• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: An Ju

Dù là như vậy, Hạ Tử Minh vẫn giả bộ duy trì sự mạnh mẽ sau cùng: “Dù là như vậy, tôi nghĩ tôi vẫn có thể.”

“Trước khi tích đủ điểm thể giới thì không thể tùy ý thay đổi kịch bản của thế giới gốc, nhưng có đôi khi dù là nói cùng một lời thoại, giọng nói, cách dùng từ cũng có thể thay đổi cách nhìn của người này đối với một người khác, và quyết định hướng đi của sự việc.” Hạ Tử Minh chăm chú phân tích xong, nói: “Tôi nghĩ, tôi phải thay đổi thái độ của Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh, khiến hắn sinh ra hảo cảm với Cố Trường Minh hẳn cũng không khó, hơn nữa tuy sẽ phải đối mặt với một ít tình tiết ắt sẽ xuất hiện, nhưng tôi nghĩ ngoài kịch bản, việc Cố Trường Minh nên làm là lấy thân phận đại sư huynh đi thăm tiểu sư đệ biểu thị sự quan tâm với hắn.”

Hắn không tin nhiệm vụ của thế giới này căn bản không thể hoàn thành được.

“Xin lỗi, kí chủ, cậu không thể làm như vậy.” Suy nghĩ của Hạ Tử Minh vẫn chỉ dừng lại ở suy nghĩ đã bị hệ thống bác bỏ ngay.

Hạ Tử Minh ngớ người: “Vì sao?”

“Bởi vì, Cố Trường Minh là bia đỡ đạn quan trọng trong giai đoạn trước của thế giới gốc, để chống trụ thế giới để nó không bị đổ nát, trước khi tích đủ điểm thế giới và có thể thay đổi kịch bản, cậu phải duy trì mức độ hận thù và mức độ căm ghét của người mang số phận là Nhiếp Nghiêu đối với cậu đạt trên 60 điểm, tuyệt đối không thể để cho hắn sinh ra hảo cảm với cậu.” Hệ thống lễ phép mà khéo léo mỉm cười.

Hạ Tử Minh: “…”

Trong nháy mắt hắn liền cảm nhận được sự ác ý cực sâu của thế giới đối với hắn.

Hạ Tử Minh lúc này không dám khinh thường nữa, lập tức trở nên tỉ mỉ, nghiêm túc lật giở kịch bản thế giới gốc mà hệ thống đã phân cho hắn, nội dung thế giới gốc như một quyển tiểu thuyết, trung tâm câu chuyện phát triển xung quanh người mang số phận Nhiếp Nghiêu.

Tuy là nhân vật chính nhưng số mệnh của Nhiếp Nghiêu lại gập ghềnh không giống như bình thường. Chỉ nói đến lúc chưa sinh ra, còn đang trong bụng mẹ, thành nhỏ nơi bọn họ ở gặp lũ lớn, phải trải qua tai ương, cả khi hắn được 6 tháng trong bụng mẹ, bầu trời đổ mưa, kèm theo mấy tia sét đánh xuống mái hiên nhà mẹ hắn, ngụ ý đứa trẻ là điềm xấu…

Lúc sinh ra, trong thành lại gặp động đất.

Một thuật sĩ tha phương đi ngang qua nơi này, nhìn bát tự của hắn càng thêm chắc chắn: “Đứa trẻ này là điềm xấu, chính là một tai tinh trời sinh, mệnh là Thiên Ma.”

Khiến cho cha Nhiếp Nghiêu ngay đêm hôm đó đã muốn xử lý đứa con trai này.

Mẹ Nhiếp Nghiêu lại không muốn, khóc lóc cầu xin chồng giữ con lại, cha Nhiếp cũng nhẫn tâm khó có thể dùng lời nào diễn tả, tuy rằng bởi vì bị mẹ Nhiếp ngăn cản không thể xử lý Nhiếp Nghiêu, lại dùng một phong hưu thư ruồng bỏ người vợ đã sinh ra Nhiếp Nghiêu, vứt bỏ hai mẹ con tại Am Ni Cô ngoài thành nơi chuyên chứa những người bị chồng bỏ vì phạm vào 7 điều cấm, đến nhà mẹ đẻ cũng không chịu nhận con.

Mẹ Nhiếp lúc đầu còn bình thường, nhưng bị nhốt trong Am lâu, dần dần bị điên.

Lúc tỉnh táo, ôm Nhiếp Nghiêu thương yêu vô cùng nói: “Con của ta, tuyệt đối không phải tai tinh gì đó, mẹ lúc mang thai từng có mộng thai sao Hoàng Đế nhập thể, con ta tương lai ắt có vận may lớn, rất có tiền đồ, ắt sẽ trở thành nhân trung long phượng*.”

*Tạm dịch: rồng phượng sống giữa loài người. Có thể dùng câu ‘hạc giữa bầy gà’ để hình dung.

“Đều tại cái thứ tai tinh nhà ngươi, đều là vì sinh ra ngươi, ta mới biến thành bộ dạng như bây giờ! Đều tại ngươi làm hại ta!” Lúc điên khùng, lại thay đổi thành loại người điên cuồng đánh đập, ngược đãi Nhiếp Nghiêu như vậy.

Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, người thân duy nhất lại thất thường như thế, khiến cho tuổi thơ của Nhiếp Nghiêu cực kỳ không suôn sẻ, u ám.

Tuổi còn nhỏ đã sớm thông minh vô cùng, không những theo các ni cô trong Am làm một số công việc đổi lấy những đồ ăn đơn giản, chăm sóc người mẹ điên, mà hắn còn học được cách tự bảo vệ mình, giảm thiểu những trận đánh, dỗ được mẹ hắn vui vẻ, khiến cho mẹ hắn bình thường lâu hơn, ít nổi điên hơn, luyện ra được một bản lĩnh quan sát sắc mặt, tâm tính nhạy cảm.

Vào năm Nhiếp Nghiêu 4 tuổi, bởi có một nhân vật lớn trốn vào trong Am lánh nạn, không biết là người của quan binh hay là tư vệ, vì diệt khẩu mà bắt đầu tàn sát diện rộng trong Am. Mẹ Nhiếp Nghiêu tự biết không tránh khỏi một kiếp này, tình mẹ dâng lên, liền giấu Nhiếp Nghiêu trong thùng dùng để đựng nước trong Am, sau đó buộc lại bằng dây thừng rồi ném xuống giếng.

Bản thân vì muốn dẫn dắt sự chú ý của kẻ xấu liền xông ra ngoài để bị giết, mới đổi được cơ hội cho Nhiếp Nghiêu sống thêm mấy ngày nữa.

Nhiếp Nghiêu chờ trong giếng tròn 5 ngày, không leo lên được, cũng không có gì ăn được, chỉ có thể uống nước, đói bụng đến suýt ngất, trước mắt thấy được cái chết cận kề.

Nhưng có một lão ăn mày đi ngang qua đây.

Vì muốn uống ngụm nước, kéo sợi dây lên, mới cứu một mạng này của Nhiếp Nghiêu, giúp hắn tránh được một kiếp.

Nhiếp Nghiêu biến thành một thằng nhóc ăn mày, theo lão ăn mày đi ăn xin khắp nơi, sống lưu lạc đầu đường xó chợ. Lúc đi qua một thành trấn, vì giúp đỡ một kỹ nữ lớn tuổi bắt được tên trộm nhỏ, kỹ nữ lớn tuổi thấy hắn đáng thương, liền nhận nuôi hắn, hai mẹ con hắn gian nan sống qua ngày tại một sân nhỏ hẻo lánh trong kỹ viện cùng nhau.

Vì kiếm ăn, cộng thêm việc nói chuyện với những kỹ nữ và những tên bảo vệ kỹ viện trong thời gian dài đã khiến cho tính tình Nhiếp Nghiêu thêm vài phần lỗ mãng và lưu manh, dần dà sinh ra thói nịnh hót, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, sinh thói huênh hoang thích dùng những thủ đoạn nhỏ, mẹo khôn vặt để đạt được mục đích mà Cố Trường Sinh có một đợt cực kỳ không thích mấy thói này.

Năm Nhiếp Nghiêu 12 tuổi, mẹ nuôi hắn lâm bệnh nặng, tú bà cũ qua đời, kỹ viện có chủ mới, đuổi đi rất nhiều kỹ nữ lớn tuổi trong viện.

Dung mạo Nhiếp Nghiêu càng lớn càng xuất chúng.

Chủ cũ thấy hắn đẹp, lại lấy mẹ nuôi hắn ra để uy hiếp, ép hắn tiếp khách.

Nhiếp Nghiêu vì bệnh của mẹ nuôi, thỏa hiệp yêu cầu của tú bà, đồng ý đi tiếp khách. Nhưng vào đúng ngày hắn tiếp khách, mẹ nuôi của hắn biết chuyện, liều sống liều chết không đồng ý cho Nhiếp Nghiêu tiếp khách, nói mình đã làm kỹ nữ cả đời rồi, quyết không để cho đứa nhỏ mình khổ cực nuôi lớn lại đi làm kỹ nam nữa.

Tú bà tức giận vì mẹ nuôi Nhiếp Nghiêu không biết điều, liền sai người đi đánh mẹ nuôi Nhiếp Nghiêu.

Ai ngờ, mẹ nuôi Nhiếp Nghiêu có bệnh quấn thân đã lâu, mới một gậy đập xuống đã không còn mạng.

Nhìn mẹ nuôi chết ngay trước mắt, Nhiếp Nghiêu sau đó liền nảy sinh ý nghĩ phản kháng, dựa vào ưu thế lớn lên ở kỹ viện nên quen thuộc cảnh vật trong kỹ viện, hắn cầm một chậu hoa đập bể đầu tú bà. Sau khi gây ra một trận hỗn loạn, chẳng hề quan tâm mà trốn khỏi kỹ viện, ngay sau đó liền đụng phải một tu sĩ đang truy đuổi một ma tu hại người.

Tu sĩ ghét cái ác như kẻ thù chỉ liếc mắt liền nhìn thấu Nhiếp Nghiêu chính là người tắm máu sinh ra, mang số mệnh trở thành Thiên Ma. Tu sĩ dự định thay trời hành đạo diệt trừ hắn, không ngờ Nhiếp Nghiêu tuổi còn nhỏ mà trên người đã có Chân Long Lực hộ thể, giết ngược lại tu sĩ định diệt trừ hắn.

Sự việc này rất nhanh đã khiến cho các môn phái lớn chú ý, các môn phái lớn sau khi bàn bạc vốn quyết định tìm cách xử tử Nhiếp Nghiêu, nhưng bị chưởng môn Vân Hư Tử của môn phái Phù Diêu đệ nhất thiên hạ khuyên ngăn, Vân Hư Tử lấy lẽ trời cao có đức hiếu sinh làm lý do, khuyên ngăn chưởng môn các phái, tuyên bố thêm rằng môn phái của mình sẽ đem Nhiếp Nghiêu về, tẩy đi ma tính trên người hắn, để hắn sau này không còn cơ hội làm điều ác nữa, dù hắn có làm điều ác cũng sẽ bị Phù Diêu bọn họ khống chế.

Vân Hư Tử thời gian qua có đức độ và danh vọng cao, cộng thêm phái Phù Diêu có đệ nhất kiếm tu danh xưng thiên hạ là Vân Hoa*, các môn phái lớn đều tin phục hắn.

*Trong raw là ‘Dung Hà’ nhưng nhân vật này đến chương 35 rồi vẫn chưa thấy nhắc đến nên ko chắc có phải do lỗi đánh máy ko. Thêm nữa, t đọc chương sau có đoạn nhắc đến Vân Hoa là đệ nhất kiếm tu nên sửa nha.

Hạ Tử Minh xem đến đây vốn tưởng rằng nhân vật chính cuối cùng cũng có thể trải qua mấy ngày thư thái rồi.

Ai ngờ nghênh đón Nhiếp Nghiêu lại là một cơn ác mộng.

Vân Hư Tử lén có một đứa con riêng, nhưng đứa con này trời sinh không có duyên thiên đạo, không thể đi theo con đường tu chân, trừ phi có người có Chân Long hoặc có người kế thừa Thần hoán cốt với hắn. Vân Hư Tử vốn đã không còn suy nghĩ để đứa con trai yêu quý tu tiên nữa, nhưng Nhiếp Nghiêu, người sinh ra từ tai ương, có thể là chuyển thế của Ma Long Lực lại vẫn cứ xuất hiện.

Vân Hư Tử liền lấy lý do Nhiếp Nghiêu chính là người mang mệnh Thiên Ma, tuyên bố bản thân nên loại trừ ma tính mà khiến Nhiếp Nghiêu năm đó mới 12 tuổi phải chịu nỗi đau tróc xương, rút gân sống. Hắn rút linh căn và kinh mạch tốt nhất của Nhiếp Nghiêu, nghịch thiên cải mệnh, cưỡng ép thay cho đứa con trai nhỏ không có duyên với thiên đạo của bản thân.

Vân Hư Tử rút linh cốt của Nhiếp Nghiêu, xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường và một chút hổ thẹn liền dắt Nhiếp Nghiêu về Phù Diêu nhận làm đệ tử.

Nhiếp Nghiêu bị rút linh căn, linh cốt, vì vậy trong một đám đệ tử có thiên phú thật tốt lại có vẻ quá đỗi bình thường, thậm chí có thể nói là tư chất cực kém.

Vân Hư Tử tuy rằng che giấu chuyện Nhiếp Nghiêu là điềm xấu, cực có khả năng là thể Thiên Ma nhưng bởi vì chuyện hắn có tư chất cực kém lại thành đệ tử thân truyền của chưởng môn mà vẫn mang đến cho Nhiếp Nghiêu không ít sự đố kỵ và những lần gây khó dễ của các đệ tử khác.

May thay, Vân Hư Tử xuất phát từ sự hổ thẹn mà đối xử với hắn coi như không tệ, không có bỏ mặc, cộng thêm tính tình thỏa đáng trăm bề, xử sự khéo léo, biết lấy lòng người mà Nhiếp Nghiêu đã luyện ra được ở kỹ viện, trong môn phái tuy có không ít người như Cố Trường Minh không ưa hắn, nhưng cũng giúp hắn kết giao được không ít bằng hữu.

Thời gian sống ở Phù Diêu, ngoài đại sư huynh Cố Trường Minh đây không ưa tác phong xử sự của hắn và một chút khó khăn hắn đủ khă năng hóa giải ra, có thể nói Nhiếp Nghiêu sống tương đối ổn.

Đó gần như là một đoạn thời gian có thể nói là an ổn nhất trong suốt cuộc đời của hắn.

Nhiếp Nghiêu dần lớn lên, liền bắt đầu thử tu hành cùng các sư huynh, sư đệ đồng môn, mặc dù linh cốt của hắn bị rút ra rồi, tư chất bình thường, nhưng trí tuệ của hắn lại phi thường. Trong quá trình thí luyện bên ngoài, rất nhanh hắn đã tạo được một nhóm nhỏ lấy hắn làm trung tâm, bắt đầu tiêu diệt ma tu. Con đường tu hành này, một đường giống như những truyện thăng cấp* bình thường vậy, bắt đầu kết giao hảo hữu cùng chí hướng, nhận tiểu đệ, nhận tiểu muội.

*Thăng cấp văn (升级文) hay chính xác hơn là Thăng cấp lưu(升级流) là một thuật ngữ trong thế giới văn học mạng. Như tên cho thấy, nó là một xu hướng viết kết hợp lối chơi nâng cấp của các trò chơi nhập vai. Nhân vật chính thường trải qua nhiều thất bại khác nhau, từ đó nhận được “kinh nghiệm” và sau đó “nâng cấp”. Trong phần cuối, nhân vật chính thường phát triển thành một nhân vật đứng trên đỉnh cao. (Tham khảo tại baike.baidu)

Tuy rằng, đại sư huynh Cố Trường Minh lạnh lùng, nghiêm nghị, hà khắc luôn không ưa hắn, nhưng Nhiếp Nghiêu vẫn được một số lượng lớn người yêu quý và thừa nhận bằng vào tính cách và sức hấp dẫn của bản thân…

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhận định là chuyện hắn có căn cốt bình thường, tư chất cũng bình thường là một chuyện đáng tiếc.

Đó có thể nói là đoạn thời gian rực rỡ nhất trong cuộc đời của Nhiếp Nghiêu.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang.

Chẳng bao lâu sau, lại xuất hiện sự việc ma tu quấy phá gây họa cho muôn dân, tổn hại đạo tu với quy mô lớn, trong chốn giang hồ cũng dần truyền ra lời đồn ‘Thiên Ma hàng thế, Ma Thần trở lại.’.

Các phái đạo tu xuất hiện đầy trời, vì giữ gìn trật tự lục đạo, bắt dầu hành động diệt ma tự phát.

Nhóm nhỏ của Nhiếp Nghiêu cũng nằm trong đó, mà còn biểu hiện rất tích cực.

Trong một lần tranh đấu với ma tu, Nhiếp Nghiêu trong lúc vô ý phát hiện âm mưu của ma tu, cũng rất mau chóng bẩm báo lại chuyện này cho trưởng lão Vân Chân của Phù Diêu cùng những người cầm quyền khác của các phái lớn.

Bọn họ vốn không tin lời Nhiếp Nghiêu thân là Thiên Ma chuyển thế, nhưng cân nhắc chuyện Nhiếp Nghiêu lớn lên từ nhỏ ở Phù Diêu, tuyệt không thể cấu kết với ma tu, liền phái người âm thầm dò xét chuyện này. Sau khi xác nhận được Nhiếp Nghiêu không nói dối, nhân sĩ chính đạo thuộc các môn phái liên hợp, tiêu diệt từng hang ổ của ma tu.

Mà Nhiếp Nghiêu cũng bởi vậy mà tỏa sáng, danh tiếng lan xa.

Chưởng môn các đại môn phái đã dần có suy nghĩ Nhiếp Nghiêu tuy rằng từ khi sinh ra đã là điềm gở, mệnh số không tốt, nhưng chưa chắc là Thiên Ma chuyển thế, mà cho dù là Thiên Ma chuyển thế, được dạy bảo theo hướng khác, tư chất cũng bình thường, cũng chưa chắc có thể thành được đại sự gì, liền tin hắn, bắt đầu liên hợp với Nhiếp Nghiêu diệt từng cứ điểm một của ma tu.

Sau khi Nhiếp Nghiêu được khẳng định, hành động càng tích cực hơn.

Không lâu sau liền phát hiện chỗ trốn của Ma Đạo Tổ Sư đang bị thương… liền báo tin cho chưởng môn các phái cùng trưởng lão Phù Diêu trước tiên, dự định thừa thắng truy kích, tiêu diệt hết người trong Ma Đạo trong một lần hành động.

Nhưng lần này lại là bẫy mà đám ma tu bày ra.

Các đệ tử môn phái lớn thương vong thảm trọng, cũng có không ít người nghi ngờ, oán giận Nhiếp Nghiêu.

Đúng vào lúc này, không biết là ai truyền ra chuyện Nhiếp Nghiêu chính là Thiên Ma chuyển thế, sinh ra là điểm gở, sinh ra chính là để hủy thiên diệt địa. Các môn phái lớn lập tức rơi vào bàng hoàng, rất nhiều người nghi ngờ Nhiếp Nghiêu, phỏng đoán hắn thật ra là nội ứng của Ma Đạo, sự kiện lần này thật ra là do hắn bày kế.

Sau khi ma tu biết được chuyện này, vì mối hận cực sâu với Nhiếp Nghiêu, Ma Đạo Tổ Sư lại bày trò để ma tu cũng bắt đầu đi khắp nơi gieo rắc lời đồn như vậy, quả quyết Nhiếp Nghiêu chính là Thiên Ma chuyển thế, trời sinh chính là người của bọn họ; lần này là do Nhiếp Nghiêu trợ giúp bọn họ gây thiệt hại nghiêm trọng cho các môn phái Tu Chân lớn, những chuyện lúc trước cũng chỉ là vỏ ngoài do bọn họ với Nhiếp Nghiêu liên hợp tạo ra, là khổ nhục kế để Nhiếp Nghiêu lấy được sự tín nhiệm của người khác mà thôi.

Còn về mặt ngoài, bọn họ lại nhất trí như để bảo vệ Nhiếp Nghiêu nên phủ nhận Nhiếp Nghiêu là người của bọn hắn.

Những điều này càng khiến cho nhân tâm hoang mang, ai nấy đều thỉnh cầu phái Phù Diêu trừng trị Nhiếp Nghiêu.

Sau khi trưởng lão Vân Chân phái Phù Diêu cùng trưởng lão, chưởng môn các phái khác thương nghị, liền quyết định bắt giữ Nhiếp Nghiêu. Nhiếp Nghiêu không hề tỏ ra nao núng, bình thản vào nhà lao, may mà còn có vài hảo hữu tin tưởng hắn, làm Nhiếp Nghiêu cảm thấy thoải mái phần nào.

Thế nhưng, chưa đến nửa tháng, ngay lúc những người phụ trách trông coi Nhiếp Nghiêu buông lỏng, một số trưởng lão các phái lớn và trưởng lão Vân Chân phái Phù Diêu cùng tất cả người canh chừng Nhiếp Nghiêu lại đều bị tru diệt toàn bộ chỉ trong một đêm, mà Nhiếp Nghiêu thì không rõ tung tích. Trải qua sự liên hợp của chưởng môn, trưởng lão mấy phái lớn tìm hiểu, những người này không phải chết dưới thủ đoạn của các ma tu khác, mà là chết vì Ma Long Lực đã bị diệt hơn ngàn năm trước dưới tay bọn hắn mà vẫn lưu lại lời nguyền Ma Thần, lại thêm chứng cứ chỉ ra hung thủ là Ma Thần chuyển thế mà trưởng lão Vân Chân để lại trước khi chết cùng lời khai của một tên hảo hữu của Nhiếp Nghiêu đúng lúc hô to tên hung thủ là Nhiếp Nghiêu.

Dường như tất cả mọi thứ đều chỉ ra Nhiếp Nghiêu là Ma Thần chuyển thế sinh ra để hủy thiên diệt địa.

Tất cả mọi người đều muốn giết càng sớm càng tốt.

Nhiếp Nghiêu vừa tỉnh lại ven một hồ nước đã thành đối tượng ai cũng hô đánh, đòi giết. Hắn không hiểu nguyên cớ bị các phái lớn cùng tất cả người tu đạo truy sát là gì; hắn mở lời biện giải lại chẳng ai tin hắn, có trăm miệng cũng khó chối cãi được, ai cũng đều muốn diệt trừ hắn càng sớm càng tốt, hắn chỉ có thể kéo một thân trọng thương trốn chạy.

Gặp được một hảo hữu, hắn giải thích hết thời, hảo hữu ngoài mặt nói tin hắn, nhưng vừa quay đi đã bán tung tích của hắn cho các môn phái lớn, muốn lấy đầu của hắn đổi lấy tiền thưởng hậu hĩnh.

Nhiếp Nghiêu chặt đứt một cánh tay để chạy trốn, muốn quay về môn phái tìm Vân Hư Tử nói rõ chân tướng, đòi lại công bằng cho mình.

Trong suy nghĩ của Nhiếp Nghiêu lúc đó vẫn tin tưởng môn phái, tin tưởng sư phụ, các sư huynh đệ sẽ giúp đỡ mình, tin tưởng mình…

Vừa đến chân núi phái Phù Diêu, hắn liền gặp được tiểu sư muội lớn lên từ nhỏ với hắn, nói rõ tất cả với tiểu sư muội, tiểu sư muội cũng nói bản thân tin tưởng hắn. Thế nhưng, thừa lúc hắn không phòng bị, ngay giây tiếp theo tiểu sư muội lại đột nhiên ra tay, khoét mắt của hắn. Sau khi làm cho Nhiếp Nghiêu mù, liền trói chặt hắn lại rồi áp giải đến trước mặt chưởng môn Vân Hư Tử tranh công.

Nhiếp Nghiêu còn chưa kịp mở miệng giải thích, Vân Hư Tử đã trực tiếp xử hắn tử hình với vẻ chính trực và trang nghiêm, danh xưng là Phù Diêu phải vì đại nghĩa không quản người thân mà đích thân diệt trừ nghịch đồ này.

Vì sự công chính liêm minh này mà nhận được sự ca tụng và kính trọng của các môn phái lớn.

Vân Hư Tử và các phái lớn đã thử hết các loại phương pháp, nhưng Nhiếp Nghiêu như thể thật sự có Ma Long Lực hộ thể, không phải người mà những người bình thường này có thể giết được, Nhiếp Nghiêu chịu hết những sự tra tấn dưới tay bọn họ nhưng làm sao cũng không chết.

Vân Hư Tử cuối cùng đưa ra quyết định tự tay ném Nhiếp Nghiêu vào tháp Trấn Tà chuyên giam yêu ma và mãnh thú, mặc hắn tự sinh tự diệt.

“Nhiếp Nghiêu, ngươi vẫn nên chết đi thôi, ngươi vốn không nên được sinh ra trên đời.” Trước khi tự tay ném Nhiếp Nghiêu vào tháp Trấn Tà, Vân Hư Tử ghé vào bên tai Nhiếp Nghiêu, nói với hắn như vậy: “Chỉ cần ngươi chết, sẽ biến mất mãi mãi, linh căn của con ta vĩnh viễn sẽ là của con ta.”

Nhiếp Nghiêu thật không ngờ người sư phụ mà mình từ nhỏ đã kính trọng lại là người như vậy, liền mất hết ý chí, hoàn toàn thất vọng về tất cả mọi người.

Cuộc đời của hắn ngay từ khi bắt đầu đã giống như bị thiên đạo liên tục bức ép, chú định phải nhập ma…

Nội dung phía sau là Nhiếp Nghiêu ở trong tháp Trấn Tà nhận hết sự dày vò của yêu ma mà không chết, bất ngờ chiếm được một quyển Ma Đạo Thiên Thư, sau khi học và tu luyện, giết sạch yêu ma trong tháp, một thân trọng thương trốn ra ngoài, lại bị tứ sư đệ Diệp Lệnh Bảo là người đoạt mất linh cốt của hắn bắt gặp. Diệp Lệnh Bảo ở sau núi chặt đứt gân mạch Nhiếp Nghiêu, phá hoại huyết nhục của hắn, muốn mượn cơ hội này diệt trừ Nhiếp Nghiêu… Không ngờ lại bị Nhiếp Nghiêu phản kích, đánh động đến một đám đệ tử Phù Diêu có cả Cố Trường Minh trong đó…

Cố Trường Minh thân là đại đệ tử Phù Diêu đã làm Nhiếp Nghiêu trọng thương.

Nhiếp Nghiêu thấy không còn đường thoát, cũng không muốn lại bị nhốt vào trong tháp Trấn Tà để bị hành hạ, liền lấy huyết nhục tạo lời nguyền, đọa ma ngay tại chỗ mở khóa phong ấn vực sâu không đáy của Ma tộc ở sau núi Phù Diêu, tự mình nhảy xuống.

Khi quay lại, Nhiếp Nghiêu đã là Bắc Minh Ma Quân tân nhiệm, dẫn dắt yêu ma Bắc Minh xuất thế. Việc đầu tiên sau khi hắn quay lại đó là tìm đến từng người đã hại hắn để báo thù, rồi thu hồi linh cốt và gân mạch vốn thuộc về mình từ chỗ Diệp Lệnh Bảo…

Đại nạn muôn dân cũng từ đó mà bắt đầu, và câu chuyện đến đây cũng ngừng lại…

“Đm! Thế này thì thê thảm quá rồi. Người mang số mệnh thảm thương như vậy, chẳng trách Nhiếp Nghiêu này lại hắc hóa, người tạo ra kịch bản của thế giới này hẳn là người của tòa soạn ấy nhỉ.” Hạ Tử Minh làm nhiều nhiệm vụ, xuyên qua nhiều thế giới như vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải người mang số mệnh bi thảm đến vậy.

Hắn thật sự hiểu rất rõ người mang số mệnh của thế giới này sao lại hắc hòa thành như vậy.

Hệ thống lễ phép mà khéo léo mỉm cười với hắn.

Hạ Tử Minh đóng lại kịch bản thế giới gốc, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, mới hỏi: “Kịch bản của thế giới gốc hẳn vẫn chưa kết thúc phải không? Nếu như, câu chuyện cứ kết thúc ở đoạn này, thì thật sự là f*ck my life*.

*F*ck my life: gốc Hán Việt là ‘nhật liễu cẩu liễu’ (日了狗了) một câu chửi thề bên TQ nói lái đi, rất phổ biến trên các nền tảng mạng xã hội. Từ ‘nhật’ (日) trong TH này còn được dùng để chỉ từ ‘F*ck’. Có nhiều cách hiểu câu này, như FML ở trên hoặc là WTF, hoặc đơn giản chỉ là F*ck. (Theo hinative.com) Theo suy nghĩ của t, để mà hiểu sát nghĩa nhất cụm này trong tiếng Việt mình thì nó có khả năng giống với ‘vãi chó’:))

“Hơn nữa, câu chuyện này phải có một đại boss phản diện mới đúng chứ hả? Tôi thấy trong câu chuyện có rất nhiều ý dẫn dắt, Nhiếp Nghiêu từng bước đi đến bước này, biến thành như vậy, cảm giác hình như là có người không ngừng ở sau màn thúc đẩy, ép hắn nhập ma, người kia là ai?” Hạ Tử Minh là một thanh niên tài giỏi, quan sát cẩn thận, giỏi về vạch lá tìm sâu, tìm ra được những tiểu tiết.

Kịch bản được kể lại dưới góc nhìn của Nhiếp Nghiêu, hắn cho rằng rất nhiều chuyện nhắm vào mình, hãm hại mình làcdo Cố Trường Minh ở phía sau chỉ đạo. Dưới con mắt của Nhiếp Nghiêu, Cố Trường Minh chỉ là một kẻ đạo đức giả ra vẻ tử tế không hơn không kém và không ít chuyện khiến Nhiếp Nghiêu bị hãm hại đều có liên quan đến hắn bằng cách này hay cách khác, chỉ không chỉ rõ ra mà thôi.

Thế nhưng, Hạ Tử Minh thân có toàn bộ ký ức của Cố Trường Minh cũng biết việc này là thật sự không liên quan đến Cố Trường Minh.

Như vậy cái người ở sau màn vẫn luôn thầm hãm hại Nhiếp Nghiêu, ép hắn phải đi đến cùng đường, lại thản nhiên đổ rất nhiều chuyện cho Cố Trường Minh là ai đây?

“Không sai, kịch bản mặt ngoài của thế giới gốc đúng là chưa hoàn chỉnh, cũng đúng là có một đại boss phản diện trốn ở phía sau màn chưa lộ diện.” Hệ thống cực kỳ thản nhiên thừa nhận.

Hạ Tử Minh nhíu mày: “…”

“Tuy nhiên, bởi vì thiết lập và giới hạn của thế giới nhiệm vụ có độ khó cấp SS, những chuyện này đòi hỏi kí chủ tự mình từ từ tìm hiểu, hoặc có đủ điểm thế giới theo quy định mới có thể đổi lấy đáp án.” Hệ thống không đợi hắn nói hết, liền nói: “Trước lúc đó, tôi không thể nói cho kí chủ nhân vật phản diện của thế giới này là ai, cũng không thể truyền lại phần nội dung còn lại của thế giới gốc cho kí chủ, kí chủ xin hãy hiểu cho.”

Hạ Tử Minh cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là nhiệm vụ có độ khó cấp SS: “Được, ngay cả một boss phản diện cũng phải tự mình đi thăm dò là ai, đây là muốn để tôi đi theo hướng trinh thám hồi hộp đấy ư.”

Hệ thống: o((≧▽≦o)!!

“Có điều, cậu cho là như vậy thì có thể làm khó tôi à? Vậy cậu cũng quá coi thường kí chủ của cậu rồi.” Hạ Tử Minh nhìn bộ dạng bỉ ổi của hệ thống, rất muốn chọc vào mặt nó.

Hệ thống khiêu khích hỏi: “Hử? Kí chủ bây giờ định làm gì nào?”

“Không phải là phải khiến Nhiếp Nghiêu tiếp tục hiểu lầm Cố Trường Minh, hận hắn vì là bia đỡ đạn thế thân cho nhân vật phản diện kia sao? Ok, tôi tuân thủ, để Nhiếp Nghiêu tiếp tục ghét, căm hận Cố Trường Sinh, không sinh ra hảo cảm với hắn, không vấn đề gì.” Hạ Tử Minh nhún vai.

Hệ thống vừa nhìn hắn như vậy đã biết trong lòng hắn khẳng định đã có ý tưởng gì đó rồi.

Quả nhiên, mới suy nghĩ đến, nó đã nghe thấy Hạ Tử Minh nói: “Tôi làm nhiều nhiệm vụ làm crush của người ta, tí thì quên, nhiệm vụ của Cố Trường Minh là cứu vớt muôn dân và sư môn. Trong lúc vẫn còn có thể, để ai đó dẫn Nhiếp Nghiêu quay trở lại chính đạo, không đọa ma nữa, lại còn có thể tận mắt thấy sư phụ Vân Hoa phi thăng, không có quy tắc nào nói phải làm Nhiếp Nghiêu thích hay sinh ra hảo cảm với Cố Trường Minh, hay nhất định phải là Cố Trường Minh dẫn hắn quay về chính đạo.”

Hệ thống nói cho hắn về quy tắc, hắn cũng chỉ có thể nghiền ngẫm từng chữ một, tinh tế phân tích nội dung nhiệm vụ.

“…” Hệ thống.

Hạ Tử Minh lập tức tìm ra cách giải quyết: “Nhiếp Nghiêu sở dĩ hắc hóa đến cùng không phải là bởi vì luôn sống trong bóng tối, không ai kéo hắn ra, người mà tưởng là thật tâm đối xử với hắn lại đá hắn vào địa ngục, không còn thấy tia sáng nào hay sao?”

“Nếu như, lúc này xuất hiện một người thật tâm đối tốt với hắn, móc tim móc phổi vì hắn, dùng tình yêu cảm hóa hắn, cứu vớt hắn, đồng thời hi vọng hắn không đọa ma, không phải hắn sẽ không đọa ma nữa hay sao? Hắn cũng không phải loại phản xã hội trời sinh cơ mà!” Hạ Tử Minh vỗ tay cho sự thông minh của mình: “Cố Trường Minh phải làm người xấu, không sao hết, lại không yêu cầu phải là Cố Trường Minh dẫn hắn quay lại chính đạo, tôi có thể không cần thân phận Cố Trường Minh này… Thay một cái mã giáp* khác, chơi trò tâm thần phân liệt.”

*Mã giáp (马甲): nghĩa đen thì là áo lót, áo gi-lê nhưng theo thuật ngữ mạng TQ, từ này dùng để chỉ những tài khoản mạng khác do cùng một người sở hữu. Ví dụ, bạn A dùng FB, Zalo, Telegram… và mỗi tài khoản đều sử dụng 1 tên hoặc nhiều tên khác nhau thì đều gọi là ‘mã giáp’ (‘sockpuppet’ trong tiếng Anh) hay là bạn A có rất nhiều nick phụ trên các mạng xã hội thì cũng gọi là ‘mã giáp’ hay ‘sockpuppet’. (Theo wiki) Theo t hiểu thì nó có thể hiểu từ này như ‘nick clone’.

Não hắn được thông suốt, hỏi ý kiến hệ thống: “Được rồi, hệ thống, tôi dùng mã giáp, không dùng thân phận Cố Trường Minh tiếp cận Nhiếp Nghiêu, kiếm độ hảo cảm của hắn, cũng không vi phạm quy tắc đúng chứ?”

“…Như thế thì không vi phạm.” Hệ thống chần chừ một hồi mới trả lời.

Hạ Tử Minh búng tay một cái: “Vậy được rồi, tôi đã nói không có nhiệm vụ nào tôi không thể hoàn thành, bây giờ, một đêm không trăng lại có gió, Nhiếp Nghiêu phát sốt chính là một cơ hội tốt để kiếm độ hảo cảm của hắn, bé cũng nên đi thôi.”

“…” Hệ thống.

Nó lần đầu tiên biết được còn có thể chơi như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK