Sau khi ký tá toàn bộ giấy tờ, giấy báo chuyển tiền của ngân hàng đã cầm chắc, Kha Dữ hờ hững chìa tay ra cho Thương Lục: "Cậu Thương, cảm ơn số tiền cứu mạng của cậu nhé."
Thấy anh giả vờ không thân không thiết, Thương Lục cũng chiều theo, ra vẻ xa cách nói: "Đừng khách sáo."
Chờ đến khi trong phòng không còn ai khác mới chịu lộ bản tính, anh đặt tay lên ngực Thương Lục, tự giác rúc vào lòng hắn: "Làm sao đây, anh không còn nhà để về rồi."
Thương Lục bị đè lên cánh cửa phòng họp đóng chặt, hai tay ôm eo anh. Hắn khẽ nhướn mày, khuôn mặt không có biểu cảm trông rất lạnh lùng nghiêm trang: "Anh Kha đang định làm gì thế này."
Kha Dữ nhẹ nhàng mút hôn môi dưới hắn: "Hôn một cái miễn một tháng tiền thuê nhà, được không?"
Tiền thuê căn chung cư kia là bốn mươi ngàn tệ một tháng, tuy rất cao, nhưng đối với ngôi sao đang hái ra tiền như Kha Dữ thì thật ra không phải không trang trải nổi. Thân thể trẻ trung bị anh tán tỉnh khiến phần bụng dưới căng cứng. Thương Lục vỗ vào thắt lưng anh một cái như trừng phạt: "Định để em không ra cửa được đúng không."
Kha Dữ buồn cười vùi mặt vào cổ hắn, hơi thở dồn dập tẩm ướt cả da thịt Thương Lục, "Chị Phỉ nói đúng, tuổi trẻ thật là tốt."
Thương Lục hôn lên vành tai anh, dần dần phát giác ra thái độ anh quá nhiệt tình đến mức không tự nhiên, d.ục vọ.ng trong đầu hắn lập tức bay sạch, nghĩ một hồi rồi hạ giọng hỏi: "Anh có chuyện gì không vui sao?"
Kha Dữ lắc đầu, vẫn chôn đầu trên vai hắn: "Anh sắp phải làm một chuyện quan trọng nên hơi căng thẳng thôi."
"Em đi với anh nhé?"
Kha Dữ cong môi: "Không cần. Em mau ôm anh đi."
Thương Lục siết chặt cánh tay: "Đang ôm đây."
"Chặt thêm chút nữa."
Cánh tay đầy cơ bắp săn chắc càng ra sức ôm chặt, một tay vòng qua thắt lưng, tay kia đặt lên lưng, dần dần trở thành một cái ôm kết nối da thịt không thể tách rời, thậm chí còn nghe được tiếng tim đập của nhau.
"Em không hỏi anh là chuyện gì sao." Kha Dữ thở dài, ngữ khí hơi buồn bực.
Thương Lục dừng một chút, "Không muốn nghe anh nói dối, cũng không muốn trông thấy dáng vẻ anh khó xử hoặc từ chối em."
Hắn biết Kha Dữ không định nói, mà hắn lại không phải kiểu tính cách õng ẹo thích làm dáng, muốn nói thì nói thẳng ngay từ đầu vẫn hơn.
Trong lòng Kha Dữ dâng lên một cơn nhức nhối vì Thương Lục quá nhạy bén, và cũng vì hắn hoàn toàn tôn trọng tín nhiệm anh. Gần ba mươi năm đầu đời của anh luôn trôi qua trong cảnh long trời lở đất, lúc thì bị nhấn xuống bùn lầy, khi thì bị đẩy lên tận mây xanh, lúc này vỡ nát vùng vẫy dưới đất, lúc kia lại bị ném vào cơn ác mộng đẹp đẽ, dù là chuyện tốt hay xấu đều khó lòng tưởng tượng... Trong tất thảy những chuyện đó, điều khó tin nhất chính là một người tốt đẹp như hắn lại đi phải lòng kẻ không ra gì như mình.
"Ai nói anh sẽ khó xử?" Anh cố tình gây mất hứng, "Nói không chừng anh còn cự tuyệt dứt khoát hơn."
Thương Lục bất lực với anh, đành cười dỗ: "Nghe buồn thế."
Thịnh Quả Nhi đưa anh về chung cư, trên đường không khỏi cảm thán: "Người mua này tốt thật đấy, chuyển khoản dứt điểm một lần lại còn không nôn nóng đuổi chủ cũ đi, để anh tiếp tục ở —— đây là đãi ngộ dành cho ngôi sao à?"
Kha Dữ không nghe lọt, anh đang tập trung xem hết những hợp đồng đóng phim và quảng cáo chưa hết hạn mà Mạch An Ngôn gửi qua. Đến dưới lầu, anh cho Thịnh Quả Nhi lái xe đi, mình thì lên lầu tắm rửa thay quần áo, động tác rất bình tĩnh cẩn thận. Dòng nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, chảy qua những vết sẹo quanh co nằm im lìm trên lưng, châm chích khiến anh ngứa ran.
Lần đầu tiên anh bóc vảy da bị Thang Dã phát hiện, ông ta trừng phạt bằng cách đánh anh ác hơn, còn giam anh trong ngực, tay khóa tay, chân khóa chân giữ chặt anh suốt một đêm.
Ký ức ngược dòng về quá khứ xa xăm hơn, ở thời điểm anh và Thang Dã vẫn còn là mối quan hệ ông chủ và nhân viên bình thường. Anh vừa ra mắt vừa phải tham gia huấn luyện, lúc đó đứng trước ống kính rất luống cuống, cầm micro lên thì vẻ thong dong thường ngày gần như bay sạch. Thang Dã thường xuyên quan sát anh trong lớp huấn luyện hình thể, công ty có phòng học đặc thù với những vách tường ốp gương sát đất sáng trưng. Huấn luyện viên dạy anh tỉ mỉ từ cách đi đứng, dáng ngồi, sửa chữa hết thảy thói quen xấu hình thành trong thời gian dài, cuối khóa học còn dạy anh cách thả lỏng thân thể mà vẫn đủ bắt mắt. Tư thái dáng vẻ anh vốn đủ tốt, muốn điều chỉnh từng thói quen nhỏ nhất lại càng khó khăn hơn gấp bội.
Mỗi năm Thần Dã ký hợp đồng với rất nhiều người mới, nhưng không phải ai cũng giống anh, được nhận đãi ngộ đào tạo tỉ mỉ như vậy.
Khi đó Thang Dã luôn đứng ngoài phòng học quan sát, nhìn huấn luyện viên dùng quạt xếp làm giáo cụ chọc vào eo, gõ lên vai, nhẹ nhàng nâng cằm hoặc vỗ mạnh vào đầu gối hay mắt cá chân, miệng không ngừng nói: "Thu cằm lại! Thở bằng bụng, thế đứng phải vững như núi —— sao mãi mà không nhớ được thế?"
Chỉ đứng bằng tư thế tiêu chuẩn thôi cũng đủ vã mồ hôi. Ngoái đầu nhìn lại, tóc mái trên mặt ướt nhẹp rũ xuống, anh trông thấy Thang Dã đang đứng ngoài cửa, ăn mặc áo sơ mi áo vest chỉnh tề, tay áo xắn đến khuỷu nhìn anh như cười như không.
Tiếng chuông di động phá vỡ hồi ức của Kha Dữ. Anh vặn vòi hoa sen, nâng tay vuốt mái tóc ướt ra sau, khuôn mặt dưới ánh đèn hơi ngẩng lên, mí mắt tái nhợt run rẩy. Sau một lúc lâu, Kha Dữ đẩy cửa giẫm lên thảm chùi chân, nhìn thấy hai chữ "A Châu" trên màn hình cũng không thèm để ý, tiếp tục thong thả skincare và sấy khô tóc.
A Châu trông thấy anh xuất hiện cứ có cảm giác không giống bình thường. Ngẫm nghĩ một chút, có lẽ là vì phong cách ăn mặc hôm nay của anh khá học sinh, chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng rộng và quần tây xám tầm thường, dù mang khí chất ngôi sao những vẫn quá mức mộc mạc.
Anh ta kéo cửa sau xe cho Kha Dữ. Xe nổ máy, Kha Dữ nhìn cảnh đường phố lùi ngược về sau, cất tiếng mang theo ý cười lười biếng: "A Châu, bảy năm rồi, anh cũng giống tài xế riêng của tôi lắm đấy."
Anh ta là trợ lý riêng của Thang Dã, được giao cho rất nhiều việc hệ trọng, chuyện thường làm nhất trong mấy năm nay lại là đưa đón anh.
"Là vinh hạnh của tôi." A Châu nói.
"Sau này nếu muốn xem phim của tôi thì cứ nói, tôi tặng vé."
Xe vẫn chạy bon bon trên đường, chỉ là kính chiếu hậu bị nhìn nhiều hơn mọi ngày. A Châu liếc xuống thấy Kha Dữ luôn giữ tư thế chống khuỷu tay lên cửa sổ, hờ hững xem xét cảnh trí bên ngoài.
Bà anh đã được đón từ ngoại ô về biệt thự trong nội thành. Bà vẫn giữ bộ dạng nửa mê nửa tỉnh như thế, thấy Kha Dữ xuất hiện, câu đầu tiên bà hỏi là: "Thao Thao, con được nghỉ rồi à?"
Kha Dữ đẩy xe lăn của bà ra ngoài sân đi dạo vài vòng, đến vòng thứ ba thì có tiếng động cơ xe vang lên từ gara. Qua một lúc sau, tiếng bước chân trầm ổn nện trên con đường lát đá xanh. Thang Dã nhìn bóng dáng anh mặc áo sơ mi trắng thì giật mình, phần xư.ơng bư.ớm trên tấm lưng gầy gò nhô cao theo động tác cúi người, rất giống một đôi cánh bướm mỏng manh mà đẹp đẽ.
"Đảo Nhỏ." Thang Dã từ từ cởi nút rồi ném áo vest cho người giúp việc đứng một bên. Kha Dữ xoay người, trông thấy trên tay ông ta đang cầm một sợi roi da. Đối phương lẳng lặng thở dài: "Cuối cùng em vẫn muốn bay đi."
Kha Dữ đỡ bà vào xe lăn, vừa sửa chăn đắp cho bà vừa nhàn nhạt nói: "Cảm ơn mấy năm nay đã quan tâm chăm sóc tôi và người nhà tôi."
Thang Dã cúi đầu xắn tay áo lên khuỷu, động tác ưu nhã rất phù hợp với tuổi tác, giọng nói cũng không nhanh không chậm, mang theo ý cười như có như không tiêu chuẩn: "Câu cảm ơn này tôi nhận, nhưng em cảm thấy mình sẽ đi dễ dàng như vậy sao?"
Đám vệ sĩ đứng sau ông ta đồng loạt tiến lên, một người mạnh bạo giật lấy cán xe lăn từ tay Kha Dữ, một người khác duỗi ta đứng chắn giữa hai bà cháu. A Châu đứng một bên hạ giọng: "Đừng phản kháng, bà sẽ bị thương đấy."
Bà lão lo lắng quay đầu tìm Kha Dữ, "Thao Thao..." Thang Dã ngồi xổm xuống, cẩn thận giúp bà sửa sang tấm chăn mỏng: "Bà ơi, chờ lát nữa tôi sẽ trả Thao Thao lại cho bà nhé?"
Vệ sĩ đẩy xe lăn đi xa, Thang Dã phất phất tay, những người còn lại cũng nối đuôi nhau lui xuống. A Châu đi cuối cùng, không biết vì sao mà quay đầu nhìn Kha Dữ một cái.
Thang Dã khẽ mỉm cười: "Em biết mình quyến rũ dâm đãng thế nào không hả? Đến một con chó như A Châu mà cũng phải nhớ thương."
Kha Dữ nhíu mày, ngữ khí mang theo chút chán ghét: "Không phải ai cũng bi.ến th.ái giống anh đâu."
Thang Dã chậm rãi rút roi, đi từng bước đến gần anh: "Biế.n th.ái? Nếu tôi bi.ến th.ái thật, em cho rằng mình vẫn còn được đứng ở đây, còn có thể đứng dưới ánh đèn hay trước máy quay phim, thản nhiên chơi trò minh tinh của em sao? Kha Dữ, đôi khi tôi thật sự muốn đánh chết em cho xong ——" Ông ta dừng chân trước mặt Kha Dữ.
Cơ thể gồng cứng chuẩn bị nhận lấy đòn roi đột nhiên ngẩn ngơ, Kha Dữ nheo mắt, kinh ngạc nhìn thấy cơ bắp sôi sục dưới áo sơ mi của Thang Dã buông lỏng, tiện đà ném roi da xuống đất.
"Em có biết bộ dạng bi.ến th.ái thật sự là thế nào không? Nếu tôi bi.ến th.ái thật, em đã sớm bị đưa cho người khác chơi, người muốn chơi em xếp hàng dài ngoài cửa kia kìa. Em sẽ bị đụ cho mất hết thần trí, mỗi một tấc trên người đều nát bét, đến con điếm hạ tiện nhất cũng còn sạch sẽ hơn em."
Kha Dữ nắm chặt lòng bàn tay, sắc mặt vẫn thờ ơ tái nhợt, "Muốn tôi phải cảm ơn anh à." Anh nhìn Thang Dã bằng đôi mắt trong trẻo trầm tĩnh y hệt ngày đầu.
Thang Dã nhìn anh thật sâu, nếp nhăn dưới đuôi mắt nheo lại rồi giãn ra. Ông ta nâng tay xoa mặt anh, hổ khẩu vu.ốt ve lên bờ môi, ngón tay dịu dàng mơn trớn đôi mắt, "Tôi không nỡ."
"Tôi không nỡ, em có hiểu không. Tôi không nỡ để kẻ khác tới gần em, không muốn để em cười với đứa khác, không muốn thả em bay đi." Một trận hồi hộp xa lạ nhưng ngắn ngủi chiếm cứ trái tim cứng rắn lạnh băng gần bốn mươi năm của Thang Dã, ông ta nhắm mắt cho bình tĩnh, ngữ khí thong thả trầm thấp: "Tôi vẫn luôn hối hận vì đã để em nổi tiếng, thả em đến một nơi có ngàn vạn con mắt nhìn vào, nhìn em được vô số người săn đón yêu thương —— Kha Dữ, nếu được quay trở về, tôi thật sự muốn nhốt em lại."
Trong rạp chiếu phim nghệ thuật tối tăm lạnh lẽo, bàn tay lười biếng chìa danh thiếp, cùng với một đôi mắt trẻ trung, mẫn tuệ và khiến người ta tin tưởng hơn bây giờ rất nhiều.
"Có hứng thú làm ngôi sao không?"
Thang Dã vẫn còn nhớ rõ hôm đó Kha Dữ ăn mặc giống như thế này, lúc bị ông ta chặn đường, khuôn mặt lãnh đạm hơi tỏ ý ngạc nhiên, giọng nói cũng lạnh băng: "Không có hứng thú, cảm ơn."
Anh không hứng thú nhưng lại cần tiền. Tiền lương giáo viên công lập ở Ninh Thị đối với anh chỉ như muối bỏ biển, nửa tháng sau, cuối cùng anh đã từ chối lời mời làm giáo viên tiếng Anh cho một trường cấp ba tư thục nổi tiếng, đi vào cánh cửa của Giải trí Thần Dã.
Bảy năm, anh đã sắp quên mất những quyển giáo án quen thuộc và ngữ pháp tiếng Anh gần như ăn sâu vào xương tủy mình.
"Nếu thời gian quay ngược, tôi không muốn gặp anh thêm lần nào nữa." Kha Dữ hơi nhếch môi, không phải châm chọc mà đang nói thật lòng, "Tôi sẽ không đi xem bộ phim đó."
Bàn tay Thang Dã vu.ốt ve trên mặt anh khựng lại, đồng tử co rút, trước khi ý thức kịp phản ứng, ông ta đã ôm chặt Kha Dữ vào ngực theo phản xạ: "Em không được phép nghĩ thế ——" Đôi môi dán lên tai Kha Dữ không ngừng mút hôn như muốn để lại ấn ký, xác nhận chủ quyền của mình, "Em không được phép nghĩ, không có tiếp theo, cũng không có quay lại. Em bước vào văn phòng của tôi là xem như không còn đường lui rồi."
Thân thể Kha Dữ cứng đờ trong ngực ông ta, dạ dày liên tục nhộn nhạo.
"Có." Anh kiên nhẫn trần thuật như thể mọi chuyện đã rồi, "Chúng ta sắp chấm dứt hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng và số tiền mấy năm nay anh tiêu cho tôi, tôi nhớ kỹ từng xu, là 31.276.800 tệ —— Thang Dã, tôi sẽ không quay đầu, tôi phải tiến về phía trước."
"—— Em dám! Mẹ nó em dám à?!"
Cánh tay càng siết chặt đến mức không thở được, Thang Dã nắm cằm anh, hốc mắt phiếm hồng: "Tôi không cần ba mươi triệu, mẹ nó ông đây không thiếu ba mươi triệu!" Ông ta gần như phát điên mà lẩm bẩm: "Tôi cho em ba mươi triệu, em để Đảo Nhỏ lại cho tôi... Trả Đảo Nhỏ cho tôi, trả cho tôi ——"
Đôi môi vô vọng hôn lên mặt Kha Dữ đầy thô bạo và chiếm hữu, tràn ngập tuyệt vọng đẫm máu.
Đôi mắt trước sau luôn bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên trợn to, rồi co lại như bị kim chích. —— Kha Dữ đẩy mạnh ông ta ra, dù đang bị giam cầm kín kẽ vẫn liều mạng mà đẩy. Cuối cùng Thang Dã phải lùi ra sau một bước, nhìn Kha Dữ cúi người che miệng nôn khan.
"Em..."
Kha Dữ chống đầu gối ngước mắt nhìn, nhìn thấy một Thang Dã mình chưa bao giờ chứng kiến. Ông ta như vừa bị ai đánh cho một gậy, tóc mái hỗn độn, tư thái luôn thành thạo giờ đây đứng yên, trống rỗng và nhợt nhạt như vừa rơi xuống vũng bùn.
Dạ dày vẫn cuộn trào không ngừng nghỉ, Kha Dữ lảo đảo chạy vào một lùm cây được cắt tỉa kỹ lưỡng, đỡ lấy một thân cây không biết là cây gì mà nôn khan một trận. Cổ tay run rẩy bị Thang Dã khống chế, hai mắt ông ta đỏ long sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: "Em ngủ với Thương Lục rồi —— đúng, hay, không? —— trả lời mau!"
Kha Dữ choáng váng đầu óc phải nhắm mắt lại, hàng lông mi bị nước mắt sinh lý thấm ướt. Anh ngước mắt nhìn Thang Dã: "Đúng thì đã sao? Người như tôi, chỉ cần có ai đó cứu vớt là xem như dùng hết vận may cả đời rồi. Thang Dã, anh có biết không, tôi dùng bảy năm ác mộng như sống trong địa ngục ở bên anh mới đổi được một Thương Lục đấy."
Chát ——
Kha Dữ bị tát lệch cả mặt, một vệt máu chầm chậm chảy khỏi khóe môi. Anh chậm chạp không ngẩng đầu, đến khi nhìn lên, chỉ nhìn thấy Thang Dã trừng mắt như không tin nổi, bàn tay vẫn giơ giữa không trung không kìm được run rẩy.
Năm ngón tay in rõ mồn một trên má. Kha Dữ lau chùi khóe môi dập nát, ánh mắt lạnh lẽo quật cường: "Cái tát này coi như đền ơn anh đã giúp tôi debut."
Đôi môi tiếp tục mấp máy, Thang Dã nghe thấy giọng anh nói nốt nửa câu sau giữa tiếng ong ong trong đầu: "Nếu không phải như thế, tôi đã không gặp được cậu ấy rồi."
Kha Dữ thậm chí còn mỉm cười: "Anh biết không, gặp được Thương Lục, tôi liền cảm thấy nửa đời trước của mình không ra gì cũng chẳng phải chuyện to tát. Cậu ấy tốt đến không tưởng được, trên thế giới làm gì có chuyện cho không tốt đẹp như thế, tất thảy quá khứ của tôi chẳng qua chỉ là trao đổi đồng giá mà thôi."
Thang Dã túm chặt cổ áo anh kéo người xềnh xệch. Cho dù mấy năm nay Kha Dữ cố gắng rèn luyện thế nào, thể lực Thang Dã rõ ràng vẫn cường tráng hơn. Anh bị lôi lảo đảo, bị bóp chặt cổ đến mức ho khan, thân thể theo lực quán tính đụng mạnh vào ghế sô pha.
Thân thể bạo nộ nóng rẫy của Thang Dã áp xuống, ngay sau đó ngang ngược bóp cằm anh: "Rút lại lời nói đi —— Kha Dữ, tôi cho em cơ hội, con mẹ nó em mau rút lại lời vừa rồi đi!"
Kha Dữ thở hổn hển, phút chốc sau liền bật cười: "Không phải anh luôn muốn chinh phục tôi sao? Hôm nay là lần cuối cùng, tôi không muốn diễn theo anh nữa —— Thang Dã, tôi ghê tởm anh. Những trò khiêu khích, bạo lực cùng mấy công cụ hạ lưu dơ bẩn của anh, bao gồm cả anh, tôi đều ghê tởm! Tôi đã ngủ với Thương Lục, đã ôm đã hôn cậu ấy rồi, cậu ấy tốt hơn anh một vạn lần —— Tốt đến mức anh lại gần tôi thêm một phân, tôi càng ghê tởm thêm một chút, tốt đến mức cách điện thoại nghe thấy giọng anh thôi mà tôi cũng buồn nôn."
Thang Dã mím chặt môi, mặt và cổ đỏ bừng vì tức giận, gân xanh bên gáy giần giật, lực tay gần như muốn bóp cằm Kha Dữ đến trật khớp,
Kha Dữ yếu ớt nhắm mắt lại.
Tại sao anh phải chọc giận ông ta? Cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà chọc giận Thang Dã. Giữa sự im lặng chết chóc chỉ có tiếng chim hót từ ngoài sân truyền vào, trong lòng Kha Dữ thầm nghĩ, không xong thật rồi, mấy ngày nữa chắc không thể ra ngoài gặp Thương Lục mất.
Bàn tay giữ cằm anh không biết đã thả lỏng từ bao giờ.
Ngón tay Thang Dã nhẹ nhàng xoa lên hốc mắt ướt át, lòng bàn tay ông ta quá thô ráp nên động tác gần như là vụng về.
"Không phải chinh phục ——" Bờ môi ông ta dán lên vành tai lạnh lẽo của Kha Dữ, thì thầm: "Tôi chỉ muốn em yêu tôi, tôi chỉ muốn em yêu tôi thôi."