Tờ giấy nháp dưới bút chứa đầy những ký hiệu vô nghĩa mà cậu đã vẽ trong lúc lơ đãng. Sau khi Tạ Tử An rời đi, Khúc Úc Sơn đã giục cậu vào phòng học bài.
Song cậu lại chẳng thể tập trung làm nổi, bởi suy nghĩ của cậu đã bị những lời của Tạ Tử An chiếm cứ.
Gã nói Khúc Úc Sơn là ‘phía dưới.’
Kỳ thật trước kia Thôi Nịnh cũng không nghĩ nhiều gì cả, cậu chỉ mơ hồ nhận ra mình thích Khúc Úc Sơn thôi, về phần những thứ khác, cậu hoàn toàn không nghĩ tới.
Cậu chỉ muốn hôn Khúc Úc Sơn, nếu còn có thể ôm rồi ve vuốt sờ soạng thì lại càng tuyệt hơn nữa.
Nhưng lời nói của Tạ Tử An lại như tiếng sấm nặng nề giáng xuống lòng cậu.
Ngòi bút đột ngột dừng lại, Thôi Nịnh quay đầu nhìn về phía sau.
Khúc Úc Sơn đã về phòng và không bao lâu nữa sẽ ngủ. Nếu cậu làm chuyện gì khác trong phòng, chắc chắn Khúc Úc Sơn sẽ không biết.
Một chốc sau, Thôi Nịnh đứng dậy khóa trái cửa, trong phòng có một bộ máy tính Khúc Úc Sơn mua cho cậu để cậu có thể học online tại nhà.
Máy tính màn hình cong, cấu hình đỉnh, trang bị cả tai nghe.
Mặc dù Thôi Nịnh chưa từng vào mấy kiểu trang web đó, nhưng chuyện tìm tòi rồi vào xem với cậu lại chẳng hề khó khăn. Khi video bắt đầu phát, trái tim Thôi Nịnh nhất thời nhảy dựng lên, song ngay sau đó cậu đã bình tĩnh trở lại, thậm chí video còn chưa phát được bao lâu mà cậu đã thấy tởm lợm.
Nhưng cậu vẫn kiên nhẫn theo dõi, không bao lâu sau đã vào chủ đề chính. Màn hình độ nét cao đột ngột xuất hiện hình ảnh khiến Thôi Nịnh nhíu mày.
Cậu gắng cố định ánh mắt để quan sát cách đối phương khiến đối tượng của mình sung sướng.
Âm thầm ghi nhớ tất cả các bước xong, Thôi Nịnh tắt máy tính đi.
Từ đầu chí cuối ngay cả một phản ứng nhỏ nhất cậu cũng không có, nhưng sau khi vào giấc ngủ, cậu lại mơ thấy Khúc Úc Sơn.
Không còn là những giấc mơ mơ hồ như trước nữa, mà lúc này người trong video đã được thay thế bằng Khúc Úc Sơn. Làn da và ngoại hình của Khúc Úc Sơn đều đẹp hơn người trong video gấp chục lần.
Cậu hôn Khúc Úc Sơn, nhưng Khúc Úc Sơn lại đẩy cậu ra.
“Làm sao vậy?” Thôi Nịnh hoang mang hỏi.
Khúc Úc Sơn không nhìn cậu mà chỉ mà quay mặt sang một bên. Thôi Nịnh không hiểu nên lại sấn người tới hôn, song lại tiếp tục bị đẩy ra. Khúc Úc Sơn liếc cậu mà chẳng nói lời nào.
Ánh mắt chạm nhau, Thôi Nịnh bỗng hiểu ra tâm tư của đối phương, cậu lại ôm ghì lấy người vào lòng, “Em hiểu rồi, anh đừng giận nữa mà, em sẽ làm cho anh vui vẻ ngay đây.”
Sau đó cậu học theo video, Khúc Úc Sơn biến thành vũng nước mặc cho cậu đùa giỡn. Thôi Nịnh đang ở giai đoạn nguy cấp, một lần nữa hôn lên môi Khúc Úc Sơn và ghìm tay đối phương lại.
Bàn tay tựa bông mềm mặc cậu xoa cậu nắn, nhịp tim Thôi Nịnh như sấm rền, cậu không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu không ngừng gọi tên Khúc Úc Sơn.
Ban đầu là “Khúc tiên sinh”, về sau, nó đã trở thành “Úc Úc.”
“Úc Úc” được phun ra từ đầu lưỡi, cậu ngẩng đầu dụi dụi vào mặt đối phương, “Úc Úc gọi tên em đi.”
Song Khúc Úc Sơn lại chẳng hề gọi cậu, lòng Thôi Nịnh như bị mèo cào cho đến khi chuông báo thức vang lên.
Thì ra chỉ là một giấc mơ, Thôi Nịnh thất thần nằm trên giường.
————-
Khúc Úc Sơn phát hiện ra mấy ngày nay Thôi Nịnh có gì đó quai quái, cậu không còn dính lấy hắn nữa mà bắt đầu tránh né, điều này khiến Khúc Úc Sơn hơi kinh ngạc và cũng có phần vui mừng.
Thật không ngờ chiêu của Tạ Tử An lại hữu dụng thiệt?
Vì thế Khúc Úc Sơn đã cố ý gọi điện cho Tạ Tử An nhưng Tạ Tử An không nghe. Hắn cũng không đặt chuyện này trong lòng mà thay vào đó là gửi một tin nhắn cảm ơn đối phương.
Lúc này, Tạ Tử An thực sự không rảnh mà quan tâm đến cuộc gọi của Khúc Úc Sơn. Hợp đồng mà công ty gã sắp ký tự nhiên biến mất toi, đối tác cũng không muốn hợp tác nữa, chuyện này khiến Tạ Tử An giận tím người.
“Sao đột nhiên không hợp tác nữa? Giá của chúng ta quá là nhân từ trong giới thế còn gì?” Tạ Tử An tức giận quát lên.
Giám đốc công ty vẻ mặt hoảng hốt bẩm báo, “Nghe nói có một số công ty nước ngoài đưa ra mức giá thấp hơn.”
“Cái gì?!” Tạ Tử An cũng đích thân tham gia vào vụ hợp tác này, gã cũng biết rằng giá bọn họ đưa ra đã là giá hợp lý nhất sau khi trừ chi phí rồi, nếu còn thấp hơn bọn họ thì chính là lỗ chổng vó.
Thịt đến mồm còn rơi, mà quan trọng nhất là công ty bọn họ đã bỏ rất nhiều công sức và đầu tư trong giai đoạn đầu cho vụ hợp tác này, giờ thì mất trắng, hơn nữa còn lỗ một số tiền lớn.
“Đi tra rõ xem đó là công ty gì.” Tạ Tử An bảo, “Nếu không được nữa thì tìm xem còn công ty nào sẵn sàng làm vụ này không. Trong nước không có thì ra nước ngoài tìm.”
Vừa dứt lời, gã chợt nhớ tới cuộc gọi xuyên biên giới mấy ngày trước.
Chu Vọng Trác cư xử rất kỳ quái trong điện thoại, lúc sau còn cười một tiếng.
Lúc ấy Tạ Tử An cũng không nghĩ nhiều nên sau khi kể xong chuyện thì cũng cúp máy.
Vụ hợp tác thất bại lần này có gì đó không ổn, chẳng lẽ là do Chu Vọng Trác cố ý chỉnh gã?
Sao có thể, Chu Vọng Trác chỉ là một họa sĩ thôi mà, nào có bản lĩnh lớn như vậy.
Huống chi không dưng chỉnh gã làm gì, muốn chỉnh cũng phải chỉnh cái tên thế thân mà Khúc Úc Sơn bao nuôi chứ.
———-
Từ khi phát hiện Thôi Nịnh không còn dính lấy mình nữa thì Khúc Úc Sơn lại bắt đầu về nhà như bình thường, chỉ là vừa mới về nhà chưa được bao lâu đã lại xảy ra chuyện.
Hôm đó hắn vừa tắm xong và đi ra khỏi phòng tắm thì chợt thấy Thôi Nịnh đã đứng sẵn trong phòng đợi hắn.
Khúc Úc Sơn vốn đang mặc áo choàng rất chi là lỏng lẻo, vừa thấy Thôi Nịnh phát hắn liền vội vàng siết chặt áo choàng lại ngay, “Sao cậu lại vào đây?”
Hàng mi dài của Thôi Nịnh khẽ run, cậu bước lên phía trước, “Dạo tôi mới học được kỹ thuật xoa bóp cổ và vai, Khúc tiên sinh, không phải cổ của anh đau sao? Tôi giúp anh xoa bóp nhé.”
Cổ của Khúc Úc Sơn đau thật, hôm nọ không biết ngủ kiểu quái gì mà tự dưng bị sái cổ, xong cái bị dì nấu cơm phát hiện ra.
Dì nấu cơm đã giới thiệu cho Khúc Úc Sơn một loại thuốc mỡ tốt mà dì hay dùng, không ngờ chuyện này đã bị Thôi Nịnh nghe thấy.
Nghe được xoa bóp, Khúc Úc Sơn cũng có chút rung rinh. Hắn vẫn luôn cảm thấy chỉ có người già lụ khụ mới bôi thuốc mỡ thôi nên nhất quyết không chịu bôi, cơ mà cổ hắn thật sự rất đau, ban nãy lúc tắm cũng đau kinh hồn.
Có điều hắn lại sợ rằng Thôi Nịnh không chỉ xoa bóp không.
Nghĩ qua nghĩ lại nghĩ tái nghĩ hồi, Khúc Úc Sơn vẫn cho rằng mình là công thì sao mà thiệt cho được, vậy nên hắn bèn gật đầu, “Vậy cậu chờ tôi đi thay quần áo đã.”
Khúc Úc Sơn thay sang bộ quần áo ngủ dài tay rồi nằm lên giường. Trước khi nằm xuống, hắn quay đầu nhìn Thôi Nịnh đang đứng bên giường, “Cậu biết làm thật chứ?”
“Biết, hồi trước tôi cũng thường giúp mẹ tôi xoa bóp trong bệnh viện.” Thôi Nịnh đáp.
Nghe Thôi Nịnh nói vậy, Khúc Úc Sơn cũng yên tâm hơn chút.
Một lúc sau, trên giường tăng thêm một phần sức nặng, Thôi Nịnh đã quỳ lên giường.
Ngón tay nóng bỏng dán lên phần da trần trụi ở cổ khiến Khúc Úc Sơn không khỏi rung mi. Ngón tay nhẹ nhàng êm ái nhưng không hề mất đi lực, sau khi ấn vài phút, Khúc Úc Sơn đã lơ mơ buồn ngủ.
Thôi Nịnh nhìn người đang nằm dưới thân mình, đưa ngón tay nhẹ nhàng ấn từng chút một.
Làn da trắng như tuyết đã khẽ ửng hồng, sau một lúc liền thành một mảng đỏ ửng, còn làn da dưới lớp áo lại vẫn trắng nõn. Ngón tay Thôi Nịnh nhẹ nhàng vươn vào trong viền áo, như thể vô tình trượt vào.
Trong lúc trượt vào, cậu cũng đồng thời theo dõi vẻ mặt Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn đã nhắm mắt lại, như thể hoàn toàn không hay biết gì về thế giới bên ngoài.
Thôi Nịnh rút tay về, sau đó ấn xuống vai Khúc Úc Sơn qua lớp quần áo, đúng như cậu nói là trước kia đã từng thường xuyên xoa bóp cho mẹ mình, nên giờ đây dù cho đã ấn hơn hai mươi phút mà tay cậu vẫn không đau, không hề hấn gì.
Khi nhận thấy hơi thở của người phía dưới đã ổn định hơn, cậu bèn di chuyển hai tay từ bả vai rồi ấn xuống eo lưng của Khúc Úc Sơn.
Có điều phần eo lưng lại là chỗ nhạy cảm của Khúc Úc Sơn, chỉ sau vài cú xoa rồi ấn, Khúc Úc Sơn đã tỉnh lại và quay người túm lấy tay cậu.
“Không cần ấn chỗ này.”
Thôi Nịnh nhìn Khúc Úc Sơn, rồi lại nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, “Ngày nào Khúc tiên sinh cũng ngồi trong văn phòng khiến thắt lưng cứng đờ, anh vẫn không cần ấn sao?”
“Không cần.” Khúc Úc Sơn muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Thôi Nịnh ghìm xuống.
“Khúc tiên sinh, thật ra tôi vẫn luôn có một thắc mắc và muốn hỏi Khúc tiên sinh.” Thôi Nịnh nói nhỏ.
Khúc Úc Sơn nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, trong lòng lại có phần vi diệu, “Thắc mắc gì?”
“Tại sao Khúc tiên sinh lại bao nuôi tôi?” Thôi Nịnh nhìn thẳng vào Khúc Úc Sơn, hiện tại đã qua mấy tháng kể từ khi họ ký hợp đồng. Cho dù Khúc Úc Sơn không muốn đi nữa thì cũng không thể không thừa nhận rằng cậu thiếu niên trước mặt đã trổ mã càng ngày càng đẹp trai hơn lúc trước.
Không hề có vẻ đẹp nữ tính nào dù chỉ một chút.
“Không phải lúc đầu đã nói rồi sao? Tôi nuôi cậu chính là để giúp…”
Thôi Nịnh cắt ngang lời của Khúc Úc Sơn, “Nói dối, nếu là xóa đói giảm nghèo thì tại sao lại là tôi?”
Khúc Úc Sơn mím môi dưới, “Cậu có thể coi là do mình may mắn.”
May mắn ư?
Thôi Nịnh chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn cả.
Nhưng ở một mức độ nào đó, cậu quả thực may mắn vì đã gặp được Khúc Úc Sơn.
“Cứ coi như là Khúc tiên sinh giúp đỡ người nghèo đi, nhưng tôi vẫn nên đền đáp thứ gì mới có thể không phụ lòng công lao đầu tư của Khúc tiên sinh chứ. Khúc tiên sinh cho tôi đi học, cho tôi ăn, cho tôi chỗ ở, nhưng tôi lại chẳng có gì có thể đền đáp Khúc tiên sinh, ngoại trừ tấm thân này.”
Thôi Nịnh vừa nói vừa quan sát kỹ càng phản ứng của Khúc Úc Sơn.
Đây là một bài kiểm tra.
Kiểm tra xem những lời Tạ Tử An nói rốt cuộc là thật hay giả.
Còn Khúc Úc Sơn sau khi nghe được mấy câu của Thôi Nịnh thì gần như ngay lập tức đẩy cậu ra, song Thôi Nịnh lại cứ bò tới quấn lấy hắn như một con rắn.
“Khúc tiên sinh, em rất sạch sẽ. Trước nay chưa từng có ai chạm vào.” Thôi Nịnh giả bộ ngượng ngùng mà cụp mắt xuống, nhưng động tác lại chẳng hề như vậy. Cậu vây quanh rồi cuốn lấy Khúc Úc Sơn như một con rắn, rồi nhìn chăm chú người đàn ông trưởng thành lộ ra vẻ mặt kinh hoàng dưới thân mình.
Theo lý mà nói thì bất kỳ một thằng đàn ông chơi gay nào mà nghe người đẹp bé nhỏ nói như thế, đa phần đều sẽ rung con nhà bà rinh ngay. Còn trường hợp không xi nhê gì thì chỉ có là đụng phải thanh niên cứng.
Nhưng Khúc Úc Sơn nào có thích đàn ông, hơn nữa khi nghe thấy lời nói của Thôi Nịnh, trong đầu hắn đã lập tức hiện lên một đống hình ảnh máu me kinh dị ——
Hình ảnh Chu Vọng Trác gọi yang hồ tới đấm hắn.
Hình ảnh Chu Vọng Trác tự mình chém hắn.
Thấy vẻ mặt kỳ quái của Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh đã rõ ràng mười phần, song cậu vẫn làm bước cuối cùng, đó chính là xoay người và ngã xuống eo Khúc Úc Sơn.
Không có bàn tay nào đưa lên cả, mà chỉ có tiếng bước chân chạy trốn trong hoảng loạn.
Thôi Nịnh nhìn về hướng cánh cửa đã không còn chút dấu vết của Khúc Úc Sơn, sau đó ngồi thẳng người dậy, không khỏi cong khóe môi.
Đêm nay Khúc Úc Sơn ngủ trong phòng làm việc, còn Thôi Nịnh thì ngủ một cách rất thoải mái trong phòng của Khúc Úc Sơn, cậu để cho chiếc chăn chứa đầy hương thơm của Khúc Úc Sơn bao phủ toàn thân mình.
Khúc Úc Sơn – anh thanh niên bị dọa sợ gần chết ngay ngày hôm sau đã đi làm từ sáng sớm, sau khi tan sở lại bắt đầu dề dà, chần chừ không biết có nên rủ Sở Lâm đi nhậu nữa không.
Lề mà lề mề mãi cho đến tận lúc xuống gara dưới hầm của công ty, hắn đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
“Anh Úc Sơn!”
Khúc Úc Sơn ngẩng đầu ngó, cơ mà chịu, không nhận ra người tới là ai.
Thú thật là hắn bị bệnh mù mặt người cấp độ nhẹ.
Dường như đã nhận ra ánh mắt lơ tơ mơ của Khúc Úc Sơn, người nọ liền nhanh chân bước tới cười nói: “Anh Úc Sơn, là em Uông Địch nè, chúng mình đã từng gặp nhau ở nhà sếp Tạ đó ạ.”
Khúc Úc Sơn gắng nhớ lại, à thì ra là người tình bé bỏng là sinh viên nghệ thuật mà Tạ Tử An giới thiệu cho hắn, cơ mà hắn không hiểu sao đối phương lại xuất hiện ở đây, “Cậu có chuyện gì à?”
Uông Địch vốn không muốn đến tìm Khúc Úc Sơn đâu, nhưng mà tại gần đây Tạ Tử An cứ không chịu tới tìm cậu ta. Loại kim chủ vừa giàu vừa đẹp như Tạ Tử An là quá hiếm, cậu ta cũng không có hứng thú với mấy lão già xấu xí kia, mà thẻ tín dụng lại đã đến hạn thanh toán, nên trong lúc tuyệt vọng đã đành phải tới tìm Khúc Úc Sơn.
Trong mắt Uông Địch thì Khúc Úc Sơn còn xuất sắc hơn cả, có điều cậu ta còn chưa tìm hiểu được tâm tư của hắn nên vẫn không dám tiến lên hỏi hắn có muốn bao nuôi cậu ta không, chỉ đành viện cớ: “Lần trước sếp Tạ bảo em giúp anh chút rắc rối ấy, không biết anh còn cần em giúp nữa không ạ?”
“Cần!” Khúc Úc Sơn nhớ tới dây tơ hồng càng ngày leo càng đáng sợ ở nhà, lập tức đồng ý ngay và luôn.
Vì vậy, Khúc Úc Sơn đã đưa Uông Địch về nhà mình.
Hôm nay Uông Địch đặc biệt tắm rửa rồi xịt nước hoa sau tai, cổ cả hai cổ tay rồi mới tới. Trước kia cậu ta đều đi theo Sugar Mommy, nhưng từ khi bị chồng của một Sugar Mommy tìm đến cửa tẩn cho ba tháng không xuống được giường thì cậu ta đã bị ám ảnh tâm lý và không dám đi tìm Sugar Mommy nữa.
Cùng Tạ Tử An là lần đầu tiên sau đổi mới của cậu ta, nhưng cậu ta và Tạ Tử An lại vẫn chưa ngủ với nhau lần nào.
Cũng chính bởi chưa từng ngủ với nhau nên Uông Địch mới thấy khủng hoảng vì Tạ Tử An không liên lạc mấy ngày liền, vậy nên cậu ta bèn chạy tới tìm Khúc Úc Sơn.
Không biết vị sếp Khúc này là trên hay dưới nhỉ? Uông Địch không khỏi liếc Khúc Úc Sơn đang lái xe.
Cho dù ngồi cũng không thấy hiện chút ngấn mỡ trên eo nào, chính là người thường xuyên tập thể dục.
Uông Địch ngẫm nghĩ một lát rồi tươi cười bảo: “Lát nữa anh Úc Sơn muốn em diễn như nào ạ?”
“Ờ…” Khúc Úc Sơn suy nghĩ chốc lát, “Cứ biểu hiện thân mật với tôi là được, nhưng mà đừng thân mật thiệt, mà chỉ là giả thôi, miễn sao để cho người ta hiểu lầm là được.”
“Là vậy ư, em hiểu rồi ạ.” Uông Địch không rõ bé tình nhân được nuôi trong nhà của Khúc Úc Sơn là dạng gì, nhưng cậu ta chắc mẩm mình sẽ không thua.
Cậu ta muốn câu được con cá lớn Khúc Úc Sơn, nên vừa mới đến nhà cậu ta đã bắt đầu nhập vai. Vừa vào cửa, cậu ta đã lao vào lòng Khúc Úc Sơn rồi nũng nịu thủ thỉ: “Anh Úc Sơn ơi, anh vừa hôn em trong xe làm miệng em cũng sưng lên rồi nè, anh nhìn coi!”
Khúc Úc Sơn không ngờ nam diễn viên này lại nhập vai nhanh đến thế, hắn sững người mất một lúc, đợi đến khi Uông Địch len lén nháy mắt thì hắn mới hoàn hồn lại, sau đó à ờ hai tiếng, “Thật hả? Để anh xem nào.”
“Anh nhìn nè, sưng lắm á.” Uông Địch ngẩng mặt lên nhìn Khúc Úc Sơn.
“Khúc tiên sinh!”
Một giọng nói lạnh kinh hồn đột nhiên vang lên cắt ngang động tác của hai người.