Nụ cười dần đông cứng trên khóe môi, bước chân dồn dập của Bùi Chi Hòa càng lúc càng chậm lại, cho đến khi hoàn toàn cứng đờ ——
"Anh có ý gì?"
Thương Lục nói rõ từng câu từng chữ: "Anh chuẩn bị xóa bỏ hết cảnh diễn của dì Tô."
Bùi Chi Hòa siết chặt di động, "Tại sao? Chuyện, chuyện nghiêm trọng đến mức ấy à? ..." Cậu ta nói năng lộn xộn, ánh mắt hoảng loạn, "Mẹ em không cố ý đâu, là tại Kha Dữ lôi kéo bà ấy lăng xê... Thương Lục, Thương Lục, anh nghe em nói đi —— Mẹ em biết lỗi rồi, bà ấy cũng hối hận áy náy lắm ——"
"Chi Hòa, em bình tĩnh lại đi."
"—— Anh nói em làm sao bình tĩnh!" Bùi Chi Hòa không thở nổi, lời chất vấn thoát ra khỏi lồng ngực bí bách —— "Anh đã hứa với em, bộ phim đầu tay sẽ để mẹ em diễn, còn em diễn tấu phối nhạc phim... Anh không thể nuốt lời, anh không thể thất hứa với em như thế được."
"Tiểu Chi, hành vi của bà ấy đã xúc phạm nghiêm trọng đến thiện cảm của khán giả dành cho bộ phim, cũng xúc phạm đến danh dự và sự nghiệp của Kha Dữ, điểm này chắc em biết rõ. Lát nữa anh sẽ đích thân gọi điện thông báo cho bà ấy biết."
Bùi Chi Hòa kiệt sức dựa vào tường.
"Tương lai anh mà về đại lục quay phim, mẹ em sẽ đóng vai nữ chính cho anh, còn em thu âm ca khúc chủ đề nhé."
Dưới bầu trời thu nước Pháp vàng rực, trong không khí vương đầy mùi nho chín làm say lòng người, cơn gió mạnh thổi qua cánh đồng lúa mì xào xạc, Bùi Chi Hòa giúp Thương Lục đỡ micro, hai người cùng chia sẻ một cặp bịt tai hifi, cùng nhau lắng nghe một trận gió.
Cậu ta nhớ rõ Thương Lục đã cười, đáp "Được".
Thương Lục chưa bao giờ hứa cuội, trước nay luôn rất quang minh lỗi lạc và kiên quyết, hắn nói "Được" thì chắc chắn sẽ làm được. Giới nhà giàu đầy rẫy a dua nịnh hót cùng thói đạo đức giả đã sớm khiến người ta mất đi đức tính trung thực và khả năng phân biệt lời nói thật giả. Chỉ có Thương Lục là không giống bọn họ.
Mi mắt tái nhợt khép lại, Bùi Chi Hòa ngửa cao cổ nín nhịn cơn chua xót trong hốc mắt.
"Em cầu xin anh được không? Cho em một cơ hội đi, xin anh đấy. Mẹ em sĩ diện lắm, nếu anh đổi vai, chắc bà ấy không dám đi uống trà chiều với người ta nữa đâu. Em chưa bao giờ cầu xin anh chuyện gì như thế này..." Có người từ xa đi tới, cậu ta nuốt nửa câu sau trở về, đột nhiên quay người chống trán lên tường như bị phạt đứng.
"Chi Hòa, em là em, Tô Tuệ Trân là Tô Tuệ Trân, em không cần chịu trách nhiệm cho việc bà ấy đã làm, anh cũng không thể vì em mà dung túng bà ấy được."
Trái tim Bùi Chi Hòa đau như dao cắt, nụ cười trên mặt cậu ta mất đi ý nghĩa rõ ràng, chỉ giống như đang mộng du, "Nếu em kiên trì cầu xin anh, anh có vì em mà tha thứ cho bà ấy không."
Thương Lục nhận ra có điều không ổn nên nói: "Anh sẽ, nhưng không thể."
"Sẽ", là phần tình nghĩa dài đến mười lăm năm.
"Không thể", là niềm tin mà hắn đặt vào tình yêu, công lý và nghệ thuật.
Bùi Chi Hòa không dám truy vấn nữa.
Cậu ta biết, nếu Thương Lục thật sự biến chữ "Sẽ" thành "Có thể", từ nay về sau tình nghĩa nhiều năm giữa hai người cũng theo đó mà tan thành mây khói.
Bùi Chi Hòa mím môi, "Bây giờ anh có còn cảm thấy Kha Dữ là thiên tài nữa không?"
Đầu bên kia chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Bùi Chi Hòa bật cười, dường như đã chấp nhận tự sa ngã nên tiếp tục trào phúng: "Chính anh cũng không dám nói, để em nói thay nhé. Kha Dữ không phải thiên tài, hơn nữa còn là người tàn phế có khuyết tật bẩm sinh. Anh vẫn muốn bảo vệ anh ta mà, đúng không?"
Thương Lục chống tay lên cửa sổ sát đất, lòng bàn tay như đang đặt vào hư không: "Kha Dữ là diễn viên mà anh lựa chọn, chuyện đó không liên quan gì đến chứng tâm manh của anh ấy cả."
Bùi Chi Hòa vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, cất giọng bình tĩnh: "Anh thay đổi rồi."
Thương Lục đã dạy cậu ta tín niệm đặt nghệ thuật lên hàng đầu. Bệnh tâm manh đã gần như đập vỡ mọi khả năng truyền đạt nghệ thuật của bộ phim, người bị đổi hẳn phải là Kha Dữ chứ không phải người mẹ ảnh hậu của cậu ta. Chắc Thương Lục phải thất vọng khổ sở lắm, nhưng hắn nên kiên quyết đi đổi diễn viên chính chứ không phải đứng đây mạnh miệng.
"Cách anh biện hộ cho anh ta thật khiến em thất vọng." Bùi Chi Hòa cong môi, "Từ ngày quen biết Kha Dữ, anh ta đã dẫn Thương Lục mà em biết đi mất rồi sao?"
Không chờ Thương Lục trả lời, cậu ta dứt khoát cúp máy.
Sau khi bị giam cả ngày trời trong đoàn phim, cuối cùng tổng giám sản xuất Nhiếp cẩm Hoa cũng nhận được điện thoại từ đạo diễn.
"Tôi không ra được," Nhiếp Cẩm Hoa nhìn ba tầng người chen chúc bên ngoài hội trường, "Fan khóc phóng viên gào, có khi toàn bộ fan có thị thực ở tỉnh G đều tập trung ở đây hết!"
"Vất vả rồi," Thương Lục nâng cổ tay xác nhận thời gian, "Một tiếng nữa tôi sẽ gọi cho Dư Trường Nhạc mở họp tuyển diễn viên, phiền sếp Nhiếp trong thời gian đó đảm bảo liên lạc thông suốt."
"Tuyển diễn viên?" Nhiếp Cẩm Hoa ngơ ngẩn một lát, sau khi hiểu ra thì tâm trạng chùng xuống. Lần đầu tiên ông ta được mở rộng tầm mắt trước thanh niên trẻ tuổi này. Ngày trước hắn chống lại hết mọi lời phản đối để giữ vai cho Kha Dữ, bây giờ có chuyện, nói đổi một cái là đổi, sự can đảm và tàn nhẫn này quả thật quá phi phàm.
Nhưng ở vị trí nhà sản xuất, đương nhiên ông ta còn vấn đề khác phải nhọc lòng, "Bây giờ đúng là dư luận đang bất lợi với Đảo Nhỏ, nhưng nếu đổi cậu ta thật thì mọi thứ phải xây lại từ đầu hết. Cái khác chưa nói, riêng cây hoa giấy đã chết héo của cậu sẽ không tìm được cây thứ hai. Huống chi còn liên quan đến lịch trình làm việc của Tô Cách Phi, Tạ Miểu Miểu nữa? Kéo dài thêm một ngày là thất thoát thêm một đống tiền, tôi biết ——"
"Không phải Đảo Nhỏ," Thương Lục trấn định cắt ngang, "Là Tô Tuệ Trân."
Nhiếp Cẩm Hoa há hốc mồm, mở miệng nửa ngày vẫn không phản ứng được.
"Đổi nhân vật dì Tô cho người khác diễn, sếp Nhiếp cũng thử ngẫm nghĩ xem có nữ diễn viên nào cứu viện được không đi."
Nhiếp Cẩm Hoa ngậm miệng, chậm chạp nói vòng vo, "Mặc kệ là Đảo Nhỏ hay Tô Tuệ Trân, tôi không quyết định được đâu. Như vậy đi, để tôi truyền đạt lại lời cậu cho anh Cố, xem thử ——"
Thương Lục không để lộ chuyện trao đổi vượt cấp, nếu hắn nói ra việc mình đã thương lượng xong đâu đấy với người đứng đầu GC thì sau này khó mà làm việc thuận lợi với Cố Tụ được nữa. Thế là hắn gật đầu, "Ừ, nhưng tôi tin anh ta không từ chối."
Kết thúc cuộc gọi này, Thương Lục lướt tìm số của Dư Trường Nhạc, nhưng hắn không lập tức gọi ngay mà đứng trầm ngâm thêm một lát. Khuỷu tay hắn chống lên cửa sổ, ngón tay ấn ấn lên phần giữa chân mày nhíu chặt mệt mỏi.
Thậm chí mệt đến mức muốn hút thuốc.
Lúc Kha Dữ từ phòng ngủ bước ra, trên hai ngón tay Thương Lục thật sự đang kẹp một điếu thuốc.
Là Vân Yên.
Nhưng trước nay anh không có thói quen mang thuốc lá lên phim trường, toàn bộ đều do lão Đỗ mời, điếu thuốc của Thương Lục ở đâu ra?
Bàn tay kẹp thuốc lá đồng thời còn nhấc theo cốc nước của khách sạn, tay kia nắm điện thoại nghe đối phương nói chuyện. Hắn nhấp một ngụm nước rồi mở miệng, giọng cực kỳ khàn.
"Vậy một tiếng rưỡi sau mở họp online, tôi sẽ thông báo cho sếp Nhiếp, làm phiền thầy Dư rồi."
Dư Trường Nhạc thở dài một hơi: "May mà đổi Tô Tuệ Trân, ít ra tìm người còn đơn giản. Nếu cậu mà đổi Kha Dữ thật thì chuyện không dễ dàng như thế đâu."
"Tôi từng xem bộ 'Rơi xuống' của đạo diễn Đường, thấy nữ diễn viên Trình Tranh cũng khá ổn, không biết chị ta có cấn lịch trình gì không."
"Chị Tranh rất có cá tính, chưa chắc đã đồng ý cứu vai cho Tô Tuệ Trân, để tôi hỏi thử xem sao."
Tuy không nghe được Dư Trường Nhạc ở đầu bên kia đang nói gì, nhưng mấy chữ "Trình Tranh cấn lịch trình" đã đủ để tiết lộ bí mật.
Cơn mệt mỏi sau giấc ngủ trưa hoàn toàn tiêu biến, Kha Dữ chậm chạp mở to hai mắt lộ vẻ hoang mang, tuy lý trí đã đoán được gần hết nhưng cảm xúc vẫn chưa phản ứng kịp.
Thương Lục bắt được bóng dáng mờ nhạt của Kha Dữ từ cửa sổ sát đất, hắn quay đầu dùng khẩu hỉnh hỏi "Tỉnh rồi?", Kha Dữ lắc đầu, lại gật đầu. Thương Lục yên lặng cười, thuận tay buông cái ly xuống, dùng bàn tay kẹp thuốc lá kéo anh ôm vào ngực.
Kha Dữ rút điếu thuốc ra, không hút mà dúi đầu lọc xuống chiếc gạt tàn đẹp đẽ.
Thương Lục vẫn đang gọi điện thoại, hẳn đã khống chế được cục diện rồi nên hắn không có vẻ gì là sốt ruột, trong lúc nói chuyện còn hơi mang ý cười. Lồng ngực cộng hưởng theo từng câu trao đổi trầm thấp hòa với nhịp tim mạnh mẽ, Kha Dữ dán tai vào lắng nghe.
Sau khi Dư Trường Nhạc cúp máy, Kha Dữ hỏi: "Anh ngủ bao lâu rồi?"
"Một tiếng."
"Em gọi điện thoại bao lâu rồi?"
"Cũng một tiếng."
Kha Dữ cạn lời, lập tức gọi cho lễ tân nhờ người mang lên một ít thuốc ngậm trị viêm họng.
"Còn bé ngốc kia đâu?"
"Xuống phòng đi ngủ."
Kha Dữ nhặt một quả táo từ đĩa trái cây, "Tại sao lại đổi Tô Tuệ Trân? Bà ta diễn tốt lắm mà."
"Đúng là diễn tốt, nhưng tai tiếng trong mấy tháng nay đã làm tiêu hao hết rồi." Thương Lục nhẹ nhàng nói, "Không chỉ đạo diễn, với tư cách là một trong số nhà đầu tư, em lo tương lai bà ấy còn nhiều vấn đề nữa."
Kha Dữ gặm táo, "Em làm nhà đầu tư từ bao giờ? Rõ ràng là chú Minh."
Chú Minh mới là người đứng tên tư cách pháp nhân và là ông chủ trên danh nghĩa của Phim ảnh Tháng Ba, đến lúc phim ra mắt, credit nhà đầu tư cũng chỉ viết ba chữ Trịnh Thời Minh.
Thương Lục bị anh chọc cười: "Được, vậy bây giờ em lập tức gọi điện thoại xin ý kiến chú Minh."
Kha Dữ cũng bật cười tự giễu: "Em giúp anh đến trình độ này, có tính là hôn quân lấy việc công báo thù riêng không?"
"Anh nghĩ nhiều rồi, ai giúp em kiếm tiền thì em theo người đó, ai gây trở ngại em kiếm tiền em cũng đổi người đó."
Ngữ khí Thương Lục thờ ơ như đang nói về một chân lý không cần tranh cãi nhiều lời. Tư tâm của hắn luôn được bọc trong những lý do hết sức đường hoàng, chỉ để cho Kha Dữ cũng tự lừa người dối mình mà dễ chịu hơn một ít.
Kha Dữ nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa không trốn tránh, sau đó cong khóe môi, "Anh đã nói rồi, bộ phim của em cái gì cũng tốt, cốt truyện, nhà đầu tư, ê kíp tổ chức, bao gồm cả em đều hoàn hảo, thứ duy nhất gây ra biến số chính là anh. Hiện giờ vất vả lắm mới có cơ hội khắc phục rủi ro này, tại sao em không làm?"
Thương Lục không trực tiếp trả lời anh mà đứng lên đi về hướng phòng thay quần áo, nơi đó không bật đèn, thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn bước vào không gian tối om, hình như đang lục lọi gì đó.
"Phòng cũ của anh không an toàn, vừa rồi em có nhờ quản gia đi thu dọn hành lý giúp. Trong lúc chờ đột nhiên muốn hút mấy điếu thuốc nên mở vali của anh ra."
Kha Dữ yên lặng chờ hắn nói tiếp.
Thương Lục từ trong tối di chuyển ra dưới ánh đèn, trong tay cầm theo một cái túi nhựa trong suốt.
"Thầy Kha."
Sắc mặt Kha Dữ trắng nhợt, ngón tay rũ bên người vô thức cuộn chặt.
"Anh cho em biết đi, rốt cuộc anh uống thuốc là vì bệnh trầm cảm hay vì nguyên nhân khác?"
Trong lọ nhựa là rất nhiều viên Citalopram Hydrobromide.
"Anh..."
Yết hầu khẽ trượt, ánh mắt anh nhìn vào lọ thuốc, lại thất thần chuyển dời sang khuôn mặt Thương Lục.
"Đừng nói dối em." Trước khi kịp mở miệng, Thương Lục chặn mọi đường lui của anh, "Em không muốn bị anh nói dối thẳng mặt."
Kha Dữ khó khăn nặn ra nụ cười trông có vẻ ung dung, "Trầm cảm mức độ nhẹ, vốn không định nói cho em biết."
Thương Lục giật mình, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại: "Em không đáng để anh nói một câu nói thật nào, đúng không?"
Thịnh Quả Nhi đang trằn trọc trong căn phòng suite xa hoa của mình. Vừa rồi Thương Lục có hỏi cô về mấy viên thuốc, cô đáp "Mỗi khi thấy số lần NG quá nhiều, thầy Kha luôn uống loại thuốc này". Đó là những gì cô nhạy bén quan sát được mà chưa bao giờ chứng thực với Kha Dữ. Cô chỉ biết mỗi lần anh uống thuốc vào, những cảnh diễn khó khăn đó sẽ miễn cưỡng được thông qua, dù bị mắng chửi thậm tệ đến đâu, chí ít ánh mắt đã có được thần thái của nhân vật.
Cô vừa tin tưởng vừa hoài nghi về chứng trầm cảm của Kha Dữ, rõ ràng anh rất ung dung bình thản nhưng lại quá phụ thuộc vào thuốc. Thịnh Quả Nhi nghĩ, có lẽ ung dung chỉ là diễn mặt ngoài, có ai bị đạo diễn nhìn chăm chú bằng ánh mắt thất vọng, ảnh hưởng đến cả đoàn phim mà không sinh ra cảm xúc tiêu cực được đâu? Mỗi lúc như vậy thầy Kha lại uống thuốc, hình như cũng là chuyện hợp lý mà.
"Anh nói thật ——"
"Em kiểm tra ca bệnh của anh rồi."
Nụ cười cố ra vẻ bình tĩnh của Kha Dữ trông càng kỳ quặc và khinh mạn hơn, anh vẫn cong môi nhưng trong lòng đã lạnh toát: "Thương Lục, em không thể đối xử với anh như vậy."
Trong vô số buổi thôi miên, anh đã nói ra biết bao nhiêu bí mật, lại còn vì thuốc mà cố ý đưa ra những tuyên bố cực kỳ chán nản, nói như thể mình thật sự là một cái hố đen rách nát hôi thối, hết thuốc chữa đến nơi rồi.
"Là giả ——"
Đầu ngón tay Kha Dữ giật giật, "Là giả! Anh không bị trầm cảm, lời trần thuật trong lúc điều trị đều là nói phét hết. Anh không bị trầm cảm, loại thuốc này ——"
"Loại thuốc này."
"Thuốc này... Citalopram Hydrobromide là..." Kha Dữ ngửa đầu nhắm mắt, cảm giác nhiệt độ từ ngọn đèn trần cũng đủ khiến mình bỏng rát, "Anh uống để đóng phim."
"Tại sao." Thương Lục giơ lọ thuốc lên như đang giơ một bằng chứng phạm tội không thể chối cãi.
"Tại sao..." Kha Dữ nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay cắm sâu vào thịt.
Anh có quá nhiều bí mật muốn che giấu, Thương Lục chỉ nắm một đầu sợi dây thôi cũng đủ khiến anh hốt hoảng.
Để giấu chuyện với Thang Dã, chỉ có thể thừa nhận bệnh trầm cảm là giả.
Để thừa nhận bệnh trầm cảm là giả, cần phải đưa ra lý do sử dụng loại thuốc này cho hợp lý.
Nếu nói ra lý do dùng thuốc, Thương Lục sẽ phát hiện ra anh gian lận trong đoàn phim không chỉ một ngày.
Gì mà "Trạng thái rất tốt", gì mà "Tiến bộ rất nhanh", gì mà "Diễn giải chính xác", tất cả đều là trò cười anh có được nhờ gian lận.
"Bởi vì chỉ khi uống thuốc này vào, anh mới đóng phim được." Kha Dữ nhìn chăm chú vào Thương Lục, "Em cho rằng tâm manh là chứng bệnh vô hại, cảm thấy anh là trẻ nhỏ dễ dạy, thật ra là nói dối em hết đấy."
Thương Lục buông tay, thuốc viên trong lọ kêu lạo xạo theo từng cử động của hắn.
"Xin lỗi, em lừa anh đấy, em không điều tra ca bệnh của anh, cũng không biết bệnh trầm cảm là giả."
Kha Dữ ngẩn người, đột nhiên sinh ra cảm giác bất lực và hoang đường vì tự làm tự chịu.
"Cho nên ——" Thương Lục lạnh lùng hỏi, "Trợ giúp của em từ trước đến giờ so ra vẫn kém mấy viên thuốc của anh, đúng không."
"Tề Đại Nam sẽ mang hết cảnh quay của anh qua bây giờ, cảnh nào anh uống thuốc, cảnh nào không, anh phải nói cho rõ vào, em sẽ kiểm tra từng đoạn."
Kha Dữ ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Không tại sao hết, em chỉ muốn hiểu anh một cách chân thật. "
Kha Dữ bật cười thảm đạm: "Không cần nhục mạ anh như thế, để anh nói luôn, là tất cả —— Tất cả những cảnh quay có số lần NG trên năm, anh đều uống thuốc."
Môi Thương Lục giật giật. Lần đầu tiên Kha Dữ nhìn thấy hắn có biểu cảm như vậy, hoang mang xen lẫn đau đớn cứ như vừa bị ai đánh mạnh bằng dùi cui. Sau một lúc lâu, hắn không nói ra lời nào nghiêm khắc, chỉ hỏi: "Tại sao anh tự ngược đãi bản thân mình như thế."
Kha Dữ không thể thừa nhận nổi ánh mắt hắn, phải cúi đầu nhìn chằm chằm vào hoa văn dệt nổi trên thảm trải sàn, cố giấu đi cơn tuyệt vọng dâng cao như thủy triều: "Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của em."
Thương Lục cong môi nhưng không đủ hiện lên ý cười, "Em chưa từng thất vọng với anh lần nào—— ngoại trừ ngay lúc này."
"Thầy Kha, hai mươi lăm năm nay, em luôn tin rằng trời thương kẻ cần cù, tin vào tài năng nhưng cũng tin tưởng sự tập trung, kiên cường và chăm chỉ. Em chưa bao giờ ngờ, trong lúc em cố gắng muốn quay anh sao cho thật đẹp, thì anh lại chưa từng tin tưởng em một lần nào."