Nghe vậy, Khúc Úc Sơn không khỏi chen ngang, “Truyện này của bà không phải là chủ thụ à?”
Dẫu gì cũng đã đọc nhiều tiểu thuyết Bá tổng, nên Khúc Úc Sơn cũng có biết kha khá mấy thể loại của đam mỹ.
“Ừa chuẩn, thì sao?” Cục lông chả hiểu mô tê gì.
“Nhân vật thụ chính là Thôi Nịnh, nhưng giờ người yêu của Thôi Nịnh lại là tôi, và truyện này đã từ pháo hôi công đểu chuyển thành truyện nam thứ hai, suy ra tôi mới nên là công chính.” Ý Khúc Úc Sơn là đang ám chỉ tác giả hãy viết hắn bá hơn, tốt nhất là trâu chó hơn cả Chu Vọng Trác luôn đê.
Cục lông: “…”
Cục lông bảo: “Eo ơi ba trăm cái thớt gộp lại cũng méo dày được bằng mặt ông í, ông lặp lại câu nữa mình là công coi?”
Khúc Úc Sơn đáp: “… Sau này nhất định tôi sẽ phản công!”
Cục lông hừ hừ hai tiếng, từ chối cho ý kiến. Nó ngừng thảo luận đề tài này, trái lại nói rất chi là nghiêm túc: “Khúc Úc Sơn, giờ vẫn còn cơ hội khắc phục đấy, tùy ông có muốn hay không thôi.”
Lòng Khúc Úc Sơn bỗng trào lên một cảm giác không mấy tốt lành, song hắn vẫn tiếp tục lắng nghe.
Cục lông nói: “Chỉ cần ông chia tay với Thôi Nịnh, Thôi Nịnh đau khổ một thời gian sẽ ắt tự biết Chu Vọng Trác mới chính là tình yêu đích thực của ẻm, và kết thúc sẽ giống hệt như trong nguyên tác, một cái kết toẹt cmn vời.”
Khúc Úc Sơn im lặng một hồi, “Nếu tôi không chia tay thì sao?”
“Vậy thì kiếp này ông đừng mong được sống sướng như trước nữa, hông có biệt thự, hông có giúp việc, hông có xe sang, hông có trợ lý, ngay cả chính cái thân ông cũng khó mà nuôi được nữa.” Giọng điệu của Cục lông chậm lại, ” Khúc Úc Sơn à tui biết giờ ông đang bị tình yêu làm mù con mắt, nhưng trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ mà cứ nhất định phải là nhân vật thụ chính chớ. Chỉ cần ông ngoan ngoãn chia tay Thôi Nịnh, để cuốn truyện này đi đúng tới cái kết đã được định sẵn thì tui thề tui hứa tui đảm bảo không chỉ làm cho ông giàu như trước, mà còn tặng cho ông một người đẹp chân dài đáng iu cho ông đè ẻm đến chán thì thôi, tha hồ mà làm công.”
Điều kiện của tác giả nghe có vẻ hấp dẫn đấy, ngặt nỗi Khúc Úc Sơn giờ đâu còn là Khúc Úc Sơn của ngày xưa, Sơn của ngày xưa chết rồi. Hắn hỏi vặn lại tác giả: “Bà có chắc tôi với Thôi Nịnh chia tay thì Thôi Nịnh cả Chu Vọng Trác sẽ về bên nhau không? Bà coi họ bây giờ trông có giống yêu thương gì nhau không?”
Cục lông tịt họng, mãi lâu mới lắp ba lắp bắp cãi: “Gì… tình địch hóa tình nhân… là hot trend bây giờ đó, sao lại hông được?! Hai ẻm nhất định sẽ yêu nhau!”
Khúc Úc Sơn lắc đầu, “No, tình địch hóa tình nhân lỗi thời rồi, bà biết hot trend bây giờ là gì không?”
Cầu lông bắt đầu mắt láo liên không kiên định, chốc sau, vẫn cứ là tò mò hỏi, “Là gì dợ?”
“Sau khi trở thành thế thân bạch nguyệt quang của thằng sếp tổng bá đạo phản diện công đểu cáng chim hoàng yến bông sen đen hắc hóa rồi mới hiểu rõ thì ra mình vừa là thế thân vừa là ánh sáng trong bạch nguyệt quang của thằng sếp tổng bá đạo công đểu cáng.”
Cục lông: “???”
Cục lông: “Hiểu chết liền á, gì mà nói liên tòi tọi thế ai mà hiểu được, ông nói chậm lại được khôm?”
“Nói nhanh cho ló vuông trend bây giờ chính là tôi và Thôi Nịnh ở bên nhau, hết.” Khúc Úc Sơn chốt hạ.
Cục lông hừ một tiếng ra chiều khinh bỉ, “Nè đây hổng có ngu mà nghe đấy tẩy não nhé, rõ ràng tình địch hóa tình nhân mới là hot trend.”
“Thật? Nếu nó hot thiệt thì sao truyện của bà…”
Còn chưa xả hết câu, chân Khúc Úc Sơn đã bị cục lông điên tiết nện cho một cú.
Thân hình tròn xoe mũm mĩm, lông tơ đập vào mu bàn chân chẳng gây ra cảm giác đau đớn gì hết trơn. Cục lông thẹn quá hóa giận, “Hứ, xem ra không cho ông biết thế nào là lễ hội thì ông sẽ không nghe lời. Được, tự mình suy ngẫm mấy lời tui vừa nói đi, mấy nữa tui sẽ lại tới đó.”
Dứt lời, nó liền rút ra khỏi giấc mơ, Khúc Úc Sơn cũng tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Lúc tỉnh lại vẫn là nửa đêm, Khúc Úc Sơn đầu tiên là nhìn chằm chằm trần nhà, rồi mới quay sang ngó người bên cạnh. Thôi Nịnh hãy còn đang ngủ, một tay ôm eo Khúc Úc Sơn, tay kia làm gối cho Khúc Úc Sơn. Đây đã là thói quen của cậu, kể từ lúc chung giường với Khúc Úc Sơn thì lúc nào cậu cũng phải ôm Khúc Úc Sơn vào lòng như thế.
Thoạt đầu, Khúc Úc Sơn không quen với tư thế ngủ này, nhưng rồi dần dà thì hắn cũng đã thích nghi với giấc ngủ trong vòng tay Thôi Nịnh.
Ngắm Thôi Nịnh say ngủ, Khúc Úc Sơn cũng vươn tay ôm lấy Thôi Nịnh. Tuy nãy còn có tâm trạng nói xàm nói điên với tác giả, nhưng hắn cũng biết là mình sẽ phải phá sản thật.
Trước kia lúc nào hắn cũng mong phá sản, giờ thì được phá sản như ước nguyện rồi đấy, cộng thêm quả sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên nổi nữa. Có điều nếu nghĩ theo chiều hướng khác thì tuy là hắn không có tiền, nhưng lại kiếm được vợ.
Giấc ngủ của Thôi Nịnh vẫn luôn rất nông, bỗng bị Khúc Úc Sơn ôm liền lập tức tỉnh dậy, ngặt nỗi Khúc Úc Sơn vẫn đang nhắm mắt nên cậu không biết là hắn đã tỉnh. Cậu giơ tay kiểm tra chăn bên Khúc Úc Sơn, rồi kéo lên để tránh cho Khúc Úc Sơn bị gió lạnh điều hòa khiến ốm.
Làm xong hết thảy, Thôi Nịnh hãy đang ngái ngủ bèn khẽ cúi hôn lên gò má ấm áp của Khúc Úc Sơn.
———–
Ngày phá sản đến nhanh như gió thổi, do phải kiểm kê tài sản nên Khúc Úc Sơn bắt buộc phải ra mặt. Nhưng hắn nghe lời Thôi Nịnh nên hôm ra mặt, hắn không chỉ đội mũ, đeo khẩu trang mà còn đeo cả kính râm, gần như là che kín mít, không để lộ tí ti da mặt nào.
Tất cả những thứ có giá trị sẽ sớm được đem ra đấu giá, bao gồm cả quần áo của Khúc Úc Sơn. Đa phần quần áo của hắn đều là đặt làm riêng của các thương hiệu lớn, vứt ra thị trường thời trang bán tháo cũng được ối tiền.
Ký tên vào tờ giấy thanh lý, Khúc Úc Sơn nhìn chìa khóa xe của mình cũng bị lấy mất, còn may là con xe Thôi Nịnh mới mua đứng tên Thôi Nịnh, chứ không chắc phải đi xe bus về quá.
Từ thuở mới lọt lòng đến nay, Khúc Úc Sơn chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc, đây là lần đầu tiên hắn sầu não như thế. Trên người không một xu dính đít, không chỉ tiền mặt, mà cả thẻ, tất thảy đều là con số không.
Có lẽ là do tâm trạng chán nản của Khúc Úc Sơn quá rõ nên Thôi Nịnh đã quay xe đi đến trung tâm thương mại, “Mình đi ăn kem nhé anh?”
Khúc Úc Sơn chực nói ok theo bản năng, song nghĩ lại cái cảnh nghèo rớt mồng tơi hổng có tiền trả của mình thì lại do dự.
“Không sao đâu anh, em có tiền mà.” Thôi Nịnh ngừng lại rồi mới nói tiếp, “Úc Úc, anh nhớ hồi bao nuôi em có đưa cho em một cái thẻ không? Thẻ đó tháng nào cũng được đều đặn chuyển tiền vào.”
Bởi vì thẻ thuộc về Thôi Nịnh nên tiền trong đó không được tính là của Khúc Úc Sơn.
Thôi Nịnh đưa thẻ cho Khúc Úc Sơn, Khúc Úc Sơn nhìn thấy thẻ thì mắt sáng trưng như đèn pha ô tô, nhưng rồi lại nhớ ra mình hiện đang phá sản, nếu bị phát hiện rằng hắn vẫn còn một thẻ hạn mức lớn thì e là thẻ cũng cuốn theo chiều gió luôn, vả lại tiền này cũng là của Thôi Nịnh mà, “Thẻ này em vẫn nên cầm đi, mình đi ăn kem thôi.”
Hai người đến một cửa hàng kem nổi tiếng trên mạng, trước cửa đang có rất nhiều người đứng xếp hàng. Xếp chừng một nửa thì Khúc Úc Sơn muốn tháo khẩu trang ra, song đã bị Thôi Nịnh ngăn cản.
Chung quanh có rất nhiều người, Thôi Nịnh không thể không nhích tới gần hắn, cánh môi kề sát vào tai hắn, “Khó thở lắm à anh? Ráng nhịn chút nữa thôi, lên xe là tháo được rồi.”
Khúc Úc Sơn ngó chung quanh, thì thầm đáp, “Có người đang chụp lén anh thiệt hở?”
“Em cũng không chắc nhưng mà mình cứ phải phòng anh ạ.” Thôi Nịnh mắc lại dây khẩu trang vào tai Khúc Úc Sơn.
Xếp hàng xong, hai người nhanh chóng quay trở lại xe, xe này mới được Thôi Nịnh mang đi dán tấm chống nhìn trộm lên cửa kính, bởi vậy mà chỉ cần kéo cửa kính lên thì bên ngoài có nhìn vào trong được bằng niềm tin.
Cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng có thể tháo khẩu trang ra, hắn liền thở phù một cái. Tuy đã nghèo rách nhưng mà cái tật ăn dư lại một miếng của hắn thì vẫn trường tồn bất biến.
Miếng cuối cùng vẫn cứ là vô mồm Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh ăn miếng kem cuối cùng xong liền khẽ hạ cửa sổ xuống rồi đè Khúc Úc Sơn lên cửa sổ mà hôn.
Nụ hôn bất ngờ khiến Khúc Úc Sơn ngây đơ, muốn há miệng ra hỏi thì lại bị đối phương thừa cơ câu lấy lưỡi. Vị ngọt của kem hãy còn vấn vương nơi đầu lưỡi, thân nhiệt Thôi Nịnh vẫn luôn ở mức cao, ngón tay nóng bỏng của cậu ve vuốt nơi gò má, khiến mặt Khúc Úc Sơn đỏ tưng bừng.
Bị ôm mặt và hôn liền tù tì mấy phút, nên hắn cũng chẳng rõ cửa kính xe đã được kéo lên từ lúc nào.
Khúc Úc Sơn nghèo rớt mùng tơi bắt đầu công cuộc tìm việc làm. Trong nguyên tác ghi là sau khi phá sản, hắn lập tức rơi vào tình trạng sốc tột độ và nhất thời không thể chấp nhận sự thật nên đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ và bắt đầu kiếp sống nhặt rác. Còn Khúc Úc Sơn của ngày nay thì nghĩ, mặc dù anh đây đã phá sản nhưng anh vẫn có thể kiếm việc làm để nuôi sống bản thân nhá.
Thế nhưng hắn đã sơ suất một điều, ấy là Chu Vọng Trác đã bắt hắn phá sản thì chắc chắn anh cũng sẽ không cho hắn có cách nuôi sống thân mình.
Sau khi rải hơn trăm CV thì không hề có bất cứ công ty nào liên hệ lại hắn để phỏng vấn, kể cả mấy công ty nhỏ tí hin chẳng có tiếng tăm.
Do Thôi Nịnh bảo hắn tốt nhất là đừng nói chuyện với Chu Vọng Trác và không cho Chu Vọng Trác nhìn thấy mặt mình, nên Khúc Úc Sơn đã điên tiết viết một dòng chữ to tướng lên giấy rồi dán nó lên cửa sổ cho người Chu Vọng Trác phái đến có thể chụp được rõ ràng.
“Đây đi thi công chức, đây đếch tin đến cái này anh cũng có thể nhúng tay!”