Khúc Úc Sơn nghe thấy chuông bèn sờ soạng túi quần lục tìm, do đang lê tê phê nên động tác có hơi chậm hơn bình thường, vất vả lắm mới moi được điện thoại ra thì lại cầm không chắc khiến điện thoại rơi cái cộp xuống đất. Thôi Nịnh cúi người giúp nhặt lên, tự nhiên thấy rõ tên người gọi đến.
Trước kia cậu cũng đã từng nhìn thấy cái tên này trên di động của Khúc Úc Sơn. Chuyện xưa như quay tơ bóc kén mà dần dần kéo đến. Ban đầu cậu biết “Anh Vọng Trác” là ở bệnh viện, khi ấy Khúc Úc Sơn bị ngựa giẫm gãy chân, và nửa đêm hắn đã để trần thân dưới mà chuyện trò với “Anh Vọng Trác” này.
Thôi Nịnh không nhịn được bóp chặt điện thoại, nhiệt độ trên mặt cũng thoáng hạ xuống. Cậu không phải con chó của Khúc Úc Sơn mà muốn gọi tới là cậu phải tới. Nếu Khúc Úc Sơn kiên quyết đòi quay lại, vậy thì Khúc Úc Sơn chỉ có thể tự lấy mình mà đổi.
Thôi Nịnh đứng thẳng người, tiện tay cắt đứt cuộc gọi, rồi chợt sấn người tới sát mặt Khúc Úc Sơn. Chỉ là đôi môi vừa mới chạm, cậu đã bị đẩy ra thật mạnh.
Sức lực khi Khúc Úc Sơn say sỉn rất lớn, Thôi Nịnh đập lưng vào giường sắt cho nhân viên nghỉ ngơi phía sau, phát ra tiếng két chói tai.
Thôi Nịnh lại tiếp tục sấn tới hôn, hôn ba lần, bị đẩy ra cả ba, đến lần thứ ba thì lưng cậu đã bỏng rát đau nhói, chắc có lẽ sưng tấy lên rồi.
Khi cậu dấn người tới hôn lần thứ tư, đôi mắt đen lay láy của cậu đã hừng hực ánh lửa dưới ngọn đèn sợi đốt trắng, cùng với hung tợn và dục vọng tận sâu đáy lòng đang rục rịch nảy sinh, đâm rễ, nảy mầm và phát triển thành dây leo, và dây leo muốn quấn lấy người Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn đẩy Thôi Nịnh ba lần liên tiếp thì đầu óc đã vừa hỗn loạn vừa rõ ràng, rõ ràng là bởi hắn biết người trước mặt chính là Thôi Nịnh, còn hỗn loạn là do hắn không hiểu sao Thôi Nịnh lại bất ngờ hôn hắn.
Thấy âm thanh phát ra do đối phương đụng vô giường sắt ngày một nặng nề, hắn chợt do dự. Và chính sự do dự này đã cho Thôi Nịnh cơ hội.
Vị rượu còn sót lại nơi đầu lưỡi đã bị người khác cuốn đi, đầu óc mụ mị của Khúc Úc Sơn loạn càng thêm loạn bởi nụ hôn quá mức thân mật này.
Sự xâm nhập khiến Khúc Úc Sơn cảm thấy khó chịu, hắn muốn đẩy đối phương ra, nhưng hắn lại chợt nhớ đến vẻ đau đớn thoáng qua trên mặt Thôi Nịnh khi bị đập lưng vào giường sắt.
Chuông điện thoại của Khúc Úc Sơn lại vang lên.
Lần này, Thôi Nịnh thậm chí còn không thèm nhìn đã nhấn tắt máy. Cậu vây khốn Khúc Úc Sơn bằng chính sức mạnh của mình, nhưng như vậy còn lâu mới đủ.
Cậu không muốn kiểu thân mật bố thí thế này.
Cậu cũng căm ghét kiểu sống bất lực như này, số phận khiến cậu thua cuộc, vậy thì cậu sẽ chiến đấu với số phận.
Trừ phi cậu chết, bằng không cả đời này cậu sẽ không bao giờ nhận thua.
Khúc Úc Sơn chỉ có thể là của cậu.
———-
Sở Lâm gọi điện cho Khúc Úc Sơn nhưng không ai nghe máy, y sợ Khúc Úc Sơn xảy ra chuyện nên vội chạy tới tìm quản lý quán bar để check camera, và bất ngờ nhìn thấy hình ảnh độ nét cao cảnh sếp và người tình bé bỏng sếp nuôi đang hôn nhau đắm đuối.
Sở Lâm nhanh chóng tắt máy tính, rồi nghiêng đầu nhìn quản lý bên cạnh, “Cần nhiêu tiền để mua lại đoạn video này?”
Vừa nói, y vừa ngưỡng mộ ông chủ mình từ tận đáy lòng.
Quả nhiên đàn ông đểu đều có trình độ thượng thừa.
Sở Lâm không gọi cho Khúc Úc Sơn nữa, mà đợi một lúc rồi gọi sang cho Thôi Nịnh.
Điện thoại reo hơn 20 giây mới có người tiếp, giọng cậu thiếu niên có vẻ khàn hơn bình thường, “Alo?”
“Cậu Thôi à, giờ cũng khá muộn rồi, cậu sẽ đưa sếp tôi về thẳng nhà hay là để tôi đưa?” Sở Lâm lại bồi thêm câu, “Lúc sếp say thì nặng hơn bình thường nhiều lắm.”
Thôi Nịnh im lặng một lát mới bảo, “Cùng đưa về đi.”
Trên thực tế là cả hai người hợp lực với nhau cũng bó tay, Khúc Úc Sơn cứ ngồi ì đấy không chịu đi, luôn mồm đòi uống tiếp.
“Tôi vẫn muốn uống.” Lúc nói lời này, sắc môi của Khúc Úc Sơn đỏ một cách lạ thường, hắn duỗi tay muốn vớ chai rượu của khách hàng bên cạnh. Sở Lâm hết cách, đành phải gọi ba vệ sĩ tới mới có thể nhét được Khúc Úc Sơn vào xe mang về.
Sau khi đưa Khúc Úc Sơn về nhà, Sở Lâm đã rất tâm lý mà rời đi cùng các vệ sĩ. Trước khi đi còn bảo với Thôi Nịnh là: “Lúc sếp say sẽ rất thích ôm thứ gì đó, nếu cậu thỏa mãn anh ấy thì anh ấy sẽ ngoan hơn rất nhiều.”
——–
Trong bệnh viện.
Chu Vọng Trác nhìn mấy cuộc gọi liên tiếp không nhận trên màn hình, trầm mặc suy nghĩ một hồi, cuối cùng đứng dậy ra ngoài.