thể bị sốt được mà? Chẳng lẽ là tối hôm qua không đắp chăn kỹ lưỡng?

Đào Đào mở hộp đồ ăn ra, nhưng bỗng nhiên nghe thấy giọng điệu kinh hoảng thất thố của chị cô: “Đào Đào!”

Cô ấy bị dọa, tay run run, vội vàng đặt đồ vật xuống rồi đi qua đó: “Ở đây! Sao thế sao thế?”

“Chảy máu rồi Đào Đào.” Trong giọng nói của cô có chút hoảng loạn.

Trái tim Đào Đào run rẩy theo.

...

Đợi Văn Yến chạy tới bệnh viện, Lương Âm Dạ cầm tờ giấy kết quả kiểm tra trong tay.

Không phải bị sốt, không phải bị bệnh.

… Cô mang thai rồi.

Đào Đào và Vu Vu đều đang ở đây, trái tim của bọn họ cũng thay đổi nhanh chóng theo tình huống của cô.

Tin tốt, mang thai rồi, tin xấu, vừa rồi xuất huyết rồi.

Bọn họ vừa ngắn gọn kể lại tình huống ở trong điện thoại, không nói quá nhiều, nhưng dự cảm của anh đã rất không tốt, sắc mặt trầm tĩnh quá đáng.

Cho đến khi nhìn thấy cô, vẻ mặt nghiêm túc mới đỡ hơn được một chút, cầm tay cô: “Sao rồi? Còn đau không?”

Cô lắc đầu: “Không đau nữa rồi.”

Anh hôn lên tay cô.

Sự việc đột nhiên xảy ra, bọn họ không hề chuẩn bị. Vừa nghĩ tới buổi sáng cô còn bị treo trên dây cáp, thậm chí đạo cụ còn xảy ra một chút vấn đề, anh nhớ lại mà còn thấy sợ hãi.

Đào Đào ở bên cạnh kể lại tình huống: “Hai ngày trước chị ấy đã không được thoải mái, chắc cũng là bởi vì mang thai, nhưng bọn tôi cũng không suy nghĩ nhiều...”

Cô ấy chán nản, nếu sớm biết, hôm nay đã không để cho chị cô ấy bị treo trên dây cáp rồi.

Nhưng... không treo thì phải làm gì đây?

Đào Đào khó xử. Mặc dù chuyện này nên là chuyện mà hai người trước mặt nên bận tâm.

“Sao không với tôi?” Ánh mắt anh quét qua, hơi rét lạnh.

“Cũng không sao cả, nói với anh làm gì.” Lương Âm Dạ kéo sự chú ý của anh quay về, không cho anh dọa sợ bé trợ lý của cô. Mấy ngày đó anh còn bận hơn cô, mỗi ngày đều có về ngủ, nhưng cô không gặp anh được, lại làm gì chịu quấy rầy anh.

Chân mày anh nhíu chặt, vuốt ve tay cô, đang tự trách mấy ngày trước vì sao anh không phát hiện cô không thoải mái, cũng đang suy tư đưa ra quyết định.

Nhưng trước khi anh mở miệng, cô giành nói: “Em xin nghỉ hai ngày nghỉ ngơi một chút, qua hai ngày sẽ quay về bổ sung cảnh diễn.”

Anh quả nhiên không tình nguyện: “Tứ Tứ...”

“Sắp đóng xong rồi, Văn Yến, em nhất định phải đóng cho xong.” Cô rất nghiêm túc nói với anh.

Giữa mày của đạo diễn Văn càng nhíu càng sâu.

Bọn họ rất ít khi có lúc có ý kiến trái chiều. Những chuyện khác đều không quan trọng, thuận theo ai cũng được. Chỉ là lần này thì khác, cô kiên trì thì kiên trì thật, anh phản đối cũng phản đối thật.

Bàn tay Văn Yến xoa xoa bụng cô. Rất khó có thể tưởng tượng ra chỗ này đã có một sinh mạng mới xuất hiện.

“Bé cưng…”

“Đúng là cần phải nghỉ ngơi, không sao. Vả lại, cảnh diễn kế tiếp cũng không nguy hiểm, em cảm thấy em có thể hoàn thành được.”

Anh nhìn cô thật sâu một lát.

Bây giờ cô không thoải mái, còn chưa lấy lại sức, anh không ở chỗ này tranh cãi với cô về quyết định của cô. Chỉ cụp mắt nói: “Tên nhóc tới rất nhanh.”

Cũng rất đột ngột.

Không chỉ là anh nghĩ như vậy, vừa rồi biết được kết quả, Lương Âm Dạ cũng rất bất ngờ.

Bọn họ luôn làm đủ biện pháp, bộ phim này còn đang quay, sao cô có thể khiến cho bản thân mang thai trong lúc quay phim? Cũng không biết là bất ngờ xảy ra ở chỗ nào.

Tính nhẩm thời gian, chắc hẳn là lần trước... lần mà bọn họ hơn nửa tháng không ở chung với nhau.

Cô hoảng hốt nhớ lại.

Tình huống hôm đó quả thật mãnh liệt. Tận mấy lần, không có một lần nào là bình tĩnh. Ở trong lúc không bình tĩnh, sơ suất xuất hiện... Hình như không có gì bất ngờ nữa.

Bản thân Lương Âm Dạ đã nghĩ thông suốt. Cô nhìn anh, phát hiện hình như anh cũng nghĩ giống cô, tầng nụ cười nhàn nhạt nổi lên dưới đáy mắt.

Ở trong góc xó không ai chú ý, cô véo người nào đó một cái.

Đều tại anh hết…

Ngày đó anh thật sự rất càn rỡ.

Đứa bé này tới, bọn họ không chuẩn bị một chút nào cả.

Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, qua hai năm nữa cô mới muốn có con. Nhưng nếu đã đến rồi, dĩ nhiên là bảo bối của bọn họ.

Chỉ là cảnh diễn còn lại cũng xấp xỉ còn hai ba tháng nữa, sẽ tương đối khổ cực. Là khảo nghiệm dành cho cô, cũng là khảo nghiệm dành cho tên nhóc đột nhiên xuất hiện.

Mang thai đã đánh loạn tất cả kế hoạch của bọn họ.

Nhưng Lương Âm Dạ giấu giếm hết, không để cho tin tức bị tiết lộ ra ngoài.

Mà sau khi cô nghỉ ngơi ba ngày xong, một lần nữa quay lại đoàn phim, rõ ràng nhận ra được tiến độ của tất cả các hạng mục đều được thả chậm, cường độ bị kéo thấp, xuống mức độ nằm dưới mức trung bình.

Là bút tích của ai, nhìn một cái là rõ.

Mà anh đang thỏa hiệp với cô, đồng ý cố chấp của cô, cô tất nhiên cũng phải hiểu rõ anh hơn một chút nữa, cho nên cô không nói gì, chỉ tiếp nhận sắp xếp mới.

Mà dường như anh đang sám hối và ngẫm lại đối với khoảng thời gian bận rộn trước, mỗi một ngày bây giờ đều phải phân ra tinh lực để chú ý tới tình huống của cô. Có một loại cảm giác khẩn trương là một khi cô có một chút không thoải mái, thoáng nhíu mày thôi, anh lập tức sẽ kêu ngừng tất cả công việc lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK