Trước Tết Nguyên Đán mười ngày, Thương Lục bay sang Ý một chuyến để tham gia tour hòa nhạc năm mới của Bùi Chi Hòa tổ chức ở Milan. Hắn không thông báo cho Bùi Chi Hòa mà tự mua vé ngồi hàng ghế sau. Bản concerto cung Mi thứ của Mendelssohn vẫn là tác phẩm tiêu biểu nhất của cậu ta. Ánh đèn sân khấu chiếu rọi khiến Bùi Chi Hòa càng trở nên gầy gò nhợt nhạt, nhưng khi tiếng đàn vừa cất lên, âm thanh du dương chứa đựng cả ý thơ lẫn sức mạnh bền bỉ tựa như cành liễu nảy mầm sau đêm xuân.
Quả thật cậu ta không cần ai ngồi bên dưới nhìn chăm chú mới có thể phóng thích sức mạnh.
Thương Lục lẳng lặng nghe xong toàn bộ buổi biểu diễn, sau khi kết thúc thì đi theo đám đông rời khỏi khán phòng mà không hề quay đầu lại, ngay đêm đó trở về đại lục.
Hắn không nói tiếng nào cho Bùi Chi Hòa hay, cậu ta gửi một tin nhắn lên Twitter:
[ Hôm nay nhìn thấy một người ngồi dưới khán đài trông giống anh lắm. ]
Thương Lục không hồi đáp.
Đối với chuyện bạn trai một mình chạy đi xem hòa nhạc của bạn thân cùng giới, không phải Kha Dữ không ghen. Thương Lục rất bất đắc dĩ: "Nói chuyện có lý chút đi, em rủ anh đi cùng, là tại anh không rảnh đấy chứ."
Anh đích xác không thể đi, phòng làm việc chỉ có mỗi mình anh làm lãnh đạo, thuộc hạ dưới trướng duy nhất một cô nhóc Thịnh Quả Nhi. Toàn bộ cơ cấu nhân sự và JD tuyển dụng cho từng vị trí công việc đều phải học hỏi, cân nhắc và viết ra từng cái một. Một bản đăng lên trang web tuyển dụng, một bản đăng lên trang chủ Weibo cá nhân, bây giờ cả hai hộp thư đều sắp nổ tung rồi.
Đang thời điểm cuối năm bận rộn, Kha Dữ và Thịnh Quả Nhi chỉ có thể phân công nhau xét duyệt sơ bộ trước, thi viết và phỏng vấn để qua năm rồi tiến hành sau.
Bão tố trên internet theo thời gian cũng trở nên không còn đáng kể nữa.
Từ khi có ê kíp quan hệ công chúng vào cuộc, tranh cãi về số liệu ảo của anh đã dần dần nhạt đi, biến thành tranh cãi trong nội bộ ngành. Đây là điều không thể tránh khỏi, bởi vì câu chuyện phản ánh tình hình chung, không một diễn viên nào là thật sự đi ngược được xu hướng —— Có lẽ vẫn có người làm được, nhưng đáng châm chọc là sau khi bọn họ hoàn thành hành động vĩ đại đó thì cũng là lúc biến mất luôn khỏi tầm mắt công chúng.
Lời tâm sự chân thành anh dành cho người hâm mộ ở Tinh Toản Chi Dạ bỗng dưng trở thành đề tài hot được thảo luận rôm rả. Anh nói "Fan không cần chịu trách nhiệm cho bất kỳ số liệu thương nghiệp nào" là thật, các fan đi bình luận bênh vực là thật, đến người qua đường cũng cảm thấy hình tượng của anh rất chân thật.
Một blogger trêu chọc rằng, "Kha Dữ nói muốn rời khỏi cuộc đua lưu lượng" —— "Kha Dữ muốn rời khỏi cuộc đua lưu lượng" trở thành đề tài thảo luận hot nhất —— Kha Dữ lại càng đạt được nhiều lưu lượng hơn nữa.
Y như một cuộc triển lãm nghệ thuật hành vi quy mô lớn.
Trước kia anh luôn nghĩ sao nói vậy, bây giờ tự thân phải lăn lộn mới biết sự "thật thà" của mình từng mang đến cho Mạch An Ngôn nhiều phiền phức đến thế nào.
[ Kha Dữ biết cách đầu thai. ]
[ Kha Dữ đi trải nghiệm thực tế vì phim mới. ]
[ Kha Dữ từng hẹn hò sáu lần. ]
[ Kha Dữ cao thủ tình trường. ]
[ Kha Dữ Mr.Island ]
[ Kha Dữ bị kẹt trong cơn bão. ]
[ Kha Dữ hủy hợp đồng ]
[ Mối quan hệ giữa fan Kha Dữ và diễn viên là rất yếu ớt ]
......
Diệp Cẩn đọc to từng mục từ hot search trong vòng một quý cho anh nghe, tiện đà mỉm cười đưa tài liệu thống kê ra: "Có thú vị không?"
"Có vài cái là người khác lợi dụng bôi xấu." Kha Dữ nhận tài liệu lơ đãng lật lật, vài đề tài đến chính anh còn không biết, có lẽ vừa đưa lên đã bị Mạch An Ngôn kéo xuống rồi, sau lưng chính là cuộc chiến vô hình của các thế lực tư bản.
Anh và Diệp Cẩn gặp mặt sớm hơn dự kiến, bên cạnh còn có tổng giám quản lý Viên Lệ Chân của Ngang Diệp, cũng chính là quản lý của Chung Bình trước kia. Hai bên từng đấu đá nhau trên dưới trăm lần, hôm nay ngồi xuống nói chuyện vẫn phải giữ phép lịch sự lễ nghĩa.
Diệp Cẩn nhướn mày, cũng không kiêng dè gì, "Đương nhiên, có mấy cái do bên chúng tôi đẩy mà."
Kha Dữ nhấp một ngụm cà phê: "Sếp Diệp thẳng thắn quá."
Diệp Cẩn ra hiệu với quản lý Viên Lệ Chân, cô ta tiếp lời ngay: "Đối với công ty, cậu là người không chịu quản thúc, không nghe lời, quá cố chấp nên tỉ lệ rủi ro rất cao. Minh tinh vốn không phải con người mà là sản phẩm do tư bản quản lý, chúng tôi thông qua số liệu marketing mà cung cấp cho cậu từng lớp tính cách và thiết lập, không phải để cậu trở thành một con người trước mặt fan —— phải là một sản phẩm hoàn chỉnh giống con người nhất có thể. Các ngôi sao quá có chính kiến đối với chúng tôi chỉ là phế phẩm, hy vọng cậu hiểu chuyện này."
Khóe môi nhếch lên một độ cong trào phúng, Kha Dữ thản nhiên nói: "Xem ra đối với Ngang Diệp, tôi chỉ là một phế phẩm cần phải đưa về xưởng sản xuất để thiết lập lại từ đầu."
"Làm gì có." Diệp Cẩn ngẩng đầu chớp mắt: "Hôm trước hẹn cậu qua năm gặp mặt, nhưng bây giờ đã gặp nhau rồi, là vì cậu rất ưu tú, làm sao chúng tôi trơ mắt để cậu bị nhà khác cướp đi được?"
Viên Lệ Chân khá rõ cái tính vừa mắt ai liền muốn ngủ người đó của bà chủ nhà mình, liền ho khan một tiếng rồi nói: "Cậu chỉ muốn ký hợp đồng thương mại với chúng tôi, giữ quyền quản lý trong tay mình, rất thông minh, nhưng tôi không khuyến khích. Tôi và Mạch An Ngôn đấu với nhau suốt mười mấy năm, thủ đoạn quản lý nghệ sĩ của anh ta rõ như ban ngày nhưng vẫn không quản được cậu, quan hệ trên dưới giữa hai người hoàn toàn đảo ngược. Nếu lúc này cậu đi tìm một người mới về làm quản lý, hoặc nên nói là khiến quản lý trở thành nhân viên dưới trướng mình, tôi dám khẳng định, với cá tính và tác phong hành động đó, danh tiếng của cậu sẽ rơi thẳng xuống đáy vực trong vòng một năm."
Cô cố ý dừng lại chờ Kha Dữ phản bác, nhưng ngoài dự đoán là anh lại không nói gì cả.
Diệp Cẩn mỉm cười tinh tế.
"Xem ra cậu rất rõ tình cảnh bản thân lúc này." Viên Lệ Chân lật xem tài liệu trong tay, "Ngôi sao Kha Dữ mới nhìn thì rất oách, diễn viên Kha Dữ có tương lai rất đáng mong chờ, nhưng thật ra cậu đã sớm đứng bên bờ vực ——
Thứ nhất, tin đồn đãi về cậu rất khó chứng thực, toàn bộ người quan tâm đến giới giải trí đều cho rằng cậu có kim chủ, không cần biết là sếp cũ Thang Dã hay đạo diễn Lịch Sơn, ai cũng tin rằng các người có quan hệ bất chính, đến người qua đường còn nghe phong thanh. Chuyện này đối với một diễn viên nam là trí mạng.
Thứ hai, kỹ thuật diễn của cậu không được bảo chứng. Cậu vào nghề bảy năm nhưng chưa có một đề cử giải thưởng chủ lưu nào —— ngoại trừ giải Buenos Aires, cậu hoàn toàn không được giới chuyên môn công nhận. Tuy Lịch Sơn miêu tả cậu là "rất có khí chất", nhưng vẫn phải dùng tác phẩm và góc quay để lấp liế.m, khán giả đã chán lâu rồi. Trong tay tôi có một phần số liệu điều tra, cậu muốn xem không?"
Kha Dữ không nói gì, Diệp Cẩn nhận tập giấy nhìn lướt một vòng, sau đó cười tinh nghịch chuyền qua cho Kha Dữ.
"Ngôi sao không muốn thấy trên màn ảnh rộng nhất", anh xếp vị trí thứ ba.
"Ngôi sao có diễn xuất kém cỏi nhất trong lòng bạn", anh xếp vị trí thứ hai.
Biểu cảm trên mặt Kha Dữ dao động rất nhẹ.
"Xem ra cậu không bất ngờ mấy."
"Số liệu điều tra từ lúc nào?"
"Sau tháng 10, lấy trên mười ngàn mẫu khảo sát đấy." Viên Lệ Chân không kiêng kỵ gì, "Cậu cho rằng chuyện hủy hợp đồng với Thần Dã được che giấu khá tốt, nhưng thật ra chúng tôi sớm biết rồi, sếp Diệp cũng đã chú ý đến cậu từ lâu."
Cuộc nghiên cứu thị trường lớn như vậy hiển nhiên ngốn rất nhiều phí tổn, Kha Dữ mỉm cười: "Sếp Diệp tốn kém quá."
"Số liệu của tôi thu thập từ hơn năm công ty dữ liệu trong ngành —— hoặc cậu có thể hiểu là những công ty xếp hạng độ tín dụng người nổi tiếng. Giám sát dư luận, phân tích rủi ro, hoạt động của người hâm mộ, giá trị thương mại, sức chiến đấu của fan, thậm chí phát ngôn có đạt sức nặng như mong muốn không, chúng tôi đều biết hết. Sau này cũng có thể chia sẻ mấy số liệu đó cho cậu." Diệp Cẩn cười tiếp lời: "Thầy Kha, mấy số liệu này đắt giá lắm."
Cách dùng từ quá quen tai, lòng Kha Dữ thót một cái, "Đề tài nổi lên ngay trước Tinh Toản Chi Dạ cũng liên quan đến Ngang Diệp sao?"
Viên Lệ Chân nhìn anh đầy ngạc nhiên, lại quay đầu xin chỉ thị của Diệp Cẩn. Diệp Cẩn thành thạo vuốt tóc: "Nhạy bén lắm, đúng là do chúng tôi làm."
"Tại sao?"
"Chúng tôi muốn xem thử sức ảnh hưởng của cậu trước công chúng là bao nhiêu."
Viên Lệ Chân tiếp tục giải thích: "Các nhãn dán trên người cậu quá mâu thuẫn, số liệu biểu hiện cũng rất trực tiếp. Mọi người không muốn nhìn thấy cậu nữa, nhưng con đường cậu đi lại lấy lòng được quá nhiều người, ai cũng cảm thấy cậu đúng là một dòng nước trong, nên cũng không phản cảm lắm với những hot search tích cực. Bọn tôi ném đề tài ra một cái là quan sát được ngay độ nổi tiếng và sức chiến đấu của fan cậu. Thông qua độ thảo luận về cậu trên toàn internet, chúng tôi cũng hiểu biết về lưu lượng của cậu một cách trực quan."
Chẳng trách muốn hạ bệ anh mà lại dùng đề tài tầm thường như số liệu bơm nước. Loại vết nhơ này nói thẳng ra là "nhà ngói cũng như nhà tranh", "không vi phạm pháp luật", muốn tẩy đi hoàn toàn không khó, muốn lái đề tài cũng dễ như trở bàn tay. Hóa ra là vì bọn họ đã sớm chừa đường lui —— Nếu còn muốn ký hợp đồng với nghệ sĩ, đương nhiên không thể bó.p ch.ết người ta thật rồi.
Ánh mắt Kha Dữ đảo qua khuôn mặt quyến rũ của Diệp Cẩn.
Người phụ nữ này đã ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, chăm sóc bản thân rất tốt nên ánh mắt vẫn ngây thơ sáng ngời, thủ đoạn trong đầu lại vừa tàn nhẫn vừa kíc.h th.ích.
"Nếu tôi thật sự không tham gia Tinh Toản Chi Dạ, hoặc trở thành trò cười giới thời trang thì sao?"
"Thế cũng tốt mà." Diệp Cẩn nói rất đương nhiên, ngữ khí ngọt ngào, "Tôi càng có lợi thế để ký với cậu, giới thời trang là cái thá gì? Sắp đến tuần lễ thời trang rồi, tôi đưa cậu bay một vòng khắp Milan Paris, trở về cậu chính là khách mời danh dự của tạp chí nam giới hàng đầu."
"Chúng tôi rất hài lòng với màn thể hiện của cậu ở Tinh Toản Chi Dạ." Viên Lệ Chân mang đề tài trở về quỹ đạo: "Cách cậu lên sân khấu, tạo hình phục trang cùng với phỏng vấn, rất có phong cách, tuy phát ngôn vẫn khá ngây thơ nhưng làm marketing rất tốt."
Cô nhận ra nét thất thần lóe qua trên mặt Kha Dữ, khẽ mỉm cười, "Đảo Nhỏ, cậu đừng cảm thấy mất hứng. Đối với công ty quản lý, mỗi một phần trên thân thể nghệ sĩ, mỗi một câu chữ đều phải chuyển thành giá trị lưu lượng hết. Mấy hôm nay cậu cũng nên tỉnh giấc rồi, những lời mà cậu cho rằng chân thành, cuối cùng chỉ biến thành đề tài thảo luận, là thiết lập hình tượng, đại chiến fan và anti, là chuyện trà dư tửu hậu thôi."
"Vừa rồi tôi nói cậu đang đứng trên bờ vực, ngoại trừ hai điểm trên, còn có tác phong hành sự quá tùy ý của cậu nữa. Đúng là nó rất ngầu, nhưng cũng quá nguy hiểm. Tôi lấy ví dụ nhé, cậu rất giống một quả bom hẹn giờ bọc gốm sứ mạ vàng vẽ hoa văn tuyệt đẹp, bên ngoài chi chít ngòi nổ, đúng là đẹp, nhưng tùy tiện chạm vào bất cứ ngòi nổ nào cũng có khả năng gây bắt lửa, lúc đó thì, bùm ——" Viên Lệ Chân thủ thế xong thì nhún vai, "Cậu không có tác phẩm tiêu biểu, nên thần tiên cũng khó cứu."
"Được rồi được rồi," Diệp Cẩn vỗ vỗ tay cô, "Cậu xem, thầy Kha, tôi rất có thành ý nhé, dù có chơi cậu thì mấy hôm nay cũng giúp cậu vớt danh tiếng trở lại rồi. Quay về chuyện chính, tôi đã giải thích xong ý tưởng của mình, cậu cũng là người có chủ kiến. Thế này đi, Ngang Diệp sẽ đầu tư vào phòng làm việc của cậu, tôi ra sáu mươi phần trăm vốn, lấy về hai mươi phần trăm hoa hồng, Chân Chân sẽ trở thành quản lý của cậu, mọi sự vụ quản lý của phòng làm việc do Ngang Diệp tiếp nhận, nhưng xét tỉ lệ đầu tư thì cậu vẫn là ông chủ. Hợp động thương mại theo ý cậu, sẽ ký với Ngang Diệp, tỉ lệ chia ba – bảy."
"Đảo Nhỏ, đây là thành ý lớn nhất của sếp Diệp rồi đấy." Viên Lệ Chân vươn tay, "Nguy hiểm chính là giá trị, con người cậu, cùng với toàn bộ khả năng phát sinh trên người cậu trong tương lai đều rất thú vị, chúng tôi rất mong được hợp tác."
Anh tường thuật lại nguyên văn những lời này cho Thương Lục nghe.
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Làm ăn nhỏ đúng là không đi được lâu dài."
Câu này không nhắm vào Ngang Diệp mà đang nói đến chính phòng làm việc của anh. Anh không thiếu số vốn của Diệp Cẩn, mà là nguồn lực và bộ máy vận hành chuyên nghiệp của Ngang Diệp. Một nghệ sĩ muốn mình đứng trên sân khấu thì phía sau luôn phải có dòng tiền không ngừng lưu động.
Thương Lục ôm anh vào lòng.
Sắp qua năm mới rồi, dưới chân núi có người đốt pháo hoa. Trong thành phố cấm đốt pháo nên mọi người đều chạy ra ngoài bãi biển chơi. Kha Dữ nhìn từng giọt vàng óng từ trên trời rơi xuống, nói nhàn nhạt: "Đã qua cái thời đại chỉ cần chăm chỉ đóng phim là nhận được kịch bản tốt nhân vật hay rồi."
Nụ hôn của Thương Lục dừng trên tóc anh: "Cứ suy nghĩ kỹ rồi làm."
Ngày 29 tháng chạp âm lịch, cũng là ngày làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, rốt cuộc phòng làm việc cá nhân của anh đã đăng ký giấy phép thành công.
---
Lời tác giả:
Chị Diệp mà làm việc thì cứ yên tâm