Hạ Tử Minh cùng Nhiếp Nghiêu ở trên Nhiếp Nghiêu hơn nửa tháng, cuối cùng nhờ vào hệ thống của Hạ Tử Minh giúp sức và hào quang nhân vật chính của Nhiếp Nghiêu mà tìm được Đại Tuyết Sơn Kim Liên Diệp trong truyền thuyết.
Bước tiếp theo sau khi có được Tuyết Sơn Kim Liên Diệp chính là nghĩ cách giúp Nhiếp Nghiêu hồi phục thị lực.
Hạ Tử Minh cũng không biết thuật hồi phục thị lực này, bởi vậy hắn dắt Nhiếp Nghiêu một đường mai danh ẩn tích, tránh né sự truy đuổi tìm đến chỗ tán tu hảo hữu Liễu Khê của mình.
Thứ mà Liễu Khê thân là tán tu thông hiểu nhất chính là Kỳ Môn Độn Giáp và y thuật.
Trong số những người Hạ Tử Minh quen biết, nhờ hắn trị liệu mắt cho Nhiếp Nghiêu là quá phù hợp rồi.
Liễu Khê vừa thấy Hạ Tử Minh một đường bôn ba, lao lực cõng Nhiếp Nghiêu đến đây tìm mình liền cả kinh: “Ngươi—–”
Chuyện đệ tử Nhiếp Nghiêu của Phù Diêu chính là Thiên Ma chuyển thế tàn sát hết yêu ma trong tháp, đoạt lấy Ma Thần Lực trong một đêm và đã biến mất, đang bị Phù Diêu và các môn phái lớn truy đuổi, hắn có nghe nói qua.
Lại tuyệt đối không ngờ Hạ Tử Minh lại cõng người này đến tìm mình.
Lấy tính cách của Cố Trường Minh thì không phải nên tự tay bắt lấy người này, đưa hắn về giao cho Phù Diêu trừng trị sao? Sao nhìn qua lại như là đang dắt theo cái tên Thiên Ma chuyển thế rõ ràng đang gặp nạn, không biết sao mắt lại bị mù này đi chạy nạn vậy?
Nhiếp Nghiêu có lẽ cẩm giác được bầu không khí lúng túng, hắn bị người khác phản bội đến quen đột nhiên có hơi khẩn trương, bắt lấy tay Hạ Tử Minh liền bất giác nắm chặt.
“Không sao, ngươi đừng lo. Liễu huynh có giao tình trải qua sinh tử với ta, hắn chắc chắn sẽ không hại chúng ta.” Hạ Tử Minh nhìn ra được hắn đang căng thẳng, vội vã trấn an bằng cách lật tay cầm tay hắn, vỗ nhẹ.
Nhiếp Nghiêu được hắn trấn an thoáng ổn định hơn, nhưng trạng thái cơ thể đối với cái người xa lạ tên Liễu Khê này vẫn là hết sức đề phòng và cảnh giác.
Hắn trước kia bị người hãm hại nhiều nên sợ rồi.
“Liễu huynh, vị này chính là sư đệ Nhiếp Nghiêu của ta, những chuyện ở ngoài kia ta nghĩ ngươi cũng nghe nói đến rồi. Hắn là bị người khác đổ oan, hãm hại mới ra như vạy, căn bản không phải Thiên Ma chuyển thế gì đó… Các môn phái lớn bên ngoài bây giờ đều đang đuổi giết chúng ta, hắn lại bị mù, xin Liễu huynh hãy nể tình chúng ta mà cứu lấy mắt hắn.” Hạ Tử Minh hạ Nhiếp Nghiêu đang được cõng trên lưng xuống, dùng giọng điệu gần như là cầu xin nhờ vả Liễu Khê.
Nhiếp Nghiêu đứng xuống nhưng tay vẫn nắm chặt tay Hạ Tử Minh không thả lỏng, như thể là sợ mình mà buông lỏng tay thì hắn sẽ chạy mất vậy.
Liễu Khê nhìn bọn họ mà trong lòng trở nên hỗn tạp.
Hắn đã bao giờ nhìn thấy một Cố Trường Minh như vậy? Sao có thể ngờ đến có một ngày đại đệ tử lạnh lùng của Phù Diêu lại vì một người khác mà ăn nói nhún nhường cầu xin người?
“Liễu huynh yên tâm, ta biết các môn phái lớn trong thiên hạ đang đuổi giết chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không mang đến mối phiền phức cho Liễu huynh, tối đa không quá mất ngày sẽ đi, tuyệt không liên lụy Liễu huynh.” Hạ Tử Minh thấy hắn chẳng hề đáp lại, lập tức nhăn mày, nói: “Chỉ là… Chỉ là mắt của Nhiếp Nghiêu, ngoài Liễu huynh, ta thật sự không còn cách nào, không quen biết người tinh thông Hoán Nhãn Thuật nào khác, chỉ đành nhờ Liễu huynh cứu hắn một phen…”
Về nhân phẩm của Liễu Khê, Hạ Tử Minh vẫn yên tâm, chỉ là hắn có đồng ý cứu Nhiêu Nghiêu không thì Hạ Tử Minh cũng không dám khẳng định.
“Chúng ta đi thôi, không cần cầu xin hắn, đi thôi…” Nhiếp Nghiêu không nhìn tháy gì thấy Liễu Khê mãi mà không đáp lời, vội vã kéo ống tay áo Hạ Tử Minh muốn rời đi.
Không hiểu sao hắn không thích người bạn này của Hạ Tử Minh.
Hắn muốn bỏ đi, Hạ Tử Minh lại không muốn bỏ đi, nhẹ nhàng sờ sờ những sợi tóc rối trên trán hắn rồi dịu dàng trấn an: “Ngoan nào…”
“Chúng ta đi thôi.” Nhiếp Nghiêu kiên trì.
Liễu Khê nhìn bọn họ lôi kéo không ngừng, vị chua xót, đắng cay trong lòng đan xen nhau không nói rõ được: “Ngươi cũng đã nói đó thôi, ta và ngươi là giao tình trải qua sinh tử, ta há có thể sợ ngươi liên lụy ta được chứ? Chỉ là… Ngươi cùng với người bị vu là Thiên Ma chuyển thế này có thật chỉ là sư huynh đệ thôi không?”
Hắn không phải một kẻ ngu, tình cảm giữa Hạ Tử Minh và Nhiếp Nghiêu đan xen hắn không phải không nhìn ra được.
“Hắn là người mà ta nhận định, quyết định sẽ kết làm đạo lữ, ở bên suốt đời.” Hạ Tử Minh nghe thấy câu hỏi của hắn, bàn tay đang nắm Nhiếp Nghiêu cũng siết lại, suy nghĩ một chút rồi vẫn cực kỳ trịnh trọng mở miệng.
Hắn đã quyết tâm ở bên Nhiếp Nghiêu suốt đời.
Liễu Khê lộ ra một biểu tình quả là như vậy, vẻ mặt lại tăng thêm vài phần ảm đạm: “Ta vốn còn tưởng rằng ngươi thiếu nhận thức vè tình cảm hơn người khác, sẽ đắm chìm trong tu hành cả đời, đi theo con đường đắc đạo phi thăng, không ngờ ngươi thế mà lại cũng thua bởi một chữ ‘tình’…”
“Lại còn vì một người mà bất chấp việc có lỗi với cả thiên hạ, gần như là kẻ thù của thiên hạ, bị tất cả các môn phái lớn truy sát. Như vậy… Thật không giống ngươi.” Liễu Khê cảm thán.
Hạ Tử Minh hơi nhíu mày, nói: “Trước khi gặp được người có thể làm cho mình thay đổi, con người… đều sẽ không biết bản thân mình sẽ biến thành bộ dạng như vậy.”
Cố Trường Minh thiếu nhận thức về mặt tình cảm, nhưng không phải vô tình.
“Nói cũng đúng.” Liễu Khê nhếch môi khẽ cười, vẻ mặt lúc cười lại là cay đắng.
Cố Trường Minh không phải khối gỗ không đả động được, chỉ là người có thể đả động hắn không phải Liễu Khê này mà thôi.
Hắn thở dài, hỏi Hạ Tử Minh: “Ngươi đã thử nghĩ sau này các ngươi làm thế nào chưa? Các môn phái lớn trong thiên hạ bao gồm sư môn của ngươi Phù Diêu đều đang đuổi giết hắn?”
“Cái này không cần Liễu huynh quan tâm, chỉ cần mắt của Nhiếp Nghiêu có thể hồi phục lại, ta tin rằng trong thiên hạ to lớn này luôn có chỗ dung thân cho chúng ta.” Giọng nói của Hạ Tử Minh vô cùng kiên định.
Liễu Khê nhìn hắn, tâm trạng phức tạp: “Xem ra ngươi định vì hắn mà buông bỏ hết mọi thứ? Sư phụ của ngươi, sư môn của ngươi, còn có tất cả những thứ người khổ tâm tiến hành ở Phù Diêu… Ngươi đều buông bỏ hết toàn bộ sao?”
Cố Trường Minh không phải ai khác, mà là đại đệ tử Phù Diêu, là đồ đệ của Vân Hoa chân nhân, chưởng môn đời tiếp theo của Phù Diêu.
Vì một người mù bị phế toàn bộ căn cốt lại còn bị thiên hạ truy sát, hắn muốn buông bỏ tất cả sao?
“Ta chỉ biết, hiện nay người quan trọng nhất với ta chỉ có Nhiếp Nghiêu, ta nợ hắn.” Hạ Tử Minh nắm lấy tay Nhiếp Nghiêu, nói ra từng câu từng chữ.
Hắn đã nghĩ rồi, nhiệm vụ Cố Trường Minh cũng đơn giản, một là không để Phù Diêu diệt môn, thiên hạ trăm dân lâm họa, hai là nhìn thấy Vân Hoa phi thăng, ba là mông muốn có người đưa Nhiếp Nghiêu quay về chính đạo, để hắn không nhập ma nữa… Ba nguyện vọng này chỉ cần hắn luôn canh giữ ở bên cạnh Nhiếp Nghiêu, coi chừng hắn là có thể thực hiện được hai điều, khiến toàn bộ âm mưu, quỷ kế của boss phản diện đằng sau màn không thể thực hiện được.
Về phần Vân Hoa… Hạ Tử Minh tin rằng không có Nhiếp Nghiêu quấy nhiễu, với quá trình tu hành của hắn thì cuối cùng sẽ có thể đắc đạo phi thăng, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Lúc này tâm trạng không tránh khỏi có chút mù mịt, mở miệng liền hỏi: “Ta nếu nói là muốn ta cứu Nhiếp Nghiêu, không báo hành tung của các ngươi cho người khác biết, trừ phi ngươi ở bên ta, làm đạo lữ của ta thì sao? Ngươi nói người quan trọng nhất chỉ có hắn, ngươi có bằng lòng không?”
Hạ Tử Minh nghẹn lời.
Nhiếp Nghiêu cầm ống tay áo Hạ Tử Minh lảo đảo quay người, ra vẻ không đi không được: “Đi, chúng ta đi thôi, bây giờ lập tức đi ngay…”
Thái độ của Nhiếp Nghiêu ở trước mặt Hạ Tử Minh luôn mềm mại, lúc này lại cương quyết hiếm thấy. Bảo sao hắn vừa thấy người bạn này của Hạ Tử Minh liền không thích, hóa ra bọn họ chính là tình địch.
Người bạn này vốn là có ý với hắn.
“Liễu huynh ~ ” Hạ Tử Minh nhìn hắn thở dài một hơi trong im lặng.
“Đùa thôi.” Liễu Khê đè nèn sự đắng cay trong lòng, lại thể hiện ra một vẻ bất cần đời: “Với tính tình phong lưu này của ta, thiên hạ còn có vô số mỹ nhân đang chờ ta cơ mà? Ta sao lại đi làm đạo lữ với một người, thắt cổ chết ở một thân cây được chứ? Huynh đệ, ngươi và người đạo lữ tương lai của ngươi cũng không biết đùa lắm nhỉ?”
Hạ Tử Minh ra vẻ thật sự không nhìn ra được, cười một tiếng: “Liễu huynh, ngươi đúng là —-”
“Mắt của vị đạo lữ của ngươi, ta thực ra cũng có thể thử chưa. Chỉ là còn thiếu một loại dược liệu cực kỳ hi hữu mới có thể thử một lần…” Liễu Khê không muốn tiếp tục đề tài này, lập tức thử chuyển hướng.
Hạ Tử Minh quả nhiên bị hắn dẫn chuyển đề tài: “Dược liệu mà Liễu huynh nói phải chăng là Đại Tuyết Sơn Kim Liên Diệp?”
“Chính là nó.” Liễu Khê nói.
Hạ Tử Minh từ trong tay áo của mình lấy ra Đại Tuyết Sơn Kim Liên Diệp mà mình trăm đắng nghìn cay mới tìm được: “Ta mang tới rồi đây.”
“Như vậy, không quá ba tháng, ta nhất định có thể giúp đạo lữ tương lai của ngươi nhìn thấy ánh sáng.” Liễu Khê tiếp nhận Đại Tuyết Sơn Kim Liên Diệp rồi nói như vậy.
—————–
Y thuật của Liễu Khê rất cao, ngay hôm đó liền bắt đầu chữa trị mắt cho Nhiếp Nghiêu, chưa tới bảy ngày, hắn đã nói mắt của Nhiếp Nghiêu hắn đã chữa khỏi, trong thời gian kế tiếp chỉ cần Nhiếp Nghiêu tĩnh dưỡng đợi hồi phục thị lực là được.
Liễu Khê vốn còn muốn giữ bọn họ ở lại đến khi Nhiếp Nghiêu hồi phục thị lực.
Nhưng Nhiếp Nghiêu sau khi biết được mắt mình chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể hồi phụ thị lực liền kiên trì đòi đi.
Hạ Tử Minh không lay chuyển được hắn, chỉ đành dắt hắn đi cáo từ với Liễu Khê, rời khỏi rồi đi đến một nơi cách xa Tu Chân Giới, giống như chỗ biên giới giữa Nhân Giới và Tu Chân Giới, xây một nhà gỗ nhỏ để an dưỡng và phục hồi.
“Ngươi là người trong Phù Diêu, địa vị ở Phù Diêu còn không thấp… Chúng ta quen biết lâu như vậy, ta vẫn chưa biết ngươi là ai, ngươi có thể nói cho ta biết không? Trước đây chúng ta gặp nhau chưa? Rời khỏi nơi ở của Liễu Khê, lúc này Nhiếp Nghiêu thả lỏng không ít.
Ngoại trừ chuyện Hạ Tử Minh là đệ tử Phù Diêu ra, hắn hoàn toàn không biết gì về Hạ Tử Minh…
Chỉ có thể từ trong cuộc đối thoại giữa hắn và Liễu Khê đoán ra được địa vị của Hạ Tử Minh ở Phù Diêu không thấp, lại vì mình mà buông bỏ rất nhiều.
Như vậy, người này đến tột cùng là người nào mà hắn đã biết từ trước?
Khuôn dạng khi hắn tháo mặt nạ xuống và mình rốt cuộc đã gặp nhau hay chưa?
“Mắt ngươi không phải rất mau là có thể nhìn thấy rồi sao? Chờ đến khi ngươi có thể nhìn thấy, không phải ngươi có thể tự mình nhìn thấy ta là ai, biết được chúng ta trước đây có gặp nhau hay chưa sao?” Hạ Tử Minh chỉ vừa nhớ lại cảnh mình tự tay cắt đứt linh că của Nhiếp Nghiêu, lại có chút ý muốn trốn tránh đề tài này.
Nhiếp Nghiêu vừa nghĩ vậy đã cảm thấy ngọt ngào, lại hỏi: “Ngươi ở Phù Diêu có quyền cao chức trọng, địa vị không tầm thường, vì ta buông bỏ hết, theo ta bỏ mạng tận chốn chân trời, ngươi hối hận không?”
“Ta chỉ muốn sau khi ngươi nhìn thấy ta thì đừng trách ta, đừng hận ta.” Hạ Tử Minh nắm tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên.
Nhiếp Nghiêu cười như một con hồ ly nhỏ xảo quyệt: “Ta sẽ không trách ngươi,s ẽ không hận ngươi, sẽ chỉ yêu ngươi… Bất luận ngươi là ai trong Phù Diêu.”
“Sau khi ngươi khôi phục, có muốn báo thù không?” Hạ Tử Minh trò chuyện câu được câu không với hắn.
Trên mặt Nhiếp Nghiêu biểu lộ ra vẻ mê man thoáng qua: “Ta… Ta cũng không biết, còn ngươi? Ngươi hi vọng thế nào?”
Hắn thật sự cực kỳ hận những người đó…
Nhưng hắn cũng biết người này không muốn mình đi báo thù.
“Nếu trong ngươi có hận, đó là chuyện thường tình ở đời. Ta có thể hiểu… Chỉ là Phù Diêu, dù sao vẫn là sư môn của ta, ta vẫn mong ngươi có thể nể mặt ta, nể tình ngươi cũng ở Phù Diêu lâu như vậy rồi, đừng đi tìm Phù Diêu trả thù, được không?” Hạ Tử Minh cân nhắc xong, nói như vậy.
Nhiếp Nghiêu phụt cười một tiếng, một thoáng mê người: “Một… Một phế nhân như ta, sao có thể đi tìm tiên môn đệ nhất thiên hạ trả thù được?”
“Ngươi thay vì nghĩ ta sau này có muốn báo thù hay không, sẽ tìm Phù Diêu trả thù hay không, còn không bằng nghĩ sau này chúng ta có thể đi đâu, làm sao có thể tránh thoát sự đuổi bắt của những môn phái lớn kia kìa.” Nhiếp Nghiêu biết người này có cảm tình sâu đậm với Phù Diêu, lại thể hiện ra một vẻ buông bỏ mọi thứ, cười giỡn nói.