Khóa quần đóng chặt!
Lục Văn Thịnh đang trêu hắn!
- Tôi đùa chút thôi, không nghĩ tới giám đốc Phương tưởng thật - Lục Văn Thịnh sờ sờ chóp mũi, mỉm cười nhìn hắn.
Hạ Tử Minh lập tức trợn mắt nhìn anh:
- Cái trò đùa này không vui chút nào!
Con mẹ nó, vừa rồi hắn cứ tưởng thật..
Hạ Tử Minh uống nhiều nên gương mặt hồng lên, hai mắt mơ màng, môi còn có chút khô ráo, bộ dáng hung tợn trừng anh không chỉ không hung ác mà lại vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, còn có vẻ khêu gợi ngày thường không có.
Lục Văn Thịnh chỉ nhìn hắn một cái, thứ to lớn dưới háng lập tức có phản ứng.
Thú vị, thật là thú vị..
Sao lúc trước anh lại không cảm thấy vị giám đốc Phương này lại đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy nhỉ?
Lục Văn Thịnh không dấu vết đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, nho nhã lễ độ hỏi:
- Xin hỏi ta có vinh hạnh được uống một ly với giám đốc Phương không?
Hạ Tử Minh không để ý đến anh, tự mình rót rượu uống.
Lục Văn Thịnh xoa mũi, định không ngừng cố gắng nói thêm vài câu.
- Tới, tôi cạn trước nhé! - Hạ Tử Minh giơ tay uống một hơi cạn sạch chén rượu đầy ắp mình vừa mới rót, cho Lục Văn Thịnh thấy đáy ly cạn khô.
Công ty của Lục Văn Thịnh cùng công ty họ có hợp tác, hắn không thể đắc tội người này.
Lục Văn Thịnh nhìn hắn uống rượu như uống nước lã, lập tức hoảng sợ:
- Ấy này..
Anh còn chưa nói xong, Hạ Tử Minh đã lại rót đầy ly lần nữa, ngửa đầu muốn uống cạn.
- Đừng uống nữa - Lục Văn Thịnh giữ chặt tay hắn.
Hạ Tử Minh dùng đôi mắt ầng ậng nước trừng anh:
- Buông ra!
Giờ khắc này, hắn chỉ muốn say mà thôi..
- Bụng rỗng uống rượu không tốt cho sức khỏe - Lục Văn Thịnh không chịu buông tay, còn gọi nhân viên phục vụ trong quán bar tới gọi mấy món nhắm rượu cho Hạ Tử Minh:
- Gọi chút đồ nhắm đi, vừa ăn vừa uống tốt hơn một chút, không hại dạ dày.
Hạ Tử Minh cướp chén rượu về đặt sang một bên, không phản đối quyết định của anh, chỉ máy móc nói:
- Cảm ơn giám đốc Lục.
Lục Văn Thịnh đã lên tiếng, nhân viên mang đồ ăn lên tất nhiên là cực nhanh.
Đồ ăn vừa mang lên, Hạ Tử Minh lại khôi phục bộ dáng cái xác không hồn chỉ muốn say chết lúc nãy, vừa máy móc nhét thức ăn vào miệng, vừa không ngừng uống rượu.
Lục Văn Thịnh thấy hắn như vậy, lập tức hơi níumày, do dự một chút mới hỏi:
- Giám đốc Phương có chuyện không vui ư? Uống rượu nhiều như vậy, nếu anh không ngại có thể nói với tôi. Có lẽ, tôi có thể nghĩ biện pháp giải quyết giúp giám đốc Phương?
Hạ Tử Minh không để ý đến anh, chỉ liên tục rót rượu và thức ăn xuống dạ dày. Rượu lạnh băng đi kèm đồ ăn nóng hầm hập làm dạ dày hắn thoải mái rất nhiều.
Lông mày Lục Văn Thịnh càng nhíu chặt, anh biết chỉ có người muốn say mới uống như vậy, mà đã muốn say thì ai cũng không ngăn được. Nhưng người trước mắt này lại quật cường đến mức làm anh đau lòng.
Lục Văn Thịnh không biết Hạ Tử Minh đã uống bao nhiêu rượu, cũng không biết vì sao mình muốn ngồi ở chỗ này xem Hạ Tử Minh uống. Đến cuối cùng, Hạ Tử Minh đang uống lại đột nhiên buông chén, nhào vào ngực anh gắt gao ôm chặt.
* * * giám đốc Phương? - Lục Văn Thịnh bị hắn ôm đến cả người cứng đờ, tim đập cũng lỡ một nhịp, thật cẩn thận thử gọi một tiếng.
Hạ Tử Minh mơ màng ôm anh:
- Chi Hành.
Lục Văn Thịnh máu toàn thân lập tức lạnh buốt, đáy lòng hụt hẫng khó tả. Qua một hồi lâu, anh mới nói với hắn:
- Giám đốc Phương, tôi là Lục Văn Thịnh.
- Chi Hành, vì sao chứ? Vì sao, vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Em rốt cuộc thua Tô Duyệt Hòa chỗ nào? - Hạ Tử Minh giống như không nghe được lời anh nói, gắt gao ôm anh thút thit khóc.
Lục Văn Thịnh bị hắn khóc đến ngơ ngẩn, cả người không dám nhúc nhích, đành phải tùy ý hắn ôm như vậy, nghe Hạ Tử Minh lải nhải.
Giới thương nghiệp thành phố B cũng không lớn, mọi người đều quen biết lẫn nhau. Lúc trước, Lâm Chi Hành come out, còn cùng một người đàn ông xuất thân tầng dưới chót công khai ở bên nhau, bạn bè Lục Văn Thịnh còn từng cười nhạo gã, đại thiếu gia đầu óc nước vào mới có thể nghiêm túc với một kẻ rõ ràng thích tiền của gã, chỉ có thể chơi đùa, không thể giúp gã.
Nhưng đến hiện tại, Phương Minh dần dần một mình đảm đương một phía, đã bộc lộ tài năng thương nghiệp của bản thân, mà Lâm Chi Hành lại..
Lục Văn Thịnh không thể không nói Lâm Chi Hành không xứng với hắn, không chỉ không có năng lực làm việc, ngay cả vấn đề cảm tình cũng không có trách nhiệm, xử lý không tốt.
- Tích, độ hảo cảm của đối tượng có thể công lược Lục Văn Thịnh tăng 5 điểm, hiện tại 80 điểm.
- Anh chỗ nào cũng tốt hơn Tô Duyệt Hòa cả - Lục Văn Thịnh khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng thì thầm.
Mắt Hạ Tử Minh ngập nước, vừa đáng thương vừa đáng yêu, không dám tin tưởng hỏi lại:
- Thật.. Thật không?
- Đương nhiên là thật - Lục Văn Thịnh lập tức trả lời.
Hạ Tử Minh hít sâu một hơi, không nói chuyện nữa, chỉ yếu ớt dựa vào trong ngực anh nức nở.
Bởi vì say rượu nên mới đem những gì yếu ớt nhất của mình đều lộ ra trước mặt người này.
Lục Văn Thịnh châm một điếu thuốc, lẳng lặng tùy ý Hạ Tử Minh dựa vào người anh, chờ đến khi hút hết anh như mới nhớ tới Hạ Tử Minh là bạn trai của Lâm Chi Hành, nhẹ giọng hỏi hắn:
- Anh say rồi, giám đốc Phương, đã muộn rồi đấy, có cần tôi gọi giám đốc Lâm tới đây đón anh về nhà không?
* * * Không, không được gọi cho anh ta - Hạ Tử Minh ý thức đã không thanh tỉnh, chỉ mơ hồ nghe được giám đốc Lâm t liền quyết đoán lựa chọn cự tuyệt.
Trong mối tình này, hắn luôn tự ti trước mặt Lâm Chi Hành. Bởi vậy, hắn lại càng không muốn gã biết đến sự mềm yếu của mình.
Lục Văn Thịnh biết hắn cùng Lâm Chi Hành xảy ra vấn đề, nghe xong lời này lập tức không nói thêm nữa cái gì, dứt khoát đáp ứng:
- Được!
Hạ Tử Minh sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cảm giác đầu đau như búa bổ, trên người còn không mặc quần áo lập tức hoảng sợ.
Đúng lúc này, Lục Văn Thịnh nghe thấy tiếng động lại đi ra từ trong phòng tắm.
- Anh.. tôi.. Chúng ta tối hôm qua? - Hạ Tử Minh mơ hồ phân biệt ra đây là khách sạn liền càng hoảng, hắn nhớ rõ lúc trước mình đang cùng Lục Văn Thịnh uống rượu.
Chẳng lẽ là say rượu làm bậy?
Lục Văn Thịnh nhìn hắn, đến cả chính mình cũng không biết sao lại có thể chính nhân quân tử như vậy, giải thích:
- Tối hôm qua chúng ta không làm gì cả, chỉ là giám đốc Phương uống nhiều quá, tôi nói muốn gọi điện thoại cho giám đốc Lâm tới đón anh về nhưng anh không chịu, tôi đành phải đưa giám đốc Phương tới khách sạn này tạm vậy.
Hạ Tử Minh nhìn anh, tựa hồ đang hỏi sao anh lại phải tắm rửa ở chỗ này.
- Tối hôm qua giám đốc Phương lôi kéo tôi không cho đi, còn nôn lên người tôi nữa, cho nên.. - Lục Văn Thịnh nhìn ra nghi vấn của hắn, chỉ buộc một cái khăn tắm ở nửa người dưới liền nghênh ngang đi ra.
Hạ Tử Minh cảm nhận trên người mình không có nơi nào khó chịu liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại phủ thêm cái mặt nạ lạnh nhạt:
- Cảm ơn.
- Giám đốc Phương không cần khách khí - Lục Văn Thịnh lười biếng cười, hoàn toàn không đem chuyện này đặt ở trong lòng.
Hạ Tử Minh cũng không kiêng dè Lục Văn Thịnh, đứng dậy liên tìm quần áo mặc vào, sau đó phân rõ giới hạn giữa mình và Lục Văn Thịnh:
- Tối hôm qua làm phiền giám đốc Lục rồi, chuyện này coi như tôi nợ anh một lần. Mong giám đốc Lục quên nó đi, đừng nói chuyện này với người khác.
Hắn thực để ý chính mình tối hôm qua mất mặt xấu hổ.
Lục Văn Thịnh cười như không cười liếc hắn:
- Giám đốc Phương muốn tôi giữ bí mật, vậy phải trả công rồi.
- Tôi đã nói nợ anh một lần - Hạ Tử Minh lạnh như băng sương.
Lục Văn Thịnh sờ sờ cái mũi, trêu hắn:
- Nợ tôi không dễ đâu.
Hạ Tử Minh lạnh lùng nhìn anh.
Lục Văn Thịnh lập tức sửa miệng:
* * * Được rồi, không thành vấn đề.
Hạ Tử Minh lúc này mới vừa lòng, đeo đồng hồ lên cổ tay, cực kỳ giống một thằng khốn chơi xong rồi chạy:
- Tôi còn có việc đi trước, chút nữa tôi sẽ gửi lại tiền thuê phòng vào thẻ của anh.
Lục Văn Thịnh bất đắc dĩ:
- Được rồi.
Hạ Tử Minh lập tức đứng dậy rời đi.
Lục Văn Thịnh đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng hắn, đáy lòng không hiểu sao lại thấy buồn bã hụt hẫng.
- Tích, độ hảo cảm của mục tiêu có thể công lược Lục Văn Thịnh tăng 5 điểm, hiện tại 85 điểm.