Mưa lớn, tiếng mưa rơi hỗn tạp ban đêm đen kịt.
Lương Âm Dạ mãi không tìm về được giọng nói của mình.
Là chuyện cô chưa bao giờ biết, cũng là bí mật ẩn giấu ở một mặt khác trong hiểu biết của cô.
Cô rất khó tái hiện hình ảnh năm đó trong đầu mình, cũng rất khó tưởng tượng tình hình lúc đó.
Trong đầu cô chỉ nhảy ra một suy nghĩ…
Thì ra, những năm qua, anh sống khó khăn như vậy.
Lời nói này khó chịu đến mức làm cô tắt tiếng, ẩm ướt dâng lên trong lồng ngực, lục phủ ngũ tạng ngột ngạt.
Cô đã rất lâu không cảm thấy cảm xúc bùng nổ nghiêm trọng như vậy, vô cùng giống lúc quay “Vĩnh Dạ”.
… Vĩnh Dạ là đoàn phim mà cô tham gia sau khi quay xong “Viên Mãn”. Trong lịch trình kín kẽ không có kẽ hở, không cho cảm xúc cô có thời gian để lắng đọng, cũng không cho cô bất cứ kẽ hở nào, mà đi thẳng vào bóng tối và vực sâu khác.
Đó là khoảng thời gian cô ngạt thở khó chịu nhất, cũng là giai đoạn sau đã hoàn toàn ỷ lại vào thuốc thì mới có thể đi tiếp được.
Cảm xúc rơi xuống thung lũng thấp nhất.
Mà khó chịu của bây giờ và lúc ấy không khác gì nhau.
Vừa rồi, mỗi một câu mà Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân nói đều đang được chiếu trong đầu cô, tuần hoàn chuyển động.
Cô không thể tưởng tượng được, Văn Yến của khi đó nên là dạng gì.
Thiếu niên hăng hái của cô...
Có phải xương phản nghịch đều bị bẻ gãy vào ngày đó rồi không?
Hình như cô nói câu gì đó, chỉ bởi vì cô nói nhẹ, cộng thêm khoảng cách và tiếng mưa rơi quá lớn, Hà Chiêu Vân không nghe rõ, bà tiến lên mấy bước: “Con nói gì?”
Lương Âm Dạ nâng mắt nhìn bà, sắc mặt có chút trắng, tăng thêm âm lượng, gằn từng chữ: “Vì sao ba mẹ phải đối xử với anh ấy như vậy?”
Văn Yến nắm chặt cán dù, đốt ngón tay trắng bệch.
Cả trái tim đều bị nắm chặt đau đớn.
“Tại sao phải đối xử với anh ấy như vậy?”
Cô có chút không khống chế được cảm xúc, cũng không khống chế được rơi lệ.
Lý trí liều mạng thôn tính nắm giữ cảm xúc, nhưng cuối cùng tuyên bố nắm giữ thất bại.
Hà Chiêu Vân cũng nôn nóng, bà định giải thích: “ Cục cưng à, mẹ không làm gì nó hết, chỉ trao đổi với nó một lần thôi, không nói lời khó nói, cũng không làm chuyện khác tổn thương nó. Nếu con hiểu mẹ, người làm ba mẹ, chúng ta không thể yên tâm nhìn các con ở bên nhau, mấy khoản nợ nặng quá, con mới bao lớn đâu? Sao con có thể cùng gánh nợ được? Đó có thể là khoản nợ cả đời các con cũng không trả hết được đấy. Mẹ chỉ hi vọng con đơn giản sống qua ngày, sống ngày tháng tốt dẹp dễ chịu… Con phải hiểu cho mẹ chứ.”
Lúc ấy, cũng không ai biết Văn Yến cần bao lâu mới có thể trả hết nợ, cũng không biết cả đời này anh có thể trả hết được hay không. Đó là một vực sâu khổng lồ, hố lửa không lấp kín được, bà thấy cũng run sợ, sao có thể khiến con gái bà chịu phần khổ này được? Tiểu Dạ còn trẻ, tiền đồ sáng rực, tương lai không vướng bận gì, cho dù những năm qua Hà Chiêu Vân không đối xử công bằng, nhưng từ đầu đến cuối bà cũng chỉ hi vọng cuộc sống sau này của con gái bà có thể sống tốt.
Vả lại, lúc ấy bà và Phó Dục đã nhất trí với nhau. Bởi vì có hành động này của Phó Dục, bà mới cảm thấy mấy năm đó không uổng công hỗ trợ nuôi Văn Yến.
Bà hỗ trợ trông nom Văn Yến, để cho anh được gửi ở nhà, lại không thể khiến cho anh dẫn con gái của mình vào hố lửa, như vậy thì cả đời này lòng bà cũng khó thanh thản được.
Tình huống như bây giờ dĩ nhiên là tốt nhất, Văn Yến trả hết nợ, trên vai không còn gánh nặng nữa, nếu hiện tại bọn họ còn muốn ở bên nhau, Hà Chiêu Vân cũng không phản đối nữa.
Lương Âm Dạ giống như nghĩ tới điều gì đó.
Trước kia cô từng tò mò vì sao Văn Yến không đi sinh nhật của Hà Chiêu Vân, lúc ấy nghe anh giải thích, cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại lại ngẫm lại, mới có thể đọc hiểu được nhiều hơn từ trong những chuyện đó… Anh hỏi cô có phải đã mấy năm không đi sinh nhật của Hà Chiêu Vân không, có phải cũng đồng nghĩa anh cũng đã mấy năm không đi rồi không?
Vậy có phải chính là từ năm ấy trở về sau không?
Anh sống ở nhà họ Lương nhiều năm, trước kia, sinh nhật hàng năm của Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân, anh đều sẽ đến. Mấy năm ấy, bọn họ thường thường cùng nhau làm công việc xong, rồi cùng chạy đến hiện trường. Sau này, bởi vì công việc không cách nào đến được, cô không hề biết thì ra anh cũng đã mấy năm không đi rồi.
Cô hiểu anh, cô biết anh không phải bởi vì tức giận, cũng không phải ghi hận, nói chung chỉ là lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ khiến cho bọn họ mất hứng, hoặc là khiến tình cảnh lúng túng, cho nên quà của anh sẽ tới, nhưng người không nhất định phải đến.
Nhưng cũng bởi vì quá rõ những chuyện này, cô mới càng khó chịu.
Rõ ràng chưa bao giờ gặp anh của mấy năm tháng đó, nhưng trong mông lung, có thể ảo tưởng ra dáng vẻ kia của anh… Dáng vẻ hèn mọn đến mức làm cho người ta đau lòng.
Khi đó, cho dù trên gương mặt anh lại không cơn sóng lớn, có phải đáy lòng cũng từng có một chút tủi thân không.
Nhưng anh không nên như vậy, anh vốn không cần như vậy.
Hà Chiêu Vân nhìn dáng vẻ của cô mà trong lòng khó chịu: “Dạ Dạ…”
“Rõ ràng anh ấy cũng không làm sai gì cả, nhưng vì sao ba mẹ phải đối xử với anh ấy như vậy?” Hốc mắt của cô từ từ ửng hồng: “Rõ ràng trước kia chú Văn và dì Phó không hề quan tâm anh ấy, luôn nuôi thả anh ấy, gửi anh ấy ở nhà chúng ta. Nhiều năm như vậy cũng không quan tâm, vì sao bọn họ vừa làm sai chuyện, nhưng phải do anh ấy gánh trách nhiệm?”
Cô vô cùng không cam lòng mà chất vấn, mà chất vấn của cô cũng làm tất cả mọi người tại hiện trường ngơ ngẩn.
Lương Tuấn, Hà Chiêu Vân, còn có Văn Yến.
Bàn tay Văn Yến đặt bên người không tự chủ mà nắm chặt, giữa mày cũng đi ngược vào nhau.
“Bọn họ kinh doanh thất bại, thiếu nợ khổng lồ, là hành vi của bọn họ, nhưng muốn ép buộc anh ấy không thể ở bên ai không thể ở cạnh ai, như vậy công bằng không?” Giọng nói cô càng ngày càng nặng, trùng trùng điệp điệp đập trên mặt đất như giọt mưa, bọt nước yếu ớt văng lên: “Bọn họ không có cho anh ấy cái gì cả, lại dựa vào cái gì mà đối xử với anh ấy như vậy?”
Cô gần như cuồng loạn mà kêu gào.
Mặc dù cô nhìn Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân nói chuyện, nhưng câu nào câu nấy là đang chất vấn ba mẹ anh.
Cô đang ấm ức vì thiếu niên của cô, vì Văn Yến của năm đó vốn hăm hở, chứa đầy trí tưởng tượng và dã tâm đối với hành trình phía trước, nhưng lại bởi vì cặp ba mẹ chẳng quan tâm anh là bao, mà con đường phía trước cứng rắn bị ngăn lại. Bọn họ từng tấc một gây áp lực cho anh, bẻ gãy xương phản nghịch của anh, thiết lập giới hạn cho đời người của anh, bỗng dưng kêu anh chịu đựng nhiều như vậy, khiến cho cuộc sống của anh vốn yên tĩnh trở nên long trời lở đất.
Cô cảm thấy bọn họ không xứng, cũng không nên đối xử với anh như vậy.
Bọn họ không ở bên cạnh, cô không cách nào trao đổi với bọn họ. Bọn họ cũng là bề trên, là ba mẹ ruột thịt của anh, có lẽ cô cũng không có tư cách nói những chuyện này.
Nhưng cô cảm thấy khó chịu, cảm thấy anh vốn không nên như vậy, cho nên cô cũng muốn kể ra một lần.
Anh chưa bao giờ đòi sự yêu mến và thương yêu kỹ càng chu đáo từ trên người bọn họ, nhưng tại sao phải gánh vác sai lầm của bọn họ?
Cô đau lòng tuổi thơ của anh không nhận được rất nhiều thương yêu, cũng đang đau lòng anh bị liên lụy đến mức không cất nổi nhịp chân năm năm qua.
Gánh nặng nặng nề như vậy, kéo lê anh không cách nào được thở dốc.
Anh chắc hẳn nên vĩnh viễn kiêu ngạo, đi chém giết bụi gai trên con đường phía trước của anh, mà không nên là cảnh ánh nắng cũng không cách nào soi vào người anh, nhịp chân anh nặng nề, có làm gì thì cũng không tỏa sáng được nữa. Ngay cả Hà Chiêu Vân cũng cảm thấy món nợ khổng lồ khó mà trả nổi, tất cả mọi người đều không thể chắc chắn kiếp này anh có thể trả hết nợ hay không, cô không biết anh làm sao mà vượt qua được đoạn năm tháng kia.
Lại càng không cần phải nói lúc này Hà Chiêu Vân còn đi tìm anh, khuyên nói anh buông tay cô.
… Văn Yến của khi đó nên suy sụp cỡ nào.
Hai mươi năm đầu kiêu ngạo, cũng không đủ để mai kia bị bẻ gãy.
Cô chưa bao giờ nói với ai cô đã nhìn thấy tin nhắn kia… Tin nhắn Phó Dục gửi cho anh.
Lúc ấy, cô khó mà tin được Phó Dục lại biết ý muốn trong lòng cô, vả lại cũng biết anh không thích cô, muốn anh nói rõ ràng với cô, cảm giác xấu hổ cực độ đang lan tràn, cô hầu như không muốn gặp anh nữa.
Trước kia cô quả thật thích dì Phó, nếu như không phải vì vậy, sao nhiều năm như vậy mà cô cũng không đi thăm Phó Dục. Là né tránh, cũng là ngượng ngùng, cô không gặp Phó Dục được, cũng không cách nào thản nhiên ra vẻ không biết gì cả, rồi ở cạnh nhau như thường.
Nhưng bây giờ nghĩ lại mới bừng tỉnh, tin nhắn kia, có phải cũng có liên quan đến chuyện này không?
Có lẽ Phó Dục không hề biết ý muốn trong lòng cô, vả lại cũng biết anh thích cô. Chỉ bởi vì chuyện này, đành ép anh làm như vậy.
Mọi chuyện chẳng qua là cô suy nghĩ nhiều và hiểu lầm.
Hình như cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao chuyện này sẽ đột nhiên như vậy, cũng hiểu vì sao anh thích cô, tất cả phát hiện của cô vào năm đó cũng không phải là bản thân suy nghĩ chủ quan, nhưng lúc ấy sẽ có tin nhắn đó.
Tủi thân đột nhiên không phải là vì bản thân, mà là vì anh...
Một ngày chân tướng bị vạch trần, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ khó tiếp thu như vậy.
Cô quả thực khó có thể tưởng tượng, anh vốn muốn bày tỏ với cô ý muốn trong lòng, nhưng vào lúc này, bị ra lệnh không cho phép, bị thông báo rằng bản thân lại không có tư cách gì nữa, đó lại là cảnh tượng gì đây.
Cũng khó có thể tưởng tượng được, tỏ tình của cô vốn có thể tiến hành thuận lợi, anh vốn sẽ tiếp thu, bọn họ vốn có thể ở bên nhau...
Lương Âm Dạ nhắm hai mắt, cảm nhận được nỗi đau vô biên vô tận ùn ùn kéo đến, đang xâm nhập cô.
Tất cả những chuyện trước kia cô không nghĩ ra đột nhiên không còn ý nghĩa tồn tại, bởi vì anh không hề không thích cô.
Mà nỗi khổ sở và nỗi đau thất tình khi đó, quyết tuyệt chia đôi đường đi với anh, vào giờ khắc này làm cô hoang mang mà trước đó chưa từng có.
Một tầng rồi lại một tầng “tưởng tượng”, “nếu” nặng nề mà buồn cười phủ định, nặng nề đến mức cô gần như không thở nổi.
Là thực tế mà bất luận như thế nào thì cô cũng không nghĩ ra được, cũng là thực tế tàn khốc tanh tưởi.
Tiền vi phạm hợp đồng một trăm triệu của cô cũng khiến cô quay vòng mấy năm mới dám thở mạnh, còn anh lại là mấy tỷ.
Lương Âm Dạ vốn dĩ rất khó nghĩ thông suốt, lồng ngực không lưu thông khó tiêu.
Cô khó khăn mở miệng: “Có thể nói với con, đại khái là lúc nào không? Thời điểm mẹ đi tìm anh ấy.”
Trí nhớ của Hà Chiêu Vân rất tốt, bà trả lời một khoảng không chênh lệch. Chỉ có chút lo lắng trạng thái của cô, chần chừ nhẹ nhàng gọi cô: “Dạ Dạ...”
Là ngày đó.
Chính là ngày đó.
Cho nên, anh vốn dĩ sẽ xuất hiện trước mặt cô đúng không? Anh sẽ đến để nắm lấy cô đúng không? Bánh răng vận mệnh xoay vòng, nhưng không nên có dáng vẻ của ngày hôm nay đúng không?
Anh không xuất hiện, năm năm sau này anh cũng không xuất hiện, cũng bởi vì nguyên nhân này.
Cô cũng không đè ép được nỗi đau tan vỡ nữa: “Sao mẹ không nói với con, vì sao không hỏi con sẽ làm thế nào? Tại sao mẹ phải quyết định thay con? Giống như đêm Trung thu, con đã nói với mẹ rồi… Từ trước giờ mẹ không biết cách tôn trọng con.”
Nếu tôn trọng, vì sao tất cả đều muốn giấu giếm cô, sau đó quyết định thay cô, thay thế cô cắt đứt tất cả khả năng của bọn họ.
Nhưng trước giờ không hỏi cô có muốn hay không.
Cô có quyền được biết, cô có quyền đưa ra quyết định sau khi được biết.
Nhưng không ai cho cô cả.
Bọn họ lặng yên tuyên án tử hình cho cô và Văn Yến.
Lương Âm Dạ rất bất lực. Cô rất tức giận, rất không cam lòng, giống như không cam tâm mọi chuyện đi đến tình cảnh ngày hôm nay. Nhưng cô cũng không biết mong muốn của cô là cái gì, không biết cô phải làm gì, cả người đều tràn đầy cảm giác bất lực sâu đậm.
Trong đầu cô giống như có hai cô bé đang lôi kéo cùng một chiếc gối, mặc cho sợi bông bay đầy trời, cũng thề không ngừng tay, nhưng bọn họ giành giật nhau khiến cả người cô tan vỡ.
“Con không muốn ba mẹ đối xử với con như vậy, anh ấy không nên bị đối xử như vậy...” Cô suy sụp khóc, cả đầu đau như muốn nứt ra.
Cô rất ít khi cãi nhau với người khác, nhất là với mẹ, nhiều năm như vậy, cô cũng chưa bao giờ cãi nhau với bà.
Lần đầu tiên là vào đêm Trung thu đó, sau này, cho dù là nói chuyện, tranh chấp, cô đều rất bình tĩnh. Mà lần này, cô một lần nữa bùng nổ, tức giận và không cam lòng chảy đầy trong lòng… là đang bênh vực anh. Cô là một người lạnh nhạt, nhưng cũng sẽ đứng chắn trước người anh, chống lại bất công thay cho anh.
Trong đêm khuya đổ mưa, trời đen kịt, ngay cả ánh trăng cũng không thấy, khóe mắt người đàn ông ở xa ửng đỏ, hốc mắt ấm nóng khó nhịn.
Anh phát hiện anh sai rồi, cô không phải là một người không dũng cảm.
Cô rất dũng cảm, rõ ràng cô rất dũng cảm.
Cô cũng sẽ vì anh mà biến thành người dũng cảm nhất trên thế giới.
Chưa bao giờ cãi nhau với người khác, vào giờ khắc này, cô cuồng loạn, chỉ vì ấm ức thay anh.
Mấy năm đó, ngày tháng vừa mở mắt đều là bóng tối, giống như quay lại trước mắt.
Nhưng vào giờ khắc này, cách một khoảng không, anh được cô ôm vào lòng.
Cô xông vào lòng anh, anh bị đâm rầm vào mà ngẩn ra, nhưng lồng ngực của anh nóng bỏng như vậy đấy.
Anh nhắm hai mắt.
Trong đêm tối mờ tối, ánh sáng mờ chiếu trên mặt anh.
Hà Chiêu Vân còn đang nói gì đó, nhưng Lương Âm Dạ không nghe vào, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, khóc không thể dừng được. Trên dưới cả người cô đều tràn đầy cảm giác bất lực, thế giới này đang nói với cô, cô không làm được bất cứ chuyện gì cả, cũng không thể nào thay đổi được mỗi một sự thật.
Nhưng thế giới này đối xử với anh quá tàn nhẫn, không lưu tình một chút nào.
Cô vùi đầu vào đầu gối, vào một khắc ấy, nỗi đau như gió bão, thổi tung đến mức tận cùng.
Tất cả những chuyện mà cô tưởng tượng, bị phủ định toàn bộ, nhưng ngược lại cô càng đau khổ.
Bàn tay cầm dù của cô đã sớm thả lỏng, dù rớt xuống đất, bắn lên mấy cái, cuối cùng bị vứt ở một bên.
Mưa càng to hơn, nước đọng trên mặt đất sắp qua giày, cơn mưa này quá hung hãn, hận không thể kéo rách tấm màn sân khấu, giống như một con sư tử oai phong đang gầm thét.
Mà cô mặc kệ mưa xối vào người, hoàn toàn không màng gì hết. Cô cũng chỉ muốn bị mưa xối cho tỉnh táo.
Lương Tuấn và Hà Chiêu Vân bị dọa sợ, hai người chạy đến chỗ cô, Hà Chiêu Vân cầm dù cho cô, ngồi xổm bên cạnh cô ôm cô, xin lỗi cô.
Nhưng cô không nghe thấy giọng nói của bà, chỉ khóc càng kịch liệt hơn.
Cô biết Hà Chiêu Vân không sai. Sự thật bày ra ở chỗ này, không cách nào oán hận trách bà quyết định như vậy được, bản thân không thể trách bà.
Nhưng cô cũng không biết bây giờ cô nên làm thế nào mới phải.
Tất cả cảm xúc đi ra bên ngoài cuốn bay mọi thứ, đi dạo một vòng rồi lại bắn về trên người cô, bắn thủng cô, khiến người cô không chỗ nào là lành lặn.
Vốn là một nơi tan hoang, giờ đây lại không một chỗ nào là hoàn hảo.
Trong tiếng mưa rơi động trời, Lương Âm Dạ đau khổ cúi đầu: “Xin lỗi, con biết con không thể trách mẹ...”
Vừa rồi chỉ là cảm xúc của cô bùng nổ quá lợi hại.
Chỉ là rất khó chịu, chỉ là không tìm được chỗ trút ra.
Hà Chiêu Vân sửng sốt, trái lại còn ngơ ngác, không biết nên trả lời thế nào. Nên thở phào thật, nhưng lòng còn đang thấp thỏm, càng không yên tâm: “Dạ Dạ, Dạ Dạ, mẹ đang tự kiểm điểm, sau này bất luận như thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ hỏi ý kiến của con trước, thương lượng với con, có được không? Chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta đừng khổ sở nữa, được không? Nếu hiện tại các con còn muốn ở cạnh nhau, mẹ sẽ không có ý kiến nữa...”
Lời nói của Hà Chiêu Vân bị cô ngắt lời…
Cô dùng sức lắc đầu, nước mưa và nước mắt của cô tưới ướt mặt cô, khiến cho người ta trong một lúc không biết là nước mắt hay là mưa.
Hà Chiêu Vân vừa muốn hỏi gì đó, mà cô đột nhiên đứng dậy, chạy vọt vào trong để về nhà.
Văn Yến đang đi nhanh đến bên này, bàn tay Hà Chiêu Vân còn chưa rơi trên người cô, bọn họ cũng không kịp phản ứng, mà cô đã chạy mất tăm.
Trái tim Hà Chiêu Vân sắp vỡ vụn, còn ở phía sau gọi cô: “Dạ Dạ…”
Phản ứng Văn Yến nhanh hơn, bước nhanh đuổi theo.
Anh đột nhiên xuất hiện lại khiến Lương Tuấn bọn họ cả kinh, bọn họ cũng không biết anh tới từ lúc nào.
Nhưng, nhưng có anh ở đây, liệu có tốt hơn một chút nào không?
Giữa mày Hà Chiêu Vân nhíu chặt, từ đầu đến cuối không thở phào được, trái tim sắp bị bóp nát, nước mắt cũng sắp chảy hết.
Tim bà đập rộn lên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Lương Tuấn đi qua vịn vai bà, động tác hơi thu chặt.
...
Lương Âm Dạ về đến nhà là đóng cửa lại, nhưng không mở đèn.
Cô một mình ngồi trên mặt đất, cả người ướt đẫm, nước mắt đầy mặt.
Chẳng qua là sau một chốc thôi, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Anh đuổi sát mà tới, nhịp chân dồn dập. Vừa rồi mưa quá lớn, rất nhiều chỗ trên áo sơ mi trên người anh đều bị thấm ướt.
Lương Âm Dạ còn cho rằng là Lương Tuấn bọn họ, vừa muốn nói bản thân không sao, bảo bọn họ quay về đi, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của anh…
“Tứ Tứ, mở cửa.”
Chỉ nghe thấy một tiếng này, đầu cô liền vùi vào đầu gối, nước mắt mất khống chế rơi xuống.
Văn Yến, mấy năm đó, có phải anh sống rất không tốt không.
Ngày đó, anh đã đau khổ cỡ nào.
Cô khó chịu khóc lóc, đầu óc cũng ngẩn ra, nhưng làm sao cũng không dừng được.
“Tứ Tứ, ngoan, mở cửa ra, để anh vào đi.” Anh giống năm đó, dỗ dành cô đừng khóc.
Lúc cô vừa quay về nhà họ Lương, bà qua đời chưa được bao lâu, mẹ thương yêu Lương Xán, lúc Lương Xán dẫn bạn bè cô lập cô.
Anh sẽ dỗ dành nói chuyện với cô, dỗ dành cô vui vẻ hơn một chút, rồi vui vẻ hơn một chút nữa.
Nhưng Lương Âm Dạ cũng không biết bản thân bị gì nữa, cô không vui vẻ nổi… còn có một loại cảm giác rất sâu, cảm giác cô không bao giờ vui vẻ nổi nữa.
“Tứ Tứ, anh ở chỗ này, em có lời gì muốn hỏi, hoặc muốn nói, em đều có thể nói. Mở cửa trước, để anh xem thử em, có được không?”
Không được lắm.
Cô ngồi trên sàn nhà sau cánh cửa, nhưng cô không muốn mở cửa.
“Văn Yến.”
Vừa mở miệng, Lương Âm Dạ mới phát hiện giọng nói của mình lại khàn như vậy: “Em muốn được yên tĩnh. Anh không cần lo lắng.”
Bên ngoài im lặng hồi lâu.
Anh khàn giọng dò hỏi: “Tứ Tứ, năm đó, có phải em nhìn thấy tin nhắn mẹ anh gửi cho anh không?”
Lương Âm Dạ không trả lời.
Nhưng giống như là ngầm thừa nhận.
Văn Yến chỉ nói trong lòng… Quả nhiên.
Anh kết nối đúng rồi, cái suy đoán không thểnào nghĩ ra được, quả nhiên là thật.
Tính ngàn vạn lần, anh cũng không tính đến cô sẽ nhìn thấy tin nhắn đó.
Mà nhìn thấy tin nhắn kia xong, cô lại khổ sở cỡ nào... phải khổ sở bao lâu.
Cổ họng anh không thông đắng ngắt, đưa lưng về phía cánh cửa, bất lực dựa vào nó: “Năm đó, chuyện quá lớn… món nợ nặng nề, ba anh đột nhiên bị đau tim vào viện, mẹ ta không đủ sức xoay chuyển càn khôn. Cho nên bà ấy mới gửi tin nhắn kia, không phải là không thích em, chỉ là không thể khiến cho em cũng đi vào vũng nước đục này.”
Lúc ấy, không phải ý muốn trong lòng cô quá rõ ràng… mà là ý muốn trong lòng anh quá rõ ràng.
Rõ ràng đến mức Phó Dục sợ hãi, còn đến mức phải cắt đứt. Không ngừng khuyên anh đừng theo đuổi cô, đừng ở bên cạnh cô, đừng liên lụy cô.
Anh tựa vào cửa, yếu ớt ngẩng đầu nhìn đèn hành lang, giọng khàn khàn quá đáng:
“Văn Yến, không hề không thích Lương Âm Dạ.”
“Anh ấy rất yêu rất yêu cô ấy.”
“Anh ấy nằm mơ cũng muốn ở cạnh cô ấy.”
Mỗi một tiếng đều kiên định đáp đất.
Kiên định như bàn đá.
Trong bốn phía yên tĩnh, mỗi chữ rõ ràng lọt vào tai, rơi xuống đáy lòng.
Lương Âm Dạ khóc không thành tiếng, bả vai run rẩy, toàn bộ cảm xúc tan vỡ.
Đau lòng tột cùng, hoàn toàn không cách nào hít thở được.
Thế giới này quá không công bằng…
“Sao anh.” Giọng nói cô mang theo nồng đậm nghẹn ngào: “Đều không nói với em, nhiều năm như vậy, một câu cũng không nói với em. Nói với em, anh sống rất không tốt, anh sống rất gian nan, bọn họ đối xử với anh thật là tàn nhẫn...”
Vậy em nhất định sẽ vứt bỏ tất cả, gì cũng không quan tâm mà quay về tìm anh, chạy như bay về phía anh, ôm lấy anh thật chặt.
Năm tháng ngạt thở thiếu dưỡng khí như vậy, em sao nỡ để anh một mình vượt qua được.
Ngày đó, cũng là đêm khuya, cũng là ở chỗ này, cũng là cô ở bên trong cửa, anh ở ngoài cửa, bọn họ cách một cánh cửa nói chuyện với nhau như lúc này.
Anh say rượu đến tìm cô, tựa ở ngoài cửa, trong giọng nói có mấy phần bất lực mà nói với cô: “Em biết... Em biết anh tốn bao lâu mới đi về bên cạnh em không?”
Khi đó, cô không biết, nhưng hiện tại, cô biết rồi.
Cô biết anh thật sự đi rất lâu rồi, cũng thật sự đi con đường rất xa, mới một lần nữa quay lại bên cạnh cô.
Con đường ấy có vẻ không có điểm cuối, dọc đường đi đều là gió tuyết, không có một chút ánh sáng nào, cô vốn dĩ không cách nào tưởng tượng được anh làm thế nào để có thể đi tiếp được.
Hôm đó nghe thấy anh nói lời này, cô chỉ cảm thấy lòng đau đớn, mà nay lại là ruột gan đứt từng khúc.
Sau khi Văn Yến tựa vào cửa, hoàn toàn ngẩn ra.
Anh hoàn toàn không ngờ sẽ nghe thấy lời nói như vậy.
Anh mất tập trung, nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cũng hoàn toàn không nén được cảm xúc đang kêu gào ầm ĩ trong lồng ngực.
Một khắc đó, ngay cả nuốt vào cũng khó khăn.
Cuộn trào khắp bụng, cũng không tìm được lời nào để nói.
Anh đang suy nghĩ.
Khát vọng sâu nhất năm anh mười tám tuổi.
Giờ phút này, tất cả đều tan chảy trong lòng bàn tay anh.
Ảo tưởng anh chưa bao giờ dám có, khao khát không dám đạt được…
Năm mười tám tuổi, năm ấy, sau cơn mưa ẩm ướt.
Lan tràn khắp tứ chi và một trăm chiếc xương, lục phủ ngũ tạng của anh.
Anh hoàn toàn không có thuốc nào cứu chữa được nữa.