Trong đó có một cô đã từng gặp Khúc Úc Sơn vào lần hắn đến thăm mẹ Chu đợt trước. Lúc ấy thấy người ta đẹp, người ta ngon nên nàng y tá là ấn tượng ngay. Chẳng ngờ chưa được bao lâu đã thấy tin tức của chàng.
Mẹ Chu nghe thấy tên Khúc Úc Sơn trong câu chuyện của mấy cô y tá, vì vậy khi Chu Vọng Trác đến thăm bà, bà liền nhẹ nhàng hỏi: “Vọng Trác, dạo này Tiểu Úc xảy ra chuyện gì sao? Sáng nay mẹ nghe thấy y tá nói chuyện về Tiểu Úc.”
Bàn tay đang gọt táo của Chu Vọng Trác bỗng sượt một cái, lưỡi dao sắc bén cứa vào da, máu lập tức chảy dọc theo ngón tay nhỏ xuống.
“Vọng Trác!” Mẹ Chu cuống hết cả lên khi thấy Chu Vọng Trác bị đứt tay, bà ngồi ngay dậy, muốn xem Chu Vọng Trác bị thương thế nào.
Nhưng Chu Vọng Trác lại giấu tay ra sau lưng rồi nói một cách bình tĩnh: “Không sao đâu mẹ, sượt qua da thôi ạ.” Anh ném quả táo dính máu vào thùng rác.
“Con mau đi cho bác sĩ kiểm tra đi, đều tại mẹ hết, bắt con gọt táo gọt tiếc làm gì chứ.” Mẹ Khúc đau đứt ruột đứt gan, con trai bà chính là một thiên tài hội họa từ khi còn nhỏ, mới hơn một tuổi đã biết cầm cọ vẽ vẽ lên giấy rồi. Khi Chu Vọng Trác mở cuộc triển lãm tranh đầu tiên trong đời, hai vợ chồng bà đã mua gói bảo hiểm kếch xù cho đôi tay của Chu Vọng Trác.
Vết đứt này không biết có ảnh hưởng gì đến tương lai không nữa.
Chu Vọng Trác đứng dậy, “Không sao đâu mẹ, con đi rửa tay rồi dán urgo là được.”
Anh vào nhà vệ sinh, nhưng không hề xử lý vết thương như đã bảo. Vòi nước vẫn đang mở, anh đặt bàn tay lên thành bồn, đứng nhìn những giọt máu nhỏ xuống và nở rộ như những bông hoa trong bồn nước, rồi cuối cùng bị nước cuốn trôi đi.
Rốt cuộc đã sai ở bước nào?
Tại sao Khúc Úc Sơn lại lựa chọn như thế?
Chu Vọng Trác ngẩng lên, nhìn chòng chọc vào chính mình trong gương, thoáng chốc như thấy người thanh niên có vài phần giống mình, nó đang cười với anh, kiểu cười của kẻ chiến thắng.
Anh lấy di động ra muốn gọi cho Khúc Úc Sơn, lại chợt dừng. Đôi mắt ghim chặt vào hai chữ “Tiểu Úc” trên màn hình thật lâu, mãi cho đến khi tiếng gọi lo lắng của mẹ Chu truyền vào, anh mới cất lại di động vào túi.
———-
Bài giải thích Weibo của Khúc Úc Sơn cũng được lan truyền khắp trường Thôi Nịnh chỉ sau một đêm. Có kẻ chửi Thôi Nịnh là gay lọ ghê tởm, cũng có người cho rằng Thôi Nịnh và Khúc Úc Sơn quá dũng cảm khi đã dám công khai như vậy.
Các cuộc thảo luận rôm rả này đã khiến cho Thôi Nịnh bị chú ý ngay khi vừa mới tới trường, bất kể Thôi Nịnh đứng đâu, đều sẽ có ánh mắt bu vào từ bốn phương tám hướng.
Thôi Nịnh chẳng thèm đếm xỉa đến những ánh mắt đó, lúc này trong lòng cậu đang đầy ắp hai điều, một là xuất thân của cậu, và hai là Khúc Úc Sơn nói cậu là bạn trai của hắn.
Đêm qua cậu không tài nào ngủ được, mắt cứ thao láo gần như cả đêm, song giờ cậu cũng không thấy mệt chút nào. Ra chơi tiết hai, Thôi Nịnh tìm thấy Triển Hạo ở canteen.
Triển Hạo đang đứng cùng đám bạn hổ báo cáo chồn của nó, thấy Thôi Nịnh thì đồng tử hơi co lại, nhưng giây tiếp theo không thấy Thôi Nịnh nữa thì lại ra cái vẻ không có chuyện gì mà quay đi.
Thực tế thì bàn tay trong túi quần của nó đã bắt đầu run lẩy bẩy không kiểm soát được rồi.
Dư luận đã không phát triển như nó tưởng tượng, liệu Thôi Nịnh có biết là bọn nó post video không nhỉ? Không thể nào, bọn nó đã đổi cả IP, với cả tài khoản post và comment cũng đều là tài khoản mới lập mà.
Có điều, nó càng nghĩ lại càng thấy tim đập nhanh hơn, đến khi bả vai bị bất ngờ vỗ một phát, Triển Hạo suýt chút nữa bật tưng tại chỗ.
“Ơ cái đ*t, mày sao thế Hạo con?” Đứa vỗ vai Triển Hạo là một trong lũ huynh đệ ơi huynh đệ à của nó. Nó chỉ muốn hỏi Triển Hạo xem có mua coca không thôi mà, đếu ngờ tới đối phương lại phản ứng lớn như thế.
Triển Hạo nghe thấy tiếng này thì thở phào một cái như sống sót sau tai nạn, nó phát cáu đẩy thằng bạn vỗ vai mình ra, gắt gỏng, “Sao trăng cái gì, bố không mua, về lớp đi.”
Kỳ thật nó cũng không có về lớp, cái sự lắng lo trong lòng nó vẫn chưa lắng xuống được, nên nó quyết định lên sân thượng làm điếu thuốc.
Vừa mới châm được điếu, phía sau có tiếng bước chân, Triển Hạo tưởng là đám bạn của nó nên quát um lên: “Làm cái đéo gì thế, bố mày ở một mình cũng đéo được à?”
“Triển Hạo.”
Nghe thấy giọng nói này, Triển Hạo quay đầu gần như ngay lập tức, thấy rõ người tới là ai, hô hấp nó không khỏi trở nên gấp gáp, nó vội vã gắng giấu đi cái vẻ mất tự nhiên của mình, “Thì ra là mày, lên đây làm gì? Thi thố lần trước thế nào rồi?”
Nói rồi rít mạnh một hơi thuốc lá, biết Thôi Nịnh vẫn đang nhìn mình nên nó tiếp tục che giấu, “Gì? Muốn hút?”
Triển Hạo móc bao thuốc trong túi đưa ra, tức thì bị đối phương hất văng xuống đất.
“Làm cái đéo gì thế?” Bao thuốc này nó phải tốn bao công sức mới mang vào trường được đó, mà câu tiếp theo của Thôi Nịnh lại càng làm nó tức điên lên.
“Học sinh cấp 3 không được hút thuốc, mày không biết?”
“Học sinh cấp 3 cũng đéo được phép yêu đâu, sao mày đéo làm theo đi, đằng này còn đi thông báo cho cả thế giới, ha, thầy chủ nhiệm không tìm mày à? Hôn đàn ông trong quán bar, đ*t mẹ nó…”
Triển Hạo ăn nói cục súc, còn chưa dứt câu văng tục đã bị một cú đá cắt ngang.
Ăn một cú đá của Thôi Nịnh khiến nó phải lùi lại hẳn mấy bước, sau khi phản ứng lại, nó bật ngay người lao vào đánh nhau với Thôi Nịnh.
Hồi trước Triển Hạo đã từng đánh nhau với Thôi Nịnh, song lần này lại hoàn toàn khác, nó chẳng ngờ Thôi Nịnh đánh nhau còn giỏi hơn cả nó. Đến khi bị một đấm bẹp dí xuống đất, rồi lại bị túm lấy cổ áo xách lên, bấy giờ Triển Hạo mới nhận ra mình không còn sức mà đánh trả nữa rồi.
“Đéo… đánh nữa! Thôi Nịnh, mày muốn cả hai bị đình chỉ tiếp đúng không?!” Nó thở hồng hộc hét lên.
Lời vừa dứt, bàn tay túm cổ áo nó cũng buông ra. Nhưng chỉ chớp mắt sau, nó lại bị ăn một đạp vào bụng. Triển Hạo cuộn mình đau đớn, ánh mắt nhìn Thôi Nịnh như ngâm trong độc, “Có giỏi thì đánh chết tao đi, đánh chết tao rồi để xem mày còn được thi đại học nữa không.”
“Mày định mách giáo viên? Cứ việc.” Thôi Nịnh chẳng mảy may sợ hãi khi nghe Triển Hạo nói, thậm chí khóe môi còn nhếch lên, “Tao cũng có thể nhân tiện nói cho giáo viên vài chuyện của mày đấy. Triển Hạo à, bạn gái mày có thai rồi đúng chứ?”
Triển Hạo trợn to hai mắt, “Mày! Sao mày… không, mày đang nói cái đéo gì thế, tao không có bạn gái!”
“Mày nói không thì là không vậy.” Thôi Nịnh lấy khăn giấy lau sạch vết máu trên mu bàn tay, chỉnh lại đồng phục rồi xoay người định đi.
Triển Hạo còn đang nằm trên đất, bỗng, nó gọi lại Thôi Nịnh, “Chờ đã, sao mày biết chuyện đó?”
Bạn gái nó học trường khác, chuyện mang thai nó cũng mới biết được nửa tháng nay thôi, cả hai đứa đều đang là học sinh, bạn gái nó còn nhỏ hơn nó một tuổi, đang học lớp 11. Hiện tại con bé kia đã mang thai được ba tháng, nó có thể lo được tiền, nhưng bác sĩ lại bảo phải có chữ ký của bố mẹ.
Hai đứa nó nào dám khai thật với bố mẹ, nếu bố nó mà biết thì sẽ chặt đứt đôi chân nó luôn.
Thôi Nịnh mỉa mai, “Lần sau có gọi điện thì đừng có đứng ở rừng cây nhỏ.” Cậu bước lên hai bước, rồi dừng lại, hơi nghiêng đầu, nói: “Còn nữa, tao cảnh cáo mày lần cuối, đừng có động vào anh ấy lần nữa, nếu mày dám tái phạm, tao có thể sẽ giết mày đấy.”
Triển Hạo cũng thường xuyên nói từ “giết” này, nhưng cũng chỉ là để dọa người khác thôi, còn bây giờ, nó nghĩ những gì Thôi Nịnh nói rất có thể là thật.
Kẻ đó chính là một thằng điên.
Nó nghĩ thầm, hai hàm răng va cầm cập vào nhau.
——-
Thôi Nịnh đánh Triển Hạo là chỉ nhắm vào người, tránh đánh vào mặt để phòng giáo viên phát hiện ra, nhưng cậu vẫn bị ăn một phát đấm vào mồm khiến khóe môi hơi bầm tím. Thôi Nịnh vào WC soi gương, sau đó dùng urgo che chỗ bầm tím rồi quay lại lớp học.
Tiết này là tiết thể dục, mặc dù nhà trường khuyến khích học sinh nên tập thể dục đầy đủ, nhưng hiện tại kỳ thi đại học đã gần đến đít, đâm ra môn thể dục vô hình trung đã trở thành tiết tự học. Thôi Nịnh quay về lớp không bao lâu đã bị thầy chủ nhiệm đứng ngoài cửa sổ gọi ra.
Thầy chủ nhiệm gọi Thôi Nịnh vào văn phòng, rót cho Thôi Nịnh một cốc nước rồi mới hỏi chuyện, “Dạo này học hành thấy thế nào?”
Thôi Nịnh tưởng thầy chủ nhiệm gọi cậu ra để nói về chuyện video, cậu nghĩ một chốc rồi mới đáp nhỏ: “Tạm ổn ạ.”
Chẳng ngờ thầy lại nhắc đến chuyện khác, “Đã có kết quả kỳ thi chung rồi, em biết em được bao điểm không?”
Đây là lần đầu tiên Thôi Nịnh tham gia kỳ thi chung, mặc dù cậu làm bài khá tốt nhưng cậu lại không rõ thực lực của các đối thủ trường khác, nên chỉ lắc đầu.
“Lần này điểm em xếp thứ hai, giáo viên của trường đại học B chắc sẽ liên hệ tới em trong vài ngày tới, em phải mở điện thoại 24/24 đấy nhé.” Thầy chủ nhiệm hiển nhiên rất vui, còn mở ngăn kéo đưa cho Thôi Nịnh một nắm kẹo, “Cho em, kẹo cưới của con gái thầy đấy.”
Thôi Nịnh định từ chối, nhưng thầy chủ nhiệm lại nhiệt tình quá, cứ dúi kẹo vào túi áo cậu, thành ra đến khi về phòng trọ gần trường rồi mà trong túi Thôi Nịnh vẫn còn một nắm kẹo cưới.
Cậu vừa mở cửa đã nhận ra phòng trọ có hơi khác so với lúc trước ——
Có thêm rất nhiều đồ.
Thấy đôi giày da được làm thủ công trên kệ giày, Thôi Nịnh lập tức nhìn về phía phòng ngủ cho khách.
Cửa phòng cho khách khép hờ, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ. Cậu thay giày rồi nhẹ nhàng bước tới, vươn tay mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Khúc Úc Sơn đang ngồi bên trong.
Khúc Úc Sơn tan làm sớm và giờ cũng đã tắm rửa xong xuôi, hắn mặc đồ ngủ và đang gọi video cho mẹ Khúc, mẹ Khúc đã biết chuyện Khúc Úc Sơn công khai thừa nhận chuyện tình cảm của mình.
Lúc ba Khúc đọc được bài đăng đó thì tim cứ phải gọi là đập thình thịch, và ông cũng đã nhân cơ hội này để gọi cho vợ cũ của mình một cuộc. Bảo là nói chút về chuyện tình cảm của Khúc Úc Sơn, chứ thực ra là ông muốn chuyện trò vài câu với vợ cũ của mình.
Cơ mà đời ai nói trước được chữ ngờ, mẹ Khúc vừa nghe tin Khúc Úc Sơn có người yêu, liền nói ào ào mấy câu rồi nhanh chóng cúp máy ba Khúc để gọi sang cho Khúc Úc Sơn.
“Con yêu từ khi nào thế Tiểu Úc? Sao lại không kể với mẹ hả? OMG cậu bé kia là ai, hai đứa quen nhau từ lúc nào? Làm sao mà quen…”
Mẹ Khúc tuôn ồ ạt một đống câu hỏi khiến Khúc Úc Sơn váng cả đầu, đương nghĩ cách trả lời ra sao thì đúng lúc Thôi Nịnh về nhà.
Hắn nghiêng đầu, nhác thấy ống tay áo đồng phục học sinh ngoài khe cửa.
Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ một chốc, rồi cao giọng gọi, “Thôi Nịnh, vào đây đi.”
Hắn thực không thể đối phó được với đống câu hỏi của mẹ Khúc, đành phải gọi Thôi Nịnh vào chịu trận.
Mẹ Khúc không khỏi im lặng sau khi nghe thấy Khúc Úc Sơn gọi người tới, đợi đến lúc thấy một khuôn mặt khác xuất hiện ở phía bên kia màn hình, bà mới lại reo lên, “Đây chính là bạn trai của Tiểu Úc sao? Oa, dễ thương quá!”
Thôi Nịnh bị Khúc Úc Sơn kéo vào nhìn màn hình thì biểu cảm cũng rất mất tự nhiên, đến khi nghe được nhận xét là dễ thương, cậu đã hoàn toàn đứng hình.
Cậu biết đây là mẹ của Khúc Úc Sơn, và mẹ Khúc Úc Sơn bảo cậu dễ thương.
“Bao giờ con định đưa thằng bé đến Minsk thế Tiểu Úc? Mẹ muốn ôm bé con đáng yêu này quá.” Mẹ Khúc hiển nhiên rất phấn khởi, cười toe toét cả lên, mắt cũng sắp sửa cong thành một đường rồi.
“Tính sau đi mẹ.” Khúc Úc Sơn lại tám nhảm với mẹ Khúc thêm vài cậu, chợt nhận ra Thôi Nịnh vẫn đang đứng đơ bên cạnh, hắn không nhịn được duỗi tay chọt chọt vào eo Thôi Nịnh rồi khẽ bảo, “Chào mẹ tôi đi.”
Chào?
Cậu phải chào thế nào bây giờ?
Khúc Úc Sơn nói xong rồi mà Thôi Nịnh hãy cứ đứng đực ở đó, mặt thì thộn hết biết. Hắn lại đành quay sang nói với mẹ Khúc: “Mẹ ơi mẹ đừng nhiệt tình quá thế mà, mẹ xem kìa, dọa em ấy luôn rồi.”
Mẹ Khúc nháy mắt mấy cái, “Thật vậy chăng? Bé con đáng yêu ơi, chào buổi tối con, bác là mẹ của Tiểu Úc.”
Cuối cùng Thôi Nịnh cũng phun được ra tiếng, nhưng do quá căng thẳng nên lời phun ra đến miệng liền thành ——
“Con chào mẹ.”