Vừa xuống xe, cô đã chạy như bay vào bệnh viện, đi theo nơi mà anh hai đã nói.
Vũ Duyệt vào tới nơi, chỉ thấy mẹ mình và anh hai ngồi ở băng đá ngoài phòng cấp cứu, vẻ mặt thất thần vô cùng.
Cô lại nhìn sang bên căn phòng kia, vẫn chưa phẫu thuật xong.
Chân Vũ Duyệt như mềm nhũn ra, cố gắng lết lại đến băng đá ngồi xuống, tim đập thình thịch, hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng.
Hơn một tiếng sau, phòng được mở cửa, vị bác sĩ từ trong phòng bước ra, nhẹ nhàng cởi khẩu trang.
Vũ Duyệt vội vàng bước tới, hỏi với giọng lạc hẳn đi gì lo lắng.
- Thưa bác sĩ, dì ấy sao rồi ạ?
- Bệnh ung thư đang ở giai đoạn cuối, vốn là đã uống thuốc và kết hợp điều trị rất tốt rồi, nhưng lại uống phải một loại thuốc làm mất đi tác dụng của thuốc điều trị ung thư, lại còn gây tổn hại đến bên trong cơ thể. Tình hình bây giờ thực sự không mấy khả quan, người nhà nên chuẩn bị tâm lí.
Từng chữ từng câu của vị bác sĩ kia như giáng thẳng vào tim của ba con người đang đứng ở kia.
Họ như chết lặng đi.
Vũ Duyệt trong giây phút không thể đứng vững được nữa sau bao nhiêu thứ trước mặt đang xảy ra đã ngã xuống sàn bệnh viện, nước mắt trào ra, còn khuôn mặt của cô hoàn toàn trắng bệch.
- Không... không thể nào...
Lúc đón dì Lâm ở bệnh viện, nghe chuyển biến bệnh của dì có chút tốt lên, vốn dĩ cô đã rất vui, nhưng bây giờ lại...
Phi Văn ở trong phòng đang mặc quần áo vào, xoay qua hỏi ông ta.
- Nếu như dì ấy phát bệnh lên thì chắc chắn tôi sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên, vì tôi tiếp xúc với dì ấy rất nhiều, thuốc cũng là tôi trực tiếp mang, tới lúc đó tôi phải giải thích làm sao?
Ông ta không nói gì đi ra ngoài, Phi Văn mặc quần áo xong cũng đi ra ngoài.
- Thưa ông chủ, bác sĩ chúng ta cài ở bệnh viện đã thông báo, hôm nay có một người nhập viện và đang nguy kịch vì trúng độc, là loại độc của chúng ta.
- Được, lui ra đi.
Phi Văn vừa đi ra nghe được tin đó, lương tâm như bị cắn rứt.
- Bây giờ em có thể nghỉ việc được rồi. Tôi sẽ cho người dàn dựng một vụ tai nạn, em có thể ở đây trong thời gian tới, vẫn còn việc cho em làm đấy.
- Nhưng không phải ông nói xong thì sẽ thả ba mẹ và em tôi ra sao?
- Đó là quá khứ rồi.
Bị người khác thao túng làm những việc bản thân không muốn là loại cảm giác không mấy dễ chịu.
- Hình như thằng nhóc nhà em đang bị sốt ở trong chỗ tôi thì phải. Sức khỏe yếu như thế thì sốt cũng có thể nguy hiểm đó nha.
- Ông...
Vũ Duyệt ngồi ở cạnh giường bệnh của dì Lâm, đã qua không biết bao lâu rồi. Cô nhìn dì chằm chằm, nhìn vào khuôn mặt có những nếp nhăn kia, người đã gắn bó với cô, nuôi nấng cô trong suốt thời gian khủng hoảng đó.
- Con xin dì... đừng có chuyện gì cả...
Không nằm ngoài dự đoán, khi vừa có chuyện thì việc Phi Văn xin nghỉ việc đã làm cho mọi sự nghi ngờ hướng về cô.
Tuy nhiên bên phía ông ta đã tung tin đồn Phi Văn bị tai nạn giao thông và qua đời một cách khéo léo đã làm cho Hạ Gia bớt nghi ngờ cô phần nào.
- Nhưng mà mẹ có thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh hay không? Dì Lâm bị hạ độc, Phi Văn xin nghỉ việc, sau đó thì bị tai nạn giao thông.
Ở trong bệnh viện chỉ còn Vũ Duyệt với dì Lâm, có thêm mấy vệ sĩ của Hạ Gia đứng ở ngoài, còn Vũ Kha và mẹ anh thì đã về nhà rồi.
- Chuyện này khó hiểu thật đấy.