• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm.

Phòng của Khúc Úc Sơn quay mặt về hướng Nam, cửa sổ bằng kính trải suốt từ trần đến sàn được treo rèm kép, vừa để che chắn ánh sáng ban đêm và vừa để che cả tiếng ồn bên ngoài.

Chất lượng giấc ngủ của hắn vẫn luôn rất tốt, thường thì chỉ có tiếng sấm nổ bên tai mới đủ trình đánh thức hắn, còn dưới tình huống bình thường thì hắn chẳng khi nào tỉnh dậy vào nửa đêm cả.

Nhưng hôm nay, Khúc Úc Sơn đã tỉnh dậy.

Lúc tỉnh lại hắn vẫn còn mê man, mở mắt, ngơ ngác nhìn bóng đen trên người mình. Căn phòng tối om khiến hắn không thể nhìn rõ được mặt của người nọ. Một lúc lâu sau, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng tỉnh táo và lập tức giơ chân định đạp bay người nọ.

Có điều đối phương đã nhanh hơn một bước giữ lấy chân hắn và đồng thời nói: “Là tôi.”

Đó là giọng của Thôi Nịnh.

Khúc Úc Sơn thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là trộm chứ.

Cơ mà khoan đã, tại sao Thôi Nịnh lại ở trong phòng hắn? Hơn nữa còn leo cả lên giường hắn thế này?

Khúc Úc Sơn vươn tay chạm vào đèn cảm ứng ở đầu giường, ánh sáng tràn ngập như nước, và chiếu sáng cả giường. Người trên giường hắn quả đúng là Thôi Nịnh.

Thôi Nịnh không chỉ ở trên giường, mà còn chui cả vào chăn của hắn.

“Cậu… Thôi Nịnh, sao cậu lại ở đây?” Lông mày Khúc Úc Sơn nhảy dựng lên.

Thôi Nịnh không chút hoảng hốt khi thấy hắn tỉnh, cậu ghé sát vào mặt Khúc Úc Sơn rồi thầm thì, “Cherry ngọt không?”

Cherry?

Khúc Úc Sơn kịp phản ứng, té ra là vì Thôi Nịnh thấy Uông Địch đút cho hắn ăn nên mới nửa đêm mò đến giường hắn thế này.

Xem ra cách kia hiệu quả ra phết ấy nhẩy.

“Ngọt lắm.” Khúc Úc Sơn nói như chém đinh chặt sắt, làm ngơ nỗi tủi thân đang tràn lan trong mắt Thôi Nịnh.

Nghe những lời như vậy, nỗi tủi thân của cậu cũng lặng lẽ chuyển thành những cảm xúc khác. Giọng Thôi Nịnh có phần nghiến răng nghiến lợi, “Thật ư? Xem ra Khúc tiên sinh rất hài lòng với anh ta, em cũng muốn làm cho Khúc tiên sinh hài lòng.”

Trong lòng Khúc Úc Sơn vang lên hồi chuông báo động, hắn lập tức muốn đẩy Thôi Nịnh ra, song Thôi Nịnh đã sớm chuẩn bị sẵn rồi, ngay lúc Khúc Úc Sơn vươn tay đẩy, cậu bèn nắm lấy thằng em Khúc Úc Sơn.

Khúc Úc Sơn: “…”

Hắn cứng đơ cả người, mãi sau mới cố trấn tĩnh mà thương lương: “Có có chuyện gì thì nói hẳn hoi chứ không chơi bắt con tin đâu nhé.”

Thôi Nịnh không nói chuyện, bàn tay nắm lấy  nó qua một lớp quần, mắt thì ngó lom lom Khúc Úc Sơn. Khúc Úc Sơn thực sự không ngờ Thôi Nịnh lại dám chơi chiêu này, hắn chỉ có thể nhẹ giọng dụ Thôi Nịnh buông tay, “Thôi Nịnh à, giờ muộn lắm rồi ấy, cậu không mệt ư? Tôi nhớ ngày mai cậu còn phải đến bệnh viện mà, chúng ta đi ngủ sớm đi ha.”

Hắn vừa dỗ vừa muốn nắm lấy tay Thôi Ninh, thấy vẻ mặt người phía trên bắt đầu dãn dãn ra thì hắn lại càng dịu giọng hơn, thậm chí còn gọi ra cái tên chỉ được gọi khi đi cốt truyện, “Ngoan nào, Chanh nhỏ à, về ngủ đi nhé.”

Nhưng dị biến đã xảy ra.

Thôi Nịnh không những không buông tay mà còn rúc người vào trong chăn.

Hơi thở ấm áp phả tới qua lớp quần áo khiến da đầu Khúc Úc Sơn tê dại, hắn muốn đẩy Thôi Nịnh ra, song đã quá muộn. Nhược điểm của phái mạnh đôi khi quá rõ ràng, nhất là khi đối phương cũng là nam giới.

——–

Khúc Úc Sơn thất thần nhìn lên trần nhà, cậu thiếu niên thì cong người leo lên trên. Cánh môi mọng đỏ bừng, khóe mắt đuôi mi cũng hơi ửng đỏ, là do bị nghẹn mà thành. Cậu chưa từng làm loại chuyện này bao giờ nên không quen, nhưng bởi đối phương ‌là Khúc Úc Sơn nên trong lòng cậu lại thỏa mãn lạ thường.

Cậu vươn tay nắm cằm Khúc Úc Sơn rồi hôn lên môi hắn. Lúc Khúc Úc Sơn như tỉnh từ cơn mê thì lưỡi cậu cũng đã chui tọt vào thăm dò, không phải, không chỉ là đầu lưỡi thôi đâu mà còn có cả thứ khác nữa.

Phát hiện này khiến Khúc Úc Sơn lập tức giãy giụa, nhưng do bấy giờ tay chân hắn đã mất sức, cộng thêm con tin lần thứ hai bị bắt giữ khiến cho hắn gần như đã bị Thôi Nịnh áp chế hoàn toàn.

“Thôi… Nịnh!” Hắn kháng cự quay mặt đi, có điều nụ hôn của cậu thiếu niên lại chẳng nề hà chút nào mò tới. Nếu không cho cậu hôn môi, vậy thì cậu sẽ hôn lên má, lên vành tai và lên hai bên thái dương, Khúc Úc Sơn nóng bừng cả hai má.

Thôi Nịnh cũng phát hiện ra những thay đổi của Khúc Úc Sơn, cậu gắng nén xuống niềm vui đã dâng trào nơi đáy mắt, cậu giống như một kẻ háu ăn không bao giờ thấy đủ mà chốc lại hôn Khúc Úc Sơn một chút, chốc lại nắm lấy tay Khúc Úc Sơn.

Bàn tay này đã chạm vào eo Uông Địch, cậu không thích.

Nếu không thích thì phải cắn nó thôi.

Nhưng khi hàm răng chạm vào da thịt, lại trở thành liếm láp.

Đầu ngón tay Khúc Úc Sơn run lên, hắn kinh ngạc nhìn ‌Thôi Nịnh.

Dạo trước Thôi Nịnh nào có hành động táo bạo như vậy bao giờ, song chính cơn giận dữ tối nay đã đốt cháy lý trí của cậu.

Cậu ghét Khúc Úc Sơn thân mật với người khác, cho nên đã bất chấp mà lẻn vào phòng Khúc Úc Sơn trong đêm và làm rất nhiều chuyện táo bạo đến thế.

Con sói ngụy trang thành một chú cừu non đã lộ nguyên hình vào lúc nửa đêm, nhưng nó lại chẳng để ý đến phản ứng của chủ nhân mình.

Thôi Nịnh tiếl tục dán lên người Khúc Úc Sơn, cậu kéo chàng trai ấy vào lòng mình rồi thuần thục hôn lên môi người ấy. Quả thực rất điêu luyện, bởi trong mơ cậu đã từng làm qua biết bao nhiêu lần.

“Khúc tiên sinh.” Cậu nhỏ giọng thủ thỉ với người, “Đừng có thêm ai nữa, chỉ mình em thôi được không?”

Khúc Úc Sơn không lên tiếng.

Thôi Nịnh lại hôn Khúc Úc Sơn, có điều lần này môi cậu đã bị chặn lại. Vẻ mặt Khúc Úc Sơn rất ư là phức tạp, hắn dùng tay cản lại động tác của Thôi Nịnh, sau đó lắp ba lắp bắp nói, “Ngủ… đi. Tôi thật sự… mệt lắm rồi.”

Thôi Nịnh hơi thất vọng, song cậu cũng nghĩ rằng nên cho Khúc Úc Sơn thời gian để suy nghĩ, vì vậy cậu không làm thêm bất kỳ hành động nào khác, mà chỉ hứa hẹn mà rằng: “Anh cho em một chút thời gian, em nhất định sẽ tốt hơn tất cả bọn họ. Những thứ bọn họ có em đều sẽ có. Và những gì em có, sẽ đều là của anh.”

Cậu khẽ dừng lại, sau đó bật thốt lên cái tên mà cậu chỉ dám gọi trong mơ ——

“Úc Úc.”

Chỉ mỗi tiếng “Úc Úc” này thôi đã khiến Thôi Nịnh ửng hồng đôi má, rõ ràng trước đó đã làm những hành động còn thân mật hơn mà cậu cũng chẳng hề đỏ mặt.

Suy cho cùng, mười tám vẫn là độ tuổi còn quá non trẻ, vẫn cứ tâm niệm rằng nếu đã làm những điều thân mật thì mối quan hệ ái tình sẽ kéo dài mãi mãi, và vẫn cứ nghĩ rằng mấy lời thề non hứa hẹn của mình còn quý giá hơn cả kim cương.

Từ khi mẹ cậu đổ bệnh, Thôi Nịnh chưa bao giờ được ngủ một giấc an yên như này. Một giấc ngủ không mộng mị ấy đã khiến khi sáng hôm sau thức giấc, khóe môi cậu cũng vấn vương nét cười.

Lúc Thôi Nịnh tỉnh, Khúc Úc Sơn đã không còn ở trên giường, nhưng cậu cũng chẳng nghĩ  ngợi nhiều, bởi lúc này đã là 9:30 sáng và Khúc Úc Sơn đã sớm có mặt ở công ty.

Uông Địch cũng đã rời đi, Thôi Nịnh lôi tất cả những thứ mà Uông Địch đã từng chạm qua ném thẳng vào máy giặt, đối với bộ đồ ngủ mà Uông Địch đã mặc kia, cậu liền âm thầm ghi nhớ nhãn hiệu và kiểu dáng, sau đó vứt thẳng bộ đồ đó vào thùng rác.

Sau khi xử lý mọi việc xong xuôi, Thôi Nịnh lên đường đến bệnh viện.

————

“Mắt hồi phục rất tốt rồi, hôm nay cũng không cần đeo gạc nữa.”

Nghe thấy lời của bác sĩ, tâm trạng vốn đang tốt của cậu lại càng thêm tốt hơn, sau khi cảm ơn bác sĩ, cậu liền mang theo thuốc rồi về nhà. Trong lúc đi xe bus ngang qua hiệu sách, cậu đã xuống xe rồi vào xem các sách tham khảo mới nhất.

Sau khi chọn ra được vài quyển tham khảo, Thôi Nịnh chợt nhìn thấy một cửa hàng bán bánh ngọt ngay bên cạnh hiệu sách.

Biển hiệu treo bên cạnh cửa hàng bánh ngọt ghi rằng khách hàng có thể tự tay làm bánh mang về.

Thôi Nịnh nhìn chằm chằm bảng hiệu một lúc, sau đó bước vào.

Do vốn đã biết nấu ăn, cộng thêm với trước đây đã từng làm thêm ở cửa hàng bánh ngọt nên việc làm bánh ngọt đối với Thôi Nịnh cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Chỉ là ở nhà Khúc Úc Sơn không có khuôn để làm bánh.

Mua khuôn thì khá mất thời gian, cậu sợ không về kịp lúc Khúc Úc Sơn tan tầm nên sau khi làm bánh ngọt xong thì lập tức tới trung tâm mua sắm gần đó để xem có nhãn hiệu đồ ngủ của Khúc Úc Sơn không.

Không ngờ tới là thật sự có nhãn hiệu này.

Cậu giơ ảnh ra rồi hỏi nhân viên bán hàng xem có loại nào giống vậy không. Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy ra một bộ y hệt và nói với Thôi Nịnh là trong thành phố chỉ còn lại một bộ duy nhất này mà thôi.

Thôi Nịnh không chút do dự mua nó, tuy nhiên, trước khi nhân viên bán hàng đưa nó đến quầy thanh toán, cậu đã hỏi trước một câu, “Xin hỏi bộ này giá bao nhiêu ạ?”

“8998 tệ.”

Giá tiền này khiến Thôi Nịnh đơ người, bàn tay đang xách túi sách tham khảo không khỏi co rút, “Có khuyến mãi gì không ạ?”

Cậu biết quần áo của Khúc Úc Sơn vốn rất đắt, nhưng cậu không ngờ chỉ một bộ đồ ngủ thôi mà cũng có thể đắt đến vậy. Mà Thôi Nịnh lại càng không ‌biết là, giá của bộ đồ ngủ này đã là mức giá tương đối thấp trong tủ quần áo của Khúc Úc Sơn.

Uông Địch sành hàng hơn Thôi Nịnh nhiều, cậu ta nghĩ rằng đây là lần đầu tiên đến nhà người khác thì không nên mặc bộ quá xịn sò của người ta, cho nên đã chọn một bộ có giá tương đối thấp.

Nhân viên bán hàng nghe thấy Thôi Nịnh nói vậy cũng không thay đổi sắc mặt, “Dạ không có ạ, xin lỗi quý khách, cửa hàng của chúng em trước giờ chưa từng có chương trình khuyến mãi, chỉ bán giá niêm yết thôi ạ.”

Thôi Nịnh nhìn bộ đồ ngủ trong tay nhân viên bán hàng, trong đầu lại thoảng qua gương mặt của Khúc Úc Sơn.

Cậu khẽ cắn răng, “Thanh toán đi.”

Cậu không dùng tiền trong thẻ Khúc Úc Sơn cho cậu, mà là dùng tiền kiếm được từ việc làm thêm trước đây.

Dù vậy thì Hoa Bối[1] vẫn phải trả giúp cậu 1000 tệ.

[1] Là sản phẩm tín dụng tiêu dùng của Tàu, tương tự với Fe Credit của bên mình.

Tiền trong ví cậu đã hết sạch.

Thôi Nịnh lấy điện thoại seach xem từ đây cách chung cư bao xa, phát hiện chỉ còn cách 2km thì quyết định không đi xe bus mà tự đi bộ về.

Về đến nhà cũng đã hơn bốn giờ chiều.

Việc đầu tiên cậu làm là cất bánh ngọt vào tủ lạnh, sau đó đi cất sách tham khảo, và cuối cùng là rửa sạch tay rồi cầm bộ đồ ngủ mới đi vào phòng Khúc Úc Sơn.

Thôi Nịnh đã đến phòng thay đồ của Khúc Úc Sơn vài lần nên biết hắn hay cất quần áo ngủ ở ngăn nào. Nhưng vừa bước vào không bao lâu, cậu đã phát hiện ra phòng thay đồ có chút khác biệt so với trước đây.

Cậu dừng lại và rà soát xung quanh.

Ít đi mấy bộ quần áo và chiếc vali trong tủ cũng không thấy đâu nữa.

———–

Khúc Úc Sơn xách vali chuồn lẹ đến Belarus ngay trong ngày.

Thật ra lúc đầu hắn cũng không muốn đến Belarus, nhưng mẹ hắn đã gọi điện cho hắn bảo là: “Tiểu Úc con yêu, tuần tới là đến sinh nhật hai mươi sáu tuổi của con rồi đấy, năm nay sang mẹ ăn sinh nhật nhé con?”

Khúc Úc Sơn chỉ suy nghĩ vài giây rồi đồng ý, “Mẹ ơi, hôm nay con qua mẹ luôn nhé.”

“Hôm nay tới? Tuyệt quá, mẹ nóng lòng muốn gặp Tiểu Úc quá. Đặt vé xong thì gửi mã chuyến bay cho mẹ nhé, mẹ sẽ đến đón con.”

Sau khi cúp điện thoại, Khúc Úc Sơn lập tức bảo Tô Na đặt vé máy bay và bảo Sở Lâm về căn hộ đóng gói hành lý hộ mình.

Lúc Sở Lâm đến căn hộ vừa đúng là lúc Thôi Nịnh đang làm bánh ngọt ở cửa hàng, nên đã cậu đã tình cờ bỏ lỡ.

Đến tận khi sắp lên máy bay rồi Khúc Úc Sơn mới nhắn tin báo cho ba Khúc.

“Ba ơi con sang mẹ chơi mấy hôm, nào về sẽ mang quà kỉ niệm cho ba nha.”

Gửi xong liền tắt luôn máy.

Để đến được thủ đô của Belarus thì sẽ phải bay hai chuyến, đầu tiên Khúc Úc Sơn cần phải bay đến Moscow, sau đó mới từ Moscow bay đến Minsk. Bởi vì chuyến đi này rất đột ngột nên hắn còn không dẫn theo cả Sở Lâm đi cùng mà một mình lên đường.

Đợi đến được Minsk thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Ngồi liên tục mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay khiến Khúc Úc Sơn có phần mệt mỏi, nhất là khi tối hôm trước hắn còn chẳng được ngủ tử tế. Hắn đẩy vali ra khỏi nhà ga rồi gửi tin nhắn cho mẹ.

Còn chưa gõ xong chữ, hắn đã bị ôm chầm lấy.

“Tiểu Úc!” Tiếng cười của một người phụ nữ vang lên bên tai.

Khúc Úc Sơn vừa ngẩng mặt lên đã bị hôn liên tọi vào má.

Mẹ hắn vẫn luôn nhiệt tình như vậy, Khúc Úc Sơn cũng đã quen với điều ấy. Hắn ôm ngược lại mẹ, giống một chú Koala lười biếng, “Mẹ ơi.”

Mặc dù mẹ Khúc đã ngoài bốn mươi nhưng da dẻ lại được chăm sóc tốt vô cùng, thoạt nhìn trông bà như mới ngoài ba mươi. Thấy con trai bịn rịn mình như vậy, bà không khỏi cưng yêu xoa đầu con trai, “Sao thế giai yêu? Bị ai bắt nạt à?”

Khúc Úc Sơn lắc đầu, hắn buông mẹ Khúc ra, “Mẹ ơi, con đói rồi, lát nữa ăn gì nhé mẹ?”

“Yên tâm con yêu, mẹ đã chuẩn bị xong hết rồi.” Mẹ Khúc bỗng đưa mắt nhìn về phía sau, sau đó giơ tay lên vẫy vẫy, “Vọng Trác ơi, ở đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK