Mục lục
Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh cóng hoàn toàn tương phản với Ninh Thị, vừa bước ra khỏi tòa cao ốc quốc mậu đã có thể thở ra được một cụm khói trắng, sau đó nhanh chóng tan biến dưới bầu trời đêm đầy đèn đường chiếu rọi. Các fan đến thăm trường quay tụ tập hết dưới gara tầng hầm, trước cửa chính cao ốc ngược lại vắng vẻ có thể giăng được lưới bắt chim. Kha Dữ chờ mấy giây rồi tháo đôi găng tay da dê màu đen xuống, nghiêng đầu đốt một điếu Vân Yên. Trông thấy có phóng viên nhắm camera vào mình, Kha Dữ cười, "Không thấy lạnh à?"

Thái độ anh thản nhiên như thế khiến phóng viên ngượng ngùng không dám ấn màn trập, anh ta cất máy ảnh đứng hàn huyên: "Tại sao thầy Kha lại ở đây?"

"Thầy Kha không ở đây, thầy ấy đang ở dưới gara tầng hầm." Kha Dữ ném cho phóng viên một điếu thuốc, "Xin lỗi."

Vậy là phóng viên tự dưng đứng hút thuốc cùng. Đêm hôm vẫn có người ra vào tòa nhà, ai nấy xách túi vội vội vàng vàng, ngược lại không có người chú ý đến anh.

"Thầy Kha, anh lại lên hot search này." Phóng viên lướt điện thoại, nheo mắt nói giữa làn khói trắng.

Kha Dữ ngẩn ra, bật cười: "Nhanh thế cơ."

"Ai cũng bảo hình như anh có đối tượng rồi."

Kha Dữ ngậm cười liếc nhìn anh ta: "Đang muốn moi tin tôi hay gì?"

Phóng viên cứng người như vừa ôm băng, giẫm giẫm chân xuống nền tuyết: "Không dám không dám, chỉ buột miệng tâm sự thế thôi."

Kha Dữ nhìn chiếc Maybach đang lướt qua vòng xoay tiến đến gần: "Tôi đã ở tuổi này rồi."

Lời còn chưa dứt, anh đã dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại lên nắp thùng rác, "Thôi đi trước đây, mùa đông vui vẻ nhé."

"Mùa đông ——" Phóng viên cầm điếu thuốc ngẩn cả người, vui gì mà vui? Mùa đông thì có gì phải vui vẻ? Nghĩ vậy nhưng anh ta vẫn mở Weibo lên, gắn định vị tường thuật lại đoạn hội thoại ngẫu nhiên vừa rồi, không nhắc gì tới "đối tượng" mà chỉ nói được Kha Dữ chúc mùa đông vui vẻ, cảm thấy đáng yêu một cách kỳ quặc.

Kha Dữ kéo cửa ngồi vào ghế phụ Maybach, bên trong có hệ thống sưởi rất ấm làm anh không mặc nổi áo phao nữa. Cởi được chiếc áo ra thì xe cũng vừa vặn rời khỏi phạm vi cao ốc. Tòa nhà CCTV hiện ra phía bên tay trái, những tòa nhà cao tầng ốp kính hai bên phản chiếu những đám mây mỏng giữa đêm tối, trên đường có rất ít xe cộ và người qua lại. Kha Dữ ném áo phao ra ghế sau, lại tháo găng tay xuống rồi nhanh chóng hôn thanh niên đang cầm vô lăng.

Anh chỉ hôn lên má, đầu ngón tay lạnh ngắt vì vừa hút thuốc dán lên cánh tay mặc áo len mỏng của hắn, theo động tác hôn mà hơi siết chặt.

Lại có vài đầu mục mới xuất hiện trên hot search, ví dụ như livestream hôm nay bán được bao nhiêu vé đặt trước, ví dụ như đoán xem đối tượng Kha Dữ đón năm mới cùng là ai, đương nhiên sau lưng cũng có công lao quạt gió thêm củi của công ty quản lý.

Thương Lục được hôn đến mềm lòng, thuận thế giao nắm mười ngón với anh: "Có mệt không?"

Có ai bị bắt đi giao lưu mà không mệt? Kha Dữ không thèm để ý lời quan tâm của hắn: "Nếu em lên bán hàng cùng thì anh bớt được một nửa số lời phải nói rồi."

Là ai vừa nghe đến hoạt động phát sóng trực tiếp liền cau mày, hoàn toàn bài xích phương pháp marketing nhanh chóng và hiệu quả nhất hiện nay như một ông già cổ hủ, còn bày đặt tỏ vẻ thà chết hoặc để doanh thu ảm đạm chứ nhất quyết không khuất phục? Bây giờ giả vờ rớt nước mắt cá sấu đau lòng người ta làm gì.

Thương Lục cong môi: "Thầy Kha muốn đón lễ Giáng Sinh này cùng ai thế?"

Kha Dữ ho khan, mím môi cười, "Em lén xem anh trên livestream?"

"Quang minh chính đại xem cùng đoàn phim nhé."

Bắc Kinh là điểm chiếu thử quan trọng nên Nhiếp Cẩm Hoa, Tề Đại Nam, Tô Cách Phi, Trình Tranh và Tạ Miểu Miểu đều có mặt. Bên này Kha Dữ đang lên livestream quảng cáo, bên kia bọn họ đặt phòng riêng trong nhà hàng mở TV xem. Lúc nghe Kha Dữ nói muốn nghỉ Tết, cả một phòng người lập tức vờ vịt ho khan.

Ai mà không biết lễ Giáng Sinh năm nay hành trình roadshow vừa vặn dừng ở Thượng Hải, lại là lễ công chiếu đầu, đối tượng cùng nhau đón tết ngoài đoàn phim cũng chỉ có thể là đoàn phim. Nhiếp Cẩm Hoa nói đầy ẩn ý: "Ai thế? Đối tượng đón tết với thầy Kha có phải người cùng đoàn chúng ta không?"

Trên mặt Thương Lục vẫn thờ ơ nhưng thực tế hai bàn tay đã cứng đờ rồi, động tác gắp đũa cũng dừng lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ 7749 phương án phản kích mấy lời trêu chọc sắp ập đến.

Nhiếp Cẩm Hoa hắng giọng, cố ý hỏi: "Miểu Miểu, là cô hả?"

Mọi ánh mắt đổ dồn về hướng Tạ Miểu Miểu, dường như ai cũng biết mà không muốn nói ra.

Thương Lục: "..."

Tạ Miểu Miểu đan mười ngón tay, nhẹ nhàng gác cằm lên trên: "Giáng Sinh năm nay tôi thử rủ anh Đảo Nhỏ ra ngoài chơi nhé? Không ai được trêu tôi đâu đấy."

"Không đâu không đâu!" Nhiếp Cẩm Hoa xua tay, "Ôi chao, cô suy nghĩ nhỏ nhen thế."

Tạ Miểu Miểu kính ông ta một ly rồi quay sang kính Thương Lục: "Đạo diễn," Cô nàng hào phóng tươi cười, chớp chớp mắt: "Nếu chuyện thành công, ly rượu này xem như cảm ơn công nối dây tơ hồng của anh."

Thương Lục: "............"

Tạ Miểu Miểu uống hết rượu trong ly, vẫn chờ Thương Lục hành động. Hắn không nâng chén lên, lòng bàn tay chạm vào thành ly nói nhàn nhạt: "Có lẽ cô cần thoát vai nhanh hơn."

Tạ Miểu Miểu vuốt phẳng váy ngồi xuống: "Làm gì có, Tiền Chung Chung không thích Diệp Sâm, nhưng Tạ Miểu Miểu thật sự thích Kha Dữ đấy."

Một câu quá hay làm cả phòng người reo hò, Nhiếp Cẩm Hoa vỗ tay hô "Được lắm!", dùng tiếng Quảng Đông nói: "Không hổ là nữ hiệp Bắc Kinh của chúng ta, rất sảng khoái, rất lợi hại!"

·

Kha Dữ không ngờ mình bị bắt đi bán hàng online còn bị đồng nghiệp vây xem, trong lòng chưa kịp xấu hổ đã nghe Thương Lục hỏi lại: "Rốt cuộc anh đón Giáng Sinh với ai?"

Kha Dữ cảm thấy hắn biết rõ còn cố hỏi, không muốn làm vừa lòng hắn bèn cố ý nói: "Đón cùng công việc."

Thương Lục bừng tỉnh, "Hóa ra em là công việc của anh."

Xe dừng lại bên vệ đường, cửa sổ được dán màng chống nhìn trộm kín mít, hắn ôm mặt Kha Dữ mạnh mẽ hôn sâu.

Cuối cùng bọn họ không ra khỏi đường vành đai ba phía đông mà dừng dưới tầng hầm một tòa khách sạn. Cả đoàn phim vẫn còn đông đủ, chí có Thương Lục đích thân chạy đi đón người. Kha Dữ vừa cởi áo ngoài vừa bước vào phòng riêng, nhân viên phục vụ đi theo nhận lấy áo phao, áo khoác cùng khăn quàng cổ, treo ngay ngắn lên mắc quần áo.

Không khí trong phòng rất nhiệt liệt, hơn nữa còn nhiệt liệt theo kiểu không giống bình thường, "Thầy Kha vất vả quá! Lại đây lại đây, ngồi bên này này."

Kha Dữ liếc nhìn, là vị trí bên cạnh Tạ Miểu Miểu.

Hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh morandi khá thoải mái, nhẹ nhàng tươi cười: "Gì thế? Mấy người chủ động làm tôi sợ nhé."

Thương Lục ngồi trên ghế chủ tọa, giữa trận ầm ĩ chỉ nghe hắn cất giọng lãnh đạm: "Thầy Kha," đầu ngón tay hắn gõ gõ lên mặt bàn, "Ngồi bên cạnh tôi."

Không khí bỗng chốc yên tĩnh dị thường, có người còn ngơ ngác nhìn nhau không quá hiểu tình huống hiện tại. Kha Dữ thong thả cười đi về phía hắn: "Được, để tôi ngồi bên cạnh thọ tinh cọ ít vận may đi."

Mọi người tức khắc ồn ào: "Hôm nay thọ tinh đích thân đi đón anh tan làm, không hổ là đại minh tinh hàng đầu!"

Kha Dữ rất tự nhiên vén tay áo: "Gì kia, từ khi nào mà tôi thành hàng đầu thế?"

"Chờ lễ Giáng Sinh công chiếu, phòng bán vé đại thắng, sang năm đoạt thưởng!"

Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy bánh kem bước vào, Kha Dữ vừa ngồi xuống lại đứng lên, "Khoan đã," Anh gọi nhân viên lại, nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Để tôi làm cho."

Đây là bánh kem do đoàn phim đặt, trên dưới viết hai hàng "Sinh nhật vui vẻ" và "Phòng vé thắng lớn", Kha Dữ vừa xem liền bật cười, nhưng mà thôi, có vẫn tốt hơn không vậy.

Sinh nhật năm đầu tiên ở ngoài đảo, Thương Lục không nói cho anh, thế là hai người mơ màng vượt qua ngày đó cùng một cơn bão và trận lụt siêu lớn.

Sinh nhật năm thứ hai, bọn họ quay phim ở Ma Cao, lịch trình quá sát sao nên Thương Lục cũng không tiết lộ. Ngày hôm đó vừa vặn có buổi quay đêm, quay xong hết đã là 5 giờ sáng hôm sau, Kha Dữ ôm thân thể mệt mỏi của hắn nhẹ giọng nói "Sinh nhật vui vẻ". Hai người nằm liệt trên ghế sô pha khách sạn như hai đứa ngốc, hôn cũng hôn được một nửa chứ chẳng thể làm gì khác.

Đây là sinh nhật năm thứ ba.

Thật là không khéo, cuối cùng vẫn dính lịch trình công việc.

Kha Dữ đẩy xe đựng bánh vào, chiếc bánh kem cũng tính là khá xa hoa, ánh mắt anh trước sau luôn dịu dàng khóa vào hắn. Đi đến trước mặt Thương Lục rồi, anh nhận bật lửa từ chỗ nhân viên phục vụ, hơi cúi đầu bật lửa châm nến.

Nến cắm trên bánh là loại tạo hình theo con số, một số "2" và một số "7", "Trẻ quá." Kha Dữ nói.

"Tiểu Thương Lục tuổi trẻ tài cao," Khóe môi anh hiện ý cười, "Mau ước đi."

Thương Lục gật đầu nhìn anh, sau đó thổi tắt nến. Không một ai phản ứng kịp, Nhiếp Cẩm Hoa hỏi: "Ước nhanh thế?"

Thương Lục nhận con dao Kha Dữ đưa cho, vừa cắt bánh vừa hờ hững nói: "Ngày đêm tơ tưởng, không còn mong muốn nào khác."

Mọi người đều cho rằng hắn đang ám chỉ doanh thu bán vé và giải thưởng.

Rốt cuộc thành tích đi đến đâu, ngày công chiếu vào Giáng Sinh sẽ đóng vai trò then chốt.

Ngày này vừa vặn cũng là cuối tuần, là ngày thiên thời địa lợi cho nên "Cửa hông" không phải bộ phim duy nhất được công chiếu.

Mùa đông ở Thượng Hải lạnh lẽo u ám, ban ngày mà bầu trời vẫn đầy mây xám xịt, đến tối đèn đóm thắp sáng lên mới có chút hơi thở ngày lễ náo nhiệt. Trên diễn đàn đã nhộn nhịp từ tối hôm trước, không rõ là seeders hay fan mà bên này hỏi "Mọi người mua presales phim nào?", bên kia nói "Cửa Hông tối nay 7 giờ, nôn tới giờ tan làm quá!"

Sau khi lễ công chiếu tổ chức xong, Tạ Miểu Miểu gọi lại Kha Dữ trên hành lang: "Thầy Kha, sau bữa tối nay anh có rảnh không?"

Hôm nay cô nàng mặc lễ phục hai dây màu đen, vóc dáng tuyệt đẹp, khí chất độc đáo, đúng như lời Nhiếp Cẩm Hoa nói, vừa mang dáng dấp nữ hiệp Bắc Kinh, vừa nghệ thuật lại gợi cảm.

Kha Dữ nhớ lại buổi tối hôm sinh nhật Thương Lục, thường ngày hắn rất tự chủ mà đột nhiên hôm đó gần như hung hăng đến mất bình tĩnh, "Nếu —— Em nói nếu có một cô gái thích anh, theo đuổi anh, liệu anh có rung động không?"

Câu hỏi gì mà cấp thấp thế?

"Ai thích anh, ai muốn theo đuổi anh?" Kha Dữ xoáy thẳng vào vấn đề.

Thương Lục hôn lên gáy anh, "Trước kia anh..." Giọng hắn khàn khàn giấu đi vẻ bất định không ai biết, "Anh thích kiểu con gái thế nào?"

Kha Dữ miễn cưỡng nhớ tới cô nữ sinh mình thích thầm hồi trung học, "Dáng người đẹp, có nội hàm, nói chuyện thú vị."

Có nội hàm và thú vị không thành vấn đề, riêng "dáng người đẹp" làm thân thể Thương Lục đang ôm anh chợt cứng đờ. Con gái thế nào mới gọi là dáng đẹp? Mảnh khảnh tinh tế, ngực tấn công mông phòng thủ —— Tiêu chuẩn vóc dáng đẹp của con gái hoàn toàn trái ngược với thân hình cơ bắp, cứng rắn và nặng nề của đàn ông.

"Chuyện gì vậy?" Kha Dữ chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn còn tâm tình nói giỡn, "Sao, có cô gái vừa thú vị vừa gợi cảm nào đó thích anh hả?"

Thương Lục nuốt nước bọt, chôn mặt vào cổ anh: "Vốn là người dị tính, sau khi cong —— có thẳng về lại như cũ được không nhỉ?"

·

Kha Dữ nhìn Tạ Miểu Miểu dưới ánh đèn pha lê. Cô gái này quả thật vừa thú vị vừa gợi cảm, nói thẳng nói thật, lúc không nói gì thì có vẻ e lệ dịu dàng, vừa nhấc mắt lên lại giống hệt một con mèo hoang.

Tạ Miểu Miểu nhìn thẳng vào anh, biết đối phương đã hiểu ý mình liền nở nụ cười thoải mái: "Em đợi anh đã lâu, hy vọng anh không thấy quá đường đột —— Nói trước nhé, không phải em chưa thoát vai đâu."

Kha Dữ kinh ngạc khẽ nâng mắt, sau đó bình tĩnh trở lại, "Miểu Miểu, chúc cô Giáng Sinh vui vẻ."

Sắc mặt Tạ Miểu Miểu ngẩn ngơ, ánh mắt kiên định cũng cứng đờ: "Không có một chút cơ hội nào sao?"

Kha Dữ đi lướt qua người cô, bước chân chỉ hơi chậm lại: "Trước khi tôi quen biết cô thì đã thích người khác rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK