- Ký chủ đại đại, ngươi đã xác định được công chính Lục Văn Thịnh chính là người kia nên mới cố ý câu dẫn, gia tăng độ hảo cảm của anh ta hả?
Nó có chút bội phục tốc độ tìm người của Hạ Tử Minh t.
- Ta không xác định a. - Hạ Tử Minh không chút nghĩ ngợi nói.
Tuy vài thế giới liên tục người kia đều là vận mệnh chi tử, nhưng cũng chưa chắc thế giới nào đều là như thế. Huống hồ, vận mệnh chi tử của thế giới này cũng không phải chỉ có một mình Lục Văn Thịnh, còn có cả bạch nguyệt quang Tô Duyệt Hòa kia kìa.
Hệ thống khó hiểu:
- Vậy ngươi tăng độ hảo cảm của anh ta làm gì?
Người khác nhìn không ra, nó lại biết ký chủ nhà mình cố ý làm vậy.
- Vì anh ta là vai chính công a, độ hảo cảm của anh ta tăng cao thì cũng đâu có chỗ hỏng. Ta quen anh ta trước, tiên hạ thủ vi cường làm anh ta sinh ra ấn tượng tốt, chẳng khác nào chia rẽ anh ta và Tô Duyệt Hòa. Đến lúc đó chỗ dựa của Tô Duyệt Hòa biến thành của ta, ta vả mặt cậu ta và Lâm Chi Hành liền không phải chịu bất cứ trở ngại gì - Hạ Tử Minh không chút nghĩ ngợi nói.
Hắn dừng một chút:
- Còn việc anh ta có phải anh yêu của ta hay không thì còn cần quan sát. Nếu không phải, ta tăng độ hảo cảm lên max thì sẽ đá anh ta "
Hệ thống:"..."
Nó chưa từng thấy qua ký chủ không biết xấu hổ như vậy.
Khi Hạ Tử Minh về đến nhà, Lâm Chi Hành còn chưa trở về. Hắn nhìn trong nhà bừa bộn, lập tức gọi người giúp việc tới lau dọn sạch sẽ, dù sao cũng đã qua cơn tức rồi.
Phương Minh là người có thể chịu đựng rất tốt, chỉ cần Lâm Chi Hành không tới tìm hắn cãi nhau, hắn cho dù có bị tủi thân cỡ nào, đau lòng cỡ nào cũng sẽ không chủ động nói ra với Lâm Chi Hành.
Cũng chính vì như thế mà Lâm Chi Hành mới không nhìn ra cảm xúc biến hóa của người bên gối, kiếp trước mới bị hắn phản bội thảm như vậy.
- Phương Minh, tối hôm qua anh.. - 9 giờ sáng Lâm Chi Hành mới trở về, vật trang trí trong nhà thiếu cái gì cũng không phát hiện, chỉ thập phần sốt ruột giải thích với Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh điều chỉnh tốt cảm xúc, mừng giận đều không lộ ra trên mặt:
- Không sao, em biết anh và Duyệt Hòa là bạn tốt, cậu ấy xảy ra chuyện anh giúp đỡ cũng là bình thường. Anh không cần giải thích với ta.
Hắn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng có khổ sở hay không chỉ có chính hắn biết.
Mà Lâm Chi Hành lại là hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ của hắn.
- Phương Minh, em thật tốt - gã chỉ mỉm cười nhìn người yêu mình rộng rãi dễ nói chuyện, thực mau liền ném chuyện này ra sau đầu, thật sự xem như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng như gã đã quên 6 năm trước gã đã làm gì Phương Minh vậy..
Tô Duyệt Hòa vì muốn bắt được đuôi cáo của Hạ Tử Minh, bắt đầu cố tình quan sát hắn trong công ty.
Lúc trước Phương Minh rất đề phòng Tô Duyệt Hòa, luôn duy trì khoảng cách, cự tuyệt cậu ta quan sát mình, cũng cự tuyệt khiến Tô Duyệt Hòa phát hiện hắn làm việc vất vả mệt mỏi cỡ nào, chỉ giống như thực nhẹ nhàng liền giải quyết tất cả mọi việc, có vẻ chính mình thực xuất sắc thực lợi hại vậy.
Nhưng Hạ Tử Minh không làm thế, nếu bạch nguyệt quang muốn quan sát hắn, hắn liền thoải mái hào phóng cho cậu ta hắn xem.
Hắn chính là muốn cho bạch nguyệt quang nhìn thấy hắn hắn làm việc vất vả mệt mỏi cỡ nào, đi làm sớm nhất, tan ca muộn nhất, tiêu tốn sức khỏe chống đỡ công ty. Mà người cậu ta nghĩ đối xử với Phương Minh thực tốt lại vui vẻ nhẹ nhàng thế nào.
Chẳng những ở công ty làm Tô Duyệt Hòa nhìn thấy sự chuyên nghiệp của hắn, ngay cả trên bàn tiệc Hạ Tử Minh cũng sẽ đưa Tô Duyệt Hòa theo.
Phương Minh bên ngoài mang thân phận giám đốc Phương và bạn trai của Lâm Chi Hành có vẻ thực tốt đẹp, nhưng trên thực tế những người chân chính quyền cao chức trọng, xuất thân thế gia không mấy ai để mắt đến hắn, trên mặt gọi hắn là giám đốc Phương, sau lưng lại cười nhạo hắn chỉ là món đồ chơi mượn thân thể trèo lên Lâm Chi Hành, ai cũng dám xem hắn như trò đùa.
Buổi liên hoan hôm nay Hạ Tử Minh chỉ tới trễ vài phút liền có người ồn ào chuốc rượu hắn:
- Tiểu Phương, sao hôm nay tới muộn thế? Mau uống, mau uống! Phạt rượu!
- Tiểu Phương, đây là giám đốc Vương, ngay cả giám đốc Lâm đều phải gọi ông ấy là chú đấy, cậu mau kính ông ấy một ly!
- Hợp đồng lớn như vậy mà giám đốc Lâm tổng không tự mình tới, có phải khinh thường, không cho chúng ta mặt mũi hay không?
Bọn họ ở trên bàn tiệc không cho Phương Minh mặt mũi, Phương Minh lại chỉ có thể vì việc làm ăn và hợp tác giữa hai nhà mà thật cẩn thận nhận lỗi.
Thậm chí còn có thằng khốn uống say, trực tiếp nói thẳng:
- Giám đốc Phương cái gì, cái danh cũng dễ nghe đấy, kỳ thật không phải chỉ là cái.. Lâm Chi Hành đâu? Sao anh ta không tới, có phải hay không không nể mặt!
Có một số người lời nói khó nghe đến ngay cả Tô Duyệt Hòa tới cùng Phương Minh đều nghe không nổi, nhịn không được tiến lên một bước kéo Hạ Tử Minh:
* * * giám đốc Phương!
Cậu không biết Phương Minh đàm phán làm ăn đều là như vậy, cũng nhớ mang máng Lâm Chi Hành từng nói Phương Minh thân thể không tốt, không nên uống rượu nhiều.
Hạ Tử Minh một tay kéo cậu ta ra phía sau, ý bảo đừng làm gì cả, đối với khuất nhục như vậy còn phải mặt nóng dán mông lạnh mỉm cười nhận cả, khom lưng cúi đầu thay Lâm Chi Hành xin lỗi, một ly lại một ly bị rót rượu mới coi như xong.
Lúc về Tô Duyệt Hòa lái xe, hai người một đường không nói chuyện. Tới lúc ngừng đèn đỏ, cậu nhìn Hạ Tử Minh ngồi trên ghế phụ uống đến cả người khó chịu, nhịn không được hỏi:
* * * Sao cậu phải làm thế?
Tô Duyệt Hòa tuy rằng hiện tại gặp khó khăn, nhưng rốt cuộc xuất thân vẫn là cậu chủ của một tập đoàn, vẫn là cậu chủ nhỏ không dính khói lửa phàm tục, được bảo hộ rất tốt.
Cậu không hiểu vì sao Phương Minh phải chịu đựng những người đó làm nhục như vậy.
- Làm cái gì? - Rời bàn tiệc, Hạ Tử Minh liền khôi phục vẻ lạnh nhạt thường thấy của Phương Minh.
Tô Duyệt Hòa không thể hiểu nổi:
- Vì sao lại phải khom lưng cúi đầu, để những người đó làm nhục cậu như vậy?
Những người đó nếu dám nói với cậu như vậy, cậu nhất định sẽ hắt thẳng chén rượu vào mặt bọn họ.
- Mình không như vậy thì đàm phán thế nào được? Cậu chủ Tô cho rằng hợp tác làm ăn là con nít chơi đồ hàng, tùy tiện nói vài câu liền có hợp đồng sao? Không dỗ các vị ấy vui vẻ, dỗ cao hứng, ai sẽ để ý đến cậu! - Hạ Tử Minh cười lạnh.
Tô Duyệt Hòa hô hấp cứng lại, nói:
- Cậu không cần thiết như vậy.
- Không cần thiết như thế nào? - Hạ Tử Minh hỏi.
Tô Duyệt Hòa nói:
- Không cần thiết mặc người nhục nhã, khom lưng cúi đầu, cậu hẳn cũng biết Chi Hành cùng rất nhiều người trong họ thân phận ngang nhau, cậu là bạn trai của Chi Hành nên ưỡn ngực làm người. Tự coi thường mình trước mới bị người khác coi thường, cậu coi bản thân mình như bùn đất, người khác mới dám dẫm đạp lên cậu!
Kiếp trước kiếp này, cậu ghét nhất cái cảm giác tự ti coi mình như bụi đất này của Phương Minh. Nếu không có sự tự ti này quấy phá, Phương Minh sao lại vì ghen ghét mà trở nên độc ác, hại cậu rồi lại hại cả Chi Hành cơ chứ!
Nghe cậu ta đánh giá, Hạ Tử Minh cười khẽ, cảm thấy vị bạch nguyệt quang này đã quá không dính khói lửa phàm tục rồi:
- Mình là bạn trai Lâm Chi Hành, ưỡn ngực thẳng lưng thì họ liền sẽ xem mình như người ngang hàng với Lâm Chi Hành, tôn kính mình như tôn kính con cháu danh gia vọng tộc ấy hả? - Hạ Tử Minh nhìn cậu, cười thâm trầm - Cậu cho rằng mình là cậu sao, ngây thơ như vậy, đại thiếu gia.
Hơi thở của Tô Duyệt Hòa cứng lại.
- Mình không phải cậu, mệnh tốt, sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù bây giờ hai bàn tay trắng cũng còn có Chi Hành che chở, làm cậu không lo không nghĩ, không biết khó khăn trong đời, ngây thơ ngốc nghếch - Hạ Tử Minh có lẽ có chút say, nói chuyện cực thẳng - tôi không giống cậu, tất cả những gì tôi có được đều do tôi từng bước từng bước một, cực cực khổ khổ phấn đấu mới có.
Hắn thực ghen ghét Tô Duyệt Hòa, sinh ra mệnh tốt, được bảo hộ cũng tốt, không giống hắn cái gì cũng phải tự tranh giành nỗ lực mới có. Ngay cả gặp nạn cũng có người cẩn thận che chở..
Ở rất nhiều thời điểm, Phương Minh đều muốn hỏi một câu dựa vào cái gì, dựa vào cái gì hắn uống rượu bàn hợp đồng, bị những người này dùng lời nói sỉ nhục, Tô Duyệt Hòa lại có thể ở bên bạn trai hắn, chỉ chịu một chút khó khăn, một chút không hài lòng không đúng ý là có thể được dỗ dành hỏi thăm.
Hắn cũng là người, cũng sẽ cảm thấy đau lòng..
Đây chính là nguyên nhân đầu tiên khiến Phương Minh sai người làm khó dễ Tô Duyệt Hòa..