Mục lục
Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau là cuối tuần, Thương Thiệu hiếm hoi có một ngày thức dậy nhờ nụ hôn chào buổi sáng của bạn gái và mùi trứng rán thịt xông khói thơm nức. Anh ta mở mắt, nhìn thấy Vu Sa Sa đang mặc chiếc áo thun to rộng của mình, mái tóc đen dài hơi rối khiến nụ cười của cô tăng thêm chút hương vị lười biếng.

Cô ngồi quỳ bên cạnh Thương Thiệu, tay nâng một chiếc đĩa sứ trắng. Trứng rán vàng ươm mềm mại, cà chua bi màu sắc rực rỡ cùng với mùi bơ thơm thoang thoảng bay ra từ những lát thịt xông khói mỏng.

"Không có bẫy rập gì đang chờ anh đấy chứ?" Thương Thiệu mỉm cười ngồi dậy nhận ly nước ấm trong tay bạn gái.

Sau khi uống ngụm nước nhuận cổ họng, anh ta thấy Sa Sa mím môi lắc đầu, điệu đà nói: "Em muốn dùng một phần trứng chiên này đổi lấy một bí mật, anh thấy có đủ không?"

"Không đủ."

Vu Sa Sa lại cúi xuống hôn, khi thì nồng nhiệt, lúc lại như gần như xa, "Thế này thì sao?"

Thương Thiệu chiều theo ý để cô muốn làm gì thì làm, hai người quấn quýt một hồi xong, anh ta cố ý trầm ngâm rồi hỏi như thật: "Phải xem bí mật em muốn là gì đã."

Vu Sa Sa đặt chiếc đĩa lên khay gỗ trên tủ đầu giường, lại nhấc cả khay xếp ngay ngắn lên giường. Bên trong có cà phê, yến mạch, mứt trái cây và bơ, còn có cả bánh mì mới nướng, bên cạnh bình đựng sữa tinh xảo là một đóa hoa hồng vàng mới cắt. Thật ra kỹ năng nấu nướng của Sa Sa không quá giỏi, nhưng rất biết cách tạo cảm giác nghi lễ vào lúc cần thiết.

Ôn Hữu Nghi sẽ không bao giờ cho phép các con mình làm ra chuyện như vậy, ngày còn nhỏ dù bị cảm sốt anh ta vẫn phải ngồi ngay ngắn trên bàn ăn cơm, còn nếu lỡ phạm vào mấy chuyện hư hỏng như ăn trên giường, nằm xem phim hay chơi điện thoại chắc chắn sẽ bị Ôn Hữu Nghi đuổi ngay ra khỏi nhà.

Thế nên sáng nay Vu Sa Sa mang lại cho anh ta cảm giác rất mới mẻ, mới mẻ mà ấm áp, ấm áp mà nghịch ngợm, dù đã hơn ba mươi tuổi rồi vẫn không khác gì thiếu nữ.

"Em rất muốn nghe chuyện của Lục Lục và Kha Dữ." Vu Sa Sa phết bơ lên bánh mì cho anh ta, kéo dài giọng cầu xin: "Please please, tell me, tối hôm qua em cứ ám ảnh mãi chuyện đó, ngủ cũng không ngon!"

Thật ra trong lòng Thương Thiệu đã sớm có trực giác, anh ta không trả lời ngay mà dịu dàng nhìn bạn gái: "Sao em lại có hứng thú với chuyện của Lục Lục?"

"Em không hứng thú với cậu ấy, cũng không có hứng thú với Kha Dữ nhé," Vu Sa Sa sửa lời, "Em cảm thấy hứng thú với chuyện một người đàn ông yêu một người đàn ông khác thôi!"

Thương Thiệu chế nhạo: "Em lớn lên ở nước Anh, mấy chuyện như vậy còn thiếu à?"

"Không thiếu, nhưng em chưa từng gặp ai như Lục Lục và Kha Dữ ——" Cô ra hiệu một cách rất khoa trương: "Một couple siêu đẹp trai! Come on! Chuyện của bọn họ nhất định là rất hấp dẫn, em mặc kệ, hôm nay anh phải kể cho em nghe."

Thương Thiệu nhấp một ngụm cà phê: "Em muốn nghe chuyện gì? Anh không biết quá nhiều đâu, hơn nữa bọn họ cũng chưa chính thức ở bên nhau."

"Lục Lục đi châu Âu là để đuổi theo hành trình của Kha Dữ thật sao!"

"Nó mạnh miệng bảo là đi công tác, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được." Thương Thiệu cười, "Nó thích Kha Dữ lắm, anh chưa thấy nó thất hồn lạc phách vì ai như vậy cả."

Vu Sa Sa ôm ngực, vẻ mặt vô cùng cảm động: "Oh poor boy."

"Bí mật này chỉ có em biết thôi, hiểu không? Trước mặt Lục Lục em phải giả vờ như không biết, nếu không nó sẽ trách anh thất hứa đấy."

"Anh cưng chiều em trai như vậy, đến bức tranh giá trăm triệu cũng nói tặng là tặng, cậu ấy không nỡ trách anh đâu! Vậy anh cảm thấy lần này Lục Lục có thành công không?"

Thương Thiệu đứng dậy xuống giường, "Đương nhiên, nó chưa làm chuyện gì thất bại bao giờ."

"Ơ, anh không ăn ạ?" Đâu chỉ không ăn, ngoại trừ mấy ngụm cà phê, anh ta cơ bản không đụng vào khay đồ ăn một chút nào.

Thương Thiệu cởi áo thun chuẩn bị đi tắm, anh ta ngoái đầu bất đắc dĩ nói với Vu Sa Sa: "Tiếc quá, anh vẫn quen dùng bữa sáng trên bàn ăn hơn."

Vu Sa Sa chạy theo sau, vóc người cô ta rất nhỏ nhắn, cao 1m65 mà chỉ nặng có hơn bốn mươi cân làm chiếc áo thun của Thương Thiệu trở nên quá khổ, gấu áo liên tục đung đưa trên đùi trong lúc bước đi, "Em không nói đến chuyện kia," Cô dựa vào tường: "Em đang nhắc đến ba ấy, liệu ông ấy có đồng ý không nhỉ? Không biết lần này đi Berlin ba mẹ có gặp Kha Dữ không?"

Thương Thiệu đóng cửa kính lại, âm lượng trở nên không quá rõ ràng: "Không biết, chắc là có đấy."

Tiếng vòi hoa sen vang ào ào, Vu Sa Sa xoay người trở về phòng ăn, cô ngồi xuống vừa uống nước vừa suy tư chuyện gì đó, ngón tay vô thức gõ gõ xuống mặt bàn. Lúc Thương Thiệu lau tóc bước ra, Sa Sa đã thu xếp xong bữa sáng lên bàn, đang ngồi một bên chờ anh ta.

"Như vậy xem ra..." Cô đưa đĩa trứng rán cho Thương Thiệu, "Ba có vẻ cưng chiều Lục Lục hơn anh nhiều quá nhỉ."

Thương Thiệu hiểu rõ vẻ mất mát trong những lời đó, nhất định là cô cảm thấy mối quan hệ đồng giới không được pháp luật Trung Quốc công nhận còn được cha mẹ ủng hộ, dựa vào đâu đến phiên mình lại bị phản đối? Anh ta ôn tồn trấn an: "Em đừng nghĩ nhiều."

Vu Sa Sa miễn cưỡng cười: "Không có, em chỉ thấy hâm mộ Kha Dữ, cũng thay anh hâm mộ Lục Lục, vừa không phải lo lắng kế thừa gia nghiệp vừa được làm chuyện mình thích nhất, còn không sợ tình yêu của mình sẽ bị người nhà phản đối, có thể yên tâm theo đuổi đối tượng không chút do dự."

"Anh cũng đang yên tâm theo đuổi người mình yêu không chút do dự đấy thôi," Thương Thiệu nắm tay cô, "Anh thề với em, nỗ lực và quyết tâm của anh tuyệt đối không ít hơn những gì Lục Lục bỏ ra để theo đuổi điện ảnh, theo đuổi Kha Dữ. Ba có thể mềm lòng vì cậu ấy, thì cũng sẽ mềm lòng vì anh."

Có lẽ thấy bầu không khí quá nặng nề, anh ta mỉm cười: "Cùng lắm thì anh bị đuổi ra khỏi nhà, giao lại gia nghiệp cho Lục Lục xử lý. Đến lúc đó hai người bọn anh đổi chỗ cho nhau, nó quản lý công ty, anh đi thực hiện ước mơ, perfect."

Giấc mơ của Thương Thiệu là lái thuyền buồm vòng quanh Thái Bình Dương, trở thành một thuyền trưởng tự do. Ước mơ này chưa bao giờ được nói ra khỏi miệng, giờ phút này anh đã chuẩn bị tinh thần chia sẻ cho bạn đời tương lai. Nhưng sau khi hít sâu một hơi, Vu Sa Sa cũng không hỏi tiếp ước mơ của anh ta là gì, chỉ nhếch môi cứng đờ nói: "... Để Lục Lục quản lý tập đoàn?"

Nụ cười trên mặt Thương Thiệu nhạt đi một chút: "Em có vẻ rất quan tâm đến vấn đề đó?"

"Quan tâm chứ," Hai mắt Vu Sa Sa bỗng dưng đỏ lên, "Đó là sự nghiệp của anh, hai mươi năm trời anh phấn đấu mất ăn mất ngủ, thức khuya dậy sớm, em chỉ cảm thấy ấm ức cho anh thôi."

"Như nhau cả, anh, Lục Lục hay thậm chí là Minh Tiễn, ai ngồi vào cũng không có khác biệt. Vị trí đó không có gì tốt đẹp, vì anh là con cả nên không thể không ngồi," Thương Thiệu thở dài một hơi: "Ba cho rằng có thể dùng thứ đó bức ép anh thỏa hiệp, nhưng đương nhiên là không. Chỉ cần Lục Lục đồng ý, lúc nào anh cũng có thể giao ra toàn bộ."

Anh ta đã sớm chán ghét vị trí người thừa kế tập đoàn nghìn tỷ này từ lâu rồi, lại càng thêm phiền chán áp lực của người lãnh đạo cùng thói chuyên quyền độc đoán của Thương Kình Nghiệp. Ông bố cho rằng có thể dùng tập đoàn và quyền thừa kế làm vũ khí khống chế Thương Thiệu, mà không biết rằng hai thứ đó mới chính là gánh nặng của anh ta.

Thương Thiệu đã sớm nuôi mộng kim thiền thoát xác, nếu Thương Kình Nghiệp quyết tâm muốn lấy con bài đó ra mặc cả, cùng lắm anh ta cứ thuận theo tự nhiên là được.

Anh ta vuốt ve bàn tay Vu Sa Sa, trên ngón giữa là chiếc nhẫn kim cương cầu hôn, "Đến lúc đó, rốt cuộc anh có thể tận hưởng kỳ nghỉ dài đầu tiên trong đời mình. Chúng ta sẽ tìm một hòn đảo không người, anh đưa em ra biển chơi, nấu cơm cho em ăn, cùng em ngắm sao."

Đôi mắt Vu Sa Sa đong đầy nước mắt: "Anh có thể vì em mà làm đến mức đó sao."

Thương Thiệu nhìn thẳng vào mắt cô, mím môi trịnh trọng nói: "Đương nhiên."

Vu Sa Sa thường xuyên nói rằng mình lớn lên trong môi trường hoàn toàn hoang dã, dù là chuyện học tập, yêu đương hay lựa chọn sự nghiệp, cha mẹ cô rất ít khi can thiệp vào, thế cho nên tình yêu của cô cũng rất tự do và được mọi người chúc phúc, không giống Thương Thiệu luôn bị cản trở đủ điều. Mỗi tuần Vu Sa Sa đều tranh thủ thời gian từ Hồng Kông về Ninh Thị thăm cha ở lãnh sự quán. Thương Thiệu luôn nghĩ rằng hai cha con ngồi với nhau sẽ không thảo luận vấn đề tình cảm.

"Thương Thiệu đối với con cũng thật lòng đấy nhỉ." Ngài William Vu tuy kế thừa mép tóc truyền thống của các chính trị gia Anh quốc, nhưng vóc dáng nhỏ bé nhìn qua vẫn mang khí độ bất phàm. Nụ cười của ông ta rất có tiếng, dù là trong các sự kiện ngoại giao trang trọng hay trên sân golf thoải mái, trên mặt vẫn luôn thường trực nụ cười.

"Anh ấy yêu con không ít hơn con yêu anh ấy đâu ạ." Vu Sa Sa nói, "Thậm chí còn tôn trọng cả tín ngưỡng của con nữa."

Là một công dân nước Anh, Vu Sa Sa không theo Anh giáo mà theo Công giáo chính thống. Cô tuân thủ mọi quy chuẩn nghiêm ngặt nhất, từ chối hành vi thân mật và quan hệ tìn.h d.ục trước hôn nhân. Cô ta biết đối với Thương Thiệu, một người phụ nữ vừa có đức tin trong sáng vừa kiên định với đức tin của mình là một điểm cộng rất lớn. Ngược lại Thương Thiệu cũng rất tôn trọng ý niệm này của cô, dù bọn họ đã sống chung với nhau được một thời gian nhưng hành động thân mật nhất cũng chỉ dừng lại ở ôm hôn.

"Nếu đã vậy, con không phải lo lắng gì nữa rồi." William Vu khẽ mỉm cười, thành thạo và chuẩn mực cắt một miếng bò bít tết. Dưới đôi mắt được rèn luyện của Vu Sa Sa, động tác của ông ta trông còn nghiêm trang bài bản hơn cả người trong hoàng tộc, lại có mấy phần cảnh đẹp ý vui.

"Không biết Thương Lục có cảm thấy hứng thú với chuyện thừa kế gia nghiệp không." Vu Sa Sa ra vẻ vô tình hỏi.

"Cậu ta có hứng thú hay không, đâu có quan trọng?" William Vu ôn hòa nhìn con gái, trả lời bằng ngữ khí thoải mái hài hước.

Vu Sa Sa trầm ngâm gật đầu, sau đó nở nụ cười: "Cheers."

·

St.Helena là một hòn đảo biệt lập nằm trên Đại Tây Dương, lục địa gần nó nhất là châu Phi nhưng cũng cách xa đến 2.000 km. Đây là vùng thuộc địa xa nhất của Anh, cũng là nơi mà Napoleon từng bị lưu đày cho đến lúc chết. Truyền thuyết nói rằng các chính trị gia và hoàng gia thuộc liên minh chống Pháp rất tự tin khi cô lập được ông ở đây, bởi vì St.Helena là hòn đảo cô độc nhất thế giới, có mọc cánh cũng khó lòng chạy thoát.

Có hai cách để đến St.Helena từ thủ đô Cape Town Nam Phi: ngồi phà năm ngày hoặc mất vài giờ đi máy bay. Sân bay nhỏ của St.Helena tọa lạc bên rìa một vách đá, đưa đón một số lượng ít ỏi du khách từ khắp nơi trên thế giới đến nơi đây.

Máy bay trải qua một khoảng thời gian nhiễu động rất dài, Kha Dữ đã nôn mấy trận trên máy bay, lúc này đang ôm chặt bình giữ ấm không buông, toàn thân dặt dẹo yếu ớt, Thương Lục thấy mà vừa thương vừa buồn cười.

"Mả mẹ em..." Anh nôn tới mức chửi thề, "Không có lần sau!"

"Anh nói lý một chút được không," Thương Lục đưa túi nôn cho anh, "Em đâu có điều khiển được gió."

Kha Dữ cầm lấy cái túi, lại cúi đầu nôn thêm một trận.

Không thể nôn nổi nữa, dạ dày trống rỗng cả rồi.

"Em cút xa ra đi," Sắc mặt Kha Dữ tái xanh, "Không thấy ghê hả?"

Thương Lục tiếp tục dâng khăn ướt, "Không ghê."

Kha Dữ hùng hồn mắng: "Biến thái!"

Lúc hạ cánh lại phải trải qua một trận xóc nảy kinh tâm động phách nữa, Kha Dữ cảm giác mình sắp bị xóc đến xuất hồn, phải ôm chặt lấy Thương Lục, "Nếu máy bay rớt nổ tan tành, hy vọng kiếp sau anh vẫn được gặp em."

Thương Lục: "..." Giữa tiếng động cơ gầm rú lao qua những đám mây, hắn bất đắc dĩ: "Nói cái gì may mắn hơn xem nào."

"Anh nhặt nhẫn về rồi."

"Cái gì?" Thương Lục nghe không rõ vì tiếng ồn và tiếng loa phát thanh trong cabin quá lớn,

"Anh muốn được chuyển chính thức! Trước khi chết!"

Sau một chuỗi âm thanh loảng xoảng, máy bay nặng nề đáp đất, tốc độ trượt cực nhanh khiến người ngồi bên trong càng thêm choáng váng. Kha Dữ cố gắng nhẫn nhịn, cửa khoang vừa mở, anh loạng choạng leo xuống cầu thang như cương thi, rồi nháy mắt quỳ xuống đất nôn đến tối tăm mặt mũi.

Thương Lục xách hai chiếc ba lô đi đằng sau, chậm rãi xuống cầu thang lắc đầu: "Anh nôn trông cũng đáng yêu quá."

"Biến! Ọe —— biến thái!"

Thương Lục bật cười, tiếp viên hàng không đã sớm sợ hãi suốt chuyến bay, đang đứng cầm khăn lông ướt chờ bên cạnh. Kha Dữ nhận khăn lau miệng lau tay, tu ừng ực hết một chai nước khoáng mới tạm bình tĩnh trở lại.

Ngẩng đầu lên, trước mắt anh là mặt biển xanh thăm thẳm của Đại Tây Dương mùa đông.

Nhân viên của Liên hoan phim đợi sẵn ngoài lối vào sảnh đến, tay giơ cao tấm bảng lớn viết tên tiếng Trung của hai người. Thương Lục nâng tay vẫy vẫy, lại ghé sát vào Kha Dữ nói: "Anh nôn lợi hại y như lúc Tiểu Ôn ốm nghén Minh Bảo ý."

Kha Dữ: "..."

Thương Lục liếc xuống bụng anh, sau đó thu ánh mắt thản nhiên trêu một câu tục tĩu: "Ai không biết còn tưởng anh bị em ch.ị.ch cho có bầu."

Kha Dữ thật sự muốn đánh người.

Đây là liên hoan phim đơn giản nhất, tùy ý và độc đáo nhất mà anh từng tham gia. Không có người hâm mộ la hét ồn ào, không có thảm đỏ lộng lẫy, không có cánh truyền thông chầu chực săn đón chờ phỏng vấn, thậm chí cũng không có ống kính camera. Nhân viên ăn mặc rất đơn giản, quả thực giống hệt như nhân viên khu resort ra sân bay đón khách đi nghỉ mát, "Welcome, anh Kha, anh Thương, hoan nghênh hai vị đến với liên hoan phim St.Helena của chúng tôi. Tên tôi là Mike."

Ba người giao tiếp bằng tiếng Anh, thương Lục và Kha Dữ nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung.

"Các vị có thấy nơi này quá sơ sài hay không quen chỗ nào không?" Mike hỏi.

"Rất giống một chuyến nghỉ mát," Kha Dữ nói, "Không giống đi làm việc chút nào, tôi đã chuẩn bị tinh thần nghiêm túc làm việc suốt đêm đấy."

"Sự nghiệp điện ảnh luôn rực rỡ nhưng cô độc, thế nên đảo St.Helena này cũng rực rỡ mà cô độc, anh có toàn bộ Đại Tây Dương trong tầm mắt nhưng lại như không sở hữu được thứ gì. Trên thế giới này có rất nhiều nhà sáng tạo cũng giống như đảo St.Helena, cô đơn, quái gở và vô danh, chúng tôi hy vọng sẽ khám phá ra những tác giả như vậy, để góp thêm một tấm vé máy bay mơ ước cho những con người bị đày ải như Napoleon."

Kha Dữ cực kỳ cảm động, anh không ngờ Mike lại ăn nói hùng hồn và chân thành được như thế.

Trên thực tế, Liên hoan phim St.Helena chỉ là một sự kiện tiểu chúng nhưng không phải không có sức nặng. Mấy năm gần đây, nhờ sự tham gia của nhiều nhân vật kỳ cựu trong ngành mà chất lượng các bộ phim tham gia càng ngày càng có chất lượng. Những bộ phim này chủ yếu đến từ các nước thuộc thế giới thứ ba như Malaysia, Philippines, Iran, Brazil, Ukraine... Nó dần dần trở thành một không gian độc lập thuần túy, rời xa ý thức hệ và tiền tài nói chung.

"Hai vị đều là những ngôi sao mới nổi trên bầu trời nghệ thuật phương đông, đồng ý tham gia liên hoan phim chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi."

Kha Dữ nhớ tới Thương Lục thời còn ở làng đô thị. Lúc đó dù hắn hiểu lầm anh là người hành nghề mại dâm nhưng vẫn tình nguyện quay chụp anh thật đẹp, cho anh một cơ hội đổi đời. Hắn chưa bao giờ keo kiệt sức lực và thời gian của mình để nâng đỡ, dìu dắt những hạt giống tốt.

Hòn đảo rất nhỏ, dân cư thưa thớt, đến mùa cao điểm du lịch cũng chỉ đón thêm khoảng mấy trăm du khách tham quan, ở năm ngày đại khái đã quen mặt toàn bộ dân trên đảo rồi. Nơi này cũng không có khách sạn cao cấp, ban tổ chức cung cấp cho bọn họ xe RV chất lượng cao được cải tạo từ xe bus, bên ngoài là hàng cây xanh tỏa bóng râm rộng lớn, đối diện với ngọn núi lửa đã ngủ yên vạn năm. Trong sân dựng một màn hình LED tầm cao có kích cỡ ngang bằng màn hình khổng lồ trong rạp chiếu phim, mỗi tối này màn hình sẽ chiếu lần lượt ba bộ phim lọt vào danh sách rút gọn, khoảng thời gian còn lại trong ngày sẽ do hai vị giám khảo tự do sắp xếp, ăn uống, ngủ, tản bộ, trò chuyện về điện ảnh và sơ tâm giữa bối cảnh thiên nhiên rộng lớn.

Chuyện ăn uống ngày ba bữa càng không cần lo lắng, trên đảo không chỉ cung cấp bữa ăn mỗi ngày, nếu hai người có hứng thú thì cũng có sẵn các loại thực phẩm tươi, rau củ và gia vị để nấu nướng. Đáng tiếc hai vị giám khảo hứng thủ có thừa nhưng tay nghề không đủ, cố lắm cũng chỉ trộn được salad hoặc chiên mấy cái trứng —— thậm chí trứng chiên còn bị cháy.

"Thời tiết vùng này rất ổn định, mùa này không có gió lớn, cũng không có mưa," Mike chỉ lên màn ảnh, "Đương nhiên, nếu trời thật sự đổ mưa, chúng tôi vẫn có thể cung cấp màn hình rạp chiếu trong nhà."

Giải thích đơn giản xong, anh ta áy náy vươn tay ra: "Hiện giờ tôi bắt buộc phải tịch thu điện thoại di động của hai vị."

Năm ngày ở trên đảo không thể liên lạc với bên ngoài, không chỉ không được gọi điện nhắn tin cho người thân bạn bè để duy trì quan hệ xã giao cơ bản, mà còn chặn đứng toàn bộ thông tin từ bên ngoài lên đảo, hoàn toàn bị cô lập và buồn tẻ như Napoleon năm xưa.

Tay trái tay phải lần lượt đón lấy hai chiếc điện thoại, Mike siết chặt bàn tay: "Cảm ơn đã hợp tác, tôi xin lỗi, nhưng điện ảnh và thiên nhiên nơi đây sẽ đền bù cho hai vị một khoảng thời gian lý thú." Đồng thời anh ta giao ra hai bộ điện thoại vệ tinh: "Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Đương nhiên, tôi cũng ở ngay bên kia thôi, mắt thường có thể nhìn tới, xin cứ yên tâm, take it easy."

Anh ta rời đi rất nhanh. Kha Dữ đứng trên bãi có ngẩn người mất một lát, vali và ba lô hành lý đặt bên chân, gió biển thổi nhẹ nhàng, bờ biển xanh ngắt kéo dài đến tận chân trời. Chỉ có chiếc màn hình lớn dựng bên vách núi là trông khá lạc lõng và kỳ quặc, nhưng lại giống như đã luôn đứng ở chỗ này từ thuở khai thiên lập địa, nhìn hết thủy triều cùng trời trăng. Mặt trời bắt đầu xuống núi, làm Kha Dữ sinh ra một cảm giác rất không chân thật.

"Lục Lục."

Kha Dữ gọi Thương Lục một tiếng, nghe không quá đứng đắn.

Thương Lục nghiêng đầu liếc qua, nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của anh dưới ánh hoàng hôn dần dần có huyết sắc trở lại. Nụ cười Kha Dữ ngày càng mở rộng, đột nhiên anh quay đầu, đối diện với ánh mắt Thương Lục, "Em vĩnh viễn không biết được mình đã mang đến cho anh một thế giới mới mẻ đến mức nào đâu."

"Bây giờ em biết rồi." Thương Lục lạnh lùng đáp lại.

"Không," Kha Dữ lắc đầu, "Em vĩnh viễn không biết."

Ánh hoàng hôn thật tráng lệ, đảo Nam Sơn ở vòng chí tuyến bắc, đảo St.Helena ở vĩ độ 15 độ nam, trong bộ não trống rỗng vì bệnh tâm manh của anh xuất hiện một con tàu gầm rú, phá tan màn sương mù buổi sáng sớm.

---

Lời tác giả:

Bắt đầu vào đoạn kết rồi ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK