• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàng.



Một viên đạn bay ngang cánh tay Vũ Kha kéo anh trở lại.



- Ta nhớ ta cũng có dạy nhóc không được mất tập trung khi đang ở trong một tình thế nguy hiểm thế này mà nhỉ.



Ông ta cười khinh Vũ Kha rồi định bắn một phát nữa thì thuộc hạ của anh đã nổ súng trước. Ở bên kia cũng xông vào đấu, tình thế dường như rất loạn.



" Lúc nãy em ấy bảo sẽ phá hủy cái công tắc đó, nhưng nếu bây giờ mình có thể phá hủy thì không phải tốt hơn sao "



Vũ Kha đã thấy cái công tắc ló ra từ túi áo ông ta, không chút do dự mà nhào tới, khi chỉ còn cách một chút nữa thì ông ta phát hiện ra, định lên gối Vũ Kha.



" Không ổn rồi... "



Thế nhưng Vũ Kha chỉ thấy mùi máu văng vẳng nơi anh đang đứng, rồi thấy ông ta la thất thanh, nhìn xuống thì thấy một mũi tên cắm vào chân ông ta.



" Mũi tên? Không lẽ? "



Vũ Kha xoay người lại, đúng là em gái anh cùng An Khiết đang đứng ở một nơi cao hơn, nhắm về phía này.



- Cho tớ xin ít tài năng của cậu đi, lần đầu cầm cung mà đã có thể bắn trúng như thế rồi.



- Cậu xin tài năng này cũng đâu có làm gì, không lẽ cậu là muốn thường xuyên gặp nạn sao?



Vũ Duyệt cười cười đẩy An Khiết ra.



- Được rồi, nhắm trúng chân của ông ta không khó, nhưng cái công tắc bé tí kia kìa, hụt một cái là chết người đó. Dù sao tớ không muốn trở thành kẻ sát nhân đâu.



- Cậu lương thiện quá rồi đó. Vậy thì tiếp cận ông ta một chút nữa.



Vũ Duyệt biết chuyện tiếp cận ông ta bây giờ không dễ như lời nói suông, nhưng cũng không còn cách nào khác.



- Cậu leo xuống trước đi, nhớ cẩn thận đó.



Vũ Duyệt vừa nhảy xuống thì Vũ Kha đã nhào lại ôm cô.



- Anh à, dù sao thì chúng ta đang đối mặt với cái chết đó, sao anh có thể bình tĩnh như thế chứ.



- Em gái của anh cũng tài năng quá đi.



Ông ta bị mũi tên ghim sâu vào chân, đau đớn còn chưa đứng dậy được, còn mấy tên thuộc hạ đứng đó định chĩa súng vào hai anh em thì bị người của Hạ Gia chĩa lại.



- Hừ, mấy tên oắt con chết tiệt.



- Ông nói ai là oắt con cơ?



Một tiếng nói vang lên không rõ nguồn gốc. Vũ Duyệt quay qua nhìn Vũ Kha, anh lắc đầu, quay sang An Khiết thì cô cũng lắc đầu.



- Thế thì là ai?



Tiếng trực thăng bay trên đầu cô, tới giờ cả ba người mới nhận ra.



- Đó là ba mẹ sao?



Vũ Duyệt nhớ lại cái ngữ khí đó, chắc là họ rồi.



- Hình như là vậy.



Từ trên trực thăng, rơi xuống hai người, Vũ Duyệt có một pha thót tim với ba mẹ mình.



- Đừng bày ra vẻ mặt đó chứ, ba mẹ cũng đâu có khùng đâu mà lại nhảy dù trong khi không có dù chứ.



Vũ Duyệt mấy tháng không gặp ba mẹ mình, bây giờ nhìn thấy họ xúc động nhào vào ôm, nước mắt ngắn nước mắt dài.



- Được rồi, chúng ta sẽ mau chóng về nhà đoàn tụ thôi, được không?



Ông ta vịn tay mấy tên thuộc hạ đứng dậy được, rồi lại đẩy họ ra, lớn tiếng mắng.



- Đồ vô dụng các người, chỉ có mấy tên nhãi nhép đó mà cũng không bảo vệ ta được, để cho ta bị thương thế này nữa.



- Chứ không phải là do bản thân ông vô dụng à?



Ba Vũ Duyệt lên tiếng, không khí xung quanh chùn đi mấy phần.



- Ồ, ông bạn thân của ta ngày nào đây à? Hôm nay nóng tính như thế là do đụng đến con trai và con gái của ông sao?



Ông ta lại buông lời xuống, dường như là đang khiêu khích bên phía gia đình Vũ Duyệt.



- Ông không cần quan tâm đâu, vì sau hôm nay chắc chắn ông sẽ vào tù rồi.



Không biết từ khi nào mấy tên thuộc hạ của ông ta thấy sự xuất hiện của ông thì chạy mất, chỉ để lại ông ta một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK