Trước giờ Văn Yến không biết cảm xúc của một người còn có thể phong phú như vậy, tốc độ thay đổi nhanh tới nỗi anh chưa kịp phản ứng.
Vừa rồi không phải còn đang cười sao?
Sao đảo mắt là khổ sở rồi.
Anh vuốt ve sống lưng cô: “Đang nghĩ gì?”
Thật sự là đã uống không ít rượu, hai gò má của cô nổi lên rặng hồng vì say rượu, tươi đẹp khiến người ta khó dời mắt.
Nhắm hai mắt, nhẹ giọng nỉ non: “Đang suy nghĩ về chúng mình.”
Văn Yến chỉ nhìn một ánh mắt, tài xế nâng tấm chắn lên. Để lại không gian hàng ghế phía sau cho bọn họ.
Anh hạ tầm mắt nhìn chằm chằm cô. Đang suy nghĩ về chúng mình, suy nghĩ như thế nào mà khó chịu như vậy?
Ánh mắt anh sâu thẳm.
Có phải bởi vì tách nhau ra mấy năm mà em cũng sống không vui không.
Bàn tay anh đang thu chặt. Không gian bên trong lớn như vậy, anh lại bắt cô dựa sát vào người anh, giống như bọn họ chỉ còn có một mét vuông để đứng.
Lương Âm Dạ còn đang khổ sở. Có thể là bởi vì bị bệnh, cảm xúc không vui dâng trào lên như đợt sóng mãnh liệt, đập vào rồi khó rút đi được.
Cô chỉ đang suy nghĩ, trong tưởng tượng của Dạ Yến, bọn họ thân mật như vậy, nhưng trong hiện thực đã được định sẵn là không thể như Dạ Yến mong muốn, mấy câu chuyện tưởng tượng đó đã được định sẵn là không thể trở thành sự thật. Mà tiếp xúc giữa bọn họ cũng càng ngày càng ít, cho đến khi hoàn toàn là mỗi người một ngả. Đứng ở góc độ của Dạ Yến, cô đang khó chịu. Đứng ở góc độ của mình, cô cũng cảm thấy không hít thở nổi, sắp ngạt thở.
Nghiêng đầu là có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt của anh tự mang vẻ kiêu ngạo, lồng ngực cô hụt hẫng.
Là giấc mơ tươi đẹp khi còn trẻ.
Là vầng trăng sáng mà cô đứng ở vực sâu nhìn lên.
Ngay cả nhìn mà anh cũng không nhìn sang, vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng phía trước: “Em còn nhìn anh nữa, anh sẽ rất muốn hôn em.”
Hôn không cần nhiều lý do như vậy.
Lúc không giải thích rõ ràng được thì hôn thôi.
Lúc sóng lòng dâng lên thì hôn thôi.
Lúc muốn hôn thì hôn thôi.
Mạch suy nghĩ của Lương Âm Dạ chậm chạp hơn một chút, qua mấy giây mới thắc mắc: “Hả?”
Sắc đêm đẹp đẽ hết sức, mấy chấm nhỏ rải rác ở trên bầu trời đêm.
Nhưng cô còn xinh đẹp hơn chúng.
Đôi mắt anh u ám, bỗng nhiên xoay người đè lên cô, dán lên khóe miệng cô. Động tác không hề thô lỗ mạnh bạo, ngược lại dè dặt liếm láp, nụ hôn chậm rãi xâm nhập giống ao đầm ẩm ướt.
Bọn họ kề sát nhau hết mức, mà sức lực toàn thân anh đều đang ép xuống, quỳ một chân lên ghế bên người cô. Không dùng sức lực trong nụ hôn, chỉ dùng để khắc chế và kiềm chế bản thân.
Anh giống như đang thần phục trước cô.
Quỳ một chân, cúi đầu xưng thần.
Lương Âm Dạ cũng ngẩn ra.
Rõ ràng là cô uống nhiều, anh cũng không uống nhiều, sao còn phát triển đến mức này?
Đôi mắt anh chứa đựng tình cảm, ánh mắt sâu thẳm, cô chỉ mới nhìn vào mắt anh một chốc mà đã ngã vào trong đó, rơi xuyên qua tầng tầng lớp lớp, ánh mắt dường như vĩnh viễn không thấy đáy.
Bọn họ kề sát nhau, rất nóng, ngay cả răng môi cũng nóng.
Một nụ hôn ẩm ướt, hơi thở vừa dây dưa vừa dính ướt giáp nhau.
Gân xanh trên mu bàn tay anh rõ ràng, hai nút áo trên cổ áo vốn chỉnh tề nghiêm cẩn bị bung ra, rối loạn lỏng lẻo, đuôi mắt lười biếng ẩn chứa tình cảm. Lương Âm Dạ dần dần không đành lòng nhìn thấy anh như vậy. Dáng vẻ của anh rất giống như vừa bị bắt nạt. Còn về người bắt nạt anh là ai, vậy dĩ nhiên là...
Nhưng rõ ràng…
Cô mất sức lực, lồng ngực phập phòng, còn đang thở hổn hển, không nói nên lời.
Bầu không khí của cả hàng ghế phía sau kiều diễm không bình thường.
Ban đầu, Lương Âm Dạ còn duy trì lý trí, nhưng không biết có phải nụ hôn này nhuốm say lòng người hay không, về sau, cô dần dần không tỉnh táo.
Cũng có thể là chàng yêu tinh này đang đầu độc cô.
Cô muốn làm gì đó để lấy lại quyền chủ động, nhưng anh vừa hôn cô vừa dụ dỗ, hoàn toàn dắt cô đi theo. Ban đầu không lấy được quyền chủ động, sau đó rất khó lấy lại, dưới sự dẫn dắt của anh, cô dần dần thả lỏng, không để ý tới lý trí nữa mà đắm chìm trong đó.
Cảm thấy sự việc không nên phát triển theo chiều hướng này, nhưng lại không thể kéo về quỹ đạo đúng.
Anh nắm lấy cổ tay cô, nâng tay cô lên đặt lên mặt mình: “Biết anh là ai không?”
Sắc mặt cô tỏ vẻ khó hiểu: “Dĩ nhiên... Tại sao không biết?”
“Vậy em gọi anh là gì?”
“Văn Yến? Đạo diễn Văn?”
Cô ngoan quá, không miêu tả được vẻ ngoan ngoãn của cô.
Ánh mắt anh dần dần sâu hơn, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mổ vào môi cô mấy cái, liên tục hôn cô giống cơn mưa dầm liên miên ẩm ướt ở Giang Nam.
Cô miễn cưỡng nhắm mắt lại, khi lại nhìn anh, phong tình ở đuôi mắt lơ đãng trút xuống.
Anh sắp không chống đỡ nổi.
Năm năm trước, thật ra thì hoàn toàn có thể nhìn thấy được hướng đi của đêm khuya ấy.
Anh vốn không có sức đề kháng khi đứng trước cô, bất kể là trong trạng thái có ý thức hay là trong trạng thái khác.
“Anh có chút khổ sở.” Giọng anh rất khàn.
“Vì sao?”
“Hình như Tứ Tứ không thích anh như trước.”
Lương Âm Dạ kinh ngạc nhìn anh.
Anh đối mặt với cô: “Cũng không thân mật với anh giống như trước.”
“Tại sao vậy.” Anh nỉ non: “Là vì anh làm sai chuyện gì rồi, đúng không?”
Lương Âm Dạ cảm giác được có một nỗi chua xót dưới đáy lòng đang bành trướng, chậm rãi lớn lên rồi cọ sát vào trái tim cô.
Nhìn dáng vẻ này, không ai nỡ khiến anh khổ sở, chỉ sẽ ngẫm lại rốt cuộc mình đã làm gì mà tổn thương anh.
Cô cũng không ngoại lệ, cho dù sự thật là vậy, cô vẫn phủ nhận: “Dĩ nhiên là không, chỉ là chúng ta trưởng thành rồi.”
“Vậy là Tứ Tứ còn thích anh như trước, đúng không?” Khóe môi anh nhếch lên, vô hại cười cười.
Lương Âm Dạ gần như không nghĩ ngợi mà gật đầu.
“Vậy Tứ Tứ có thể nói với anh được không, lúc này Tứ Tứ nghĩ đến chuyện gì là nhiều nhất?”
Cô nhìn chằm chằm anh, đôi mắt như có mây mù.
“Không cho anh hôn.” Cô xoay đầu sang chỗ khác.
Văn Yến thoáng ngẩn ra, mũi chợt tràn ra một tiếng cười khẽ. Nghĩ thế nào thì cũng không ngờ cô sẽ nghiêm túc nói chuyện này như vậy.
Chóp mũi anh cọ nhẹ vào hõm cổ cô: “Anh chỉ thích em, không nhịn được mà muốn thân mật với em.”
Người đứng đắn kiêu ngạo như cậu Văn, đạo diễn Văn, người ngoài nào có thể ngờ được anh còn có thể nói lời nói vô lại như vậy.
Hõm cổ bị anh cọ nên bị ngứa, anh lại hôn lên vành tai, gò má cô, một đường lưu luyến mà qua. Anh như mắc chứng thèm khát da thịt mà rất nghiện cô.
Qua một lát.
Có thể là đột nhiên có lương tâm, cảm thấy mình thật là quá đáng, cũng có thể là vì nguyên nhân gì khác, anh chậm rãi kiềm chế hôn khóe miệng cô hai cái rồi lui ra. Lui về chỗ cũ, tựa người vào lưng ghế, nhắm mắt lại, giữa mày nhíu lại.
Tiếng thở dốc nhỏ nhẹ của anh ở bên tai.
Cả người hoàn toàn giống như bị mới bắt nạt xong, Lương Âm Dạ không đành lòng nhìn nữa, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Từ từ thất thần.
Nghĩ đến nhiều nhất... là chuyện gì?
Nghĩ đến...
Nghĩ đến mẹ.
Cũng nghĩ đến rất nhiều chuyện trước kia giữa cô và bọn họ.
Ban ngày bọn họ cãi nhau rất kịch liệt, bà Hà muốn đuổi theo cô, nhưng bị vấp chân, cộng thêm cơ thể mất sức quá nghiêm trọng mới để cô rời đi.
Cô từ từ cụp mắt. Nghĩ đến chuyện không vui vẻ, nghĩ đến chuyện có chút khổ sở.
Đó là một loại khó chịu nặng nề ngột ngạt, không tìm được chỗ phát tiết, chỉ đành để nó đấu đá lung tung trong lồng ngực.
Rất vội vàng muốn tìm một cánh cửa để trút ra.
Văn Yến đã bỏ qua cho cô, tự tránh ra, ngay cả tiếp xúc với cô cũng không dám, cẩn thận tạo ra một khoảng cách. Còn đụng chạm một chút nữa, anh cũng lo lắng tính tự chủ của mình sẽ tan rã chỉ trong một khoảnh khắc, hoàn toàn rơi xuống trong đó.
Chỉ cần chạm một cái là có thể phát hiện ra toàn thân anh căng thẳng giống đang ngầm chịu đựng cái gì đó.
Nhưng chưa từng nghĩ.
Người nào đó còn dám.
Tự sáp đến gần.
Có lẽ là ánh đèn mờ tối và bầu không khí mập mờ còn chưa tan khuyến khích Lương Âm Dạ có dũng khí, có lẽ là cơn say xông lên đầu, cũng có lẽ là anh vừa “đích thân dạy dỗ” đủ kiểu.
Lương Âm Dạ nghiêng người qua đó, học theo dáng vẻ của anh mà hôn lên vành tai anh một cái.
Một khắc đó giống như bị điện giật, Văn Yến khó tin mở mắt ra, xoay mặt về hướng ngược lại với cô.
Mặc dù Lương Âm Dạ uống say, nhưng có lẽ cũng cảm thấy có hơi to gan mà mím môi, chỉ là tầm mắt vẫn rơi trên người anh. Đạo diễn Văn rất có vốn liếng, ngày đó, Bối Y nói anh không đi đóng phim thì đúng là đáng tiếc, Lương Âm Dạ hoàn toàn có thể hiểu được. Bởi vì một khi anh tự ra trận, chắc chắn sẽ dấy lên một cơn gió bão rất lớn trong giới giải trí.
Cô vẫn chủ động hướng về phía anh, mà lần này còn quá đáng hơn so với lần trước, cô nhắm mắt hôn khóe miệng anh, chủ động hôn.
... Vốn dĩ rất khó tự kiềm chế.
Văn Yến không có sức lực tự kiềm chế.
Sau khi dừng lại trong phút chốc, anh nhắm mắt, giơ tay khống chế cổ tay cô.
Như đang tiến hành xác nhận với cô.
Mà cô không kháng cự, vẫn rướn người qua.
Một lần nữa tiếp tục nụ hôn vừa bị cắt đứt.
Nơi đã ngừng nóng lên đã bắt đầu hạ nhiệt, một lần nữa lại bốc cháy.
Bàn tay anh vuốt ve sống lưng cô rồi đi lên trên, gân xanh bên cổ ẩn hiện.
Anh sắp điên rồi.
Hơi thở không vững vàng tràn ra từ cổ họng.
Một khắc đó, khi đôi môi mềm mại dán lên, tính tự chủ hoàn toàn tan rã.
Có một vài chuyện, một khi bắt đầu là không ngừng được.
Lúc xe lái vào tiểu khu, anh nhẹ nhàng mút cô, hỏi cô: “Muốn đến nhà em hay nhà anh.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng đến mức dịu dàng.
Lương Âm Dạ lắc đầu, nói: “Em phải về nhà.”
Câu hỏi của anh là hỏi thay cho bọn họ.
Cô nói là bản thân cô.
Động tác của Văn Yến thu chặt hơn một chút, đỡ gáy cô để cô dán vào anh, giọng nói khàn khàn: “Không làm gì, nhưng không để em đi được.”
Cô chủ động tới, không được trách anh không buông tay được.
Cô nghẹn ngào.
Anh dẫn cô lên lầu, lúc bấm tầng lầu, cô trơ mắt nhìn anh bấm tầng lầu nhà mình. Lương Âm Dạ vuốt cánh tay, dời tầm mắt.
Anh cúi đầu hôn cô để an ủi dỗ dành.
Ánh mắt đột nhiên tạm ngừng một lát.
Cũng là vào lúc này, anh phát hiện ra khác thường.
Văn Yến khẽ vuốt ve gò má cô, tỉ mỉ nhìn chằm chằm, gần như muốn phân tích tất cả hàm nghĩa chất chứa trong tất cả biểu cảm thoáng thay đổi của cô.
Khẽ vuốt hết lần này đến lần khác.
Lại khiến lòng cô bắt đầu run rẩy, có chút lo lắng bất an, muốn kéo bàn tay anh xuống, lại bị anh kề sát hôn lên.
Là nụ hôn rất sạch sẽ rất dịu dàng.
Không xen lẫn bất cứ tạp chất nào.
“Có phải có chuyện gì xảy ra không?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng cẩn thận: “Khiến Tứ Tứ của chúng ta không vui rồi.”
Không phải cô muốn hôn.
Cô như đang mượn chuyện này để thoáng giải nỗi đau khổ gì đó.
Ý nghĩ này khiến trái tim Văn Yến bị xách lên cao.
Lương Âm Dạ không hề phòng bị nghe một tiếng hỏi như vậy.
Đầu ngón tay cô nắm chặt quần áo anh, từ từ thu lực nắm chặt, giống như đang đè nén cái gì đó.
Anh không thúc giục cô, mặc cho cô gái của anh tự bình tĩnh lại.
Trong yên tĩnh.
Cô rũ mi mắt, bỗng nhiên rơi lệ.
Ngay cả khóc mà cô cũng yên tĩnh như vậy, nếu như không phải anh hạ tầm mắt nhìn, cũng không phát giác được bất cứ khác thường nào.
Giống một con búp bê.
Con búp bê bể nát.
Lồng ngực từ từ thắt chặt, anh nhắm hai mắt, áp cô vào trong ngực.
Nước mắt của cô càng trào ra càng nhiều, từ từ thấm ướt áo sơ mi của anh.
Thật ra thì bản thân cô cũng không biết sao đột nhiên cứ như vậy mà tủi thân, vừa rồi, cho dù là đang hôn, cho dù là đang nghĩ cách tháo lỏng nỗi buồn, hiệu quả cũng không tốt lắm, cho tới giờ phút này, hơi thở luôn đè nén trong ngực mới chậm rãi nứt toác.
Người trưởng thành rất khó thoải mái khóc lóc, nhất là người trưởng thành hiểu chuyện.
Đặc biệt là người trưởng thành hiểu chuyện mà còn không biết cách thổ lộ.
Qua rất lâu.
Đã quay lại nhà cô, cô cũng khóc rất lâu, mới nâng hai mắt ngấn lệ lên nhìn anh.
Anh cụp mắt đối mặt với cô, lặng lẽ chờ cô.
Chẳng qua trong chốc lát, khóe miệng cô mếu máo, lại vùi vào lòng anh.
… Khóc thêm một lúc nữa.
Anh rốt cuộc cũng khẽ cười. Giơ tay kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ sống lưng cô.
Lại qua hồi lâu, rốt cuộc cô cũng khóc mệt rồi. Bọn họ ngồi trên ghế sô pha, cô tựa người vào lòng anh, cơn buồn ngủ dâng lên, chờ lúc anh nhìn lại, hàng mi dài đã nhắm lại.
Anh nhìn cô, qua hồi lâu không nói chuyện. Không biết cô khổ sở chuyện gì, nhưng cũng đã đủ đau lòng.
May mà khóc ra rồi. Khóc trận này xong, có lẽ có thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh ôm cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Đây là lần đầu tiên anh xông vào khu vực cá nhân của cô sau năm năm. Lúc đứng ở cửa, anh dừng lại, rồi mới bước vào.
Lúc để cô ở trên giường, anh cúi người một lúc lâu.
Nhìn nước mắt vẫn treo ở hàng mi đen của cô, giống như ngậm giọt sương. Mặc dù khóc xong rồi, cũng ngủ rồi, nhưng giữa mày vẫn nhíu chặt.
Anh giơ tay vuốt phẳng từng lần một, vuốt phẳng giữa mày của cô, cuối cùng lại đặt xuống một nụ hôn ở chỗ này, nhắm mắt che đi tất cả tình cảm trong con ngươi.
/
Lúc Lương Âm Dạ tỉnh lại, anh đã sớm rời đi.
Giống lần trước.
Cô nhìn trần nhà, định kéo về ký ức tối hôm qua.
Nhìn hồi lâu, đột nhiên cô nhăn mặt, tiện tay lấy gối đầu rồi chôn mặt mình vào đó.
Chắc hẳn là đầu óc cô bị hạ độc mất rồi.
Sao chủ động đến gần rồi hôn người ta chứ?
Truyền ra bên ngoài, nói ba ngày cũng sẽ không ai tin đây là chuyện Lương Âm Dạ làm được.
Từng giây từng phút của thời gian trôi qua.
Đầu Lương Âm Dạ cứng ngắc vận hành.
Năm năm trước, cô luôn cho rằng anh uống nhiều, bản thân rất tỉnh táo. Chẳng qua hiện tại ý nghĩ này của cô đã lung lay sắp đổ.
Có lẽ đó chỉ là cô cho rằng thôi, có lẽ cô cũng uống nhiều, chỉ tự cho rằng bản thân tỉnh táo thôi.
Ai trêu chọc, ai chủ động... Thật sự không chắc chắn được.
Anh chính là một chàng yêu tinh...
Cô cũng sẽ bị cám dỗ, bị vứt vào vực sâu, chủ động mắc câu?
Hiện tại Lương Âm Dạ đã bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Đối với tính tự kiềm chế, nhân phẩm, hành động của mình, cũng tiến hành xem kỹ từng thứ.
Cuối cùng đưa ra kết luận…
Cô sẽ không uống rượu cùng với Văn Yến nữa!
Nhưng ngày hôm qua vốn tồi tệ, buổi tối bị sự u tối và nặng nề kéo căng, dưới sự quấy rầy của anh mà trở nên có sắc thái.
Đi ra ngoài một chuyến, dày vò một trận, một ngày này dễ dàng trôi qua. Khóc một trận như vậy, cơ thể khóc mệt đến trình độ cao nhất mà đi ngủ, cũng ngủ say hết sức thoải mái.
Toàn bộ cơ thể đang thả lỏng, nó cảm thấy rất thoải mái.
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng chớp mắt, thức dậy dọn dẹp hành lý.
Hôm nay phải bay tới thành phố mới, bắt đầu ghi hình tập mới chương trình giải trí. Lần này sẽ ghi hình thực tế hai tập, mà tập một của chương trình cũng sắp phát sóng. Mọi chuyện đều rất gấp gáp.
Vừa nghĩ tới lúc ghi hình hai tập trước, bọn họ đã làm những gì, Lương Âm Dạ có chút không dám nghĩ sau khi phát sóng sẽ là tình huống gì.
Trước mắt mới chỉ phát mấy video ngoài lề, nhiệt độ cũng đã rất cao, đủ loại cắt ghép và độ thảo luận không dứt. Có thể nhìn được, đến ngày phát sóng, Weibo của bọn họ ít nhất sẽ bị tàn sát một lần.
Nhưng phát sóng hai tập đó xong, cô bắt đầu bắt cặp với Ô Tề, cho nên sau đó hẳn là còn ổn nhỉ?
Bây giờ Lương Âm Dạ hoàn toàn không suy đoán được sóng gió trong tương lai.
/
Lần này, Lương Âm Dạ cố ý tránh Văn Yến, bọn họ một trước một sau lên máy bay.
Ban đầu cho rằng có thể tránh khỏi một đợt sóng chú ý, nhưng ai có thể nghĩ tới mắt của cư dân mạng đã nhìn chằm chằm hai người bọn họ, đã chờ bọn họ lâu.
Cho dù bọn họ đi khác chuyến bay, cũng không ảnh hưởng sự thật xảy ra, trên mạng vẫn bộc phát thảo luận.
[Lần trước đi cùng chuyến bay bị người ta chú ý, lần này cố tình tránh đi đúng không? Tôi hiểu!]
[Có vẻ rất là cố ý, nhưng cố ý như vầy thì tôi không tin, lần này coi như không xảy ra. [thả tim]]
[Tình nhân nhỏ giấu đầu lòi đuôi thôi, hiểu cả mà.]
[Chương trình bắt đầu lăng xê CP, Super Topic bắt đầu tạo cẩu lương, trường hợp công cộng, có thể không e ngại sao?! Mọi người thông cảm một chút! Chờ một lát bọn họ lại bay đến một chỗ khác để hẹn hò rồi, không sao cả!!]
[Tôi khuyên “Tối Nay Hẹn Hò Không” thức thời một chút, lập tức khiêng cảnh bọn họ sến súa, anh anh em em với nhau, không trong sạch lên đây cho tôi xem nào.]
[Bọn họ đều ở thành phố Thân, còn ở lâu như vậy nữa chứ, hu hu tôi không tin không có gì xảy ra cả, bọn họ nhất định vụng trộm gặp nhau mỗi ngày, nói không chừng còn cùng nhau ăn cơm cùng nhau xem phim, ai biết được? Chẳng qua lừa dối chúng ta thôi. [hoa hồng]]
Lương Âm Dạ vừa xuất hiện ở sân bay đã có một đám người ập đến, người tới còn nhiều hơn lần trước.
Một là độ ảnh hưởng của chương trình giải trí, hai là ảnh hưởng mấy bộ phim điện ảnh gần đây của cô, nhất là “Viên Mãn” mới vừa được chiếu. Gần đây rạp chiếu phim đầy ắp, không còn chỗ ngồi, nhiệt độ vẫn đang dâng cao.
Đám người chen chúc nhau, nhân viên bảo vệ cố hết sức, cố gắng duy trì trật tự.
Lúc suýt bị đẩy ra ngoài, Đào Đào cảm nhận được rất rõ ràng chị cô hot thật rồi.
Đi từng chút từng chút, mục tiêu của con đường này là thảm đỏ đặc biệt.
Trong nhóm người, có đủ loại âm thanh không ngừng vang lên, có người kêu Dạ Dạ có người kêu Dạ Yến, thậm chí còn có “Lưỡng Tình Tương Duyệt”, địa vị bọn họ ngang nhau. Các nhóm người hâm mộ xen lẫn nhau, về khí thế, không ai nhường ai.
… “Lưỡng Tình Tương Duyệt” vốn có chút yếu thế nhưng sau khi “Viên Mãn” phát sóng, khí thế một lần nữa mạnh mẽ cuốn lấy mọi người, cảm giác tồn tại không kém chút nào.
Lúc chuẩn bị lên máy bay, Lương Âm Dạ nhận được một tin nhắn WeChat.
Cô không đề phòng mà bấm vào xem.
Không ngờ là Văn Yến.
Anh gửi một tấm hình chụp màn hình, phía trên là một bình luận: [A, đạo diễn Văn muốn đi sát vợ, nhưng vợ không cho, ra lệnh cưỡng chế anh phải đến muộn một chút. Ai bảo đạo diễn Văn của chúng ta nghe lời vợ đâu!]
Tiếp theo, anh gửi hàng chữ: [Cậu ấy nói đúng, anh quả thật bị ép buộc.]
Bị ép buộc đến muộn một chút.
Bị ra lệnh cưỡng chế không được phép đồng hành với cô.
Lúc Lương Âm Dạ nhìn rõ tin nhắn, chỉ trong một chốc, cô không kiềm được nắm chặt điện thoại di động, ánh mắt nhẹ nhàng tránh né.
Sau lưng là vô số người đang chờ ghép đôi bọn họ, vô số ống kính bày trận mà đợi.
Còn cô cứ quang minh chính đại nhận tin nhắn của anh, bấm vào xem như vậy.
… Một chuyện rất bình thường, nhưng khiến cô sinh ra... cảm giác khẩn trương cực độ giống như yêu đương vụng trộm, giống như giao diện điện thoại trong tay cô bị kết nối với màn hình trình chiếu, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Lương Âm Dạ vội vàng tắt điện thoại di động, không nhắn lại.
Tránh hiềm nghi mà, nhưng mọi người giả vờ không nhìn thấy.
Hình như đã tránh hiềm nghi rồi, lại hình như không hề tránh.
Lần này, hai người này quả thật không xuất hiện ở sân bay cùng nhau, nhưng không cản nổi một chút nào…
Cư dân mạng tiện đà đẩy tấm ảnh lần trước hai người gặp mặt ở sân bay lên, trực tiếp spam. Hai người nhìn nhau từ xa ở trên Weibo và trên Mỗ Âm cả một cái ngày :)