• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách mời khác còn đang trên đường chạy đến điểm cuối.

Bởi vì nhiều người, nên rất náo nhiệt, không khí rất nóng.

Chân trời nhuốm màu xanh đậm quang đãng, nhìn ra xa, như hòa thành một màu với biển khơi.

Văn Yến cầm chai nước tựa vào lan can sắt, nhàn hạ xem tình hình thi đấu.

Anh vặn mở chai nước suối, ngẩng đầu lên rót vào miệng mấy hớp.

Anh chỉ đang suy nghĩ.

Eo cô nhỏ thật.

Trái cổ lăn rồi lăn.

Vừa rồi vòng qua rồi ôm lên, đánh giá đó là chân thật nhất. Rõ ràng trước kia cũng đã đủ thon gọn, nhưng cảm giác hiện tại còn nhỏ hơn trước mấy phần.

Ánh mắt anh chuyển sâu. Kiềm chế cơn sóng ngầm.

Nhóm thứ hai đến là nhóm Đô Oánh. Tiếp theo, Bối Y và Khương Miên cũng lục tục đến.

Thứ hạng xuất hiện.

Anh hơi nheo mắt.

Lương Âm Dạ phải đi cùng anh đến đó hội họp, cô quay đầu tìm anh, đúng lúc nhìn thấy anh đang uống nước, trái cổ lăn mấy cái, một nửa chai nước đó trống trơn rất nhanh, thân chai bị anh bóp tạo ra tiếng vang. Anh tiện đà đặt ở một bên, đi đến chỗ cô.

Dường như thiếu niên vẫn còn nhiệt liệt.

Thứ chết đi chỉ là thời gian, và cô nữa.

Cô nghe anh kêu cô: “Đi lãnh thưởng, Lương Âm Dạ.”

/

Kết thúc ghi hình chương trình, đêm đó thu dọn xong, Lương Âm Dạ rời đi ngay trong đêm, chạy tới hành trình kế tiếp.

Cô phải đi tham gia diễn tập dạ tiệc Trung thu, hành trình bị sắp xếp quá đầy, ngay cả đợi tới sáng sớm ngày mai cũng không kịp.

Cô lặng lẽ rời đi, không gióng trống khua chiêng, Bối Y đi tiễn cô, đẩy hành lý tiễn cô tới cửa.

Thời gian của những người khác sẽ thoáng hơn, cho nên bọn họ còn ở chỗ này, nghỉ ngơi một đêm rồi đi.

Chuyến bay của Văn Yến và Ô Tề đều là sáng mai.

Hai người đều đang ở trong phòng, một người chơi game, một người cũng đang xem điện thoại di động.

Văn Yến không đi tiễn, Ô Tề cũng không bất ngờ. Nếu đi, vậy anh ấy mới bất ngờ.

Anh ấy chơi một ván trò chơi xong, tháo tai nghe hỏi: “Đạo diễn Văn, Trung thu có lời mời gì không?”

Văn Yến gật đầu.

Đúng là được mời, chỉ có điều không phải cùng một đài truyền hình với cô, cũng không ở cùng một chỗ.

Cô và Kiều Việt cùng tham gia dạ tiệc Trung thu cùng một đài truyền hình, đến lúc đó, có thể còn có tương tác với nhau mấy thứ có liên quan đến phim điện ảnh.

Mà anh đi thành phố bên cạnh thành phố của bọn họ.

Trừ chương trình này, trong công việc, bọn họ đã rất lâu không tiếp xúc nhau. Không giống cô và Kiều Việt.

Giữa mày anh hơi nhíu lại, mặc dù không nói gì, nhưng Ô Tề luôn cảm giác bản thân nghe được rất nhiều. Đáy lòng chậc một tiếng xong, không quấy rầy anh, chỉ tiếp tục chơi game.

Văn Yến nhớ đến ngày đó vô tình gặp tổ phim “Sương Khói” tụ họp, Kiều Việt hẹn cô cùng đón Trung thu.

Ánh mắt anh sâu hơn.

Cùng đón Trung thu.

Đây không phải là một ngày lễ thông thường, mà muốn cùng đón Trung thu, thì sao lại là bạn bè bình thường cho được.

Anh lo lắng cô đi vào cảnh phim.

Nhưng cảnh phim này không chỉ do một mình cô dựng lên.

Văn Yến thu lại sắc tối trong con ngươi.

/

Kể từ cuộc gọi vào đêm khuya ngày đó, Lương Tuấn liên tiếp gọi cho Lương Âm Dạ mấy lần, nhưng cô không bắt máy.

Đôi khi là đang ghi hình chương trình nên không nhìn thấy, có lúc là cầm điện thoại di động trong tay, nhìn thấy nó reo vang, rồi chờ nó tự động cúp.

Ông ấy còn gửi không ít WeChat cho cô, đều là mấy đoạn văn ngắn, nhưng cô cũng không bấm vào xem.

Ngày đó, quả thật cô bị lời nói của Lương Tuấn cảm nhiễm, mới có thể không cầm lòng được hỏi câu đó. Nhưng hỏi xong cô lập tức hối hận. Đáng tiếc là gọi điện thoại, không có chức năng thu hồi.

Mà lời nói đó của cô giống như vô tình xé rách, tạo ra một lỗ hổng nhỏ trên lớp ngụy trang hoàn mỹ không tỳ vết, sơ hở ẩn sâu bên trong lộ ra, Lương Tuấn phát giác rồi để tâm, không chịu tùy tiện cho qua.

Mấy ngày trước Trung thu, cuộc gọi của Lương Tuấn vẫn không ngừng đến.

Ông ấy rất cố chấp, vẫn cứ gọi không ngừng.

Từ trước đến nay, ở trước mặt bọn họ, cô con gái nhỏ biểu hiện rất bình thường, cũng không có một chút sơ hở nào, tốt thì là rất tốt, nhưng luôn cảm thấy rất xa cách bọn họ. Bọn họ muốn hỏi nguyên nhân, nhưng biểu hiện của đứa con lại rất bình thường, bọn họ hỏi thế nào đây? Hỏi cái gì?

Cho đến lần này, tâm tư thật sự dưới tận đáy lòng cô mới hiện ra một chút manh mối trước mặt ông, Lương Tuấn mơ hồ cảm giác được, đi từ điểm này, đi sâu vào, có lẽ, bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ nội tâm chân thật của đứa con.

Vả lại, ông ấy mơ hồ có dự cảm rất xấu.

Hốt hoảng nảy sinh từ dưới đáy lòng, bất an bao phủ ông ấy.

Trước đêm Trung thu, điện thoại lại lần nữa vang lên, Lương Âm Dạ nhìn nó.

Lần này là Hà Chiêu Vân.

Cô có chút mệt mỏi nhắm hai mắt, tựa vào ghế xe.

Đường Vi ngồi cạnh ghế tài xế, quay đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Ai gọi vậy?”

“Mẹ em.”

Đường Vi nhíu mày.


“Nếu không muốn nghe...”

Hai ngày qua, Lương Âm Dạ ngủ quá ít, bị làm ồn thì càng nhức đầu, dứt khoát nghe máy.

Hà Chiêu Vân lải nhải rất nhiều chuyện bên lề, lại nói: “Trung thu không rảnh thật sao? Không thể quay về sao?”

Bà ấy vẫn rất coi trọng ngày đoàn viên này.

Lương Âm Dạ do dự một lát, vẫn nói: “Vâng, không về được.”

Mặc dù Hà Chiêu Vân không muốn, nhưng cũng không có cách nào. Mắt thấy có một lúc tạm dừng, bà ấy thở dài, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dạ, mẹ nhớ con rồi.”

Chua xót bỗng nhiên xông lên chóp mũi.

Nhưng cô rũ mắt, vẫn không nói gì.

Oán trách mà cô dành cho bọn họ sâu dần.

Dần trưởng thành, rất nhiều oán hận không hề bị quên đi, biến mất, ngược lại càng trở nên rõ ràng trong trí nhớ.

/

Vào ngày Trung thu, bên cạnh Lương Âm Dạ có rất nhiều người.

Nhóm Chị Đường, nhóm Kiều Việt cũng không quạnh quẽ.

Dạ tiệc tối nay, cô và Kiều Việt tương tác nhau rất nhiều, diễn nhân vật chính trong “Sương Khói”, cũng chính là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm. Ngay cả ánh mắt cũng chảy đầy tình yêu.

Trong quá trình phát sóng trực tiếp dạ tiệc, những người hâm mộ đã điên cuồng, tất cả đề tài tương quan đều là hình ảnh tối nay của bọn họ.

Nhất là nắm tay, nhìn nhau, gần như là spam.

Việc hợp tác bọn họ cũng rất nhanh bị đưa lên hot search.

Đôi tình nhân âm dương cách biệt trong phim, đi ra khỏi phim, quay lại thực tế, bọn họ đều rất tốt. Tối nay thậm chí còn cầm tay, cùng nhau nhìn ống kính cười.

Bình luận trực tiếp trong phát sóng trực tiếp dạ tiệc đều điên cuồng bị spam, tất cả mọi người đều đang gào thét, hay cho một cặp đôi người mới.

Đoàn phim “Sương Khói” nổi danh vì sự chân thành. Mà “chế độ hậu mãi” của bọn họ lại hoàn mỹ động lòng người.

Rất nhiều diễn viên bị gán ghép CP sẽ cố ý tránh hiềm nghi, nhưng Kiều Việt và Lương Âm Dạ sẽ không, bình thường còn ăn cơm, tụ họp, cá nhân họ là bạn bè rất thân.

Thật ra thì mong muốn của những người hâm mộ không nhiều, chỉ là như vậy, bọn họ cũng đã rất thỏa mãn.

Lương Âm Dạ còn chưa có thời gian xem tin nhắn trên mạng, Kiều Việt kêu cô cùng đi ăn cơm, đám chị Đường cũng đi cùng, mọi người ăn bữa ăn khuya, đúng lúc cũng coi như tụ họp đón Trung thu.

Nhưng mấy ngày qua cô làm việc không nghỉ, toàn bộ hành trình vừa rồi lại căng thẳng thần kinh, hiện tại làm xong thì lập tức thả lỏng, chỉ muốn về ngủ, bèn từ chối lời mời của anh ta.

Kiều Việt cũng không cưỡng cầu, chỉ tiếc nuối hẹn lần sau, đưa cô đến bên cạnh xe, tự tay đóng cửa xe cho cô.

Trong xe, Đào Đào nhìn người bị bỏ rơi ở phía sau vì xe chạy, lẩm bẩm: “Anh Kiều thật sự rất tốt.”

Cô ấy lặng lẽ liếc mắt nhìn chị cô. Đáng tiếc Lương Âm Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần, không hề có phản ứng, đành thở dài trong lòng. Nhưng cô ấy thật sự cảm thấy bọn họ rất thích hợp.

Xe dừng ở dưới lầu nhà Lương Âm Dạ, Đường Vi không yên tâm nhìn cô lên lầu.

Vóc dáng cô rất đẹp, phần lưng rất thẳng, lúc hơi cúi đầu nhìn bậc thang, cần cổ như thiên nga cúi đầu.


Đường Vi cười cười, chờ cô đi vào mới thu lại tầm mắt, bảo tài xế lái xe.

Lúc Lương Âm Dạ lại đi ra thang máy, loáng thoáng nghe thấy có giọng nói quen thuộc, chần chừ dừng lại.

Ban đầu cô cho rằng đã đến cửa nhà rồi, sẽ không gặp phải chuyện gì, không ngờ...

Hà Chiêu Vân và Lương Tuấn nói: “Không ở nhà thật à? Vậy thôi, chúng ta về thôi, ngày khác lại đến.”

Mấy ngày qua, Hà Chiêu Vân luôn nhớ nhung, có làm sao cũng ngồi không yên được, vẫn muốn đến gặp một lần. Lương Tuấn và Lương Xán cũng ngăn cản, nhưng không thể ngăn được bà ấy, cũng chỉ có thể đi cùng bà ấy đến đây.

Sau khi gặp mặt hụt như trong dự đoán, Hà Chiêu Vân cũng không tức giận, chỉ xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ, bọn họ và Lương Âm Dạ đúng lúc gặp nhau.

Lúc Hà Chiêu Vân nhìn thấy cô, sửng sốt, hỏi ngược lại: “Không phải con nói không về được sao?”

Lúc ấy, nếu Lương Âm Dạ nói với bà đêm khuya mới có thể quay về, vậy Hà Chiêu Vân nhất định sẽ bảo cô về nhà. Cho nên lúc Hà Chiêu Vân hỏi, cô dứt khoát nói không về được.

Nhưng cô không ngờ, giờ này Hà Chiêu Vân sẽ xuất hiện ở cửa nhà cô, còn trùng hợp bắt gặp cô ngay tại hiện trường.

Lương Âm Dạ cũng không chột dạ lắm, chỉ như thường nói: “Vừa làm việc xong, vội vã quay về.”

Nhưng Hà Chiêu Vân không hề vì vậy mà được xoa dịu.

Nụ cười trên mặt bà ấy vào lúc đầu đã tan biến không còn dấu vết, chỉ nghiên cứu mà nhìn cô con gái nhỏ, nghiên cứu lời cô nói là thật hay giả.

Cho nên ban đầu là không về được thật hay là cô không muốn về?

Lương Xán ở cạnh bà ấy. Hai chị em thật sự rất giống nhau, chỉ là trên người Lương Âm Dạ có thêm mấy phần lạnh nhạt.

Hà Chiêu Vân có chút khổ sở mà nói: “Con nhìn chị con đi, nó ở cạnh ba mẹ đón Trung thu, cùng ba mẹ đến thăm con, mà con thì sao, rõ ràng có thể quay về, nhưng cũng không về nhà. Tiểu Dạ, khi nào con mới có thể học giống chị một chút đây?”

Lương Âm Dạ lẳng lặng nghe bà ấy chỉ trích.

Bỗng nhiên chỉ nhẹ giọng hỏi: “Học gì?”

Lương Xán nhìn cô, tầm mắt yên lặng.

Hà Chiêu Vân nhíu mày.

“Học cô ta hiểu chuyện thân thiết, hàng năm ở cạnh ba mẹ, sống chung với ba mẹ, mẹ hiền lành, con gái hiếu thảo. Học cô ta khéo ăn nói thận trọng, không tranh cãi cứng đầu với mẹ. Học cô ta đoan trang hào phóng, thoả đáng tiến lùi, an ổn đi theo con đường mẹ sắp xếp, vả lại đi theo kỳ vọng thích hợp của mẹ... Còn là gì nữa?” Giọng nói cô nhẹ nhàng, nói đến đây, đề tài lại đột nhiên bị thay đổi: “Có thể nói ra nghe xem, mọi người lại chuẩn bị đứng ở trên khiển trách con như thế nào?”

Hà Chiêu Vân ngạc nhiên nhìn cô.

Ngay cả Lương Xán cũng kinh ngạc: “Tiểu Dạ, em đây là đang nói gì?”

Ánh mắt Lương Âm Dạ rất lạnh, rét lạnh lạnh lẽo giống trăng ngoài cửa sổ.

Lương Xán định làm dịu bầu không khí giữa các cô: “Tiểu Dạ, em đừng xúc động như vậy, giữa em và mẹ ít nói chuyện quá thôi. Hôm nay là Trung thu, mẹ muốn tới xem thử em có ở đây hay không, em có thể quay về, dĩ nhiên là tốt nhất. Mẹ rất thương em, mấy ngày qua luôn nhắc mãi về em, hôm nay cũng thế...”

“Lương Xán.” Lương Âm Dạ đột nhiên ngắt lời cô ta, giọng nói có chút không lưu loát: “Kẻ được hưởng lợi, có thể nào thu liễm hơn không? Cô là người không có tư cách chỉ bảo tôi nhất.”

Cô nói rất chậm, giọng rất khàn, nhưng lời nói của cô, mỗi một người ngay tại chỗ đều nghe rõ ràng.

Lương Xán bị kia năm chữ đập ngơ ngác ngay tại chỗ.

... “Kẻ được hưởng lợi”.

Lương Âm Dạ nâng tầm mắt lên nhìn cô, gằn từng chữ: “Chẳng lẽ không phải sao? Từ đầu đến cuối, cô vẫn là kẻ được hưởng lợi. Thật ra thì tôi cũng không phải rất muốn nghe cô nói nhiều như vậy, cũng không muốn nhìn thấy một mặt này sau khi cô hiểu chuyện.”

Lương Xán bóp mạnh lòng bàn tay.

Cô ta đột nhiên nghe hiểu ẩn ý trong lời nói Lương Âm Dạ.

Hà Chiêu Vân không nhìn nổi chị em gái bọn họ đối chọi gay gắt, bà ấy muốn ngăn cản, mà Lương Âm Dạ đã chuyển hướng sang bà: “Nếu năm đó lựa chọn bỏ qua, vậy chi bằng cứ mãi bỏ qua, không nên giữa đường nhớ lại, rồi lại muốn thu hồi. Do dự hết lần này đến lần khác, đối với 'nó' mà nói, trái lại là dày vò nặng hơn.”

Cô rốt cuộc vẫn không nhịn được.

Phơi bày, vạch rõ tất cả mọi chuyện.

Không che giấu nữa, không tìm lý do nữa, không ngụy tạo nữa.

Cô không quay về, chỉ bởi vì cô không muốn quay về.

Cô ít khi về nhà, chỉ bởi vì không nhớ bọn họ.

Nhìn thẳng vào mắt Hà Chiêu Vân, trong ánh mắt cô là vẻ kiên trì chưa bao giờ có, trong ánh mắt cô giống như tích trữ ánh sáng.

“Có thể mọi người không biết,” cô cong khóe môi: “Chờ con có năng lực rồi, chuyện đầu tiên là muốn vỗ cánh bay đi.”

Cô của bây giờ, chỉ là đã làm được chuyện đó mà thôi.

Hình như bọn họ trước giờ không tin cô sẽ chân chính oán hận.

Trước giờ cũng không tin cô sẽ thật sự cao bay xa chạy.

Nhưng nỗi hận hiện tại của cô là thật.

Trong vô số năm tháng đã từng trôi qua, đều tràn đầy oán hận và không cam lòng.

Mà cũng giống như cô tưởng tượng, vào lúc cô xé rách tất cả mọi thứ, Hà Chiêu Vân hoàn toàn tan vỡ.

Giữa bọn họ, một lần cãi nhau kịch liệt chưa từng có trong lịch sử bùng nổ.

...

Thế giới quay về yên tĩnh.

Có thể là lúc cô khổ sở nhất, Văn Yến đã cứu cô một lần, cho nên lần này, Lương Âm Dạ lại nhớ đến anh.

Cô ngồi trên mặt đất, gập chân ôm đầu gối, hồi ức đã qua như bụi gai và dây leo, bò đầy bốn phía người cô, bắt đầu gom lại, trói buộc cô, gai trên bụi gai ghim vào máu thịt cô.

Cũng là lúc này, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Có người đang gọi tên cô.

“... Lương Âm Dạ.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy người vừa rồi còn đang nghĩ đến, người đó đã lập tức xuất hiện ở trước mặt.

Không tưởng tượng nổi, giống như cảnh trong mơ, giống như ảo cảnh.

Chạm tay vào là vỡ vụn ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK