Sau khi nói chuyện với người bạn này hơn nửa năm, trong một lần ngẫu nhiên nói chuyện biết được bọn họ ở cùng một thành phố, Hạ Tử Minh liền trao đổi QQ với người đó, trở thành bạn tâm sự cố định.
Nickname của người bạn đó rất đơn giản, chỉ là CHENG thôi, Hạ Tử Minh đoán rằng có thể là cách viết phiên âm họ của hắn.
Trong rất nhiều năm sau đó, CHENG đóng vai một người bạn tri kỷ và đối tượng tâm sự cực kỳ tốt trong cuộc đời Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh nói với hắn rất nhiều tâm sự và bí mật chưa từng nói với ai, hắn cũng cho Hạ Tử Minh không ít ý kiến quan trọng trong những lúc Hạ Tử Minh mê mang.
Đủ để được gọi là bạn tốt nhất trong cuộc đời Hạ Tử Minh.
Trong mười mấy năm sau đó, hắn cũng chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong cuộc đời, trong lòng của Hạ Tử Minh, mãi cho đến khi Hạ Tử Minh chết.
Có điều, bọn họ quen biết nhau mười mấy năm, Hạ Tử Minh lại chwua từng gặp mặt hắn, cũng không biết hắn là ai.
Bọn họ ở ngoài đời có thể đã gặp mặt qua, cũng có thể chưa từng gặp mặt qua… Hạ Tử Mimnh cũng không biết.
CHENG cũng từng đề xuất đến việc muốn gặp mặt Hạ Tử Minh, nhưng lại bị Hạ Tử Minh từ chối…
Hạ Tử Minh lúc đó đặtt CHENG tại một vị trí rất đặc biệt trong tim, hắn sợ một ngày gặp được rồi, bước vào hiện thực rồi, tất cả mọi thứ đều trở nên không giống như cũ nữa… Hắn không muốn mối quan hệ với CHENG phát triển, thay đổi theo phương hướng không quá tốt đẹp…
Vì vậy, hắn cảm thấy chỉ dừng lại ở mức độ làm bạn trên mạng chưa gặp mặt như vậy rất tốt.
Thế giới cuối cùng đối với Hạ Tử Minh thay vì nói là trọng sinh, thì chẳng thà nói là hồi ức, nhớ lại một đời tẻ nhạt và dài đằng đẵng của mình.
Nhìn bản thân mình gõ chữ trên Internet, cùng CHENG từ xa lạ đến quen biết rồi thân thiết, trong lòng Hạ Tử Minh xúc động vô vàn.
Hệ thống nhìn Hạ Tử Minh sớm đã trải qua bể dâu, không còn là thiếu niên nữa, hỏi: “Sống lại một lần nữa, cậu có muốn biết CHENG là ai, có xúc động muốn gặp mặt hắn ở ngoài đời không?”
“Có chút muốn, cũng có chút không muốn.” Hạ Tử Minh như cười như không, lại không biết mình đang trả lời câu hỏi nào.
Hạ Tử Minh từ nhỏ trong tính tình đã có một chút dứt khoát, sau khi hiểu được nhà họ Hạ không hề thật tâm muốn nhận nuôi mình, lập tức tập trung tinh thần vào việc học, không quan tâm bất kỳ thứ gì khác nữa.
Đám con nhà giàu ngang ngược kia bắt nạt Hạ Tử Minh cảm thấy không thú vị nữa, liền chuyển đối tượng trêu đùa, bắt nạt.
Vào thời điểm đó, Hạ Tử Minh được trải qua trọn nửa năm bình yên, mãi đến khi vì một bất ngờ mới lại bị quấn vào vòng xoáy áp bức, cậy thế bắt nạt của đám con nhà giàu.
Nguyên nhân là vì trường học của họ có một đứa con nhà bình thường chuyển tới, hoàn toàn khác biệt với đám con nhà giàu, về sau không biết vì sao mà thằng nhóc này đắc tội với một đứa nhà giàu trong đó liền biến thành đối tượng bị đám con nhà giàu áp bức, hà hiếp mới…
Hôm đó, Hạ Tử Minh học đến tối muộn, đang định về nhà, nhưng đi đến tầng hai đột nhiên buồn tiểu, đang chuẩn bị đi vệ sinh, nhưng đi đến cửa nhà vệ sinh tầng hai lại nghe thấy tiếng cầu cứu bên trong.
“Cứu mạng, cứu mạng, người đâu, người đâu, làm ơn, có ai không, cứu tôi với…” Tiếng kêu cứu đầy sợ hãi của thằng nhóc truyền tới từ trong nhà vệ sinh.
Theo sau đó là một tràng cười tùy tiện của mấy tên nhà giàu đã nghe quen tai: “Cứu mạng, ở cái trường học này, mày có kêu khản cổ cũng không có ai đến cứu mày đâu, mày có mách giáo viên cũng sẽ không có ai để ý mày hết nhé!”
“Ở cái trường này, mấy người bọn tao là vua, đã đắc tội bọn tao rồi thì phải chịu cái giá khi đắc tội bọn tao!”
“…”
Hạ Tử Minh lúc đó dù bị thực tế bức bách đến nỗi dần trở nên thờ ơ, lầm lì, nhưng vẫn còn lại một tinh thần hiệp nghĩa bênh vực kẻ yếu, giúp người làm vui trong mình, lại thêm lúc đó mình cũng bị đám con nhà giàu áp bức, hà hiếp mà không có một ai chịu đưa tay ra giúp đỡ, đối với học sinh chuyển trường bị bắt nạt kia cũng có một ít tâm trạng cùng cảnh ngộ, cùng kẻ thù… Nắm chắc tinh thần trượng nghĩa không thể để chuyện đã xảy ra với mình lại xảy ra với một bạn học khác một lần nữa, Hạ Tử Minh vứt cặp sách xuống liền hét một tiếng chói tai rồi lao vào nhà vệ sinh: “Mấy người đang làm cái gì đấy?”
Nhìn cậu thiếu niên bị đám con nhà giàu ép nằm xuống đất, đánh cho mặt mũi bầm dập, trên người còn bị đổ lên những thứ bẩn thỉu không biết tên, Hạ Tử Minh giống như nhìn thấy bản thân mình trước kia.
“Hạ Tử Minh, mày đến làm cái gì?” Tên đầu sỏ đám con nhà giàu vừa nhìn đã nhận ra Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh không thể nhìn nổi dáng vẻ ỷ thế hiếp người của đám con nhà giàu dù chỉ một chút, đi đến bên cạnh cậu thiếu niên rồi đẩy đám tay sai đang đè chặt cậu thiếu niên dưới đất ra, hung dữ trừng mắt về phía tên đứng đầu con nhà giàu: “Mấy người bắt nạt bạn học ở đây, giáo viên có xử lý hay không thì tôi không biết nhưng chắc chắn là trái pháp luật… Mấy người còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Tôi cũng muốn xem xem mấy người có thật sự là vua, ngay cả báo cảnh sát cũng không có tác dụng, cảnh sát cũng không xử lý được mấy người hay không đấy.” Hắn không muốn gây rắc rối, nhưng lại không nhìn nổi đám con nhà giàu này bắt nạt người khác.
Tên đứng đầu con nhà giàu kia không dám tin mà nhìn Hạ Tử Minh, hừ cười một tiếng, nói một cách khó hiểu: “Ha, báo cảnh sát à? Hạ Tử Minh, mày gan đấy.”
Hắn trái lại thực không ngờ Hạ Tử Minh lại có thể có gan vì người khác mà thù ghét bọn hắn.
Hạ Tử Minh lại không thèm nhìn hắn, mà lựa chọn trực tiếp đỡ cậu thiếu niên đang run lẩy bẩy lên, cậu thiếu niên kia bị đám người hất đầy một thân phế thải, Hạ Tử Minh cũng không ngại hắn bẩn, vô cùng quan tâm hỏi: “Diệp Lăng, cậu không sao chứ?”
Diệp Lăng chính là tên của cậu thiếu niên đó.
“Không, không sao…” Cậu thiếu niên đó run rẩy, dáng vẻ dường như vô cùng sơ hãi.
Tên đứng đầu con nhà giàu kia nhìn họ hắn lại bật cười ra tiếng: “Thật sự là giỏi lắm rồi, còn dám học người khác đóng vai anh hùng cứu người khác nữa cơ đấy!”
“Bọn mày đâu, đánh cả hai cho tao!”Tao thực sự muốn xem xem ở cái trường học này rốt cuộc có ai dám đối đầu với tao nào! Tao sẽ khiến nó nhìn thấy hậu quả của việc đối đầu với tao!” Hắn hung ác nhìn Hạ Tử Minh, trên mặt đều là khinh thường và coi rẻ.
Chỉ là một thằng cô nhi nhà họ Hạ nhận nuôi mà thôi, cũng dám đối đầu với hắn, hắn trái lại phải khiến Hạ Tử Minh nhìn thấy hậu quả đắc tội hắn.
Hắn vừa dứt lời, mấy tên tay sai nghe lời hắn lập tức nhào về phía Hạ Tử Minh và Diệp Lăng, giống như muốn bắt nạt Diệp Lăng như đã bắt nạt Hạ Tử Minh trước đây, càng hung hăng trừng trị hai người một trận…
Hạ Tử Minh thủ thế phòng ngự sẵn chuẩn bị bảo vệ Diệp Lăng ở sau người một cách vững vàng, định quyết một trận tử chiến với dám con nhà giàu ỷ thế hiếp người.
Đúng vào lúc này, ở cửa phòng vệ sinh lại truyền tới một loạt tiếng bước chân.
“Lại ai nữa đấy, đám nhóc con này không lẽ còn mang theo trợ thủ à?” Tên đứng đầu đám con nhà giàu cậy quyền, không vui nghe thấy tiếng bước chân.
“Không biết, để ý làm gì, đến lúc đó chúng ta đến một đánh một, đến hai đánh hai!” Đám con nhà giàu đi theo tên đứng đầu cậy quyền cùng nhau bắt nạt người khác ngậm một điếu thuốc lá cũng nói với vẻ không sao cả.
Ở trường học này, xảy ra loại chuyện như vậy dù cho bị giáo viên tóm được, giáo viên cũng sẽ nhìn vào gia thế, ối cảnh của bọn hắn mà không dám nói gì bọn hắn cả.
Bối cảnh của bọn hắn cho bọn hắn ảo giác và ưu thế được phép đi ngang.
Trong lúc bọn hắn không để ý, định tiếp tục trừng trị Hạ Tử Minh và cậu thiếu niên tên Diệp Lăng, người bước vào lại dọa bọn họ sợ nhảy dựng.
“Giang… Giang thiếu gia…” Nhìn thấy người đến, một đám con nhà giàu vốn đang không quan tâm điều gì đều thay đổi vẻ mặt, gật đầu cúi người về phía người đi đến.
Đám con nhà giàu tự cho mình là hơn người, nhưng trên thực tế quan niệm về cấp bậc của bọn họ lại nặng nhất.
Bọn hắn không sợ giáo viên, thậm chí không sợ cảnh sát, nhưng lại vẫn phải thể hiện ra khuôn mặt tươi cười với đứa con nhà giàu cùng tuổi với mình nhưng gia thế lại tốt hơn mình rất nhiều.
Đơn giản là thế lực đã đã đến mức quá lớn.
Người đến là Giang Trạch Thịnh.
Là cậu thiếu niên trong trẻo và lạnh lùng ngay cả vợ chồng Hạ Khôn Sơn và Phương Vân đều nhường nhịn, tâng bốc ở bữa tiệc nhà họ Hạ.
Không biết vì cái gì, rõ ràng đã gặp qua một lần, mình vẫn không nhận được vẻ mặt dễ chịu của hắn, thậm chí còn bị hắn liên lụy khiến cho một đám con nhà giàu chĩa mũi nhọn, phải chịu bắt nạt nửa năm, nhưng trong lòng Hạ Tử Minh không hiểu sao vẫn rất có hảo cảm với hắn.
Khả năng là do mặt của hắn rất đúng gu của Hạ Tử Minh.
Tuy gặp mặt một lần nhưng Hạ Tử Minh trong tiềm thức bất giác nhớ đến những tin tức liên quan đến hắn, hắn biết họ học cùng trường, cũng biết họ học khác lớp, cho nên bản thân từ khi vào trường đến giờ chưa từng gặp mặt hắn, còn biết Giang Trạch Thịnh vẫn luôn ổn định lấy được vị trí đầu bảng toàn trường…
Hoàn toàn là một nhân nổi tiếng trong trường.
Hạ Tử Minh nhìn thấy hắn, trong đầu lập tức trống không, cơ thể cũng cứng lại, ngay cả giọng nói cũng nghẹn lại: “Giang… Giang Trạch Thịnh…”
Hắn theo ký ức gọi ra cái tên khiến hắn vô thức cảm thấy có hơi đặc biệt, cả người run rẩy.
Nhưng Giang Trạch Thịnh trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, ánh mắt bình tĩnh nhìn một đám người chật ních trong nhà vệ sinh, từ đầu đến cuối không thèm nhìn hắn lấy một lần…
“Giang thiếu gia, cậu đến làm gì thế?” Tên đầu sỏ gãi đầu, có hơi phiền não nhìn Giang Trạch Thịnh.
Nếu Giang Trạch Thịnh muốn xử chuyện này, cứu hai người này, mình có lẽ cũng không thể dạy dỗ chúng nó được, chỉ có thể thả người thôi…
Hạ Tử Minh đầy mong đợi nhìn Giang Trạch Thịnh, lúc đó hắn cực kỳ hi vọng Giang Trạch Thịnh có thể cứu mình và Diệp Lăng.
Tuy sau khi tiếp xúc với xã hội thượng lưu bẩn thỉu, hắn biết đám con nhà giàu đại đa số đều là rắn chuột một ổ, tự cho mình hơn người, nhưng trong lòng hắn lại vẫn vô thức mong đợi Giang Trạch Thịnh và người khác có thể khác biệt…
Còn vì sao lại có loại mong đợi này với Giang Trạch Thịnh thì ngay cả bản thân Hạ Tử Minh cũng không biết.
Hắn biết, Giang Trạch Thịnh từ trước đến nay chưa từng đi theo với đám con nhà giàu này bắt nạt người khác, cũng chưa từng tham gia bắt nạt bạn học khác… Cho nên, hắn khát vọng Giang Trạch Thịnh có thể cứu mình…
Nhưng Giang Trạch Thịnh lại nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một lần, chỉ thản nhiên đáp một tiếng: “Đi vệ sinh.”
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của một đám người, mặt không thay đổi đi đến bên bồn vệ sinh, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, bình tĩnh cởi quần đi tiểu…
Sau khi đi tiểu xong, hắn không hiếu kỳ cũng chẳng quan tâm vì sao trong nhà vệ sinh lại có một đám người, bọn họ muốn làm cái gì, trực tiếp giống như bình thường, việc xong là rời đi.
Hạ Tử Minh nhìn bóng lưng của hắn, liền liều lĩnh gọi lớn một tiếng: “Giang… Giang Trạch Thịnh, cứu tôi, cứu tôi…”
Lúc đó hắn thực sự coi Giang Trạch Thịnh là cọng rơm cứu mạng, hi vọng đối phương có thể cứu mình.
Cũng trong lòng thề, nếu Giang Trạch Thịnh nguyện ý cứu hắn và Diệp Lăng, hắn về sau nhất định sẽ xông pha khói lửa vì Giang Trạch Thịnh, đi theo hắn làm tay sai, không nề hà…
Nhưng không hề…
Không hề có.
Giang Trạch Thịnh đi ra khỏi nhà vệ sinh không hề quay đầu lại, trực tiếp biến mất trong ánh nhìn của tất cả mọi người cũng cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của Hạ Tử Minh.