Lương Âm Dạ đứng trước bồn nước để rửa ly, cô còn đang hỗn loạn vì tiếp xúc bất ngờ vừa rồi.
Bởi vì ở trước ống kính, cho nên vừa rồi anh chỉ cầm rồi thả tay cô ra ngay.
Vừa chạm vào là rời đi luôn.
Nhưng anh chậm chạp thu ánh mắt và giọng nói lại, giống như đang tỏ vẻ chỉ đơn giản như thế đấy.
Anh đứng bên cạnh cô, không biết lấy từ đâu ra một bịch chanh đã chuẩn bị sẵn, thuận miệng hỏi cô: “Cô Lương muốn một chút chanh không?”
“... Cũng được.”
“Vậy làm phiền cô Lương rửa hai cái ly này.” Anh quét mắt nhìn cái ly bên cạnh.
Chuyện tiện tay, Lương Âm Dạ cũng không từ chối.
Vốn chỉ rửa cái ly, lấy nước xong là đi, giờ lại bị kéo dài.
Giờ phút này, ống kính ở sau lưng bọn họ.
Mặt của bọn họ không ở trước ống kính. Không biết là do vừa rồi tổ đạo diễn còn chưa kịp lắp ở đây hay là lắp thiếu.
Anh tháo túi đựng, đi qua rửa chanh, đứng ở bên cạnh cô.
Ban đầu Lương Âm Dạ cũng không để ý, cho đến khi bàn tay anh di chuyển sang rồi lướt qua tay cô. Cô tạm dừng động tác, nghiêng tầm mắt nhìn anh, anh cong môi, nhưng chỉ đụng vào cái ly trong tay cô: “Chỗ này còn chút dấu vết.”
Lương Âm Dạ dừng động tác. Cô chắc chắn người này nhất định là cố ý. Vừa rồi ở trước ống kính, anh hơi thu liễm, hiện tại ở sau ống kính, anh không chút kiêng kỵ.
Hàng mày mảnh của cô hơi cau lại, miễn cưỡng tiếp tục làm chuyện của mình.
Nhưng vừa không để ý, nước rửa ly văng lên, văng trúng cánh tay anh. Lương Âm Dạ theo bản năng muốn lau đi, nhưng trước một giây đụng vào anh, cô phát hiện nước trên tay mình nhiều hơn nên dừng lại.
Cô nói một tiếng “Ngại quá”, động tác muốn rút về, không ngờ vào một giây đó, anh cụp mắt nhìn rồi bắt lấy tay cô.
Lương Âm Dạ giống như bị điện giật, nâng mắt lên nhìn anh, mà anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
… Cô rất giống con nhóc lưu manh muốn chiếm tiện nghi của người ta lại bị bắt tại trận.
Cô hơi kinh ngạc, rút về, nhưng anh không có ý muốn buông tay.
Cô giằng co với anh, hai người im lặng đứng song song nhau, tay chân tiếp xúc mãi không buông ra. Nhìn ra được dường như không chỉ bởi vì một cái đụng chạm, đằng sau còn ẩn chứa rất nhiều nhân tố sâu xa hơn.
Không ở trong ống kính, nhưng nhịp tim của cô ở trong ống kính.
Giằng co chốc lát, anh nhắm mắt, mới thả tay ra.
Nhưng mãi mà Lương Âm Dạ vẫn không bình tĩnh được nữa.
Hàng mày mảnh của cô nhíu lại, không biết người này có ý gì.
Cô hơi hối hận vừa rồi đã trả lời anh, nếu không cô đã sớm rót nước rồi rời khỏi chỗ này.
Lương Âm Dạ rửa ly xong thì thả vào trong tầm tay anh, nhẹ nhàng mím môi.
“Sao cô Lương không trả lời WeChat của tôi?” Anh bắt chuyện với cô, thản nhiên giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Lúc này Lương Âm Dạ mới nhớ đến tin nhắn WeChat kia, cũng nhớ đến tình hình lúc đó. Cảm giác vụng trộm quá nồng nặc, giống như bọn họ chỉ giả vờ không quen nhau ở trước mặt đại chúng, còn cá nhân thì thật sự không có chuyện gì cả.
Cô nghiêng mắt, nói mà không được tự nhiên cho lắm: “Chắc hẳn thầy Văn nên tự cảm thấy nên tránh hiềm nghi, chứ không phải bị ép buộc.”
Dù sao thì lần trước bọn họ cũng nhìn thấy ảnh hưởng khi bọn họ cùng xuất hiện ở sân bay. Hơn nữa, đó là ảnh hưởng đối với hai người bọn họ, cho nên lần này, anh cũng nên tự giác tránh né mới đúng, chứ đừng nói tới cái gì mà “bị ép buộc”.
Anh nhẹ nhàng cong môi dưới. Đây là đang nói anh không hiểu chuyện sao.
Từ lý trí khách quan mà nói, cô nói không sai.
Nhưng cô không biết, anh không quan tâm những chuyện đó cho lắm. Mấy ảnh hưởng đó trong mắt anh, có lẽ căn bản không quan trọng.
Văn Yến chỉ cười cười, anh rửa chanh xong, mang qua một bên rồi mới bắt đầu cắt, giọng điệu có chút lơ đãng: “Cô Lương và người cộng tác mới ở chung rất tốt.”
Anh bỏ mấy miếng chanh vào mỗi ly.
Lương Âm Dạ còn chưa nói gì, anh lại nói: “Tốt hơn lúc chúng ta vừa bắt đầu hợp tác.”
Anh đổ nước vào mỗi ly.
Lời vừa dứt, anh mang hai cái ly rời đi.
Chỉ để lại Lương Âm Dạ còn đứng ngay tại chỗ.
Cô sững sờ, mất mấy giây nhìn bóng lưng anh rời đi.
Đột nhiên phát hiện hình như người này sắp thanh toán món nợ của hôm nay.
Lương Âm Dạ nghẹn một cái, nhíu mày.
Chắc vẫn ổn nhỉ? Cô đối xử với hai người khác nhau có rõ ràng như vậy sao?
Cô đối xử với Ô Tề coi như là rất bình thường, có khác biệt là bởi vì… cô quá lạnh nhạt với anh.
Bị lên án như vậy, cô giống như một người đàn ông phụ lòng.
Lúc Lương Âm Dạ bưng ly lên quay về phòng, cánh môi mím chặt. Một chốc thì là nữ lưu manh một chốc thì là gã đàn ông phụ lòng... Sớm biết vậy thì không cần chanh của anh rồi.
Trước khi ngủ, cô mở điện thoại di động ra xem, vốn muốn lướt một lát, nhưng cho dù mở Weibo hay Mỗ Âm hạy B Trạm, vừa bấm vào thì tất cả đều là video lần trước cô với Văn Yến ở sân bay. Lúc ấy cô cứ như vậy, không đề phòng nhìn anh, nào nghĩ sẽ bị chụp lại, lại nào nghĩ đến sẽ bị bọn họ để ý như vậy đâu, thậm chí còn lưu truyền lâu như thế.
Cô lặng lẽ xem.
Chỉ bấm vào Super Topic CP để xem thử như thường lệ.
Tiểu thuyết hư cấu theo sát câu chuyện lúc đó, cô cũng không biết sao tốc độ bọn họ có thể nhanh như vậy nữa…
[... Tiểu Dạ và anh lần lượt đến sân bay, lần này, hai người không còn đi cùng chuyến bay, cũng không gặp gỡ ở trong sân bay. Vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng lần trước chỉ là một sự trùng hợp, bọn họ thật sự không có quan hệ gì, nào ngờ, tối hôm qua, hai người còn ở bên nhau. Tiểu Dạ dỗ dành người nào đó không tình nguyện một lúc lâu, mới rốt cuộc cũng dụ được anh từ bỏ chuyến bay…
Trong mắt tất cả mọi người, bọn họ rửa sạch một chút hiềm nghi mập mờ, nhưng sự thật thì chỉ có bản thân bọn họ hiểu rõ, mối quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc thân mật cỡ nào...]
Lương Âm Dạ im lặng một lúc lâu.
Gặp gỡ ở sân bay cũng lên hot search, mà tránh nhau ở sân bay tránh, cũng có vẻ giấu đầu lòi đuôi như vậy.
Cho nên hình như cô làm gì, cũng không rửa sạch được hiềm nghi với với anh nhỉ?
Điều khiến cô cạn lòi nhất là tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là một mẩu truyện ngắn của những người hâm mộ viết ra để tự tiêu khiển, ai ngờ thật sự nói trúng một số sự thật.
… Tối hôm qua quả thật bọn họ đã ở bên nhau.
Nhưng không phải cô dỗ dành anh cái gì cả, chỉ là cô uống say rồi, anh cũng uống nhiều rượu, giữa bọn họ là sự hỗn độn không rõ ràng thôi. Cô thậm chí không biết anh về khi nào.
Quả thật chỉ có bản thân bọn họ biết rõ sự thật, biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ là dạng gì.
… Nhưng vậy thì sao chứ! Lại không có người thứ ba biết!
Lương Âm Dạ cam chịu tắt điện thoại di động, kéo chăn qua.
/
Ngày thứ hai, làm khảo sát xong, mấy khách mời nhất trí quyết định đi mua một số rau củ tươi mới, thử bán nước trái cây, trà hoa quả, rượu trái cây ở trên sạp nhỏ.
Chủ yếu là bởi vì dụng cụ ép và dụng cụ pha rượu, dụng cụ làm đá, nhà bếp chỗ bọn họ ở đều có, điều kiện cơ bản cũng có, nên việc này có vẻ thuận tiện nhất, cũng được nhất.
Một ngàn tệ căn bản không đủ tám người sử dụng, bọn họ cùng dùng ba bữa cơm, cho dù chú ý tiết kiệm thế nào đi nữa thì cũng đã đi một nửa, cho nên khởi nghiệp là chuyện phải làm.
Bốn nhóm khách mời tách ra đi mua sắm và chuẩn bị, đến khi tất cả đều mua đủ, mới lục tục quay lại chỗ ban đầu.
Ô Tề và Lương Âm Dạ đi mua mấy thùng chanh, ông chủ bán trái cây hỗ trợ vận chuyển qua đây, thuận tiện cũng chở bọn họ một đoạn đường.
Mặt trời ngả về tây, trải dài ánh sáng rực rỡ, bọn họ tùy ý ngồi ở trên xe hàng nhỏ, vừa trò chuyện vừa ngắm bầu trời, bầu không khí rất tốt, rất vui, y hệt như đi một chuyến du lịch đến nước khác.
Mấy nhóm khách mời lục tục quay về, các loại đồ vật mà sạp hàng nhỏ cần có cũng chuẩn bị được kha khá, dần dần người ngoại quốc đi ngang, tò mò nhìn sạp hàng nhỏ náo nhiệt này mấy lần.
Ở bên ngoài bận rộn cả một ngày, buổi tối phải bận rộn lần nữa, mấy khách mời quay về phòng, chỉnh trang lại tạo hình lần nữa, Lương Âm Dạ cũng về dặm lại lớp trang điểm, nhà tạo hình tết giúp cô một bím tóc màu sắc rực rỡ, vắt sang một bên, hỏi cô cần đổi bộ quần áo khác không.
Lúc bọn họ trao đổi, đúng lúc Văn Yến đi ngang, lúc ấy anh không suy nghĩ nhiều, cho đến khi Lương Âm Dạ đi ra, Bối Y bất ngờ nhìn cô: “Wow, đẹp quá!”
Lúc này Văn Yến mới thấy cô mặc váy hai dây dài màu trắng, dưới bóng đêm, cô dịu dàng giống ánh trăng.
Ánh mắt anh u ám hơn.
Lương Âm Dạ và Bối Y nói chuyện, chú ý tới tầm mắt anh, cô hơi ngẩn ra, cuối cùng chột dạ.
Cô không quên lời “nhắc nhở” của anh trong phòng nhỏ ngày đó.
Nhưng khí trời nóng bức, tình yêu cô dành cho váy hai dây luôn là duy nhất. Đủ mát mẻ, mà kiểu dáng bọn họ chuẩn bị cho cô đều rất được ý cô, cho nên cô không cầm lòng được mà đưa tay chọn.
Mặc dù mát mẻ... nhưng thật sự rất đẹp mà.
Cô gom làn váy, giả vờ không phát hiện cái nhìn chăm chú của anh.
Giá trị nhan sắc của Lương Âm Dạ là không thể nghi ngờ, mấy năm qua, cô tương đối ít khi xuất hiện, mấy năm trước thường xuyên xuất hiện trên thảm đỏ, trước giờ đều là sự tồn tại bắt mắt nhất, là đứa con mà ống kính yêu thương.
Khoảng thời gian trước, lúc tham gia thảm đỏ Lễ trao giải Hoa Quế, cô cũng tàn sát tứ phía, phòng làm việc tung ảnh ra, trực tiếp trở thành nhân vật công chúng.
Thoáng ăn diện một chút, cũng có thể vô cùng bắt mắt.
Lương Âm Dạ và Bối Y cùng nhau làm một tấm bảng hiệu nhỏ rồi đặt ở bên ngoài, phía trên viết nội dung bọn họ kinh doanh. Bởi vì người của bọn họ rất nhiều, gian hàng cũng không tính là nhỏ, cho nên đã nhanh chóng hấp dẫn người tới.
Lương Âm Dạ cắt chanh, bỏ vào máy ép nước trái cây, Ô Tề hỗ trợ cho vào ly, bọn họ hợp tác rất nhịp nhàng. Tổ khác cũng là như vậy, cũng đang làm công việc có liên quan.
Người tới bên cạnh vây xem dò hỏi xong, chẳng mấy chốc đã đem mấy ly nước trái cây đi.
“Hẹn hò tại sạp hàng nhỏ” thuận lợi khai trương.
Tô Mộ Diên thu tiền, cô gái mua hàng dò hỏi một câu: “Có thể chụp một tấm với anh không ạ? Tôi có thể mua thêm một ly nữa.”
Anh ấy còn chưa kịp đồng ý, Đô Oánh đứng ở bên cạnh anh ấy cướp lời thật nhanh: “Dĩ nhiên là được.”
Tô Mộ Diên liếc mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy thật sự rất không khách sáo ha.
Một giây kế tiếp, anh ấy cũng nhìn khách hàng cười nói: “Dĩ nhiên.”
Phỏng theo giá thị trường chỗ này, bọn họ định giá không tính là thấp, cho nên mỗi lần khai trương, đều có nghĩa là bọn họ có thêm một khoản thu nhập phong phú.
Tính cám dỗ của chuyện này quá mạnh, còn đến mức Bối Y nhìn Biên Húc, Lương Âm Dạ nhìn Ô Tề, ngay cả Đô Oánh cũng không nhịn được nhìn sang Văn Yến.
Mấy khách mời nam: “...”
Ô Tề ho nhẹ một tiếng, anh ấy như thỏa hiệp mà nói với Lương Âm Dạ: “Tôi có thể ca hát. Bên trong có một cây đàn ghita, tôi đi lấy nhé?”
Lương Âm Dạ gật đầu liên tục, chủ động đề xuất hỗ trợ, hai người bọn họ quay về nhà trọ tư nhân.
Bình thường Ô Tề khá kiệm lời, tính tình cũng có chút lạnh nhạt, mấy khách mời nữ ở cạnh anh ấy cũng sẽ tương đối kiệm lời, ngay cả Khương Miên lần trước cộng tác với anh ấy cũng cảm giác được bọn họ có khoảng cách.
Mà anh ấy và Lương Âm Dạ ở cạnh nhau thì tốt một cách khác thường.
Bối Y vừa định cảm thán, khóe mắt nhìn thấy Văn Yến nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, bèn tự động im lặng... Nguy hiểm thật, suýt lại nói lời không nên nói trước mặt người không nên nói.
Khách hàng lục tục đến, bọn họ tạm thời không nghĩ tới còn có gì khác để làm, nên không sửa đổi nữa.
Biên Húc bận đóng gói và chiêu đãi khách hàng, Văn Yến phải bận bịu hơn một chút, pha rượu đều do anh chịu trách nhiệm.
Không nghĩ tới là người ở khu nước trái cây dần dần ít hơn, người ở khu pha rượu dần dần nhiều lên, chẳng mấy chốc trước mặt Văn Yến đã có một đám con gái chen chúc nhau gọi món, hơn nữa, số người còn đang không ngừng gia tăng.
Anh không ngừng lắc bình pha rượu, toàn bộ quá trình đều không dừng lại. Mà tình trạng kinh doanh bên kia cũng đang không ngừng tăng cao.
Trong lúc các nữ sinh trước sạp nói chuyện thì cũng đang tò mò có phải bọn họ là minh tinh hay không, nhất là chàng trai này trông thật là đẹp trai. Tầm mắt các cô hoàn toàn không ở trên thức uống của mình, tất cả đều ở trên gương mặt của Văn Yến.
Lo lắng anh lắc mệt, Tô Mộ Diên đi qua để cùng làm với anh.
… Lần này thì hay rồi, độ nổi tiếng chỗ này trực tiếp nổ tung.
Vả lại, rượu trái cây còn đắt hơn nước trái cây một chút, tối nay mức tiêu thụ chỗ này không ngừng tăng vọt lên.
Chẳng qua cho dù Tô Mộ Diên đến rồi, người xếp hàng trước mặt Văn Yến vẫn nhiều chứ không ít, độ nổi tiếng của anh bên này quá mạnh.
Chờ Ô Tề và Lương Âm Dạ trở về, thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Không biết là khách hàng mua hàng thông báo lẫn nhau hay khách hàng mới bị hấp dẫn bởi dòng người náo nhiệt bên này, dù sao thì đám người còn đang không ngừng gia tăng.
Bọn họ kinh ngạc, sao mới một lúc thôi mà đã nhiều người vậy?
Mặc dù khách hàng đã đủ nhiều, nhưng Ô Tề vẫn dựa theo chỗ ngồi vừa sắp xếp mà ngồi ở bên cạnh, gảy dây đàn ghita, hạ tầm mắt nhìn, tiếng hát cũng bay lên.
Dáng vẻ anh ấy đàn ghita và ca hát đúng là đẹp trai. Lương Âm Dạ đã có khoảng thời gian rất dài chưa nghe anh ấy ca hát, cô đứng đó một lúc thưởng thức.
Bọn họ cũng coi là bạn cũ nhỉ? Năm đó đều là người mới, giờ đây từng người có được thành tựu ở trong lĩnh vực của riêng mình, đều từ từ trở thành cái tên quen thuộc trong mắt người xem.
Cô thưởng thức phong cảnh, tự nhiên có người khác đang thưởng thức cô.
Văn Yến kêu một tiếng: “Lương Âm Dạ, qua đây giúp đỡ.”
Cô quay đầu nhìn, chạy chậm đến bên cạnh anh hỗ trợ đóng gói.
Lúc đưa cho một khách hàng, cô gái kia sử dụng tiếng Anh cảm khái: “Trời ơi, cưng đẹp thật đấy.”
Lương Âm Dạ cười càng vui vẻ hơn, nói cảm ơn với cô ấy.
Tiếp theo, khách nam cũng đi sang bên này xếp hàng.
Bối Y và Đô Oánh lẩm bẩm: “Hai người này chỉ nhờ giá trị nhan sắc thôi là có thể ăn cơm...” Mấy chữ này khiến cô ấy phải ép giọng nói tới đã thấp lại càng thấp hơn, sợ bị ống kính quay trúng.
Lương Âm Dạ đẹp đến mức quá chói mắt, chú tâm ăn diện, đẹp đến mức có tính công kích. Cho dù là vào ban đêm, cũng như dạ minh châu.
Không ngừng có người tới bắt chuyện với cô, mặc dù đều là thiện ý và thưởng thức, nhưng Văn Yến vẫn nhíu mày.
Không nói rõ được cảm giác nhưng luôn muốn giấu cô đi.
Giấu trong phòng riêng, tự mình thưởng thức ánh sáng rực rỡ của dạ minh châu.
Trong lúc được rảnh, lúc không có khách hàng, anh kéo tay cô, cầm lấy rồi đan xen mười ngón tay.
Cô hơi mở to mắt, phản ứng đầu tiên là rút lại.
Mà động tác của anh thu chặt, cầm tay cô rất chặt. Chẳng qua chỉ trong chốc lát, không đợi cô nổi giận đã thả ra.
Chỉ trong một chốc ngắn ngủi, nhanh đến mức không ai phát hiện, nhanh đến mức chỉ như hoa quỳnh sớm nở tối tàn. Ống kính chưa bắt được, mấy khách mời cũng không chú ý tới.
Bọn họ là hai người duy nhất biết chuyện này.
Nhịp tim của Lương Âm Dạ cũng đang tăng nhanh, cảm giác như mới bỏ vào một quả bóng đàn hồi, đình trệ trong giây lát rồi nhảy nhanh như bay, càng nhảy càng nhanh.
Cô liếc mắt nhìn anh, không biết anh lại làm gì.
“Hẹn hò tại sạp hàng nhỏ” ngày đầu buôn bán đặc biệt thuận lợi, tiền lời ngày đầu tiên cũng đã đột phá một ngàn hai trăm nhân dân tệ.
Mọi người kết toán xong, đồng loạt reo hò.
Rốt cuộc cũng có thể không cần phải tiết kiệm tiền trong tay như vậy nữa, có thể thoáng thoải mái hưởng thụ cuộc hành trình này một chút.
Trên đường dọn dẹp đồ vật đi về nhà, mấy khách mời đều đang mong chờ ngày mai.
“Hôm nay tiền vốn của chúng ta quá ít, thu quầy cũng sớm, vừa rồi vẫn còn khách hàng đấy, nhưng chúng ta không còn gì để bán nữa. Lần này chúng ta có nhiều tiền vốn hơn, ngày mai có thể nhập nhiều trái cây hơn!”
“Ngày mai cố gắng đột phá hai ngàn? Đột phá ba ngàn?”
“Ê kíp chương trình bảo chúng ta tới để sinh tồn, chúng ta đến để làm giàu.”
“Đúng rồi, vừa rồi có phải có người thêm WeChat không?”
Mọi người rối rít nhìn Lương Âm Dạ.
Cô khiêm tốn cười: “Tôi không thêm.”
Nào có phải là cô không thêm, cô vừa sờ vào điện thoại di động, một giây kế tiếp, điện thoại đã rơi vào tay Văn Yến.
Mặc kệ cô có muốn thêm hay không, hình như cũng vô dụng.
Mọi người lại cười, trêu chọc cô không chỉ được người xem trong nước yêu thích, ở nước ngoài cũng có thể thu hoạch được một nhóm người hâm mộ.
Dày vò cả một ngày, người nào người nấy đều mệt mỏi, người này mệt mỏi hơn người kia, thu vén đơn giản một chút rồi rối rít về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Hôm nay ê kíp chương trình cũng ngừng ghi hình, tuyên bố kết thúc.
Thời gian ghi hình lần này có thể sẽ tương đối dài, quay một lần cho mấy tập. Mà cùng lúc đó, trong nước cũng sắp chiếu tập một.
Ngày mai, tràn đầy mong đợi.
Lương Âm Dạ và Đô Oánh cùng đi lên lầu, những người khác cũng lục tục lên lầu, dưới lầu dần dần trở nên yên tĩnh.
Nhưng Lương Âm Dạ vừa về phòng, chưa được mấy phút đã nhận được WeChat của Văn Yến: [Xuống đi.]
Lương Âm Dạ: [Làm gì?]
Văn Yến: [Có chút việc.]
Lương Âm Dạ hỏi: [Không thể nói trong WeChat à?]
Anh trả lời cũng nhanh: [Không hay lắm.]
Lương Âm Dạ: “...” Rốt cuộc là chuyện gì, còn không hay lắm?
Cô ôm tò mò, lặng lẽ mở cửa, nhìn nhìn hành lang, thấy ở ngoài không có ai, mới rón rén đi xuống lầu.
Xâu chuỗi mấy hành động này lại... thật sự giống yêu đương vụng trộm.
Lúc nhận thức này ập vào đầu, Lương Âm Dạ còn đang bất chấp đi xuống, lo lắng phát ra tiếng vang, làm người khác phát hiện cô đi xuống lầu, nhìn thấy bọn họ đang “hẹn hò”.
Nhưng rõ ràng bọn họ chỉ gặp mặt như bình thường.
Tầng một đã không có ai, ngay cả ê kíp chương trình cũng thu dọn nghỉ ngơi rồi.
Lương Âm Dạ quét mắt qua phòng khách, mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài còn có một vườn hoa nhỏ.
Lần này, quả nhiên cô tìm được người rồi.
Trong vườn hoa có cây, còn có bồn hoa nhỏ, mà anh đang tựa vào cái bồn hoa kia. Mặc dù bị thân cây che hơn nửa bóng dáng, nhưng cô vẫn nhận ra anh chỉ với một ánh mắt.
Cô vừa đi qua đó vừa đè thấp tiếng nói hỏi: “Chuyện gì thế?”
Anh vốn đang tựa nghiêng, nghe thấy giọng nói của cô, mới đứng dậy nhìn sang.
Anh không nói chuyện.
Lúc cô gần tới trước mặt, anh mới đột nhiên kéo cô, ôm lấy cô. Tiếng gió thổi qua vành tai, cô suýt nữa hét lên, mà chờ lấy lại tinh thần, cô đã bị anh ôm ngồi vào bồn hoa, cùng anh mặt đối mặt.
Anh cao hơn cô hai mươi centimet, cô ngồi trên bồn hoa, lại có thể nhìn ngang với anh, thậm chí anh còn phải ngẩng mặt. Cảm giác chợt biến đổi lớn.
Cô ngẩn ra, chờ kịp phản ứng, mới có hơi tức giận hỏi: “Anh làm gì?”
Văn Yến vỗ nhẹ gáy cô, khàn giọng nói: “Ra nói chuyện một lát.”
“Anh không mệt à?” Cô nhìn anh lắc bình pha chế cả một đêm, lúc sau, cô cũng lo lắng tay anh bị mỏi.
Anh lẳng lặng lắc đầu.
Bởi vì có rất nhiều lời muốn nói với cô.
Chủ yếu cũng là có rất nhiều chuyện muốn làm với cô.
Lần trước, lúc kết thúc ghi hình, anh đã suy nghĩ có thể anh không muốn thấy cô và người khác họp thành đội lắm.
Mà hôm nay, sự thật cũng là như vậy.
Anh đỡ cô tựa vào mình, nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
Nhịn cả một ngày.
Là sự kiềm chế sắp nổ tung.
Anh khàn giọng nói: “Hôn một lát.”
Chỗ yên tĩnh không người, đêm khuya vắng vẻ.
Trăng sáng treo trên cao, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, ở trong vườn hoa nhỏ, bồn hoa trong góc vắng vẻ, không có ai tới đây, cũng sẽ không ai phát hiện.
Lương Âm Dạ nghẹn ngào một tiếng, cô đẩy mạnh anh.
Đã nói là có việc, hôn một lát cái gì!
Người này quả thực là vô liêm sỉ lại to gan.
Có lúc lá gan của anh lớn đến mức cô không dám cẩu thả, cũng không dám làm chuyện xấu chung với kẻ xấu.
“Lát nữa có người đến...”
“Không có ai đâu.”
Bàn tay anh trấn an mơn trớn sống lưng cô, tình dục trong con ngươi càng sâu càng đậm.
Có gió thổi qua, lướt qua làn váy của cô. Cô bị anh hôn, không phân tâm được dù chỉ là một chút.
Váy của cô rất đẹp, xúc cảm cũng rất tốt, ánh sáng bóng loáng như ánh trăng.
“Váy rất đẹp.” Anh hôn lên vành tai cô.
Giọng nói dịu dàng có chút thâm tình.
Nhưng cô sẽ không mê muội, biết người đàn ông này bởi vì chiếc váy mà không biết đã ghen tuông bao lâu.
“Đạo diễn Văn không thích sao?” Cô biết còn hỏi.
“Thích.” Giọng nói của anh rất khàn: “Nhưng chỉ thích em mặc cho một mình anh xem.”
Anh nói chuyện, đồng thời đầu ngón tay lướt qua xương cánh bướm của cô.
Uyển chuyển như con bướm giương cánh.
Trên dưới toàn thân cô, không một chỗ nào là không đẹp.
Động tác trên tay anh tăng thêm, một lần nữa hôn lên.
“Giống như lần trước đã nói.” Giữa môi răng của anh phát ra tiếng nói: “Vẫn rất muốn giấu em đi.”
“Cộng tác với người khác rất tốt, còn tự do hơn lúc ở chung với anh, hửm?”
“Cố ý mặc cho anh xem à? Hửm?”
“Còn muốn cho người khác WeChat? Lương Tứ Tứ?”
Một tiếng lại một tiếng.
Nhưng anh lại dựa vào cái gì mà hỏi những chuyện này...
Mặc dù cô ngồi trên bồn hoa, cũng không cần chân cô chống đỡ, nhưng cô vẫn cảm thấy hai chân như nhũn ra, dần dần mất sức chống đỡ.
Mặc dù biết rất không đúng, cũng không biết sao chuyện phát triển thành như vậy, nhưng vừa không cẩn thận, đã sớm mất quyền khống chế.
Anh giống như chờ đợi thời khắc này rất lâu rồi, có lẽ, đã chờ cả một ngày.
Anh đã ẩn núp ở đây rất lâu, chờ những người khác lên lầu hết, chờ đợi cô cắn mồi câu anh đã thả ra.
Lương Âm Dạ nghẹn ngào thành tiếng, khó chịu ngẩng đầu lên, cô muốn kết thúc mọi chuyện này, đẩy anh một cái.
Nhưng anh tiện thể hôn lên cổ cô đang rướn lên trên.
Gió đêm hè hơi nóng, thổi từ đối diện đến, có chút nóng ran. Nụ hôn của anh còn dính mồ hôi, lúc hôn lên, có chút nóng, có chút bỏng, đang thiêu đốt cô.
/
Lúc Lương Âm Dạ quay về phòng, động tác vẫn vô cùng nhẹ nhàng.
Còn nhẹ nhàng hơn lúc vừa đi.
Dù sao thì vừa rồi nếu như bị người ta bắt gặp, cô còn có thể giải thích, ví dụ như nói là đi xuống lầu uống nước, nhưng bây giờ hoàn toàn không thể bị bắt gặp, cô hoàn toàn không thể giải thích được. Nếu bị bắt gặp thì không giải thích được.
Cho dù không soi gương, cô cũng biết bây giờ bản thân nhất định không thể bị người ta nhìn thấy.
Lúc tách khỏi Văn Yến, cô cũng đã như vậy rồi… Lúc này chắc chắn cô cũng không tốt hơn là bao.
Cô cắn chặt môi, bất chấp tất cả, dè dặt quay lại phòng. Cho đến khi cửa phòng đóng lại, cô mới coi như là được thả lỏng một hơi.
Nhưng không ngờ, cô quay lại phòng, vừa ngồi trên giường nghỉ ngơi, còn đang nhẹ nhàng thở hổn hển, một tiếng WeChat reo vang…
Là Bối Y gửi tin nhắn tới.
Bối Y: [Dạ Dạ, vừa rồi chị đi đâu vậy? Chị về chưa?]
Trái tim thấp thỏm của Lương Âm Dạ vừa bình ổn, lập tức lại dâng tới cổ họng.
Chỉ trong nháy mắt, cô cầm chặt điện thoại di động, không biết sao cô ấy hỏi như vậy, cũng không biết có phải cô ấy phát hiện cái gì rồi không.
Một giây đó, trong đầu cô thoáng qua mấy khả năng, đầu ngón tay treo trên màn hình mấy giây, cuối cùng không biết nên trả lời lại thế nào.