"Tiểu thư đi rồi." Sáng hôm sau, Hoàn Nhi hoang mang sợ hãi giơ một phong thư thét to, lập tức đánh thức ba người còn lại.
Hỉ Nhi trực tiếp từ trên giường êm nhảy dựng lên, khẩn trương vọt tới trước mặt Hoàn Nhi đoạt lấy bức thư, đọc xong sắc mặt tái nhợt, ngửa mặt lên trời thở dài: "Tiểu thư a. . . . . . , tại sao không đem bọn Hỉ Nhi theo, ai sẽ chăm sóc ngài đây? Ô ô ô, nếu mà hoàng thượng biết được, làm thế nào?" Nói xong, khóc hu hu.
Thảo Nhi Nộ Nhi cũng rất lo lắng, hai mặt nhìn nhau, hai người cùng nhau lao ra ngoài lều, kêu to: "Viên đại nhân. . . . . ." Các nàng đi tìm Viên Quân.
Chỉ chốc lát, Viên Quân vội vội vàng vàng chạy đến, xem thư trong tay Hỉ Nhi rồi trên mặt cũng tràn ngập lo lắng, không ngừng nói: "Tiểu thư sợ các tướng quân cho là nàng sẽ can thiệp quân vụ, cho nên mới rời đi."
"Tiểu thư nói, nàng sẽ về, chờ khi quân tình cần nàng, nàng tự nhiên sẽ trở về." Hoàn Nhi nức nở nói, ôm đầy hi vọng.
"Chỉ hy vọng như thế." Viên Quân thì thào nói. Đồng thời cũng nói ra tiếng lòng của đám Hỉ Nhi.
Sau khi ra khỏi doanh trại, Tiêu Tương Phi thâm nhập thành công vào lãnh thổ man tộc, hóa trang biến thành một cô gái man tộc.
Hòa vào một đám dân chạy nạn, hầu hết những người này đều là người man tộc, dân tộc mình khai chiến, bọn họ sợ sẽ bị người của Hiên Viên vương triều trả thù, cho nên vội vàng rời khỏi thành Lạc Nhạn.
"Cô nương, cô là người trại nào?" Một trung phụ được nàng dìu đỡ, vừa đi vừa hỏi.
Trại nào? Nàng làm sao biết, vì vậy nàng lắc đầu, y y nha nha làm như người câm.
Trung phụ quả nhiên bị lừa, thầm nghĩ thật đáng tiếc, một cô nương xinh xắn như vậy mà lại bị câm, thật đáng thương a. "Không sao, ngươi đi theo chúng ta, chúng ta nhất định có thể trở về." Trung phụ quá tốt bụng, không hỏi nàng nữa, ngược lại an ủi nàng.
Tiêu Tương Phi gật đầu, cảm thán người dân nơi đây vẫn rất thuần phác, không mấy kẻ có dã tâm, chỉ là người khác mà thôi.
Đi không bao lâu, bọn họ bị cản lại, mặc dù họ mặc y phục man tộc nhưng vẫn bị hoài nghi thân phận, phải lục soát, báo thân phận, cuối cùng còn bị kéo đến quân đội man tộc, chắc là muốn tra khảo nữa đây.
Bất kể là nguyên nhân gì, nàng cũng cảm thấy mình quá may mắn, cư nhiên không làm mà hưởng, được lợi mà chẳng mất công, thành công vào được doanh trại quân địch. Chuyện này tiết kiệm không ít công phu, không ít phiền toái cho nàng, còn làm sao để thâm nhập được vào doanh trại quân địch nữa.
Họ bị đưa đến một gian lều, trong đó đã có vài người man tộc, mấy binh lính man tộc rất khách khí, chỉ nói : "Về sau, các ngươi tạm thời ở nơi này, cho đến khi quân ta thắng trận mới thôi."
Nói thế nghĩa là họ không thể đi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại đây. Tiêu Tương Phi đỡ trung phụ, nhanh chóng suy nghĩ, cơ hội tới, tối nay nàng sẽ hành động.
Trời cao hoàn toàn ủng hộ nàng, họ ở trong lều không bao lâu, nàng và mấy cô gái trẻ bị mấy hỏa đầu quân (anh nuôi) dẫn đến nhà bếp, bảo giúp họ nấu cơm giặt quần áo.
Tiêu Tương Phi lựa chọn giặt quần áo, nàng còn phải điều tra địa thế, dù là đường trốn hay tình hình doanh trại cũng vậy. Trên đường đi Tiêu Tương Phi cũng không quan sát được nhiều bởi vì nàng không thể xem một cách quang minh chính đại mà phải lén nhìn.